Bây giờ Bạch thỏ rất có tinh thần, cô được Trương Nghiêu mặc cho một bộ váy xòe dài quá gối màu hồng phấn.
Tóc đen dài buộc gọn gàng sau gáy.
Chân nhỏ xinh là một đôi hài búp bê màu be nhàn nhạt.
Tất nhiên, hắn vẫn là bài xích việc cô mặc qυầи ɭóŧ đi, Bạch Mị đòi quần, Trương Nghiêu chỉ là hừ lạnh.
"Em chắc chắn mặc thứ ấy vào sẽ không bị cọ sát đến phát khóc đấy" Bạch Mị thất thần cùng đỏ mặt, đúng là nơi ấy còn rất sưng đỏ a.
Nói đoạn Trương Cẩn tiến đến liền mặc cho cô một cái tã lót trẻ em mềm mại. Hai kẻ biếи ŧɦái này lại bắt cô mặc tã lót của trẻ sơ sinh?
"Hảo, bảo bối quả là xinh đẹp" Trương Cẩn giúp cô chỉnh đốn lại y phục, cúi người xuống thấp thơm thơm vào má cô. Mắt nâu tinh tế ngắm nghía tác phẩm của bản thân.
Cơ thể non nớt của Bạch Mị vẫn là tỏa ra mùi sữa ngọt ngào khiến cậu chìm đắm vào đó, không kìm lòng được nhấc bổng cô lên cánh tay mà hôn hít.
...
Công viên Phù Trạch.
Bạch Mị ngơ ngác, lắc lắc cái đầu nhỏ xinh quan sát xung quanh, chuông nhỏ đinh đinh đang đang rung lên từng đợt âm thanh vui tai.
Nơi đẹp đẽ như vậy cư nhiên lại không bóng người?
"Sao? Tiểu Mị thích không, hôm nay tất cả đều là của em, bọn anh đã bao sạch chỗ này rồi"
Tâm trạng hưng phấn của Bạch Mị đang lên cao bỗng chùng xuống.
Lại là không có ai ngoài cô ư?
Vậy thì giống như căn biệt thự kia, đều cô quạnh như nhau.
.....
Ngồi ủ rũ bên trong vòng tay của Trương Nghiêu, Bạch Mị đáng thương quả thực không có chút hứng thú nào cả.
Bảo bối nhỏ sao vậy? Vì cô buồn chán mà bọn hắn đã hủy cuộc hẹn quan trọng của công ty để dẫn cô đi chơi. Biểu cảm này là sao?
"Bảo bối có muốn ăn kem bông không?" Trương Cẩn khẽ cúi người hỏi vật nhỏ.
Cái gì gọi là kem bông?
Bạch Mị nhận lấy thứ sặc sỡ trong tay Trương Cẩn.
"Cẩn, cái thứ không sạch sẽ này cũng đem cho cô ấy ăn"
Cái gì mà không sạch sẽ, kem bông này chính tay cậu làm nha.
"Chính anh mới không sạch sẽ ấy"
Bạch Mị tò mò vươn đầu lưỡi phấn nộn liếʍ liếʍ vào kem bông, quả thực rất thú vị nha, xúc cảm ngọt ngào lan tỏa ở đầu lưỡi, nhưng vừa mới ngậm trong miệng đã tan biến hết sạch sẽ rồi.
Coi như anh em hắn vớt vát được chút thể diện đi, mỗi một cô gái nhỏ cũng không chiều chuộng xong.
Trương Nghiêu cúi mặt xuống gần cô, lau đi kem bông còn dính ở mờ môi mềm mại.
"Bảo bối tại sao lại không vui như vậy, chẳng phải hôm qua rất hào hứng hay sao?"
Bạch Mị nhướng nhướng mi vẫn là không đáp, một mực thủy chung im lặng, làm tổ trong lòng Trương Nghiêu, đầu nhỏ cũng không buồn ngẩng lên.
Trương Cẩn sốt ruột gọi điện cho Phàm Cố. Cậu căn bản thực sự không thích hắn ta nhưng vì vui buồn của bảo bối, cậu nén cao ngạo xuống gọi cho hắn.
Sau hai hồi chuông điện thoại rột cục cũng có người nghe máy.
Giọng nam trầm ấm đầu bên kia cất tiếng chào. Ngược lại, Trương Cẩn ngạo mạn bỏ qua phép tắc.
"Tiểu Mị nghe nói được đi công viên đều rất hứng thú tại sao đưa đi chơi liền lại khôi phục ủ rũ?"
"Trương thiếu gia đừng nói với tôi cậu đã đuổi sạch người trong công viên vui chơi ấy đi chứ?"
"Mấy kẻ ồn ào đuổi đi là tốt nhất"
"Bạch tiểu thư căn bản là cần có không khí vui vẻ rộn ràng một chút, nếu tôi không nhầm, Bạch tiểu thư mới chỉ 17 tuổi, thực sự cứ ném vào nơi cô quạnh, có thể sao vui vẻ?"
Lại một lần thô lỗ dập máy.
Hai anh em họ Trương này đều như nhau đều coi trời bằng vung.
"Bảo bối có muốn đi tới nơi đông người vui vẻ không?"
Bạch Mị, hai hàng lông mi trong nắng run run như dẻ quạt, đông vui a?
"... muốn... "
"Đến đây anh đưa em đi"
Trương Cẩn mở rộng vòng tay dụ dỗ cô bò qua, cậu hao tổn tâm tư như vậy phải đòi chút quyền lợi chứ.
Bạch Mị là ngơ ngác, thân hình bé bỏng có ý bò ra khỏi lòng Trương Nghiêu, hắn nhíu mày không vui, tay lớn kéo lại cổ chân trẵng mịn của ai đó đang rúc rúc bò ra.
Cục ấm áp vuột khỏi lòng làm hắn cực mất mát.
"Ngoan ngoãn trong lòng tôi nếu không tôi sẽ tại đây ăn em"
Bạch Mị run lên nhìn theo Trương Cẩn với vẻ mất mát.
Ừ coi như biết điều đi.
Hắn tiêu sái ôm Bạch thỏ đứng dậy, thành phố này khu tụ tập vui chơi không thiếu nha.
Trương Cẩn dậm chân cáu giận, vì cái gì cách nhau hai phút ra đời lại bức cậu khốn khổ vậy chứ!! Hả!! Hả!! Cái gì mà anh trai!! Độc tài phát xít!!
.....
Người quản lý mặt đần ra nhìn hai vị boss lớn, ngẫu nhiên đuổi khách, đem cô gái nhỏ kia vào đây, còn chưa chơi được bao lâu đã bỏ đi.
Một người cười nham hiểm cùng thỏa mãn, người kia mặt thối thành than là sao?
....
Oa! Nơi này thật sự đẹp đẽ, có rất nhiều thứ xinh đẹp, còn có rất nhiều người đang tụ họp nha.
Ba người bọn họ cũng rất nhanh thu hít ánh mắt tò mò của mọt người.
Hai nam nhân cao lớn dắt tay một bé gái, không đúng là cô gái đi, bộ dạng giống như 14,15 tuổi.
Cả ba người đều hết sức xinh đẹp
Mà Bạch Mị thì gần như thọt lỏm trong bóng người cao lớn của hai anh em họ Trương.
Hắn ít nhất cũng đến m8 đi mà cô lại thấp bé, 17 tuổi cũng chỉ đến 1m55.
Mắt cô mê mần những quán hàng bánh kẹo sặc sỡ.
Bỗng nhiên có một em nhỏ chạy tới, gương mặt bánh bao hồng hào của đứa trẻ tươi tắn, líu lo.
"Chị xinh đẹp mua kẹo bòn bon cho em đi"
Bạch Mị ngây ngô nhìn từng viên kẹo tròn nhỏ đầy màu sắc trong tráp lớn, ánh mắt khát khao.
Cô muốn nha, nhưng cô không có tiền.
Bé nhỏ rất tinh ranh thấy ánh mắt của Bạch Mị hướng về phía Trương Cẩn, ngay lập tức liền thay đổi đối tượng chân chó.
"Chú xinh đẹp, chị xinh đẹp muốn kẹo"
Cậu có chút đen mặt, gọi cô là chị lại gọi cậu là chú, cậu còn trẻ nha.
Nhưng vẫn là rút từ trong người ra một tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho bé nhỏ.
"Không cần trả tiền thừa"
Bạch Mị sung sướиɠ cắn cắn từng viên kẹo nhỏ.
Lưỡi yêu kiều liếʍ qua liếʍ lại.
Hai anh em họ có chút cồn cào. Cô là đang dẫn dụ người ta phạm tội sao? Thật muốn làm cái kẹo đó.
Hôm nay Bạch Mị thật vui vẻ, cô được chạy nhảy khắp nơi, được ăn cái gì đó kem bông, còn có kẹo, kem, rất nhiều đồ ăn ngọt ngào nữa.
Hiện tại chính là mệt mỏi nằm ngủ ngoan trong vòng tay Trương Cẩn, miệng nhỏ vẫn còn nhếch lên cười ngây thơ.
Ừ cô vui vẻ họ cũng thỏa mãn rồi.