Chương 36
Gabrielle tỉnh dậy thấy mình ở một mình trong cabin thuyền trưởng. Không nhiều ánh sáng từ cửa sổ tràn vào phòng cho lắm. Đang là buổi sáng, nhưng chỉ cần liếc thoáng ra ngoài là thấy ngay mặt trời đang bị mây đen che khuất, chắc là sẽ có bão lúc nào đó đây.Nàng nhanh chóng mặc quần áo đã mang theo tối qua – loại quần áo mặc trên tàu. Đây là lần đầu tiên nàng có căn phòng này làm của riêng, mà không có Drew hay các bạn nàng. Nàng tận dụng ngay ưu thế đó và đến thẳng bàn của Drew để lục soát. Nàng thất vọng khi không tìm được thứ gì có thể dùng làm vũ khí. Nịt bít tất của phụ nữ, có lẽ là vật kỷ niệm một trong những “người tình ở mọi bến cảng” của anh. Một bức tiểu họa của em gái anh Georgina. Rất nhiều hóa đơn về tất cả con tàu và hàng hóa liên quan. Không vũ khí, thậm chí là dao dọc thư.
Mặc dù vậy, quyển nhật ký hàng hải của con tàu nằm trên mặt bàn. Nó không có ở đó khi nàng chiếm giữ cabin này. Nàng liếc qua để xem liệu anh có cập nhật tin tức gì mới sáng nay không, nhưng bài cuối cùng viết vào sáng hôm anh giương buồm ra khơi từ London. Dù gì thì nàng không mong tìm thấy bất cứ tâm sự cá nhân nào trong đó cả. Những quyển sách thế này chỉ giành cho một mục đích – ghi lại hành trình của con tàu, chứ không phải của thuyền trưởng.
Nàng xem xét tiếp đến rương hòm của anh, nhưng vì không biết có bao nhiều thời gian sẽ được ở lại một mình, nàng nhanh chóng kiểm tra cánh của thay vào đó. Và nhăn mày khi thấy nó vẫn bị khóa. Tại sao? Anh biết cái cùm đó không vừa với nàng rồi à? Anh đã cùm nó vào chân nàng chỉ để tượng trưng thôi à, một sự trả thù nho nhỏ dành cho chính mình? Đồ trời đánh. Nàng chắc chắn sẽ không ra khỏi phòng được theo cách này.
Nàng đã thiết lập một kế hoạch rõ ràng đêm qua. Nhưng hoàn toàn dựa trên giải thiết nàng sẽ không bị khóa cố định trong phòng. Bây giờ thì sao? Đợi đến khi anh ngủ, rồi đập mạnh đầu lần nữa để nàng có thể lấy chìa khóa ra khỏi túi anh? Anh có nghĩ nàng sẽ không làm không? Đập mạnh đầu anh, đúng rồi. Cái bô vệ sinh có thể khá ‘mạnh tay’, vì nó là thứ nặng nhất trong phòng ngoài chiếc đèn xách tay treo trên những cột chống. Hay anh thực sự không biết cái cùm không vừa với nàng.
Nàng không biết phải nghĩ gì bây giờ, nhưng nàng biết mình không muốn làm anh đau lần nữa, thế là chỉ còn lại những lựa chọn nàng không thích tý nào. Rắc rối là, nàng đã hy vọng mình không quan tâm đến anh nhưng…, và như thế tình cảm của nàng rối như tơ vò. Nếu không rối bời đến thế thì nàng sẽ không nghĩ lại đến việc đập vào đầu anh lần nữa. Nhưng nàng thực sự đã chuyển anh lên vị trí dẫn đầu những người đàn ông mình muốn chia sẻ phần đời còn lại cùng. Anh đã hủy hoại điều đó khi hủy hoại nàng, và cơn giận dữ mà nàng cảm thấy chỉ ngụy trang cho cảm giác thất vọng bên trong mà thôi. Nó vẫn còn đó, ẩn nấp bên dưới sự cay đắng. Dù thế, mặc những gì anh đã làm với nàng, nàng vẫn muốn bỏ anh lại với trái tim tan nát, chứ không phải tổn thương về mặt thể chất.
Với một hơi thở dài sâu, vì rõ ràng nàng sẽ không hoàn thành được bất cứ mục đích gì vào lúc này, nàng trở lại đống ‘giường ngủ’ trên sàn. Lần này nàng bỗng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn và tìm thấy cái đĩa để lại cho mình. Nó bị che bởi cái khăn ăn to đùng – gần như cùng màu với chiếc chăn – có lẽ là lý do tại sao nàng đã không để ý sớm hơn. Và ngay lập tức không thể chối cãi được, ngay cả trước khi nếm, rằng đầu bếp của Drew rõ ràng có tay nghề cao hơn đầu bếp của nàng.
Gabrielle khá chán nản khi Drew xuất đầu lộ diện một vài giờ sau. Nàng đã không rút ra được kết luận nào tiến xa hơn, mặc dù đã kết thúc cuộc tìm kiếm của mình trong cabin – và rương hòm của anh. Cuối cùng lại thành ra chả thú vị gì mấy, nếu không nói là chán ghét. Cái phần chán ghét thậm chí còn làm nàng ngạc nhiên khi tìm ra mảnh ghen tuông cũ rích sót lại trong mình. Bởi một trong những chiếc rương của Drew chẳng chứa gì ngoài đồ đạc của phụ nữ.
Mọi thứ bên trong trông mới. Một chiếc dù, một cái ví lụa, một chiếc quạt lòe loẹt, một thứ xinh xắn nếu không nói là cái mề đay rẻ tiền treo trên một sợi xích, và những đồ trang sức rởm khác được phân loại. Và ít nhất cũng có đến nửa tá khăn ren, nhưng tất cả đều giống nhau y như đúc – làm nàng nhận ra tất cả những vật này có lẽ đều là những món quà. Cho bao nhiêu người tình của anh sao? Ý nghĩ đó làm nàng muốn đốt toàn bộ những thứ chứa trong giương hòm của anh, và nàng liếc qua chiếc đèn xách tay treo trên cột. Nếu khói không lan tỏa và gây ra báo động, nàng có lẽ sẽ làm thật.
Khi cuối cùng Drew cũng bước vào khoảng lúc chiều, nàng đang ngồi trên đống chăn, dựa người vào tường, bàn chân sõng soài trên sàn, đầu gối uốn cong ra trước. Nàng ném cho anh một cái nhìn nóng nảy khi anh băng qua phòng, nhưng nàng quá điên tiết đến nỗi có lẽ nó giống nhìn trừng trừng hơn. Anh chả cần tập luyện cho những cái nhìn như thế. Cái mà anh ném lại làm nàng phải nín thở và nhanh chóng hít mạnh để sao nhãng trước khi cơn nhộn nhạo gợϊ ȶìиᏂ trong bụng nàng trở nên dễ chịu hơn.
“Tôi chán,” nàng thốt lên.
Điều đó mang lại trong tâm trí anh vòng tròn vị thế đảo ngược giữa họ và làm anh cười mỉa. “Quá tệ,” anh nói khi tiếp tục băng qua phòng tới chiếc bàn mà tấm bản đồ hàng hải đang trải rộng.
Anh nghiên cứu một nơi nào đó phía trên của tấm bản đồ một vài phút, rồi tiến đến bàn và ngồi thoảng mái trong ghế, chân vắt chéo bên dưới, với những ngón chân xoắn xoắn trong tay và dựa vào bụng anh. Anh không định lờ nàng đi. Ngay khi yên vị, đôi mắt anh qua trở lại nàng.
Nàng liếc ra chỗ khác trước khi bắt được cái nhìn của anh, nhưng nàng có thể cảm thấy đôi mắt tối màu ấy đang di chuyển một cách nhàn nhã trên nàng bây giờ. Vào lúc nàng thực sự không đáp lại cái nhìn chằm chằm kia, chắc hẳn nàng cũng tránh được cảm giác nôn nao gây ra bởi anh lần nữa. Nàng có thể hy vọng chứ.
Khi anh không ở đó, nàng đã cố tránh nghĩ đến đêm qua và sự dễ chịu đến kinh ngạc anh đã trao mình. Nhưng suy nghĩ đó còn khó đẩy ra ngoài tâm trí hơn nhiều khi anh hiện diện và đang khuấy động cảm xúc của nàng với sự quyến rũ mà nàng như không thể lắc ra khỏi đầu.
“Nào, bây giờ hãy giải thích tại sao tôi nên cố gắng giải trí cho em, khi mà chính xác là em đã không giải thoát tôi ra khỏi sự buồn tẻ khi tôi đang ở vị trí của em hiện giờ,” anh nhắc nhở nàng.
“Tôi không nhớ là anh từng nhắc đến nó kia đấy,” nàng nói với một cái cau mày thấu hiểu, rồi nhướn một bên mày lên với anh. “Chúng ta vẫn còn ăn miếng trả miếng với nhau, đúng không? Nếu anh muốn dứt khoát, được thôi, tôi không phải là người đánh cắp sự trong trắng của anh. Anh đã hủy hoại tôi công khai trước mặt bàn dân thiên hạ, đánh cắp sự trong trắng của tôi. Bây giờ thì chẳng còn anh chàng tử tế nào muốn tôi nữa!”
“Em là cướp biển!” anh gần như cười. “Dù gì thì không anh chàng tử tế nào sẽ cưới em đâu.”
Nàng hớp hớp không khí. “Thối tha, và thậm chí còn chẳng đúng! Một người đàn ông có cơ hội yêu tôi có lẽ sẽ không chú ý tới nghề nghiệp của cha. Nhưng không phải bây giờ, sau khi anh lấy cắp mất sự trong trắng của tôi.”
Anh húng hắng ho, ngồi ra trước, và trông không còn tý thoải mái nào nữa. nhưng anh chỉ ra, “Tôi không lấy cắp. Sự hợp tác của em thật đáng ghi nhớ đầy vị say mê.”
“Tôi đã nghĩ anh là một giấc mơ, đồ đầu đất chết tiệt!” nàng gầm gừ.
“Thật sao? Nhiều quý cô cùng chia sẻ giường với tôi cũng nói y như vậy – rằng tôi là một giấc mơ.” Bây giờ anh trông quá thích thú.
“Đấy không phải ý tôi muốn nói!” nàng tức giận ngắt lời. “Tôi thực sự đã nghĩ mình đang nằm mơ.”
“Hả?”
“Đúng thế!”
“Tôi ước có quỷ chúng giám là mình cũng muốn mơ như vậy.” Anh cười toe toét. “Nhưng bây giờ khi em nhắc đến, tôi luôn luôn thấy rằng làʍ t̠ìиɦ là một phương thuốc hoàn hảo cho sự buồn chán đấy. Muốn dành cả chiều trên giường tôi không?”
“Việc đó sẽ không xảy ra lần nữa!”
Anh nhún vai. “Tôi chắc lúc này ý em thực sự thế. Nhưng em đã nếm qua rồi,” anh nói, Rồi, với sự tự tin hoàn toàn và nụ cười tinh ranh, anh quả quyết, “Em sẽ muốn nhiều hơn.”
“Có lẽ,” nàng đồng tình, rồi nhún vai nói thêm, “Chỉ là không phải với anh thôi.”
Môi anh mím lại đủ để nàng để ý thấy. Nàng vui thích khi thấy cuối cùng mình cũng đã chạm đúng nọc. Và giờ là lúc tuyệt vời để đổi chủ đề, trước khi nàng cũng bị chạm nọc y như thế.
“Anh đã làm gì với Margery rồi?” nàng hỏi.
“Tôi cho ý em là người hầu của em?”
“Quản gia,” nàng chữa lại.
“Gì cũng được.” anh nói với chút thích thú. “Tôi đã cho phép bà ấy giữ lại cabin mình đang sử dụng. Bà ổn. Bà ấy đã ngủ qua cuộc bạo động này.”
“Tôi có thể gặp bà không?”
“Muốn bắt đầu mặc cả cho cuộc thương lượng không?” anh đánh trả với nụ cười toe toét ranh ma.
Nàng hít một hơi sâu và nhìn chằm chằm anh. “Những gì tôi muốn là sử dụng thời gian của mình. Không có nhiều thứ mà tôi không biết về cách vận hành một con tàu.”
Anh thực sự suy nghĩ về nó trong một chốc, rồi nói, “Boong tàu cần lau đấy.”
Nàng gật đầu, nghĩ rằng anh nghiêm túc. “Đây không phải lần đầu tôi xử lý công việc này.”
“Em đang đùa?”
“Không.” Và rồi nàng thở dài. “Nhưng tôi cho là anh đang đùa?”
“Tất nhiên. Em sẽ không rời khỏi cabin này cho đến khi chúng ta cập cảng, cưng à. Xin lỗi, nhưng tôi không tin tưởng em xa hơn có thể nhìn thấy em.”
“Tôi không có thủy thủ của mình hỗ trợ sau lưng, vậy thì anh lo gì chứ?”
“Là em sẽ cố giải thoát họ lần nữa. Và không tranh cãi thêm, quên nó đi.”
“Nhưng…”
“Muốn tôi nhớ đến việc mình đã bị bịt miệng một vài lúc khi còn là con tin của em không?” anh sắc bén ngắt lời.
Nàng tiếp thu và im lặng – nhưng chỉ lúc này thôi.