Đem Em Nhai Nuốt

Chương 10

Thật bỏ mẹ cáu giận.

Trương Nghiêu trừng mặt nhìn Trương Cẩn, có mỗi đứa nhỏ nhà mình cũng không trông xong, xem đi, giờ đã đi lạc mất toi.

Hai kẻ điên cuồng lục từng góc phòng mà không thấy.

Bạch thỏ có chứng trầm cảm nhẹ, ngoại trừ thích cắn tay mình còn có việc hay trốn trong tủ quần áo.

Hai kẻ gần như cuồng nộ tức giận, tất cả tủ lớn tủ nhỏ đều đã bị bọn hắn sạch sẽ mở tung, vẫn cứ không thấy cô đâu?

....

"Được rồi đừng lườm em nữa, tròng mắt anh sắp rớt ra ngoài rồi kìa"

Tốt nhất là mau tìm cô về đây cho hắn đi, đã nhớ cô đến khó chịu rồi.

Bảo bối hảo, trốn kỹ như vậy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh sao, cho cô xem chút nữa bị anh hành hạ như thế nào.

....

Lúc nãy, bọn hắn nhận được thông tin rằng trong phòng 102 có điềm bất ngờ giành riêng cho hai vị tổng giám đốc trẻ tuổi.

Bọn hắn căn bản cũng không quan tâm, khỏi cần suy nghĩ cũng đoán biết được là nữ nhân, mấy tên đầu hói ấy ngoại trừ tìиɧ ɖu͙© thì biết tới cái mẹ gì khác sao.

Giờ đã có bảo bối, hắn chỉ yêu thích bảo bối mà thôi.

"Nghiêu, ngoại trừ phòng 102 chúng ta đều tìm rất kỹ rồi, không thấy bảo bối đâu cả"

"Đi, biết đâu Tiểu Mị lại rúc trong đó" cô đến tự hại mình còn được gì việc gì không dám làm?

....

Trương Nghiêu, một chân đá văng cánh cửa lớn, tiêu tiêu sái sái đi vào phòng.

Cả căn phòng ngoại trừ một chiếc giường lớn thì không bày biện bất cứ thứ gì, bất quá con bà nó tên biếи ŧɦái nào lắp kín tất cả các bức tường đều là gương.

"A.... "

Cả hai đồng thời tái mặt, tiếng rên này chắc hẳn của Bạch thỏ đi, cô trong này sao?

Bạch Mị từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, cơ thể thực cực kỳ khó chịu, cả người giống như có kiến bò qua bò lại, nhất là hạ thân, giống như cực kỳ, cực kỳ nhức nhối.

Cô toan đưa tay lên cắn, giật giật mấy cái đều không được, khó chịu cùng đau đớn đánh úp lên cơ thể nhỏ xinh.

Trương Cẩn cùng Trương Nghiêu ngay lập tức lao tới.

Sững sờ.

Chỉ thấy trên giường là một tiểu yêu tinh cực kỳ xinh đẹp.

Hai tay bị dây thừng lớn cố định lên trên đầu.

Trước ngực thắt một cái nơ con bướm màu phấn hồng thật lớn, cơ thể che chắn bởi một lớp khăn voan mỏng dính, lờ mờ có thể thấy được hai núm anh đào đỏ hồng cùng nơi tiểu hạch mẫn cảm.

Xung quanh là toàn một màu hoa hồng đỏ rực rỡ tôn lên thân thể trắng nõn kiều nhỏ.

Mà gương mặt Tiểu Mị lại được trang điểm, bình thường cô không động qua son phấn, bộ dạng ngây ngô tự nhiên, hôm nay hai má có thoa một chút phấn hồng, cùng son môi đỏ thắm, trông thật giống yêu tinh xinh đẹp hại người.

Cảnh tượng cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác.

Yết hầu Trương Cẩn nâng lên hạ xuống, tay cậu mát lạnh khẽ chạm vào má cô, nóng!

Bạch Mị cả cơ thể giống như có kiến bò qua, vặn vẹo khó chịu, nước mắt thống khổ trào ra, từng tiếng nấc nghẹn cùng rêи ɾỉ đau đớn trong miệng nhỏ run lên.

Vậy mà tay Trương Cẩn chạm qua lại giống như làn nước mát lạnh xoa dịu đi lửa trong cơ thể cô.

"Ân... cầu ngươi...." tay Trương Cẩn vừa rút đi cô lập tức cảm thấy mất mát tới đau đớn.

"A... cầu ngươi... xin ngươi... " lại nấc nghẹn.

Cơ thể trắng nõn không ngừng vặn vẹo đầy khổ sở.

"Xuân dược?" Trương Nghiêu đen mặt.

"Hẳn là xuân dược đi"

Bạch Mị gần như phát điên, cô thét lên một tiếng thét thê lương.

"Ngứa quá, ngứa quá... huhu.... Cẩn, Nghiêu cứu em.... cứu em" tay bị xiềng xích cũng bị cô vung loạn xạ, tròng sắt lạnh lùng hằn vào tay cô từng vết.

Hai đôi mắt sáng bừng lên nhìn tiểu bảo bối dâʍ đãиɠ.

Bây giờ không ai còn hơi sức đâu mà quản việc tại sao cô ở đây, tại sao cô trúng phải xuân dược.

Tất cả chỉ là một bản năng, tìиɧ ɖu͙©.

Trương Nghiêu giải thoát cô khỏi xiềng xích.

Hai tay được tự do liền lập tức tóm chặt lấy ga trải giường, tay nhỏ dùng sức đến trắng bệch.

Mà tay cô lại dâʍ đãиɠ nhanh chóng tự đút vào âm huyệt của chính mình mà đâm.

Là từng tiếng khóc rấm rứt nức nở.

"Ngứa quá, Tiểu Mị ngứa quá.... Cẩn, Nghiêu... Tiểu Mị ngứa...."

Bạch Mị gần như nức nở không thành lời.

Cô đang chìm vào trong khát vọng tìиɧ ɖu͙©, ngoại trừ cảm giác ngứa điên cuồng thì chỉ còn đọng lại hai cái tên Cẩn, Nghiêu mà cô có thể bám víu vào lúc này.

Hạ thân thiếu vắng, dâng lên khát vọng được lấp đầy.

"Hảo, liền tới"

Hai anh em hắn nhìn Bạch Mị lăn lộn trên giường, tay nhỏ dâʍ đãиɠ tự ra vào chính mình, cả thân thể bị xuân dược nhuộm một màu hồng mê người.

Nơ con bướm bó chặt hai bầu vυ' đã có phần xốc xếch, Trương Cẩn là dứt khoát kéo tung nó ra.

Đúng là trang trí cô thành món quà rồi đi.

Trương Nghiêu bế bổng cơ thể cô lên, cảm nhận được hơi thở nam nhân cường tráng ập đến. Bạch Mị không chần chừ gấp rút bám lấy, giống như kẻ chết đuối bám được phao.

"Cho Tiểu Mị... cho Tiểu Mị"

Hắn xấu xa thổi khí vào tai cô.

"Muốn tôi làm gì? Nói xem rồi tôi đáp ứng em"

"... Cho... Tiểu.... Mị" cô đã khó chịu bật khóc nức nở.

Hạ thân Trương Nghiêu đã chướng đau nhưng vẫn không ngừng trêu trọc cô.

"Nói hẳn ra, liền cho em, nói, em muốn gì"

"Đâm... đâm... Tiểu Mị... ách..."

Hắn cũng chỉ là chờ câu nói này của cô.

Ngay lập tức giải phóng nam căn thô to đem đút vào âʍ ɦộ đã sớm ướt sũng.

Hắn đặt Bạch Mị nằm ngửa, thân trên ngông cuồng áp chế cô.

Nam căn ra sức thâm nhập, điên cuồng đâm ra rút vào.

Còn Trương Cẩn, một tay giữ lấy cả hai cổ tay trắng ngần của bảo bối, hung hăng đoạt lấy đôi môi mềm mại đang không ngừng rêи ɾỉ kia mà mυ'ŧ lấy. Lưỡi thừa lúc cô mất cảnh giác mà xâm nhập, cũng cô trao đổi qua lại, nước bọt mê người chảy đầy ra bên miệng.

Hắn cũng rất khó chịu rồi. Nhìn xem tiểu huyệt non mềm đang mυ'ŧ chặt Nghiêu đi, cậu đang tưởng tượng nó cũng như vậy mà ngậm lấy cậu.

Đem vυ' trong tay nhào nặn, thô bạo bóp lấy thành đủ hình thù, cậu ngậm lấy hai hạt đậu trên ngực cô, lưỡi qua lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tưởng như muốn nuốt cô vào bụng.

Trương Nghiêu xuất tinh trong cơ thể của Bạch Mị liền nhanh chóng rút ra, ngay lập tức u cốc phát ra vài âm thanh nước nhóp nhép rồi tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ lỗ nhỏ trào ra.

Bạch Mị rên lên khó chịu, cảm giác thiếu thốn một lần nữa dâng lên, cô muốn đem thứ gì nhét đầy vào hạ thân trống rỗng.

"Muốn... nữa... ách...."

Không để cô lần thứ hai cầu xin, cự long gân guốc ngay lập tức xâm nhập, u cốc ngậm chặt lấy cự long của cậu.

"Bảo bối dâʍ đãиɠ, định ngậm gãy anh sao" Trương Cẩn mất hồn kêu lên.

Cơ thể theo từng nhịp luận động mà phát ra tiếng phịch phịch, hai cái vυ' mượt mà kịch liệt nhảy nhót.

Bạch Mị nhìn lên, xung quanh bốn phía đều là phản chiếu hình ảnh thân thể dâʍ đãиɠ của một cô gái, đầu tóc loạn xạ, trên người không một mảnh vải, cơ thể đang trong một tư thế dang rộng hai chân vô cùng xấu hổ, mà ở nơi thần bí kia có một gậy th*t thô to đang không ngừng ra vào.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nhầy nhụa dính từng mảng lên tấm ga giường trắng muốt.

Hôm nay cô quả thực điên cuồng, hai anh em hắn đã muốn cô bảy lần.

Cái thứ thuốc kia quả thực quý hóa, hô biến Bạch Mị thành dâʍ đãиɠ như vậy, bộ dạng muôn phần khiêu gợi.

Trương Cẩn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhầy xoa lên bầu ngực cùng cái eo kiến xinh đẹp.

Đầu lưỡi hắn đang liếʍ láp hạ thân bị chà sát đến sưng đỏ.

Thân thể nhỏ bé sớm cũng là không chịu được nhiều lần mạnh mẽ như vậy, xụi lơ mà ngất đi rồi.

Đêm nay coi như miễn cưỡng thỏa mãn hai kẻ hắn đi.