Chương 16
Đầu giờ tối hôm đó, ngay sau khi Nicholas và Regina tới nhà quý bà Hargreaves thuộc khu West End, một gã thấp nhỏ, chắc nịch tên là Timothy Pye đã vẫy một cỗ xe thuê và đưa cho người đánh xe địa chỉ một quán trọ gần khu cảng.Timothy làm những việc lung tung, từ một công việc lương thiện trên bến cảng cho tới rạch cổ một người nào đó. Gã hoàn toàn vô tư với những công việc dễ dàng, và họ đang có một vụ loại này. Anh bạn Neddy làm việc cùng gã. Bọn họ phải bám theo nhà quý tộc đến bất cứ nơi nào hắn đi và thường xuyên báo cáo nơi trú của hắn cho kẻ thuê họ.
Giờ là lượt báo cáo của Timothy, và không mất nhiều thời gian để đến cái quán rượu dành cho giới trên nơi gã đang ở. Trên tầng gác, gã nện thình thịch vào cánh cửa. Chỉ mất một khắc để cửa mở ra.
Hai người đàn ông đang ở trong phòng. Một người cao, gầy với bộ râu lớn màu đỏ rậm. Người kia là một gã trẻ tuổi chiều cao vừa phải, một cậu trai thực sự đẹp theo kiểu con gái, với mái tóc đen và đôi mắt xanh sẫm. Timothy chỉ mới gặp gã trẻ một lần trước đó trong cả tá lần hắn báo cáo cho gã già. Tên của họ chưa bao giờ được đề cập, Timothy cũng chả buồn quan tâm họ là ai. Đơn giản là gã được trả tiền để làm việc, không thắc mắc hỏi han.
"'E' đã dừng chân vào buổi tối, " Timothy bắt đầu, nói với gã râu đỏ. "Vài bữa tiệc ở West End. Nhiều cỗ xe đẹp đẽ sắp hàng ở cả hai đầu phố."
"Một mình?"
Timothy nhăn nhở. "Mang theo một con bé ngon mắt trong xe của hắn, giống như trước đây. Đưa cô ả vào trong. Tôi thấy chúng."
"Ông chắc chắn cùng một cô gái chứ, ông Pye, người lần trước đã rời đi mà không có hắn?"
Timothy gật đầu. "Không thể nhầm được, thưa ngài. Cô ta là một sắc đẹp kì lạ."
Gã trẻ nói. "Chắc phải là nhân tình của hắn, ông nghĩ thế không? Ông già tôi nói hắn không phải loại người mất thời gian với ai đó mà không lên giường với họ."
"Đồ trời đánh!" Râu đỏ gầm gừ. "Cha tôi. Không phải ông già tôi. Tại sao cháu không bao giờ lỡ lời khi cha cháu ở quanh đây? Chỉ có lỗ tai ta bị nguyền rủa sao."
Gã trẻ đỏ bừng tới tận ngực, một điều rõ ràng bị tiết lộ bởi cái áo nới lỏng của gã. Đôi mắt xanh thẫm quay lui trong sự lúng túng, gã đi tới cái bàn nơi bộ bài nằm vung vãi kế bên chai rượu và hai cái ly. Gã ngồi đó và xào bài, cố ý lời đi sự ngưng lại của bản báo cáo sau khi bị làm bẽ mặt.
"Ông đang nói đấy, ông Pye."
"Vâng, thưa ngài." Tiếng "ngài" tới hoàn toàn tự nhiên, vì gã này có thể trông không giống như một quý ông với bộ râu đỏ rậm, nhưng hắn nói năng y hệt. "Tôi biết ngài muốn nghe về cô gái, trong trường hợp cô ta lại bỏ đi mà không có hắn tối nay."
"Đèn trên phố vẫn đang sáng?"
"Chính xác. Nhưng không quá sáng để tôi và Neddy không thể lôi gã đánh xe xuống dễ dàng trong im lặng."
"Vậy có lẽ chính là tối nay." Râu đỏ mỉm cười lần đầu tiên. "Ông biết phải làm gì nếu có cơ hội, ông Pye."
"Rõ rồi, thưa ngài. Ngài không muốn cô ả bị liên lụy, tôi biết, thưa ngài. Nếu hắn ra ngoài một mình, chúng tôi sẽ có hắn."
Cánh cửa đóng lại sau lưng Pye và Conrad Sharpe cười lớn. Thật là một tiếng cười mạnh và khỏe với một người đàn ông gầy như vậy. "Ô, đừng hờn dỗi, chàng trai. Nếu tất cả xong xuôi, có thể chúng ta sẽ trên đường về nhà vào ngày mai."
"Chú đừng có chỉnh cháu trước mặt những kẻ như hắn, Connie. Cha cháu chả chỉnh cháu trước mặt những người khác."
"Không chỉnh," Conrad lại chữa. "Cha cháu là một người cha mới tinh và do đó, ông ấy đặc biệt dung thứ những cảm nhận của cháu, Jeremy."
"Chú thì không?"
"Sao ta phải thế, nhóc?"
Có một vẻ hoàn toàn thẳng thắn trong thái độ của ông, và cuối cùng Jeremy trẻ tuổi cười toe. "Nếu tối nay họ tóm hắn, cháu sẽ được đi theo chứ?"
"Xin lỗi, nhóc. Sẽ là một công việc bẩn thỉu mà cha cháu không muốn cháu thấy."
"Cháu mười sáu rồi!" Jeremy phản đối. "Cháu đã trải qua một trận thủy chiến."
"Chỉ vừa vặn thôi."
"Cháu không quan tâm – "
"Không," Conrad nói cứng rắn. "Thậm chí nếu cha cháu đồng ý, chú cũng không để cháu làm. Cháu không cần thấy mặt xấu nhất của cha mình."
"Ông ấy chỉ muốn dạy hắn một bài học thôi mà, Connie."
"Ừ, nhưng cháu sẽ bị tổn thương, bài học sẽ tàn nhẫn. Và cũng là vấn đề với lòng tự trọng của ông ấy nữa. Cháu đã không nghe thấy những vết nhơ và lời chế nhạo mà gã quý tộc trẻ tuổi đã xoa vào vết thương. Cháu đã không biết về một vết thương gần chết."
"Ơn hắn! Đó là lý do – "
"Ta đã nói không!" Conrad cắt ngang lần nữa.
"Ôi, được rồi." Jeremy càu nhàu. "Nhưng cháu vẫn không thấy tại sao chúng ta lại phải theo tất cả sự ồn ào và khó chịu này, theo đuôi hắn ở Southamton mà không gặp may, rồi lãng phí hai tuần ở Luân Đôn cũng chỉ để làm việc đó. Sẽ vui hơn nhiều nếu đánh chìm một con tàu của hắn."
Conrad rúc rích cười. "Cha cháu nên nghe ý tưởng vui vẻ của cháu. Nhưng bởi vì, gã quý tộc này chỉ có sáu con tàu trong phạm vi buôn bán của hắn, việc mất một sẽ không làm túi tiền của hắn bị nhột đâu. Cha cháu đã quyết tâm san bằng tỉ số ở cấp độ cá nhân hơn."
"Và sau đó chúng ta có thể về nhà chứ?"
"Phải, nhóc. Cháu có thể trở lại việc học tập quy tắc ứng xử của cháu."
Jeremy nhăn mặt và Conrad Sharpe bật cười. Rồi họ nghe thấy tiếng phụ nữ khúc khích ở phòng bên cạnh, nơi cha Jeremy đang ở, và sự nhăn nhó của Jeremy trở thành cơn đỏ mặt, làm cho Conrad cười còn lớn hơn.