Chương 40
Tối hôm đó bữa ăn lạnh được phục vụ trên thềm sau nhà để phù hợp với những trận Croke đang diễn ra. Reggie mang Thomas xuống dưới chơi đùa trong ánh chiều tà. Với một tấm chăn lớn trải ra phía dưới, thằng bé thích thú nghiêng đầu hướng về phía những âm thanh bé thấy thú vị. Tất cả những người khách đều tới gặp người thừa kế mới của Montieth.Chỉ có vài vị khách của Miriam ở lại đêm nữa tại Silverley. Hầu hết họ đều rời đi chiều hôm đó, bao gồm cả Selena Eddington. Hoặc Nicholas có nói gì lại với cô ta hoặc cô ta đã nghĩ khôn ngoan thì nên đi, Reggie không biết nữa.
Pamela Ritchie tới nhìn Thomas. Một người phụ nữ không vui vẻ gì. Nếu cô ta không cẩn thận, sự bất mãn đó sẽ trở nên thường trực.
Reggie không thấy đau khổ chút nào khi Nicholas và Anne Henslowe cùng tham gia trận Croke cùng nhau. Họ đứng sát sườn trong khi chờ đến lượt và cười với nhau, nhưng Reggie không bận tâm. Thái độ của cô cần phải, cô nghĩ, thể hiện chút gì đấy để đáp lại tất cả những nụ cười tươi tắn và những cái nháy mắt mà Nicholas đã dành cho cô trong suốt buổi chiều. Như thể là họ chia sẻ một chuyện hài riêng tư, nhưng họ không nói một lời từ khi chạm mặt nhau trong bữa ăn. Thậm chí khi đó, anh chỉ nhìn cô để bắt đầu cười.
Anh là người đàn ông hạnh phúc. Reggie nghĩ cô biết tại sao, và sự ngờ vực chỉ làm cô cũng hạnh phúc như anh.
Mặt trời bắt đầu nghỉ ngơi, và phô bày màn trình diễn kỳ diệu của màu sắc. Thomas đã ra ngoài đủ cho một ngày, và đang trốn quanh tấm chăn với nhiều hăng hái hơn, một dấu hiệu rõ ràng là bé đói.
"Thật yên bình khi ở đây vào giờ này," Eleanor nói điềm đạm. "Dì sẽ nhớ cháu và anh chàng bé nhỏ này đấy."
"Dì không nghĩ đến chuyện đi đấy chứ?" Reggie ngạc nhiên hỏi.
"Cháu không cần dì ở đây nữa, cháu yêu." Cả hai người họ đều biết rằng bà ở lại đây chỉ để giúp Reggie thoải mái hơn trong cuộc hôn nhân của mình. "Dickens bảo dì là Rebecca đã không còn chút gì của một bà già cay nghiệt từ khi dì đi. Dicken cũng nhớ dì nữa. Và, phải nói thật là, lần vắng mặt khỏi Cornwall khá lâu này cũng đã mở mắt dì ra."
"Sao, Eleanor, dì và Dicken là...?" Reggie hỏi, thích thú.
Eleanor mỉm cười. "Ông ấy đã hỏi cưới dì nhiều lần trong bốn năm vừa rồi. Dì nghĩ rốt cuộc thì dì đã sẵn sàng để suy nghĩ nghiêm túc."
"Tuyệt! Dì sẽ để Nicholas và cháu tổ chức tiệc cưới nhé, hay Rebecca muốn làm?"
"Dì sợ là Rebecca sẽ đòi," Eleanor cười. "Bà ấy đã vun vén Dicken cho dì nhiều năm rồi." Thomas ê a, yêu cầu sự chú ý. "Muốn dì mang cậu nhóc này lên không, cháu yêu?"
"Không ạ trừ khi dì cũng có thể xoay xở để cho bé ăn luôn." Reggie mỉm cười ranh mãnh.
"Quay lại nhanh nhé. Nicky đã dán mắt lên cháu suốt cả ngày. Dì chắc là nó sẽ đi săn tìm cháu nếu cháu đi lâu."
"Không miễn là cháu biết cô ấy ở đâu," Nicholas nói, tiến lại từ phía sau họ. Anh bế Thomas lên. "Vậy nhóc này đói rồi hả? Chúa ơi, thằng bé cũng đang ướt sũng này!" Anh nhanh chóng giữ thằng bé ra xa, và những người phụ nữ bật cười. Reggie quấn cái chăn nhỏ hơn quanh mông Thomas. "Đó là vài việc chăm sóc trẻ phải làm, và thường xuyên. Đây, để em bế nó."
"Không, anh sẽ đưa con lên với em." Nicholas cúi gần hơn, thì thầm vào tai cô. "Có lẽ, sau khi em xong việc với con, chúng ta có thể có chút thời gian riêng?"
"Trời, thật là một bức tranh đẹp đẽ làm sao," Giọng nói khô cứng của Miriam vang lên. "Một người cha say mê thằng con hoang của mình. Đàn ông nhà Eden các người là những người cha tuyệt vời, Nicholas. Quá tệ vì các người thiếu khả năng làm những người chồng."
Nicholas quay ngoắt. "Tôi sẽ không là ngoại lệ, quý bà. Bà, một cách tự nhiên, khó chịu rằng âm mưu kĩ càng của mình đã thất bại không như mong đợi."
"Ta không biết ý ngươi là gì," bà ta khinh khỉnh trả lời.
"Thật không? Giờ để tôi cảm ơn bà, trước khi tôi quên mất. Nếu không nhờ danh sách khách mời khác thường của bà, vợ tôi và tôi vẫn bị chia cách. Chúng tôi không vậy nữa. Và chúng tôi phải cảm ơn bà vì sự hòa giải, mẹ à."
Vẻ mặt Miriam hằn lên cơn điên tiết mà bà không thể dằn lại. "Ta muốn bệnh đến chết để nghe ngươi gọi ta như thế. Và, Nicholas, ngươi không biết danh sách khách mời của ta khác thường đến thế nào đâu," bà ta cười. "Ta có một ngạc nhiên tuyệt vời dành cho ngươi. Ngươi biết không, bà mẹ thật của ngươi đang ở đây! Không kỳ diệu sao? Vậy sao ngươi không hành động như một kẻ ngốc bằng cách dành thì giờ tới hết tối để hỏi tất cả những quý bà ở đây liệu nó có phải là con điếm đã đẻ ra ngươi không? Chuyện đó sẽ vui lắm đấy."
Nicholas không thể cử động. Anh quá sững sờ đến nỗi thậm chí không thể cử động để ngăn Miriam bỏ đi. Trái tim Reggie xoắn lại khi cô bế Thomas từ tay anh, dường như anh không biết cô làm thế.
"Ôi, Nicholas, đừng để bà ta làm anh khó chịu," Reggie nói dịu dàng. "Bà ta chỉ nói thế vì lòng thù hận thôi."
"Vậy ư?" Đôi mắt đau khổ của anh gặp đôi mắt cô. "Vậy ư? Ngộ nhỡ bà ta đã nói thật thì sao?"
Tuyệt vọng muốn giúp anh, Reggie quay qua Eleanor. Người phụ nữ tái mét. Reggie hiểu, nhưng sự thật chưa bao giờ cần thiết hơn.
"Nói cho anh ấy đi," cô bình tĩnh nói, và Ellie thở dồn.
"Regina!"
"Dì không thấy sao? Đến lúc rồi." Cô ôm Thomas chặt hơn và chờ đợi.
Nicholas nhìn từ Reggie sang Eleanor, nỗi đau đớn và sự rối loạn trộn lẫn trên khuôn mặt anh.
"Ôi, Nichky, đừng ghét ta," Eleanor bắt đầu bằng sự nài nỉ. "Miriam sống trong thù hận, nhưng – nhưng chị ấy cũng đã nói sự thật."
"Không!" Lời lẽ bật ra khỏi anh. "Không phải dì. Dì sẽ nói nếu – "
"Ta không thể." Eleanor đang khóc. "Ta đã hứa với Miriam là ta sẽ không bao giờ đòi con khi chị ấy hứa rằng chị ấy sẽ nuôi dưỡng con như con đẻ."
"Đó là điều dì nghĩ bà ta đã làm?" anh đau khổ. "Bà ta chưa bao giờ là mẹ cháu, Ellie, thậm chí khi cháu còn là một đứa trẻ. Lúc ấy dì cũng ở đây. Dì biết thế."
"Phải, và ta lau khô nước mắt cho con và vỗ về những nỗi đau của con và mỗi lần ta lại chết đi một ít. Cha con không muốn con bị mang tiếng là con hoang, Nicky, và ta cũng không. Miriam giữ lời hứa không bao giờ nói ra, vì vậy ta phải giữ lời."
"Bà ta đã nói với vợ cháu. Và bà ta đày cháu qua địa ngục," anh rít lên với bà.
"Chị ấy đánh giá Regina chính xác. Chị ấy biết điều đó sẽ không đi xa hơn được và nó không hơn."
"Bà ta luôn luôn đe dọa tiết lộ sự thật."
"Chỉ là đe dọa, Nicky."
"Nhưng cháu sống với những đe dọa của bà ta. Chúng điều khiển cuộc đời cháu. Tuy nhiên, thà cháu mang tai tiếng một cách sung sướиɠ nếu cháu có một người mẹ thật sự. Dì không thấy rằng cháu đã dành trái tim mình cho dì trong tất cả những năm đó sao? Tại sao dì không nói cho cháu?"
Cái tai tiếng là con hoang không quan trọng như cuộc chiến này. Cả hai người họ đều biết. Eleanor nức nở, "Tha thứ cho ta," và chạy vào nhà.
Reggie đặt tay lên cánh tay Nicholas. "Bà ấy sợ nói cho anh biết, sợ rằng anh sẽ ghét bà. Đi theo bà ấy đi, Nicholas. Hãy bình tĩnh lắng nghe và để bà kể cho anh những gì bà đã nói với em. Tất cả những năm vừa qua cũng không dễ gì cho bà ấy."
"Em đã biết?" anh hỏi đầy vực.
"Từ lúc em sinh Thomas," cô trả lời dịu dàng. "Bà đã ở với em trong lúc em sinh, và bà muốn em biết lý do thật sự tại sao anh không ở đó. Anh hiểu không, Nicholas, em e là em đã không tin rằng bất kỳ ai có thể quá ngu ngốc khi để tai tiếng là con hoang của anh ta ngăn cản không cho anh ta kết hôn." Cô mỉm cười với anh. "Em xin lỗi, nhưng em chưa bao giờ hiểu nó có ý nghĩa đến thế nào với anh."
"Nó không có nhiều ý nghĩa nữa," anh thừa nhận.
"Vậy đừng phán xét bà ấy quá khắc nghiệt, Nicholas, và hãy nghe bà mà không nổi giận. Làm ơn đi."
Anh đứng đó nhìn ngôi nhà và cô tiếp tục. "Không phải mọi phụ nữ đều có can đảm nuôi dưỡng một đứa con bất hợp pháp. Dù sao thì hãy nhìn xem anh tệ thế nào. Anh đã quyết định không bao giờ kết hôn bởi vì anh không muốn người vợ phải san sẻ gánh nặng của mình. Anh không nghĩ rằng điều đó không tệ hơn là nhờ mẹ anh sao? Và nhớ rằng Eleanor vẫn trẻ trung như thế nào vào thời gian đó."
"Em sẽ làm thế, phải không?"
Cô nhún vai. "Vâng, nhưng hãy nhớ là người nhà Malory chúng em đã quen với việc có những người con bất hợp pháp trong gia đình rồi."
Anh làu bàu.
"Đi đi, Nicholas. Nói chuyện với bà ấy. Anh sẽ thấy bà ấy vẫn là người phụ nữ luôn là người bạn tốt nhất của anh. Từ đầu bà đã là mẹ anh rồi. Giờ thì tới lượt anh lắng nghe nỗi buồn của bà ấy."
Tay anh khum lấy khuôn mặt cô thật nhẹ nhàng. Thomas đang ngọ nguậy trong tay cô, và Nicholas nói, "Cho con trai anh ăn đi, quý bà."
Reggie mỉm cười khi anh bước khỏi cô, hướng về phía ngôi nhà. Ngang qua bãi cỏ, đôi mắt cô bắt gặp đôi mắt Miriam và cô lắc đầu khi Miriam bất ngờ quay đi. Miriam có từng thay đổi không?
Cô cọ má mình vào đầu Thomas và bắt đầu đi về nhà. "Đừng lo, thiên thần của mẹ, con sẽ có rất nhiều tình yêu và không bao giờ nhớ bà ấy. Chỉ chờ đến lúc con đủ lớn để nghe về các ông trẻ của con. Ha, một người đã từng là cướp biển, và..."