Chương 20
Reggie chăm chú nhìn qua khung cửa sổ của cỗ xe, nhưng tất cả những gì cô có thể trông thấy là những biểu hiện của chính mình. Cô ửng đỏ khi bụng kêu rền rĩ bởi cơn đói nhưng cô không nhìn Nicholas để xem anh có nghe thấy không. Anh ngồi phía bên kia trong khoang xe sang trọng, ôm chiếc áo khoác trong tay.Chiếc đèn đặt trong khoang đã được đốt lên cả hai giờ rồi, nhưng họ vẫn không dừng lại ở quán trọ nào để ăn tối. Cô đói, nhưng thật điên rồ nếu cô đề nghị.
Những vị khách của đám cưới đã được mời dùng bữa tiệc trưa khổng lồ ở nhà Malory, nhưng Reggie không ở đó. Nicholas đưa cô về ngay từ nhà thờ, bảo cô gói ghém túi đồ nghỉ đêm và gửi những món đồ của cô đến Silverley. Hai người bọn họ thậm chí còn đi trước khi những vị khách tới.
Anh đã để cô ngồi trên xe suốt cả buổi chiều và bắt đầu sang buổi tối, nhưng cô không cảm thấy muốn kêu ca, không muốn trong khi anh đang ngồi đó với vẻ đăm đăm hết sức, không thèm ngó tới cô. Anh đã không nói một lời từ lúc rời Luân Đôn.
Anh đã kết hôn và giận dữ về điều đó. Ha, cô đã chờ đợi anh như thế. Nhưng có vẻ không lường trước việc anh đưa cô tới điền trang nơi thôn dã của anh? Cô đã không mong đợi điều đó. Cô không biết mình mong chờ điều gì.
Dạ dày cô kêu réo lần nữa và cuối cùng cô quyết định hỏi. "Chúng ta sẽ không dừng chân để ăn tối sao?"
"Quán trọ gần nhất là ở Montieth. Silverley ở ngay phía trước,"
Nicholas cấm cẳn trả lời.
Sẽ thật là tốt nếu anh nói với cô sớm hơn.
"Silverley lớn không, Nicholas?"
"Cỡ bằng vùng đất của em, nơi tiếp giáp với đất của anh."
Mắt cô mở lớn. "Em không biết điều đó!"
"Em có thể không biết sao?"
"Tại sao anh cáu kỉnh thế? Sao chứ, thật hoàn hảo. Giờ hai vùng đất sẽ được hợp nhất – "
"Đó là điều anh đã muốn trong nhiều năm. Nhưng chắc hẳn ông chú em đã nói cho em rồi. Ông ta sử dụng đất của em để thuyết phục anh lấy em."
Reggie đỏ mặt đầy giận dữ. "Em không tin!"
"Rằng anh muốn vùng đất đó?"
"Anh biết ý em là gì!" cô cáu kỉnh. "Ồ, em biết có vài mảnh đất được bàn đến, và thậm chí Tony đã nói rằng đó là thứ tác động đến anh, nhưng – nhưng em đã không tin. Không ai cho em biết chuyện này. Em không biết đất của anh liền kề với vùng đất em được thừa kế từ mẹ. Em đã không sống ở đó từ khi – cha mẹ em chết, trong ngọn lửa đã phá tiêu hủy ngôi nhà. Lúc ấy em mới lên hai. Em chưa từng trở lại Hampshire. Bác Edward đã luôn để mắt trông coi vùng đất, cũng là quyền thừa kế em có từ cha."
"Phải, một tổng kết gọn gàng, năm mươi ngàn bảng, thứ ông ấy đã hạnh phúc chỉ ra rằng đã gấp ba lần nhờ những đầu tư khôn ngoan của ông ấy, cho em lợi tức hàng năm khá lớn."
"Lạy Chúa, anh cũng tức giận về điều đó sao?"
"Anh không phải là một kẻ đi săn may mắn!"
Sự bất bình của cô đang dâng tới giới hạn. "Ồ, thật phiền. Ai suy nghĩ sáng suốt lại có thể kết tội anh như thế? Anh có phải là người bần hàn đâu."
"Chuyện anh muốn vùng đất của em chẳng hề là bí mật, vùng đất anh đã cho là thuộc về Bá tước Penwich, từ khi vị Bá tước cuối cùng sống ở đó."
"Cha em đã từng sống, không phải là Bá tước hiện tại. Nhưng khi mảnh đất thuộc về ông từ mẹ em, Penwich không phải là tài sản thừa kế theo thứ tự nữa và mong muốn của họ là dành nó cho em."
"Giờ anh mới biết! Ông bác Edward của em đã nghĩ thật thú vị làm sao khi cho anh biết lúc anh rời nhà thờ rằng anh không cần bận tâm về việc mua vùng đất đó nữa. Ông ta không thể chờ để cho anh hay. Muốn làm anh an tâm, ông ta nói vậy. Thật đáng nguyền rủa. Em biết nó trông ra sao chứ, quý bà?"
"Anh nhận ra anh đang sỉ nhục em chứ, quý ngài?"
Anh có đủ lịch sự để ra vẻ ngạc nhiên. "Anh không có ngụ ý – "
"Dĩ nhiên anh có. Đó là điều anh đang phàn nàn, không phải sao? Rằng người ta sẽ nói anh lấy em vì tài sản thừa kế của em? Ồ, cảm ơn anh nhiều. Em đã không nhận thức được nó là cách duy nhất để em có thể lấy chồng."
Lông mày anh nhíu lại và anh nói lạnh lùng. "Chúng ta sẽ thảo luận chuyện em lấy chồng bằng cách nào hả?"
Đôi mắt cô nhấp nháy những ánh xanh, và trong một khoảnh khắc cô sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát. Cô cố kiềm chế, chỉ vừa vặn, để im lặng, và Nicholas cũng cố nín việc dằn vặt cô. Cả hai bớt căng thẳng khi cỗ xe dừng lại chỉ giây sau đó.
Anh bước ra ngoài và mở bàn tay giúp cô xuống. Nhưng ngay khi cô đứng xuống, anh trở lại cỗ xe. Cô chằm chằm nhìn anh, mắt mở lớn không tin được.
"Anh sẽ không làm thế!" cô há miệng.
Anh chua chát nói, "Em đừng có ngạc nhiên. Dù gì chăng nữa, anh là người đàn ông giữ lời."
"Anh không thể bỏ lại em ở đây – không phải đêm nay."
"Đêm nay, ngày mai – có gì khác nhau?"
"Anh biết sự khác biệt!"
"A, phải rồi, đêm tân hôn. Nhưng chúng ta đã có rồi, phải không, em yêu?"
Thở hổn hển, cô nói. "Nếu anh làm việc này, Nicholas," cô run lên, "Em thể sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
"Vậy chúng ta nên gặp nhau, phải không, nếu cả hai chúng ta tôn trọng lời tuyên thệ của mình? Em có điều em muốn. Em mang họ của anh. Giờ anh đưa em tới nhà anh. Đây không phải là nơi anh phải chia sẻ với em sao?"
"Anh chờ đợi em sẽ sống ở đây trong khi anh tiếp tục như trước, sống ở Luân Đôn và..."
Anh lắc đầu. "Luân Đôn quá gần cho sự sắp đặt của chúng ta. Không, anh sẽ rời nước Anh. Đó là điều lẽ ra anh đã làm trước khi chúng ta gặp nhau!"
"Nicholas, anh không thể. Em – "
Reggie dừng lại trước khi đưa ra thông báo có thể làm anh đổi ý. Lòng tự hào của cô lên tiếng một cách bướng bỉnh. Cô sẽ không theo cách của hàng ngàn phụ nữ khác, để giữ người đàn ông bên cạnh mình. Nếu anh không ở đây bởi vì anh muốn cô...
"Em – làm sao, em yêu?"
"Là vợ anh," cô nói êm ái.
"Em là vợ," anh đồng ý, miệng anh mím lại thành một đường nặng nề. "Nhưng em hãy hồi tưởng lại anh không hề yêu cầu em làm thế, và anh đã cảnh báo em đừng có chui đầu vào hôn nhân. Anh đã luôn nói rõ về chuyện này, Regina."
Rồi anh đóng cánh cửa xe và gõ lên mái làm hiệu cho người đánh xe. Reggie đăm đăm sững sờ khi cỗ xe chuyển bánh đi.
"Nicholas, trở lại!" Reggie gào lên. "Nếu anh bỏ em... Nicholas! Ôi! Tôi ghét anh! Tôi ghét anh!" cô kêu trong cơn thất vọng, biết rằng anh không thể nghe thấy cô.
Choáng váng, cô quay lại đối diện với tòa nhà rộng lớn bằng đá xám xịt. Trông nó như một tòa lâu đài thu nhỏ, một lâu đài u ám, trong bóng tối, với ngọn tháp trung tâm và những tháp canh ở góc. Tuy nhiên, chỉ mới là nhìn gần, vì thế cô không trông thấy nó còn trải rộng ra phía đằng sau và những mặt bên của khối nhà lớn với chiều cao và hình thù không đối xứng. Thậm chí còn có một nhà kính mái vòm lớn ở phía hậu ngôi nhà, cao vượt hẳn gian nhà của những người hầu phía bên phải.
Những khung cửa sổ mái vòm trên cánh cửa cũng nằm trong bóng tối. Có thể nào không ai ở nhà chăng? Tuyệt vời. Bị bỏ rơi vào đêm tân hôn, và một ngôi nhà trống rỗng!
Được, không có vấn đề gì, dựng thẳng vai, cô ép mình mỉm cười và tiến đến cửa trước như thể chả có gì lạ lùng khi một cô dâu về nhà mà không có chú rể. Cô gõ cửa, nhè nhẹ rồi sau đó to lên.
Rốt cuộc khi cánh cửa mở ra, Reggie thấy khuôn mặt hoảng hốt của một cô gái trẻ, một người hầu. Cô gái đã không dám tin về việc có ai gọi cửa. Đó là trách nhiệm của Sayers. Anh ta quá coi trọng mình. Anh ta sẽ lột da cô khi biết cô đã chiếm công việc của anh ta.
"Lúc này chúng tôi không mong đợi khách khứa, thưa tiểu thư, hoặc tôi chắc là Sayers đã chờ đợi loanh quanh đâu đây để đưa cô vào. Nhưng cô đã gõ cửa nhẹ nhàng như vậy... chết thật, nghe tôi đang huyên thuyên kìa. Tôi có thể giúp gì cho tiểu thư?"
Regina tươi cười, cảm thấy tốt hơn nhiều. "Để bắt đầu, cô có thể để tôi vào."
Cô gái mở cửa rộng hơn. "Cô tới để gặp bà Bá tước, quý bà Miriam phải không?"
"Tôi đoán tôi tới để sống ở đây – tối thiểu là một thời gian. Nhưng tôi cho rằng mình có thể khởi đầu bằng việc gặp quý bà Miriam."
"Chết thật! Cô tới sống ở đây? Cô chắc mình muốn thế chứ?"
Điều này được nói với sự ngạc nhiên rõ ràng làm Reggie bật cười. "Sao vậy? Có rồng hay yêu tinh ở đây à?"
"Tôi có thể nói là có một. À là hai nếu cô cộng bà Oates vào." Cô gái há hốc miệng, rồi đỏ lựng. "Tôi không có ý..., ôi, tha thứ cho tôi, tiểu thư."
"Chẳng có gì hại cả. Tên cô là gì?"
"Là Hallie."
"Vậy, Hallie, cô có nghĩ mình có thể báo cho quý bà Miriam biết rằng tôi đã tới? Tôi là nữ bá tước mới của Montieth."
"Chết thật!" Hallie kêu ré lên.
"Hoàn toàn đúng vậy. Giờ thì, cô sẽ chỉ cho tôi nơi tôi có thể chờ quý bà Miriam chứ?"
Cô hầu gái để Reggie vào. "Em sẽ nói với bà Oates là cô ở đây, và bà ấy sẽ lên báo cho bà Bá tước."
Lối vào đại sảnh hẹp với sàn được lát cẩm thạch, chỉ có một cái bàn ăn đơn dài dựa sát vào tường. Một chiếc đĩa hoa văn bằng bạc đặt ở giữa bàn để những tấm danh thϊếp, và một tấm thảm thêu xinh đẹp phía đằng sau. Tấm gương kiểu Venice lớn bày đối diện bức tường với đôi nến ở mỗi bên, và một cặp cửa hai cánh hướng về phía cửa trước.
Hallie mở hai cánh cửa, và một đại sảnh lớn hơn hiện ra, cao hai tầng, với trần nhà hình vòm lộng lẫy tít bên trên. Cầu thang chính nằm ngay giữa bức tường bên phải. Ấn tượng là ngôi nhà vô cùng rộng lớn.
Phía đằng xa bên tay trái cuối sảnh là thư viện, và đó là nơi Hallie đưa cô đến. Dài bốn mươi bộ và rộng cỡ hai mươi (1 bộ = 0,3048m-Meo), thư viện có những cửa sổ cao dọc bên tường, thừa thãi đón ánh sáng ban ngày. Ba mặt còn lại được bao phủ bởi sách,và những bức chân dung rất lớn treo phía trên giá sách.
Cũng có một lò sưởi và ghế so-pha phía bên đó. Những chiếc ghế đơn, ghế dài và bàn đẹp đẽ được làm thủ công nằm trong khoảng không gần cửa sổ để phục vụ việc đọc. Có một cái giá đọc sách kiểu cổ mạ vàng. Tấm thảm rực rỡ những màu nâu, xanh và vàng bao phủ sàn nhà. Một cái bệ bàn chiếm cứ chỗ cuối phòng, với những chiếc ghế xung quanh, và một tấm màn chắn bằng da với nhiều hình trang trí đổi hướng đằng góc xa tới một nơi ấm cúng làm nổi bật sự yên bình của căn phòng.
"Sẽ không lâu đâu ạ, cô chủ," Hallie nói. "Bà bá tước... ôi, trời ơi, giờ là cựu nữ bá tước, phải không ạ? Giống như một người già cả, bà của cậu chủ. Nhưng quý bà Miriam sẽ vui mừng chào đón cô, em chắc vậy," cô nói một cách lễ độ, không có vẻ gì là chắc chắn. "Em lấy cho cô cái gì nhé? Có rượu brandy trên bàn, và cả rượu dâu nữa, đó là thứ bà Bá tước thích."
"Không, tôi sẽ thoải mái thôi, cảm ơn cô." Reggie trả lời với một nụ cười.
"Rất tốt, thưa cô. Và em có thể nói lần đầu tiên là em sung sướиɠ vì cô đã đến đây? Em hi vọng cô thích ở đây."
"Tôi sẽ thích, Hallie," Reggie thở sâu. "Tôi cũng hi vọng thế."