Mối Tình 2D

Chương 23

Chương 23
Julie nhìn đồng hồ. Mới có bảy rưỡi sáng, và nó cảm thấy vô cùng tồi tệ. Trong đầu nó hiện lên mấy chữ “chết tới nơi rồi”. Nó ngủ không ngon giấc, trằn trọc và trở mình liên tục, cố gắng kiểm soát cảm giác buồn nôn đã khiến nó tỉnh lại mấy lần. Chưa kể tới cơn đau đầu như bị tra tấn nữa.

Rượu champagne quái quỷ, Julie nghĩ bụng. Ba nó và cái thành phố New York quái ác kia nữa.

Julie dậy cũng được, vì có nằm vật vã nghiền ngẫm mọi chuyện cũng chẳng ích gì. Nó lết cái xác ngầy ngật của mình ra khỏi giường và bước vào trong bếp, một tay giơ lên ôm đầu trong nỗ lực vô ích nhằm giữ cho bộ óc của mình không dộng thình thình vô hộp sọ. Nó tóm lấy một hộp nước cam rồi ngồi xuống chiếc ghế dài trong phòng khách để coi ti vi.

Các phóng viên đang tổng hợp những màn ăn mừng Giao thừa đêm qua và chiếu lại những cảnh chào đón Giao thừa trên khắp thế giới. Nhìn thấy đám đông những con người hạnh phúc ấy khiến Julie cảm thấy mình nhỏ bé và vô tích sự. Có lẽ đó cũng là cách nhìn nhận của ba nó về nó.

Giờ thì nó đã hiểu.

Rõ ràng là nó gần như không được ghi nhận trên màn hình ra đa của ba. Chuyện này thật không thể tin nổi. Nó là con gái của ba, đứa con độc nhất, vậy mà ba ruồng rẫy nó hết lần này tới lần khác. Thế là nó quyết định từ bỏ ông.

Đồ khốn.

Đầu óc nó quay cuồng. Nó chuyển nhanh qua các kênh truyền hình và dừng lại ở một phóng viên địa phương đang mắc kẹt với việc quay phim trên một bãi biển lộng gió ở South Boston. Julie nheo mắt nhìn màn hình. Tại sao trên trái đất này lại có một đám đông tụ tập lại trên bãi biển lạnh cóng vào cái ngày này? Ôi Chúa ơi, bọn họ sắp sửa tắm biển!

Người phóng viên thụp đầu xuống khi một cơn gió thổi thốc qua.

“Ngay cả với nhiệt độ nước được dự báo ở mức năm độ C lạnh lẽo, hàng chục nam giới, phụ nữ và cả trẻ em vẫn đang chuẩn bị để tiến hành Nhúng nước miền cực thường niên vào lúc mười giờ sáng nay tại cảng Boston”.

Anh Finn đã từng nói với Julie về sự kiện này. Mấy người kia điên thật rồi, nó nghĩ bụng.

“Nhiều tay bơi sẽ gặp phải một đợt tăng thông khí vô thức có thể kéo dài tới ba phút”. Người phóng viên tiếp tục nói. “Và những người thách thức quỷ thần này sẽ không mặc bất cứ trang phục bảo hộ nào để chống lại làn nước băng giá. Không có áo chống lạnh, thưa quý vị. Chỉ có đồ bơi và lòng can đảm!”

Julie pha một ấm cà phê và nuốt vài viên thuốc giảm đau. Nó đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra con phố vắng hoe. Sáng hôm nay gần như chẳng có ai rời nhà, như thể bầu trời xám ngoét ủ dột đã ngăn cấm mọi người ra đường. Julie nhấp một ngụm cà phê và nôn khan. Bao tử nó quặn lại. Mọi bộ phận trong cơ thể nó đều đau đớn, không thể nhớ nổi lần cuối cùng nó ở trong tình trạng tệ hại như thế này là khi nào nữa.

Julie đặt tách cà phê xuống và ra một quyết định. Nó gửi cho anh Finn một tin nhắn, trích dẫn bài hát cũ của nhóm The Why Store, bài Lack of Water.

Vậy là đủ bí mật rồi. Phòng khi nó thay đổi ý định.

***

Matthew Watkins cho rằng việc thỉnh thoảng nhậu nhẹt riêng tư đang bị nói xấu một cách bất công trên truyền thông và các cuốn tiểu thuyết diễm tình.

Finn Chúa tể Thỉnh thoảng bạn có thể làm gì đó được không?

Julie Seagle Tôi có một giấc mơ về việc mở ra một dịch vụ hẹn hò cho cá mang tên solemate.com. Trong một diễn biến không liên quan: tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Julie nhìn quanh và tự hỏi tại sao mọi người đều mỉm cười. Chuyện này có gì đáng cười đâu. Ngoài trời đang có mưa tuyết, gió cũng đã mạnh lên. Nó nhìn xuống đôi chân để trần của mình và thắc mắc không hiểu mình đã nghĩ gì khi xuống bãi biển. Bộ đồ tắm duy nhất mà Dana điên khùng có chỉ là một miếng vải nhỏ bằng lòng bàn tay mang danh nghĩa bikini. Julie cảm thấy mình giống như một con ngốc. Ít nhất thì những người khác trong chuyến Nhúng nước miền cực này cũng có vẻ ngớ ngẩn không kém, nó nghĩ vậy. Ba anh chàng sơn logo Red Sox trên ngực, một ông già đội mũ cao bồi, một bà mẹ cải trang thành con tôm hùm, và nhóm ba thằng nhóc thiếu niên đóng giả yêu tinh, bọn họ nổi bật hơn nó nhiều. Hi vọng thế.

Chết tiệt, trời lạnh quá, trong khi nó còn chưa xuống nước. Julie nhìn ra phía biển, những con sóng sẫm màu đáng ngại. Mạnh mẽ nữa. Nó không hiểu nổi sự nhiệt tình của đám đông đối với việc mà họ sắp tiến hành. Cứ như là chuyện nhỏ vậy. Một bài kiểm tra. Một cách thức để chứng minh điều gì đó. Thật dễ sợ. Nhưng Julie cần phải làm việc này. Nó cố tập trung, nhất định không dừng lại khi bàn chân chạm nước. Lỡ nó ngưng thở thì sao? Hoặc tê liệt? Lỡ nó phát hoảng vì khuỵu gối thì sao? Sức mạnh của những con sóng sẽ nhấn chìm nó, ghì chặt nó dưới đáy biển lạnh giá. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, nó tự nhủ. Ở đây có cả đống người, ai đó sẽ thấy nó ngã xuống hoặc là vấp phải nó. Chỉ cần lướt qua được cú sốc lạnh đầu tiên. Nó sẽ nhào xuống biển và lao lên bờ, vậy là xong. Chỉ là một vài phút trong đời.

Người phóng viên đã nói gì đó về tăng thông khí vô thức. Í ẹ. Julie đã bắt đầu thở dồn dập một cách vô thức rồi đây. Mà có người nào lại thở dồn dập một cách chủ ý đâu?

Julie bắt gặp một bé gái mặc bộ đồ công chúa Leia và nhìn con bé chằm chằm. Ngay cả trong tình trạng lơ mơ hiện tại, nó vẫn cảm thấy có gì đó đáng báo động về chuyện này. Sự thực là những cái chuông báo động inh ỏi, khủng khϊếp và gây hoảng loạn cực độ bắt đầu réo vang...

Cả đám đông đột ngột lao tới, Julie thấy mình chạy trên bãi cát lạnh, hai bàn chân nó chạm vào lớp đá. Nó chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu rú của những tay bơi khác, vì chủ yếu trong tai nó đầy tiếng thở hoảng loạn và rời rạc của mình. Anh Finn đã nói gì với nó nhỉ? Tuy hoảng sợ, em cũng bắt đầu cảm thấy sự thôi thúc, sự háo hức khi đang ở cận kề nguy hiểm.

Nó chạy nhanh hơn, la om sòm khi chạm vào nước, nhưng không dừng lại. Nước châm chích đôi chân, rồi đến thắt lưng, khiến nó há hốc miệng, cố gắng đớp không khí. Cái lạnh choáng ngợp tới nỗi nó không thể phát ra âm thanh nào. Nó lại nghĩ tới anh Finn: Đó là một sự bình thản mà em chưa từng biết đến trước đây, và em không muốn nó chấm dứt.

Giờ thì Julie đã hiểu ra. Khi nó cong chân và quăng mình xuống nước, nó đã hiểu ý anh muốn nói. Hai bàn chân chạm vào đáy biển, nó nâng mình lên, quay trở lại với bầu không khí giá buốt. Nó dám thề đã nghe thấy tiếng anh Finn gọi tên mình trước khi thụp xuống dưới mặt nước trở lại. Cái cách toàn bộ cơ thể nó tê dại nhanh đến thế thật là hay. Thật là dễ chịu. Nó bị cuốn vào trong cảm giác ấy. Nó có thể ở lại đây, trong làm nước giá lạnh sáng khoái, nơi không còn thời gian, yên bình và trong sạch được không? Khi trồi lên mặt nước trở lại, nó quay lưng về phía bờ, im lặng đứng trong khi nước biển vỗ vào người.

Julie! Julie!

Lúc này trời thậm chí còn tối hơn. Quá tối để có thể là mười giờ sáng. Mưa tuyết tiếp tục rơi. Hẳn là mưa tuyết đang làm đau da thịt Julie. Cơ thể nó có cảm giác không trọng lượng, mạnh mẽ, cảm giác khá lạ đó thật mê hoặc. Sự quyến rũ của đại dương tê dại lại kêu gọi nó lần nữa. Nó để cho đôi chân chùng xuống và sững sờ đứng nhìn trong khi đường chân trời trước mặt thay đổi.

Julie!

Ai đó tóm lấy cánh tay nó.

- Này cô gái, cô phải lên bờ. Thôi nào. - Một người đàn ông vạm vỡ nắm lấy cánh tay Julie và lôi nó lên, ngăn không cho nó rũ xuống. - Ngay bây giờ. Xong rồi. Cố lên. Tự chạy đi nào.

Julie nhận thấy ông ta có mái tóc muối tiêu dài cột đuôi ngựa giống như người ông của nó. Và một hàm râu xồm xoàm. Chân nó đang di chuyển, nhưng nó cảm thấy mình đi không đủ nhanh. Giống như những bước đi của nó đang ở trong bộ phim chiếu chậm. Nó ngây ra nhìn trong khi người đàn ông quàng tay quanh người rồi nhấc bổng nó lên như không. Sao ông ta lại làm vậy?

Julie!

Người đàn ông đưa nó ra khỏi nước, rồi băng qua bãi cát.

- Cô sẽ ổn thôi. Cô chỉ cóng thôi. Lần đầu tiên hả?

- Vâng. - Nó thì thào.

Người đàn ông đặt nó đứng xuống, và nó nhoài người vào trong một cái mền dày. Nó biết cái mền này. Mùi và chất vải rất quen. Trong khi ai đó nhẹ nhàng quấn người nó lại, cơ thể nó bắt đầu run lên dữ dội.

- Chúa ơi, Julie! Em đã làm cái gì vậy? - Nó cũng biết giọng nói này.

- Matt! Anh đã nhìn thấy em à? - Nó hỏi mà không ngước lên nhìn. Giọng nó nghe thật xa xôi.

- Phải, anh đã thấy em. - Matt đáp, có vẻ không vui.

- Anh cũng thấy cả ông già Noel nữa chứ?

- Đó không phải là ông già Noel. Đó là một người trong nhóm Da nâu bãi biển L Street, người đã cứu em thoát chết. Ông ấy thật tử tế, dù em đã làm hỏng sự kiện của họ. - Matt quấn tấm mền quanh người Julie chặt hơn và bắt đầu xoa mạnh lưng cùng với hai cánh tay nó. - Chúng ta phải làm em ấm lại. Ngốc tử. Này, em có thể lấy cho chị ấy cái quần nỉ, vớ và giày được không? Nhanh lên.

Julie cảm thấy ai đó nhấc chân mình lên.

- Em cũng nhìn thấy chị nữa, và em nghĩ chị thật giỏi! Thật sự xuất sắc!

- Celeste hả? - Julie cố quay đầu lại. Matt đã quấn mền kỹ tới nỗi nó không thể nhìn thấy gì.

- Em đây! - Celeste nói một cách hào hứng. - Em đang chăm sóc cho đôi chân tái xanh của chị đây!

Làn da Julie có cảm giác như bị bỏng.

- Sao hai anh em lại ở đây? Làm thế nảo? - Nó hỏi Matt, răng đánh đàn như điên.

Nó đứng đó run rẩy không kìm hãm được, hoàn toàn ý thức được mình gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Bộ bikini chết tiệt của nhỏ Dana. Ít nhất thì nó cũng đang lạnh tới nỗi không đỏ mặt nổi. Anh Matt chẳng nói gì khi buông tấm mền xuống, để rồi lập tức trùm một cái áo thun dài tay và một chiếc áo lạnh qua đầu nó. Ôi trời. Anh có vẻ đang rất tức tối. Nó để anh quấn tấm mền trở lại và quàng tay quanh người nó, trong nỗ lực đưa thân nhiệt của nó về lại bình thường.

- Anh Finn đã hiểu ra. Anh ấy bảo anh tới đây đón em. - Anh thì thầm vào tai Julie. - Em đã nghĩ cái quái gì vậy? Bọn anh nhìn thấy em đứng ngoài biển, không nhúc nhích. Em may lắm nên mới thoát chết đấy. Khỉ thật, Julie. Sao em lại làm điều đó? Sao em lại ở đây, chứ không phải ở California cùng với bố? - Giọng nói của anh đầy bực bội.

Julie gục đầu và tựa vào người anh. Nó không thể kiểm soát cơ thể đang run rẩy của mình.

- Vì ông ấy rất tệ, và em là một kẻ dối trá. - Nó nhận ra mình bắt đầu nức nở. Thế rồi nó không thể kìm mình được nữa.

Matt không nói gì, nhưng vẫn tiếp tục xoa lưng Julie. Celeste tiến đến phía say Julie và ôm lấy nó thật chặt, để nó được kẹp giữa người anh trai và cô em gái. Ba đứa đứng như thế một lúc, cảm giác tê cóng bắt đầu tan dần và nỗi đau sâu sắc len vào.

- Đừng khóc, chị Julie,. Chị rất giỏi, ở ngoài đó. - Celeste lên tiếng.

- Giỏi cái gì mà giỏi. Dại thì có. - Matt đáp lại. - Nhưng bọn anh mừng là em vẫn ổn. Em ổn mà, đúng không? Ý anh là... về mặt thể chất ấy?

Julie gật đầu. Tốt thôi, rõ ràng anh đã nghĩ nó hoàn toàn suy sụp về tinh thần. Nó biết những giọt nước mắt của mình đã làm Matt khó xử. Ít ra thì sự rệu rã sau cơn say bây giờ đã đỡ hơn. Mặt tích cực của tình trạng suýt chết. Nó quay đầu sang bên cạnh và nhìn thấy cô bé gái trong bộ đồ công chúa Leia đứng lên. Một suy nghĩ bỗng xẹt qua đầu nó. Một ánh chớp mờ nhạt...

Thôi rồi.

Julie nhắm mắt lại. Cám ơn trời khuôn mặt nó vẫn đang được che kín.

- Anh Matt.

- Sao em?

- Đêm qua anh với em có nói chuyện điện thoại không?

Anh ngập ngừng.

- Có

Ôi, không. Julie bắt đầu nhớ ra.

Chuyện này thật không thể tin nổi. Không lẽ nó đang tưởng tượng.

- Em có hỏi anh...? - Nó nuốt nước bọt. - Em có hỏi xem anh là một người tình điêu luyện không?

Matt tằng hắng và lại ngập ngừng.

- Có.

Celeste bật cười.

Julie cúi đầu thấp hơn.

- Em xin lỗi.

- Ta vào trong xe thôi. Có lẽ nó vẫn còn ấm.

- Celeste, em lấy cái túi giùm chị nhé? - Julie thò tay ra từ bên dưới tấm mền và chỉ về phía mấy băng ghế ở phía bên kia của bãi biển.

- Được thôi. Chị Julie này?

- Sao cưng?

- Em mừng là chị ở đây. - Celeste thốt lên. - Ở nhà.

- Chị cũng vậy.

- Gặp lại em ở trong xe nhé, Celeste? - Matt bước tránh Julie ra rồi xoay người nó về hướng con đường.

Đôi bàn chân Julie bắt đầu lấy lại một chút cảm giác. Nó quấn tấm mền chặt hơn quanh vai và để cho Matt dẫn mình băng qua bãi biển.

- Anh Matt. - Nó lên tiếng và ngước nhìn anh, mỉm cười. - Chuyện đêm qua ấy? Anh đã trả lời ra sao?

- Anh sẽ không nói cho em biết đâu. Bây giờ có lẽ em sẽ không bao giờ uống nhiều như vậy nữa.

Julie thở dài.

- Anh tin em đi. Em được một bài học rồi.

Matt đưa Julie vào ngồi ghế trước và bật điều hòa. Celeste nhảy vào xe cùng chiếc túi của Julie, rồi ba người lái xe về nhà. Lâu lâu Julie lại rùng mình với những cơn lạnh chạy xuyên cơ thể. Nó giơ hai bàn tay trước lỗ gió ấm áp và xoa chúng.

Matt nhíu mày lọ mọ một lúc lâu, cuối cùng anh đập tay vào bảng điều khiển.

- Coi nào! Coi nào, cái đồ phế thải này! - Anh đập thêm cái nữa.

- Được rồi. Anh bình tĩnh lại đi. Em đang ấm lên rồi. - Julie nhấn mạnh.

- Không. - Matt lại tỏ ra bực bội. - Chuyện đó thật ngu ngốc. Liều mạng. Thật đấy, em bị cái gì nhập à?

Julie ngả người ra sau.

- Em không cần biết. Em mừng là mình đã làm điều đó.

- Cái đó được gọi là nhúng nước. Chứ không phải là đứng-yên-nhìn-trong-làn-nước-lạnh-nguy-hiểm. Nhúng là nhúng thôi. Em nhúng người xuống nước rồi rút lên bờ. Không phải nói thế là để em làm chuyện đó đâu.

- Vâng, thưa sếp.

- Anh không có đùa đâu, Julie. Chuyện đó thật ngu ngốc. Ngu vô cùng. - Anh đạp côn và vượt mặt vài chiếc xe hơi.

- Chậm lại đi Matt! - Julie nói, giọng khàn đi. - Anh bị nhận vé phạt bây giờ.

- Anh sẽ lái nhanh như anh muốn. Càng đưa em về nhà sớm chừng nào thì em càng ấm lại nhanh chừng đó.

- Sao anh không đưa em về căn hộ của Dana? Rẽ trái ở đây này.

- Em đã ở chỗ đó hả? - Matt lắc đầu, bực tức ra mặt. - Không. Anh không đưa em trở lại chỗ của Dana. Ai mà biết em sẽ còn đưa mình vào rắc rối nào khác?

- Anh Matt! Em có thể ở nơi nào em muốn. Em là người lớn mà.

- Em đâu có hành động giống như vậy.

- Chuyện em ở đâu thì có gì mà anh phải bận tâm?

- Ôi trời, thương nhau lắm cắn nhau đau. - Celeste bình phẩm từ ghế phía sau.

- Thôi đi! - Julie và Matt đồng loạt la lên.

Cố gắng phớt lờ việc lái xe của Matt trong phần còn lại của chuyến về nhà là điều duy nhất giúp cho Julie tỉnh táo. Trời ơi, nhiều khi anh cũng cộc cằn quá đi. Nóng giận thất thường. Nó không thể theo kịp diễn biến tâm trạng của anh.

Matt đánh xe vào lối đi rồi mở cửa phía bên Julie, giúp nó bước xuống xe.

- Em đi được mà. - Nó đáp, mặc dù đôi chân đang run rẩy thấy rõ. Nó xua anh đi.

- Tha lỗi cho anh vì đã không muốn em ngã quỵ trên vỉa hè. - Anh nói.

Julie lê bước theo sau Matt và Celeste khi ba người bước lên bậc thềm. Nó nhìn anh Matt chật vật mở cái ổ khóa cứng đầu.

- Khoan đã. - Julie quay về phía chiếc xe hơi rồi nhìn Celeste. - Finn Phẳng đâu?

Matt sững người và quay lại nhìn em gái.

Celeste đưa tay bụm miệng.

- Ôi! Anh ấy ở trong xe. - Con bé dợm bước trở xuống mấy bậc thềm, rồi khựng lại.

Julie nhìn Matt và nhận ra anh cũng bất ngờ với chuyện đó.

- Không đâu, Celeste. - Anh nói với giọng nhẹ nhàng. - Anh ta không ở trong đó. - Sự ngạc nhiên trong giọng nói của anh rất rõ rệt. - Finn Phẳng không ở trong xe. Chúng ta đã quên anh ta.

Celeste vẫn quay lưng lại và xoắn tay vào nhau.

Matt nói tiếp.

- Chúng ta đi vội quá nên quên mất anh ta.

- Em không bao giờ quên. Không bao giờ. - Celeste đáp.

Julie rùng mình. Nó nhận ra Celeste không chỉ rời nhà, mà còn đi cả một đoạn đường dài tới South Boston, đón Julie trên bãi biển rồi quay về. Hoàn toàn không có Finn Phẳng. Và trong một trạng thái thoải mái, thậm chí vui vẻ mà Julie chưa từng thấy ở con bé.

- Celeste, chị không nghĩ là em quên. Chị nghĩ hôm nay em không cần anh ta.

- Như thế thật không công bằng với anh ấy!

Matt tiến lại chỗ cô em gái, nhưng Julie đã nắm tay anh và giữ lại. Nó không muốn anh lại dỗ dành con bé.

- Cưng à? Em có thể nghỉ một ngày, khi em muốn. Anh ta cũng vậy. Có gì lớn lao đâu. Có một số việc em cần làm mà không có Finn Phẳng.

- Ngoài ra, hôm nay xấu trời và đầy mưa tuyết. - Matt rõ ràng đang cố hết sức để không tỏ ra lạnh lùng. - Anh ta sẽ không thích chuyến đi đâu.

Celeste nới lỏng nắm đấm.

- Em nghĩ anh ấy sẽ không thích.

- Nhắc tới mưa tuyết, em cần phải vào nhà, Celeste à. - Matt đã mở xong ổ khóa. - Không lẽ anh phải chăm sóc cho hai cô gái tê cóng một lúc?

Celeste quay người, mái tóc xoăn dài vàng óng của con bé sáng lên trong làn tuyết.

- Ai thèm đày đọa anh đâu? Chắc là hai nhi nữ yếu đuối ngu ngốc như chị Julie và em không thể tự chăm sóc lấy thân thể mong manh của mình. Chắc bọn em phải được đưa vào phòng hồi sức và được ngửi muối để tỉnh lại đấy. - Nói rồi con bé bước lên bậc thềm vào trong nhà.

Matt sững người nhìn Julie hỏi:

- Con bé vừa mới đảo mắt với anh đấy à?

- Phải. - Julie đáp, hài lòng ra mặt. - Con bé đã làm thế.

- Sao em không đi tắm nước nóng đi, anh sẽ đốt lò sưởi.

Ba mươi phút sau, Julie đã gọn gàng trong bộ đồ mặc ở nhà và một chiếc áo khoác vải nỉ. Nó mon men đến gần lò sưởi và đưa ngón chân đến gần nguồn nhiệt hết mức có thể nhưng tránh không để đôi vớ bị bắt lửa. Matt dùng que cời chọc vào một khúc củi, khiến tàn lửa bay tung tóe.

- Cám ơn anh vì món súp. - Julie lên tiếng.

- Anh có biệt tài mở hộp mà. Biết nói gì đây nhỉ?

- Dẫu vậy, em vẫn cám ơn anh. Về vụ nước và nước cam nữa. Em cảm thấy khá hơn rồi.

- Tốt. Anh đã gọi thức ăn tối nay từ nhà hàng Việt Nam mà em thích. Em sẽ mau chóng bình phục thôi.

- Lò sưởi này hay đó. Sao gia đình anh không đốt lò thường xuyên hơn? Trong nhà có bao nhiêu là lò sưởi đẹp.

Matt quăng thêm một khúc gỗ vào ngọn lửa đã bốc cao.

- Mẹ anh không thích mùi khói. Vì mẹ không có nhà, nên anh nghĩ mình có thể lén đốt. Lúc mẹ về thì nhà cũng hết mùi rồi.

- Ba mẹ anh đâu rồi? Cô chú không thể bận việc hôm nay được.

- Bố mẹ anh tới Stowe vài ngày. Vermont ấy. Gia đình anh có một căn nhà ở đó. - Matt giải thích.

- Cô chú không đưa anh và Celeste đi cùng. - Julie khẽ nói.

Matt lắc đầu.

- Không. Thế còn em? Chuyện gì đã xảy ra với bố em và chuyến đi California?

- Ba em đã hủy chuyến đi. Và cho em leo cây trong bữa tối ngày hôm qua.

- Anh không thể tin em đã đón Giáng sinh một mình. Sao em không cho bọn anh biết? Đáng lẽ em nên ở lại đây. Bố mẹ anh mà biết chuyện này thì thế nào cũng mắng em một trận.

Julie nhún vai.

- Em không biết nữa. Cũng khó xử lắm. Anh đừng nói với ba mẹ anh nha, được không? Cả anh Finn nữa. Anh nhất định không được kể với anh ấy.

- Julie, em đã cho anh ấy biết còn gì. Anh nghĩ não em đã bị hư hại sau cú nhúng nước Đại Tây Dương.

- Ủa? Em có nói thiệt hả? - Julie thò tay ra phía sau, với lấy một cái gối để nằm xuống. - Làm thế nào anh Finn biết được nơi em ở?

- Anh không biết. Anh ấy nói gì đó về một bài hát. Rằng tất cả những gì em cần là nước. Rồi còn gì đó về việc thả tự do cho bản thân nữa. Anh Finn khăng khăng cho rằng vì em sợ độ cao, nên em sẽ làm chuyện gì đó giống như là ném mình xuống Đại Tây Dương để chứng tỏ. Vậy nên anh đã được nhận nhiệm vụ. Như anh đã nói đấy, ở trong cái nhà này anh chỉ làm theo mệnh lệnh.

Quá nhiều đối với ngụ ý trong bài hát mà Julie đã trích dẫn. Nó chống tay và nhỏm dậy.

- Em có thể nhảy dù.

- Chắc chắn rồi.

- Em có thể. - Julie nhấn mạnh và buông người nằm xuống trở lại. - Với người thích hợp. Cũng còn tùy thuộc anh ngụ ý gì với chữ nhảy dù.

Matt bật cười.

- Em đang nói gì vậy?

- Không có gì. Anh Matt này?

- Sao em?

- Em thấy tiếc vì ba mẹ anh đã bỏ anh em anh ở nhà. Như thế không hay cho lắm.

Matt dùng que cời lửa.

- Không hay thật, đúng không? Và anh cũng rất tiếc vì bố em đã bỏ em một mình. Chuyện đó cũng không hay.

- Cám ơn anh. - Julie nhắm mắt lại. Nó cảm thấy kiệt sức.

- Em mệt rồi à? Sao em không ngủ một giấc đi?

Julie nghe thấy tiếng anh đứng lên để kéo rèm cửa sổ, sau đó nó cảm thấy được anh đắp cho một cái mền len. Anh thật là thất thường, nó nghĩ trong cơn ngái ngủ. Anh luôn tóm được nó, bảo bọc nó, để rồi lại lảng tránh và làm nó bực mình, cho nó ăn súp nhưng rồi gắt gỏng với nó, chưa kể còn nói huyên thuyên về các kiểu chữ và phương trình nữa... Thật khó để tiếp tục suy nghĩ.

Julie ngáp.

- Anh gọi cho Dana chưa?

- Chưa. Anh sẽ gọi.

Sức nóng từ ngọn lửa làm ấm khuôn mặt Julie.

- Cám ơn anh đã cứu em, Matty. Em xin lỗi. - Nó lẩm nhẩm.

- Có gì mà phải cám ơn. Chuyện chẳng thành vấn đề.

Julie không chắc lắm, nhưng khi nỗi mệt nhọc xâm chiếm và lôi nó vào trạng thái vô thức, nó cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vén tóc trên mặt mình. Và hình như nó nghe thấy ai đó thì thầm hát về nơi trú ẩn, khai phá thế giới, thay đổi thời đại, thúc đẩy quyền lực, thiếu nước...

Nhưng có lẽ nó đã ở trong giấc mơ rồi. Vì mặc dù nó có thể cảm nhận được anh, thì Finn đâu có ở đây với nó.

Phần 3 -

Matthew Watkins là một vật mẫu mà chỉ những người phát minh mới có và sở hữu một hệ thống não bộ chưa hoàn chỉnh đầy lỗi. Chưa kể không có khả năng kiểm soát bàng quang.

Finn Chúa tể hy vọng ngày nào đó người ta sẽ phát minh ra một chiếc xe hơi chạy bằng những suy nghĩ không thích hợp.

Julie Seagle nghĩ khi bạn bình luận các cập nhật trên các trang chủ Facebook của NPR, bạn nên dùng chút ngữ pháp và dấu câu. Nhưng có lẽ tôi chỉ là đứa khó chịu.

Julie mang mấy cái ly và một bình nước chanh ra ngoài, nhập hội với chú Roger, anh Matt và Celeste dưới hiên nhà.

- Thêm bản lề nữa á? Phầng lì đang định thi tuyển vào đoàn xiếc Mặt trời à?

- Nhiều khả năng Finn Phẳng bây giờ có thể gấp trọn trong một chiếc ví. – Chú Roger nói, rồi đứng lên và chỉ vào mấy cái bản lề mới đang lấp lánh nơi mắt cá chân của Finn Phẳng. – Bố không nghĩ là còn chỗ để gắn thêm nữa đâu. Chúng ta đã làm hết các khớp rồi. Con nghĩ sao, Celeste?

Celeste đang nằm ườn trên một chiếc ghế mây, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm lại tận hưởng ánh nắng tháng Tư. Con bé từ tốn nhấc đầu lên một chút để nhìn.

- Bố nói có lí. Có lẽ đây là số lượng bản lề nhiều nhất mà anh ấy có thể mang. Anh ấy đã giống như chiếc đàn xếp lắm rồi, đúng không? Nói đoạn nó lại thả đầu xuống ghế.

Chú Roger nhìn Julie và thì thầm:

- Chú có cảm giác ai đó không còn quan tâm nhiều đến ai đó nữa.

- Con nghe thấy rồi nhá. – Celeste lên tiếng. – Con vẫn quan tấm đấy. A, có thư. – Con bé bật dậy và chạy xuống mấy bậc thềm.

Chú Roger nhìn theo Celeste khi con bé bỏ đi.

- Con bé có vẻ… già. Con có thấy vậy không Matthew?

Matt rót một ly nước chanh.

- Có ạ. Con dám chắc mình đã nhìn thấy nếp nhăn trên đôi má hóp xọp của con bé. Nó cũng bắt đầu hay quên rồi. Chúng ta nên tìm một viện dưỡng lão cho nó thôi.

- Bình tĩnh đi Matthew. Con bé nhìn vẫn ổn. Dù vậy bố nghĩ bộ đồ của nó trông hơi tệ. – Roger nhíu mày. Nhưng như vậy mới là bình thường. Đúng không, Julie?

Julie gật đầu.

- Vâng ạ. Các ông bố thường ghét đồ mà các cô con gái ở tuổi thiếu niên vẫn mặc.

- Nhiệm vụ hoàn thành. – Chú Roger nói với vẻ chán chường. Cái váy cũn cỡn và đôi bông tai ghê rợn đó là đồ của cháu đấy à?

- Dạ.

Roger lắc đầu thông cảm rồi ngồi xuống bậc thềm.

Celeste quay lại cùng với gói bưu phẩm, thảy nó lên chiếc bàn nhỏ, rồi buông mình xuống chiếc ghế có lót nệm.

- Báo Seventeen của con. Con không quan tâm tới bói toán hay đố vui. Và phải nói thật là phần lớn bài vở trong đó nữa. Nhưng con thích mục thời trang.

Julie ngồi xuống bên cạnh Celeste, để cả hai có thể tranh luận về kiểu giày và kiểu tóc dạ hội. Celeste tỏ ra rất hớn hở và thoải mái, đối với Julie. Có điều gì đó đã thay đổi trong vài tháng vừa qua. Nhỏ thôi, nhưng Julie nhìn thấy được sự khác biệt.

Matt cau mày nhìn lướt qua chỗ bưu phẩm.

- Hai chị em thật sự quan tâm tới thứ đó sao?

Julie lườm anh chàng.

- Chuyện đó chẳng có gì sai. Việc ao ước đôi sandal dây da đâu có làm giảm mối quan tâm tới chính trị và xã hội của bọn em, đúng không Celeste?

- Ôi! Nhìn tóc chị này mà xem! – Celeste chỉ tay vào một bức hình trong tờ tạp chí. – Chị có thể làm được kiểu này cho em không? Em thấy nó tôn khuôn mặt lên rất nhiều. À, anh Matthew, em đồng ý với chị Julie nhé.

- Em thông minh mà. – Anh nói. – Em không cần tất cả những thứ đó.

- Dạ, em biết. Em là cô bé thông minh. Cá tính của em đã bị lấn lướt bởi cái mác đó, nên em thích được nhìn nhận như một thứ gì khác ngoài một cô bé thông minh.

Julie mỉm cười với Matt:

- Anh thấy chưa.

Celeste ngước mắt lên.

- Em xin lỗi. Em không cố ý tỏ ra hỗn láo. Nhưng anh không phải con gái, anh không hiểu những áp lực xã hội mà một người tuổi em phải đương đầu.

- Nói tắt nhé. – Julie nhắc khéo Celeste bằng giọng ngân nga.

- À, vâng. Đúng rồi. Em xin lỗi. Dù sao thì, sự hấp dẫn có lẽ cũng chỉ là một kiến tạo xã hội, và chấp nhận một số quy tắc chọn lọc không phải luôn là tiêu cực. Chị Julie chẳng hạn là một ví dụ điển hình của một người vừa có trí tuệ vừa có kỹ năng xã hội tốt.

- Tốt thôi. – Matt nhíu mày nhìn một chiếc phong bì màu hồng. Anh lén quan sát Celeste lúc này đang bận rộn chúi mũi vào tờ tạp chí, rồi băng qua phía hiên nhà bên kia.

Julie nhìn anh, mở phong bì, đọc một cái thiệp, rồi bắt đầu nhét nó vào giữa một tờ rơi quảng cáo.

- Cái gì vậy anh? – Julie hỏi to.

- Hả? Không có gì. Thư rác thôi.

- Không. Không phải. Cái gì vậy? – Julie đứng lên và tiến lại chỗ anh chàng. - Anh đâu có nhận thư trong phong bì màu hồng, đưa đây.

- Julie! – Anh rít lên.

- Anh Matt! – Nó rít lên đáp lại.

Nó giật lấy tấm thiệp từ tay anh. Phong bì đề tên Celeste, tấm thiệp là thiệp mời dự buổi sinh nhật và ngủ lại qua đêm vào dịp cuối tuần sau.

- Celese! Em được mời dự sinh nhật này. Của Rachel. Bạn học của em đấy à?

- Julie! – Matt chụp lấy tấm thiệp. – Đừng!

Celeste buông tờ tạp chí xuống đùi.

- Thật ạ? Bạn ấy mời em thật á?

- Thật không? – Chú Roger quay người nhìn con bé.

- Thật mà. Mọi người thôi giả vờ kinh ngạc một cách tức cười được rồi đó. Đây nè. – Julie lại giật tấm thiệp ra khỏi tay Matt và đưa cho Celeste.

Con bé nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời, miệng bắt đầu hé mở một nụ cười ao ước, nhưng rồi lại đặt nó xuống bàn.

- Rachel thật tử tế khi mời em. Tử tế khủng khϊếp. Nhưng em không thể tham dự, đương nhiên rồi.

- Sao lại không chứ? Em cứ đi dự tiệc đi. – Julie khăng khăng. – Vui chơi, gặp gỡ bạn bè, ăn bánh, tán dóc.

Roger đứng lên.

- Julie này, chú nghĩ chuyện này có lẽ…

- Celeste, em có muốn đi không?

- Chúng ta không thể xem xét khả năng đó, đúng không? – Con bé liếc nhìn Finn Phẳng.

- Thôi được rồi. – Chú Roger ra hiệu cho Celeste đứng dậy. – Sao con không vào nhà với bố nhỉ? Bố muốn cho con xem kết quả nghiên cứu mà bố đã thực hiện nhằm chống lại sự lan tràn của một loài tảo nguy hại.

Celeste không nhìn Julie khi đứng lên và trả lại thiệp mời.

- Chị đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Em biết là không được đâu.

Tứt xịt khói, Julie khoanh tay lại. Thái độ của Celeste đã thay đổi, con bé không còn tỏ ra thoải mái nữa. Đây hoàn toàn là do lỗi của anh Matt và chú Roger.

Matt đút tay vào túi và nhìn xuống đất.

- Anh biết em chuẩn bị nói điều gì.

- Thật không? Có thật vậy không? Chết tiệt, anh Matt! Sao anh có thể làm chuyện này với con bé?

Matt ngẩng mặt lên, kinh ngạc.

- Làm chuyện gì?

Julie thở dài.

- Anh có nghe lời tiên đoán tự thành chưa. Anh đã dự tính sẵn cho thất bại của con bé. Celeste biết anh giấu thiệp mời của mình, và điều đấy cho thấy anh không tin tưởng ở con bé.

- Con bé biết tại vì em làm rùm beng lên thôi. Celeste không thể đi dự tiệc. Em biết mà. Chính vì vậy mà anh không muốn con bé nhìn thấy tấm thiệp mời. Đó chỉ là lời nhắc nhở về việc mà con bé chưa sẵn sàng tiếp nhận.

- Hình như anh mới là người chưa sẵn sàng? Có lẽ ba mẹ anh mới là chưa sẵn sàng đó? Mẹ anh đã để nó mặc yếm cho đến khi em dẫn nó đi mua sắm, trời ạ!

- Suỵt, em đừng to tiếng nữa! – Matt cảnh báo. – Đây không phải là quyết định của em.

- Cũng không phải là của anh. Mà là của Celeste. Con bé nên được đi nếu nó muốn. – Julie nhấn mạnh. – Celeste đã sẵn sàng.

- Chưa sẵn sàng đâu.

- Con bé cần bạn bè, anh Matt. Lần cuối cùng có ai đó mời con bé làm bất cứ điều gì là khi nào vậy?

Matt lặng thinh.

- Con bé cần bạn bè. – Julie nhắc lại. Và anh cũng vậy. Anh cần con bé mở rộng thế giới của nó, để anh có lại thế giới của mình.

Matt gật đầu.

- Anh biết. Nhưng chắc bố mẹ của Rachel đã bắt con bé mời mọi người. Kể cả Celeste.

- Mọi đứa con gái trong cái lớp học đông đúc đó đều được mời ở lại nhà họ á? Em không nghĩ vậy đâu, Celeste được mời, vì Rachel muốn thế. Đây chỉ là một bữa tiệc. Nếu anh không làm trầm trọng hóa nó lên thì Celeste cũng không làm như vậy. Anh là anh trai của con bé. Con bé ngưỡng mộ anh, và con bé cần phải biết rằng anh tin tưởng nó. – Julie vẫy vẫy tấm thiệp. – Rằng anh tin cậy nó, và anh nghĩ nó có thể thành công. Anh hiểu không?

Matt lảng tránh cái nhìn của Julie.

- Celeste đâu có ngưỡng mộ anh. Con bé ngưỡng mộ anh Finn. Và em.

- Cả anh nữa. Con bé yêu quý anh.

Matt lúng túng đổi chân.

- Em thực sự nghĩ con bé có thể làm được chuyện này à?

- Đúng. Em biết như thế.

- Vậy còn Finn Phẳng.

- Celeste sẽ gấp anh ta lại và nhét vào đáy túi đồ. Chẳng ai biết đâu. Con bé đã từng đi mua sắm với em cả chục lần mà không có anh ta, em thậm chí không cần đưa anh ta vào xe khi rước con bé nữa. Vâng, anh ta vẫn còn phải đứng bên giường hoặc ngoài cửa phòng Celeste vào ban đêm, và thỉnh thoảng con bé vẫn còn bị ám ảnh bởi anh ta, nhưng mọi chuyện đã không còn như lúc trước nữa. Celeste đã trở nên bận rộng với những phần khác của cuộc sống. Với cuộc sống, anh à. – Julie nhìn Matt khẩn khoẳn. – Celeste có thể làm chuyện này. Con bé đã ăn mặc có chọn lọc hơn, đã nghe thứ nhạc bình thường, đã bắt đầu thích trai đẹp trên truyền hình. Anh im đi đã! – Julie ngắt lời Matt trước khi anh kịp lên tiếng. – Chuyện này là bình thường thôi mà. Thậm chí con bé đã bắt đầu ăn nói ít giống với… một kẻ tốt nghiệp lớp phát âm nâng cao. Ừ thì, thỉnh thoảng thôi. Hãy để con bé lớn lên. Nó phải chấp nhận nguy cơ.

- Con bé thậm chí không muốn đi, Julie à. – Matt nói một cách yêu ớt. - Thật đấy.

- Nó muốn chứ. Anh đã thấy cách nó nhìn tấm thiệp rồi đó.

Matt thở dài rõ to.

- Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ.

- Và gọi điện cho Dana. Em đã đưa số của bạn em cho anh từ mấy tháng trước rồi đó.

- Cô ấy đang bị bệnh mono.

- Thì đã sao? Đáng lẽ anh nên mang súp tới cho bạn em. Chiều chuộng Dana, ý em là như vậy. – Julie nháy mắt thật lộ liễu với anh chàng.

- Anh có gọi cho bạn em, cô ấy nói là đang cảm thấy rất tệ và sẽ gọi anh khi đỡ thảm hại hơn.

- Sáng nay em vừa gọi cho Dana, bạn ấy đã khá hơn. Dana đã ru rú trong căn hộ quá lâu, bạn ấy đã sẵn sàng để vui chơi.

- Em mà nháy mắt là anh sẽ không bao giờ gọi cho Dana nữa đâu.

- Tốt thôi. Anh đừng có cứng nhắc như thế.

- Em không nghĩ là anh phải như thế à? Anh có rất nhiều thứ phải quản lí.

Julie chống tay vào hông và hít một hơi.

- Xin lỗi anh.

- Em còn muốn anh làm gì nữa? Anh có nên lập danh sách tất cả những nhiệm vụ được em chỉ định không đây?

- Hiện tại thì chỉ có vậy. Nhưng anh gọi cho Dana ra ngoài hẹn hò như một anh chàng sinh viên bình thường đi. Mà đừng có mặc áo dị hợm nhé.

- Định nghĩa chữ dị hợm đi nào.

- Anh giỏi lắm.

***

Julie nằm sấp, những ngón tay đặt hờ trên bàn phím. Nguồn sáng duy nhất trong phòng ngủ phát ra từ màn hình máy tính, nhưng hiện giờ nó không cần nhìn gì khác ngoài đoạn chat trực tuyến giữa nó và anh Finn.

Julie Single

OK, vậy là em đã kể cho anh nghe về bữa tiệc qua đêm sắp tới của Celeste và vụ hẹn hò của Matt. Còn gì nữa nhỉ…?

Finn Chúa tể

Anh nghĩ tiệc đêm sẽ thành công, và hẹn hò sẽ thất bại. Matt có khuynh hướng ba hoa chích chòe khi căng thẳng và, em biết rồi… Chuyện đó ít khi được lòng các cô gái lắm.

Julie Seagle

Em nhận ra anh ấy thực sự đã từng có một cô bạn gái, như vậy là anh ấy có thể duy trì khả năng kiểm soát đối với cơ thể mình trong những giai đoạn ngắn. Anh nên chúc anh ấy may mắn!

Finn Chúa tể

Anh hy vọng cô nàng Dana tội nghiệp sẽ ổn, tội nghiệp ghê… Anh đùa thôi! Anh chắc chắn họ sẽ đính hôn với nhau sau khi hẹn hò. Và chúng ta có thể khiêu vũ trong đám cưới của hai người. Anh sẽ mặc một bộ lễ phục màu tím nổi bần bật để khác biệt với Finn Phẳng (phải bảo đảm FP không mặc bộ đồ tương tự. Nếu không thì thảm họa!)

Julie Seagle

Anh cứ nói quá.

Finn Chúa tể

Em không phải là người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng nói như vậy. Anh tự hào gắn nhãn “nói quá”. Trên ve áo. Một cái ve áo có huy hiệu!

Finn Chúa tể

Em không có sự kiện gì đặc biệt sắp tới à?

Julie Seagle

Em đã từ tốn lại sau vụ Nhúng nước miền cực. Một cô gái yếu đuối như em thì không có quá nhiều sức, anh biết đấy.

Finn Chúa tể

Hả! Yếu hồi nào. Anh rất ấn tượng với chiến công táo bạo của em. Kinh hoàng, nhưng ấn tượng. Nhưng có lẽ em cũng đang hẹn hò với ai đó… ?

Julie Seagle

Không. Không quan tâm tới ai ở đây nết.

Finn Chúa tể

Tốt. Kiểm tra tí thôi. Ý anh là, em nên đi chơi với bất kỳ người nào em muốn, dĩ nhiên rồi.

Julie Seagle

Ồ.

Finn Chúa tể

Nhưng anh không muốn em đi chơi với bất cứ ai. Anh có quá đáng không?

Julie Seagle

Sẽ là quá đáng nếu như em không đi chơi với người khác vì anh không muốn. Em đang chờ đợi.

Finn Chúa tể

Đợi cái gì?

Julie Seagle

Chỉ đợi thôi. Có lẽ là đợi anh. (Một điều hóa ra rất giống với đợi Godot[1]). Nhưng như thế thì điên quá.

[1] Ám chỉ một sự chờ đợi vô vọng. Trong vở kịch Trong khi chời đợi Godot của Samuel Beckett, hai anh chàng ngồi tán gẫu để gϊếŧ thời gian trong khi chời đợi một người tên là Godot, và đến hết vở người này vẫn không xuất hiện.

Finn Chúa tể

Anh mừng là em đang đợi anh, cô nàng điên rồ ạ. (Nói em biết nhé, vở kịch đó dựa trên một trong những kiếp trước của anh, nhưng anh hoàn toàn không nhận được một đồng nào. Bọn xuất bản đê tiện!) Julie này, em đã trông thấy anh suốt, trong… định dạng phẳng. Anh có bảnh không?

Julie Seagle

Một anh chàng đốn tim cũng thường thôi, mặc dù em đang khao khát muốn nhìn thấy phiên bản ba chiều của anh một ngày nào đó đây.

Finn Chúa tể

Tin anh đi, anh đã nghĩ về phiên bản ba chiều của em rất nhiều.

Julie Seagle

Em hi vọng nó không quá kinh khủng. Anh Finn này?

Finn Chúa tể

Saoooo?

Julie Seagle

Anh còn nhớ lần em bị kẹt trong thang máy không? Chúng ta đã bị cắt ngang giữa chừng.

Finn Chúa tể

Phải.

Julie Seagle

Em muốn biết chuyến nhảy dù kết thúc như thế nào. Điều anh sẽ nói với em, và cách chúng ta tiếp đất.

Finn Chúa tể

OK. Anh đã hi vọng em hỏi. Anh sẽ kể em nghe.

Finn Chúa tể

Lần cuối khi chúng ta nhìn thấy nhân vật nam chính và nữ chính, họ vừa bung dù và đang lơ lửng. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thưa quý khán giả đang lo lắng? Liệu cặp đôi can đảm của chúng ta có bị một con mòng biển xé toạc dù? Liệu một cơn lốc có xuất hiện và cuốn họ vào luồng gió xoáy? Đừng chuyển kênh nhé…

Julie Seagle

Anh Finn!

Finn Chúa tể

Ồ. Em muốn xem phiên bản đúng.

Julie Seagle

Vâng.

Finn Chúa tể

Bản chiếu chậm.

Julie Seagle

Vâng.

Finn Chúa tể

Bản không bị cắt.

Julie Seagle

Vâng.

Finn Chúa tể

Anh hiểu rồi. Anh cũng thích bản này hơn. Sẵn sàng chưa? Ta bắt đầu nào…

Vậy là chúng ta đã bung dù và đang trôi lơ lửng, cưỡi gió đạp mây. Chỉ có anh và em. Khi chúng ta rơi như thế này em có thể nghe thấy tiếng anh, nhớ không? Anh bảo em là anh không muốn chuyện này kết thúc. Anh không muốn tiếp đất và tiến vào thế giới thực, vì anh thích thế giới trên này của chúng ta hơn.

Finn Chúa tể

Anh bảo em rằng anh thích được ở gần em như thế này, thích cảm giác em dựa vào anh. Nhưng bây giờ ngay cả anh cũng do dự. Anh sợ khi chúng ta chạm mặt đất, chuyện này sẽ kết thúc. Chúng ta sẽ đáp xuống đất và cảm giác này giữa hai chúng ta sẽ biến mất. Anh sợ em sẽ không cảm thấy nó nữa. Anh không thể chịu được ý nghĩ đó.

Bàn tay Julie run rẩy khi nó đáp lại.

Julie Seagle

Em vẫn cảm nhận dược mà.

Finn Chúa tể

Em nghĩ vậy sao!

Julie Seagle

Em biết như vậy.

Finn Chúa tể

Vậy là bây giờ chúng ta có thể tiếp đất. Anh đợi cho đến đúng với khoảng cách với mặt đất. Chúng ta đang lao nhanh, nên anh bảo em bắt đầu cử động đôi chân giống như đang chạy. Em cảm thấy bàn chân mình chạm vào cỏ, chúng ta cùng nhau chạy một vài mét trước khi lực của cú tiếp đất hất anh tới trước. Anh ngã vào em, khiến em ngã. Anh sợ mình sẽ đè trúng em, nhưng anh kịp chống tay giữ mình lại. Cả hai chúng ta đều thở dốc, sự phấn khích của cú rơi vẫn đang chảy trong chúng ta.

Vậy là bây giờ anh đã làm xong: Julie cảm thấy rất kích động. Không thể phủ nhận là chuyện này rất cuồng nhiệt, và nó sẽ không giả vờ rằng những gì anh viết không hoàn toàn khiến nó hứng thú.

Finn Chúa tể

Việc tiếp đất cho cảm giác khác với sự tưởng tượng của em. Em đã hình dung ra nó sẽ thế nào và cách phản ứng của em. Mặc dù đã nghĩ rất kỹ trong đầu, thực tế nó hoàn toàn khác hẳn. Tất cả các dấu hiệu đều sẵn có để nó nói cho em biết nó sẽ như thế nào, nhưng nó không như em đã nghĩ. Nó cũng tuyệt, thậm chí còn tuyệt hơn, nhưng nó không giống với sự chờ đợi của em. Bây giờ em có thể nhìn lại và thấy đáng lẽ mình đã nhận ra, nhưng em lại tập trung vào sự kiện thay vì cảm giác.

Finn Chúa tể

Anh luồn tay vào giữa chúng ta và tháo những cái khóa gắn chúng ta với nhau. Đây là lúc anh thực sự hoảng sợ. Chuyến bay không làm anh sợ. Độ cao, cú nhảy, tiếng ồn cũng thế. Những thứ đó không làm anh sợ. Ngay lúc này, chỉ một thứ khiến anh sợ thôi.

Julie Seagle

Cho em biết đi.

Finn Chúa tể

Anh rất sợ rằng khi tháo khóa và thả em ra, em sẽ đứng dậy và rời bỏ anh. Anh không thể tưởng tượng được còn chuyện gì đau đớn hơn thế.

Julie Seagle

Em đã nói với anh là em sẽ không làm thế. Em sẽ không bỏ đi.

Finn Chúa tể

Anh vẫn lo lắm. Nếu anh lăn em lại để em đối diện với anh, em có ngăn anh không?

Julie Seagle

Chắc chắn là không rồi.

Finn Chúa tể

Vậy thì anh làm như thế đây. Anh bảo em nhắm mắt lại. Em lắng nghe trong khi anh nói cho em biết rằng anh cảm thấy như thế nào về em. Rằng anh nghĩ về em mọi lúc, và anh không thể lôi em ra khỏi đầu mình. Anh yêu cầu em quên hết mọi thứ em cho rằng mình đã biết, và chỉ lắng nghe trái tim mà không nghi ngờ bất cứ điều gì. Em có thể làm được điều đó không?

Julie Seagle

Tất nhiên là được.

Finn Chúa tể

Vậy là anh hôn em, và khiến em cảm nhận tất cả mọi điều anh cảm thấy.

Ôi tr…

Julie dám chắc nó đã ngưng thở. Điều mà nó sẽ không làm để có anh ở đây bên cạnh mình, ngay bây giờ, kể cho nó nghe những chuyện này và hôn nó…

Julie Seagle

Anh về nhà đi.

Finn Chúa tể

Anh biết. Để anh suy nghĩ một chút.

Sự chờ đợi tưởng như vô tận. Sau đó anh viết.

Finn Chúa tể

Hè năm nay. Anh không thể làm chuyện đó sớm hơn.

Julie Seagle

Em ghi nhận.

Finn Chúa tể

Nhưng đừng kể cho ai biết. Để phòng hờ. Anh sẽ cảm thấy rất tệ nếu phải làm em thất vọng, và càng tệ hơn với Celeste.

Julie Seagle

Em hiểu rồi. Nhưng anh sẽ cố nhé? Ý em là, thật sự cố gắng lần này? Không như hồi Giáng sinh.

Finn Chúa tể

Ừ. Đêm nay, anh sẽ làm mọi thứ vì em. Trừ phi điều đó đồng nghĩa với việc rời khỏi cái ghế của anh ngay bây giờ, tất nhiên rồi. Anh không muốn làm gia đình chủ nhà phát hoảng.

Julie bật cười, và nó mất cả phút đồng hồ để đánh máy và không bấm nhầm phím.

Julie Seagle

OK, vậy thì… e hèm… anh cứ thong thả. Em đi ngủ đây. Đúng hơn là cố ngủ. Ở đây khuya lắm rồi. (Em không thể nhớ nổi anh đang ở đâu.)

Finn Chúa tể

Anh cũng không nhớ mình đang ở đâu nữa. Em nghĩ đi, anh sẽ sớm trò chuyện với em.

Trước khi tắt máy tính, Julie sao chép và dán đoạn trò chuyện giữa hai đứa vào một tệp văn bản. Ừ thì, việc này thật phiền phức và hơi ngớ ngẩn, nhưng nó thích lưu lại toàn bộ những tâm tình của hai đứa để sau này có thể đọc lại. Đoạn hôm nay chắc chắn nó sẽ được nó đọc lại. Nhiều lần.