Chương 1
Mục đích: Tìm chồng. Yêu cầu: phải giàu có, đẹp trai và thành côngKate Svenson là một nữ doanh nhân rất quyến rũ, thành công và nổi tiếng … nhưng đau khổ. Sau ba cuộc đính hôn thất bại, cô nhận ra đã đến lúc phải lên KẾ HOẠCH … một kế hoạch chi tiết, có tổ chức với một mục tiêu rõ ràng: tìm kiếm Người đàn ông lý tưởng.
Resort The Cabins là nơi tụ tập những ứng cử viên thích hợp, tất cả những người đàn ông chưa vợ ở đó đều giàu có, nổi bật và tham vọng … đúng kiểu của cô, và lao đến như những con thiêu thân xung quanh cô … ít nhất đó là cách mà Jake Templeton quan niệm về tình huống đó. Sau khi bị dính dáng vào việc phải lôi anh chàng xấu số đầu tiên bị ruồng bỏ ra khỏi bể bơi, Jack đã kết luận rằng cô nàng hấp dẫn chết người đó là một tai hoạ, đặc biệt là đối với anh.
Nhưng liệu một người đàn ông đã từng thề sẽ mãi mãi từ bỏ tham vọng và một người phụ nữ được liệt vào hàng top các doanh nhân nổi tiếng có thể tìm được mảnh đất chung trong một thế giới không thể dự báo trước được mang tên là “trái tim”, nơi mà từ “cầu hôn” lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác…?
“Hết sức mới mẻ, hài hước, tình cảm và táo bạo … Crusie là một trong những tác giả như thế.”
SĂN CHỒNG
Kate mỉm cười với Jake một cách tự mãn. “Chiều nay tôi có một cuộc hẹn.”
“Lạy Chúa tôi.” Jake nhắm mắt lại. “Giờ đến lượt ai sẽ bị cô huỷ hoại đây?”
“Xin lỗi?”
“Toàn bộ resort sẽ rất lấy làm cảm kích nếu cô chỉ cần quăng lại những anh chàng mà cô không muốn mà không làm cho họ trở nên tàn tật.”
“Tôi không làm ai bị tàn tật cả.” Kate phản đối.
“Cô gần như làm cho Lance chết đuối. Cô doạ Peter lên cơn đau tim. Cô táng một cái chai vào đầu Brad.” Jake lắc đầu. “Thế mà những anh chàng khác vẫn mời cô đi chơi.”
“Lance đã chộp lấy tôi. Peter thì gian lận trong lúc chơi golf. Và, tôi phải chỉ rõ ra là tôi táng Brad là để bảo vệ anh đấy.”
Jake nhếch mép cười với cô một cách ngọt nhạt. “Đã có bất cứ gã nào thực sự hoàn thành một cuộc hẹn với cô chưa?”
"Định nhảy à? Mình thì không đâu, máu ngập thành sông nếu nhảy dù ra ngoài ấy đấy."
"Mình chỉ xem thời tiết thế nào thôi." Kate Svenson kiên nhẫn trả lời và tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài qua khung cửa sổ trong căn hộ của cô, biết rằng Jessie sẽ mất hứng thú và quay lại với tờ báo của mình nếu như bị cô phớt lờ đủ lâu.
Cô kéo tấm rèm dày cộm ra để cho ánh nắng của buổi sớm mai tháng Tám tràn vào nhà. Cho dù người bạn thân nhất của mình đang ngồi ngay phía sau, sột soạt giở báo và sì sụp nhấm nháp cà phê, Kate vẫn cảm thấy cô độc, chìm nghỉm trong nỗi thất vọng đến nỗi ngay cả tính thực dụng của Jessie cũng không thể nào kéo cô lên được. Điều này không tốt cho mình chút nào, cô tự nhủ và rời khỏi khung cửa sổ, rồi bước quay trở lại và ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn ăn phủ khăn len. Cô cố gắng tập trung vào tách cà phê buổi sáng của mình và chuyên mục kinh doanh trên tờ Sunday, nhưng tâm trí của cô vẫn cứ mãi lang thang với cuộc sống khốn khổ của mình.
Ừ thì không hẳn là khốn khổ, cô nghĩ, thực ra thì không khốn khổ một chút nào. Mình có một công việc tuyệt vời trong một Hãng Tư vấn Quản trị kinh doanh hàng đầu. Dĩ nhiên là mình ước gì người sở hữu cái hãng đó không phải là bố, và thi thoảng cũng hơi nhàm chán, nhưng đó là một công việc tuyệt vời. Đúng thế, một công việc phải nói là rất được...
Nỗ lực hết sức, Kate gạt công việc ra khỏi đầu óc và tiếp tục suy nghĩ đến danh sách những điều may mắn trong cuộc đời mình. Cuộc sống của cô rất ổn: cô có sức khoẻ, có nhiều tiền và những người bạn tuyệt vời, trong đó người bạn tốt nhất đang ngồi ăn sáng cùng cô trong một căn hộ xinh xắn được trang hoàng đầy đồ nội thất trang nhã kiểu Pháp-tỉnh-lẻ mà chắc chắn là cô sẽ không đủ khả năng để trang trải cho đống của cải đó nếu như cô không có cái công việc chết tiệt kia...
Không. Kate dìm những suy nghĩ tiêu cực xuống và liếc mắt qua mép tờ báo nhìn trộm cô bạn có mái tóc màu hạt dẻ ngồi phía bên kia cô, lúc này đang chăm chú đọc báo và nhấm nháp cốc cà phê của mình với toàn bộ sự say mê mà Jessie luôn dành cho tất cả mọi thứ.
Jessie Rogers đột nhiên ngẩng đầu lên, những lọn tóc xoăn sẫm màu lúc lắc.
"Gì thế?" "Không có gì." Kate nói. "Chỉ là đang liệt kê những điều may mắn của mình, cậu gần như đứng đầu đấy."
"Chắc chắn là mình đứng đầu, đó là một thực tế phũ phàng trong cuộc đời tồi tệ của cậu." Jessie nói rồi quay trở lại với tờ báo của mình.
Ước gì Jessie cứ nói huỵch toẹt ra đi, Kate nghĩ. Cậu ta ngồi đằng kia, trông như thể Audrey Hepburn mới lên mười hai, còn ở đây mình như bà già Grace Kelly đã năm mươi rồi, trong khi cả hai đứa đều ba mươi lăm tuổi. Không lẽ cậu ta không quan tâm đến chuyện cuộc sống đang trôi tuột qua trong lúc chúng ta đều phải chăm chút từng ly từng lý một cho cái công việc mà chúng ta không hề thích?
Dĩ nhiên là Jessi không quan tâm. Cuộc sống của cô không hề trôi tuột đi mà cô thực sự đang sống. Cô không hề chăm chút cho cái công việc mà cô không thích mà thực tế là cô hoàn toàn bị thu hút vào một công việc mà cô vô cùng say mê - nếu như bạn có thể gọi việc trang trí bánh kem là một công việc – đó dĩ nhiên là việc mà Jessie đã làm mặc dù Kate sẽ không bao giờ biết được làm thế nào cô có thể sống được với công việc đó. Jessie cứ sống ngày nào biết ngày đó, cô không hề lên kế hoạch cho cuộc sống của mình. Có lẽ nếu như Kate không lên kế hoạch cho sự nghiệp của mình cẩn thận đến thế, nếu như lúc này cô đang làm một việc gì đó khác nữa...
Dừng lại, cô tự nhủ. Cô là một nhân viên tư vấn về quản trị kinh doanh cực kì giỏi, và cô kiếm được rất nhiều tiền. Không phải công việc làm cho cô cảm thấy buồn chán mà chính là đời sống riêng tư trống vắng của cô. Dĩ nhiên là Jessie cảm thấy hạnh phúc hơn cô rồi. Cậu ấy không bị mắc kẹt vào ba cuộc đính hôn tồi tệ trong vòng ba năm vừa rồi bởi vì cậu ấy không quan tâm là cậu ấy đã ba mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa có chồng. Mình mới là người quan tâm đến chuyện đó, Kate nghĩ. Cô là người cảm thấy tội lỗi và đau khổ. Điều đó không nên thành vấn đề nhưng nó lại thực sự có vấn đề, và cô không thể làm điều gì để thay đổi nó.
Thật là thống thiết. Kate thở dài và quay trở lại với tờ báo của mình.
Jessie đập sầm tờ báo xuống mặt bàn phủ khăn len và quát toáng lên. "Tất là là lỗi của bố cậu."
Giật bắn mình, Kate ngẩng lên khỏi tờ báo. "Gì cơ? Khủng hoảng kinh tế? Vấn đề xây dựng những năm 70? Calvin không thể tìm thấy Hobbes? Gì cơ?"
(Calvin and Hobbes: là một bộ truyện tranh hài nhiều tập nói về những cuộc phiêu lưu của chú bé sáu tuổi Calvin và con hổ Hobbes của mình, cực kỳ nổi tiếng và được in trên 2400 tờ báo trên khắp thế giới vào cuối thập niên 80 đến đầu thập niên 90.)
"Đừng có giả vờ ngớ ngẩn." Jessie khoanh tay lại và lừ mắt nhìn cô. "Cậu là người bất hạnh."
"Không hề." Kate nói, cố gắng mỉm cười. "Cậu đọc được điều đó trong báo à? Cậu đang đọc mục nào đấy? Mình đã bảo cậu đừng có đọc mục tâm sự rồi. Cậu cảm thấy quá buồn bực về những người cô đơn ở đó rồi cậu tống hết sang mình. Mình ổn cả. Đọc chuyên mục thể thao đi." Cô quay lại với tờ báo, dựng nó lên như thể một cái khiên trước mặt mình.
Jessie, như thường lệ, không dễ chịu thua. "Cậu cứ thở dài mãi. Mình không thể nào tập trung vào mục Du lịch và Giải trí trong lúc cậu cứ thở dài như thế."
"Mình không thở dài." Kate nói mà không ngẩng đầu lên. "Đó là do bệnh xoang." "Không phải thế."
Jessie nheo mắt nhìn bạn. "Cậu vẫn héo hon vì tên khốn Derek đó phải không?"
"Không." Kate cắm mặt vào tờ báo. "Mình không héo hon vì những tên khốn. Đó không phải là cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Quay trở lại với mục Du lịch và Giải trí đi."
Jessie quặp ngón tay vào mép tờ báo của Kate và kéo xuống để cô có thể nhìn thấy đôi mắt của bạn mình. "Cậu muốn cưới chồng."
"Dĩ nhiên là mình muốn cưới chồng." Kate lý luận. "Một ngày nào đó. Bỏ tay cậu ra khỏi tờ báo của mình. Cậu đang vò nhàu mục Dow-Jones đấy."
"Cậu muốn cưới chồng ngay bây giờ." Jessie có vẻ phẫn nộ. "Đó là do đồng hồ sinh học của cậu hay một cái gì đó."
"Móng tay xinh xắn của cậu bị xước rồi kìa." Kate nói. "Màu sơn cậu dùng cũng thật sự kinh dị, nhưng mình sẽ không đề cập đến điều đó vì đó không phải là chuyện của mình."
"Cậu đã đính hôn ba lần trong ba năm vừa rồi." Jessie nói. "Không có ai trong số họ có thể giữ được cậu. Cậu nói vâng với ba người đàn ông rồi sau đó cậu đá họ. Tại sao cậu lại nói 'vâng' với ba người đàn ông mà cậu không hề sẵn lòng trao thân gởi phận?"
Kate hít vào một hơi thật sâu. "Derek cứ nhất quyết đòi ký hợp đồng tiền hôn nhân. Paul thông báo với mình rằng sự nghiệp thành công của mình làm anh ta lo sợ và rằng nếu mình yêu anh ta mình sẽ không được tiếp tục làm việc chăm chỉ như thế. Terence thì muốn mình bỏ việc bởi vì những trách nhiệm xã hội trong vai trò là vợ anh ta là rất cấp thiết. Thế mà cậu nghĩ là mình nên cưới một trong đám bọn họ hay sao?"
"Thẳng thắn mà nói mình nghĩ là đáng lẽ cậu không nên hẹn hò với bất cứ ai trong đám bọn họ." Jessie nói. "Mình chỉ nghĩ là việc cậu được sinh ra và và nuôi dưỡng bởi bố cậu đã làm cho cậu có một quan niệm méo mó về cuộc sống, hôn nhân và những người đàn ông. Mình nghĩ là cậu không hạnh phúc, và điều đó làm mình buồn bực. Trong khi mình lại không thích buồn bực, vì thế chúng ta sẽ phải chỉnh đốn lại cậu."
Kate đặt tờ báo đang giở đến chuyên mục tài chính xuống. "Không, chúng ta sẽ không làm gì cả."
"Có đấy." Jessie nói. "Chúng ta sẽ cải thiện lại cuộc sống của cậu. Chúng ta sẽ làm cho cậu giống mình hơn."
Kate cười phá lên. "Mình không muốn giống cậu."
"Này," Jessie nói, không hề bối rối chút nào. "cậu phải may mắn lắm mới được như mình đấy."
"Cậu trang trí bánh kem để sống." Kate nói. "Phải thừa nhận đó là những chiếc bánh xinh xắn, nhưng nó vẫn..."
"Mình là một nghệ sĩ." Jessie nói.
"Cậu là đồ điên rồ." Kate nói. "Nhưng mình yêu cậu, nên mình sẽ bỏ qua chuyện đó."
"Có thể mình điên rồ, nhưng mình yêu thích những gì mình làm trong khi cậu thì không." Jessie nói. "Nhớ lúc cậu làm ở SBA không? Cậu thường nói với mình về những công ty quy mô nhỏ mà cậu định sẽ bắt tay vào đó, lúc đó cậu cảm thấy thật tuyệt, nhớ không?"
(SBA - Small Business Administration: một tiểu ban của chính phủ Mỹ có nhiệm vụ hỗ trợ các doanh nghiệp nhỏ. )
"Lương lậu thật kinh khủng và khả năng phát triển sự nghiệp là không có." Kate nhặt tờ báo lên nhưng Jessie dùng tay mình ghì nó xuống.
"Có nhớ trung tâm chăm sóc ban ngày của bà Borden không?" Jessie nói. "Nó vẫn phát triển mạnh, bà ấy có một danh sách hẹn gặp dài ngoằng."
"Dĩ nhiên là mình nhớ." Kate mỉm cười khi nhớ lại. "Bà ấy thật là dễ mến."
"Đúng thế." Jessie nói. "Bà ấy không phá sản chỉ vì cậu đã bán tống bán tháo nó đi."
"Mình không hề bán tống bán tháo..."
"Và ông già đó ... tên ông ta là gì nhỉ, Richards? Ông già với cái cửa hàng sửa giày dép ấy."
"Richters," Kate nói. "Ông Richters. Ông ấy thì sao?"
Jessie nhún vai. "Làm thế nào mình biết được? Như thể công việc của mình là phải để mắt đến mấy cái công ty be bé mà cậu đã từng đóng vai trò làm bà đỡ không bằng."
"Rất tinh tế, Jess." Kate nói. "Và mình không hề bán tống bán tháo chúng ... giờ mình vẫn đang làm những việc tương tự như thế." Thấy Jessie có vẻ ngờ vực, cô nói thêm. "Đúng thế đấy. Mình chỉ đang giúp những doanh nghiệp lớn hơn nhiều kiếm ra được nhiều tiền hơn thôi. Mình vẫn đang giúp đỡ mọi người."
"Cậu đang giúp đỡ một đám giá mắc áo thì có." Jessie nói.
Kate cố gắng kiên nhẫn. "Tại sao chúng ta không đơn giản là chấp nhận rằng chúng ta không tôn trọng sự lựa chọn nghề nghiệp của nhau và quên đi toàn bộ chuyện này?"
"Cậu đã rất tôn trọng sự lựa chọn nghề nghiệp của mình đấy chứ." Jessie nói. "Thậm chí cậu đã giúp mình cứu vớt cái công việc đó."
"Mình không thể không làm điều đó." Kate nói. "Cậu lúc đó trông như một đống giẻ rách, đứng giữa văn phòng của mình ở SBA, gầm rú về việc phát minh ra những cái bánh vĩ đại nhất trong thế giới văn minh." Cô cười với Jessie và lắc đầu. "Trong đời mình chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ ai giống cậu lúc đó.
Jessie nhăn nhở cười đáp lại. "Mình cũng có cảm giác đó. Mình chưa bao giờ nhìn thấy ai lượt là bóng bẩy như cậu. Lúc đó cậu trông như vừa được đánh vec-ni xong ấy. Mình đã nghĩ là, ồ thật tuyệt, mình đang gặp rắc rối lớn và người ta đưa mình đến gặp một con búp bê Barbie trên phố Wall." Cô nghiêng đầu và nhìn Kate với một sự xúc động sâu sắc. "Và rồi cậu đã cứu vớt công việc kinh doanh của mình."
"Đó là một công việc kinh doanh đáng được cứu vớt," Kate nói. "Cậu thực sự là đã làm ra những cái bánh đẹp nhất trong thế giới văn minh."
"Cả không văn minh nữa." Jessie nói. "Và điều đó dẫn chúng ta tới vấn đề trước mắt – đàn ông."
"Jessie," Kate nói. "Thậm chí cậu còn thảm hại với bọn đàn ông hơn là mình nữa. Cậu cứ hẹn hò với đám người không có xương sống, không có mục tiêu và lúc nào cũng cần phải có ai đó quan tâm chăm sóc đến mình."
"Đúng thế, nhưng đó là bởi vì mình không quan tâm." Jessie nói. "Lúc nào mình quan tâm, mình sẽ tử tế."
"Được thôi, khi nào cậu tử tế thì mình sẽ nghe theo cậu." Kate cố gắng nhặt tờ báo lên lần nữa, nhưng Jessie lại lấy tay chận lại.
"Nghe này," Jessie chồm người về phía trước và nói. "Mình sẵn lòng tiếp cận chuyện này theo cách của cậu."
"Cách của mình?"
"Đúng thế. Logic và hợp lý." Jessie nhăn mặt. "Mình thích làm theo bản năng hơn, nhưng ta sẽ phải bắt đầu với những gì ta có thôi. Giờ thì, cậu muốn cưới chồng, đúng không?"
Kate có vẻ thận trọng. "Đúng thế."
Jessie giang rộng hai cánh tay. "Vậy cậu đã làm gì trong suốt cuộc đời cậu mỗi khi cậu muốn có một thứ gì đó?"
Kate thậm chí còn có vẻ thận trọng hơn. "Mình sẽ lên kế hoạch."
"Chính xác." Jessie nói. "Vậy thì chúng ta sẽ lên kế hoạch. Giờ ta phải làm gì trước? Mình chưa bao giờ lên kế hoạch cho bất cứ chuyện gì cả, nhớ không? Cậu là người đã bước vào và thiết lập kế hoạch kinh doanh cho mình." Cô dừng lại để cân nhắc. "Nghĩa là mình nợ cậu bản kế hoạch này, đó là điều tối thiểu mình có thể làm."
"Tối thiểu là những gì mà cậu luôn luôn làm." Kate nói. "Nếu như cậu làm theo thời gian biểu trong kế hoạch của mình thì giờ cậu đã là một người phụ nữ giàu có rồi. Chuyện gì đã xảy ra với các kế hoạch xúc tiến, kế hoạch tăng trưởng thế?"
"Quá nhanh." Jessie nói, phẩy tay như thể gạt bỏ ý tưởng đó đi. "Nếu như mình cắm mặt vào cái thời gian biểu của cậu, mình sẽ đánh mất hết sự vui thú trong việc thiết kế bánh. Cuối cùng những bông hồng kem sẽ trở thành những con rô bốt, và sau một khoảng thời gian toàn bộ công việc của mình sẽ trở nên giống như mọi người khác, rồi sẽ không có ai đồng ý trả mức giá của mình nữa, vì thế mình sẽ phải hạ giá xuống, và rồi mình sẽ phải làm ra nhiều bánh hơn để bù lỗ, và rồi những cái bánh sẽ trở nên thực sự kinh khủng, và mình sẽ bị phá sản và chết đói." Cô nhìn Kate với vẻ đắc thắng.
"Cậu chỉ không muốn thành công thôi." Kate nói. "Cậu chỉ muốn lượn lờ loanh quanh như một người ngớ ngẩn với đường với kem và tận hưởng thời gian rảnh rỗi."
"Còn cậu thì lại quá muốn thành công." Jessie nói, chồm người về phía trước một lần nữa trong lúc khẳng định quan điểm của mình. "Cậu nghĩ là cậu chỉ muốn kiếm tiền, và việc tận hưởng thời gian rảnh rỗi là không quan trọng. Nhưng nó quan trọng đấy, bạn thân mến, và đó là lý do vì sao lúc này cậu cảm thấy đau khổ, trong khi mình thì không. Và mình không ngớ ngẩn, mình là một nghệ sĩ."
"Jessie..." Kate định lên tiếng, nhưng Jessie đã phủ đầu. "Thôi nào. Chúng ta sẽ bắt đầu lập kế hoạch như thế nào?"
Kate thở dài và kết luận là chiều theo ý Jessie thì dễ dàng hơn nhiều so với việc cãi nhau với cậu ấy. "Thôi được, đầu tiên cậu phải đưa ra mục tiêu."
"Okay." Jessie cúi xuống lục tìm một cây bút chì trong chiếc túi xách thêu nhỏ nhắn của cô. Trong lúc cô tìm kiếm, Kate đứng dậy bước về phía bàn làm việc, cầm lên một cây Cross, rồi bước quay trở lại đưa cây bút cho Jessie.
"Cảm ơn." Jessie nói, thả túi xách của mình xuống. "Mình phải giặt sạch cái túi xách này thôi, phải nhắc mình đem trả nó đấy. Mình quên mất và giữ nó suốt thời gian qua."
"Mình biết." Kate nói và ngồi xuống trở lại.
"Giờ thì, mục tiêu của cậu là gì? Tìm người đàn ông lý tưởng và làm đám cưới, đúng không?"
"Đúng thế." Kate gạt tờ báo của Jessie sang một bên để tìm tách cà phê của mình.
"Vậy chúng ta sẽ trông chờ những phẩm chất như thế nào đây?"
Mép tờ báo của Jessie bị rơi nhúng vào trong tách cà phê của Kate, cô vội lôi nó ra, dùng một tờ giấy ăn thấm khô tờ báo để nó không làm bẩn chiếc khăn trải bàn của cô. "Tờ báo của cậu rơi vào trong tách cà phê của mình."
"Xin lỗi." Jessie lôi tờ báo sang một bên và bắt đầu viết lên khoảng trống của một tờ quảng cáo của Ngân hàng One. "Một là, anh ta phải giàu có."
"Không cần phải thế." Kate nói. "Mình không phải người làm thuê."
Jessie ngẩng lên kiên nhẫn nhìn bạn. "Không, nhưng bố cậu giàu có và mẹ kế của cậu rất xinh đẹp. Nghèo khổ chính là lý do nhấn chìm anh chàng Derek-muốn-ký-hợp-đồng-tiền-hôn-nhân, nhớ không? Cậu sẽ phải tìm ai đó có nhiều tiền hơn khoản tiền mà cậu sẽ được thừa kế."
"Janice không xinh đẹp đến mức thế, và có khả năng là cô ta sẽ là người được thừa kế." Trừ khi bố chuyển sang cô vợ thứ sáu.
Jessie gạt bỏ sự phản đối của Kate. "Cậu chỉ ghen tị vì cô ta trẻ hơn cậu mười tuổi thôi. Được rồi. Hai là: anh ta phải già hơn cậu khoảng, xem nào, mười lăm tuổi."
"Vì sao?" Kate hỏi, trông có vẻ hoang mang.
"Bởi vì rõ ràng là cậu đang tìm kiếm một hình tượng cha già."
"Làm gì có chuyện, đưa mình tờ giấy." Kate cướp lấy tờ giấy ra khỏi tay Jessie và gạch bỏ số một và hai. "Thôi được. Một là: anh ta phải thông minh. Rất, rất thông minh."
"Thông minh là tốt." Jessie cười toe toét.
"Và không phải là thể loại thông minh về học vấn. Anh ta phải, xem nào, sâu sắc. Anh ta phải ... ưu tú."
"Cậu tìm một nhà thiết kế à?? Jessie nhăn mặt. "Đó là người đàn ông trong mơ của cậu sao?"
"Và nổi bật," Kate nói, tiếp tục lên kế hoạch. "lịch sự. Một người có thể cảm thấy thoải mái trong rạp opera."
"Cậu ghét opera." Kate không thèm quan tâm đến sự phản đối. "Và chủ động. Anh ta phải biết là mình muốn gì và theo đuổi mục tiêu đó."
"Okay." Jessie nhấc tách cà phê của mình lên và định nhấm nháp trong lúc Kate làm việc. Tách cà phê của cô đã hết sạch, vì thế cô đổi lấy tách của Kate.
"Và thành công. Anh ta phải thành công."
"Trong mắt ai?"
"Gì cơ?" Kate ngẩng lên, nhất thời bị sao lãng.
"Ờ thì," Jessie lý luận. "Những người khác nhau định nghĩa về từ thành công theo những cách khác nhau."
"Kiếm được ít nhất gấp bốn lần tuổi anh ta, tương tự thế với các cổ phiếu blue chips." Kate tuôn ra theo thói quen, gần như không nhận ra là mình đang nói gì và rồi lại quay trở lại với bản danh sách.
"Nghe như câu trích dẫn ấy nhỉ." Jessie nói. "Để mình đoán xem ai nói câu này đầu tiên nào. Shakespeare? Không phải. Mark Twain? Không phải. Từ từ, chờ đã. Mình đoán đó là Bertram Svenson, người đạt giải Father of the Year."
(Father of the Year: Giải thưởng hàng năm ở Mỹ dành cho các ông bố.)
"Gì cơ?"
"Thế chúng ta chuyển sang những thứ quan trọng được chưa?" Jessie hỏi.
"Thứ quan trọng nào?"
"Có tính hài hước, tôn trọng quyền bình đẳng đối với phụ nữ, tuyệt vời trên giường, yêu cậu đến phát điên."
"Ồ, đúng thế, dĩ nhiên rồi." Kate nhìn xuống bản danh sách. "Mình đã nói đến thành công chưa nhỉ?"
"Vài lần rồi." Jessie giật lại tờ giấy. "Okay, chúng ta đã miêu tả xong anh chàng này. Giờ, tiếp theo là gì? Tìm anh ta, đúng không?"
"Đúng thế." Kate cầm tách cà phê lên, cau mày khi thấy cái tách trống không. "Cậu đã uống cà phê của mình à?"
"Đúng thế, mình cảm thấy rất háo hức. Giờ thì, bước tiếp theo là cậu phải tìm được khu vực săn bắn."
"Jessie, mình không..."
Jessie giơ tay lên. "Mình đã tìm được nó cho cậu rồi." Cô cẩn thận xé bản danh sách của Kate ra khỏi tờ quảng cáo và đưa nó cho bạn. "Giữ lấy cái này." Rồi cô quay lại chuyên mục Du lịch và Giải trí. "Nhìn này."
Kate nhìn vào mục quảng cáo mà Jessie đẩy đến trước mặt cô. Một anh chàng cao ráo nổi bật mặc bộ đồ chơi golf đang đứng trên một sân golf trông như thể được xây dựng trên một sườn đồi ở giữa một khu rừng. "Hãy đến với thiên nhiên và đối mặt với hiểm nguy tại một sân golf chứa nhiều thách thức nhất ở nước Mỹ." Mẩu quảng cáo viết. "Hãy đến với The Cabins."
"Một sân golf?" Kate nhìn xuống phía dưới cùng của trang báo. "Ở Kentucky?"
"Thực ra thì ở đó còn có rất nhiều thứ khác nữa." Jessie nói. "Nếu cậu đọc tiếp, cậu sẽ thấy có cưỡi ngựa, đi bộ đường dài và những hoạt động ngoài trời khác. Thậm chí ở đó còn có cả hồ nước, cậu có thể tắm truồng ở đó."
Kate nhìn bạn với vẻ ghê tởm.
Jessie nhún vai. "Okay, cậu không thể làm điều đó, nhưng ai đó thích những chuyện vui vẻ và sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì lại có thể." Cô chồm về phía trước. "Nhưng chỗ gây chết người thực sự chính là sân golf – ngay cả mình mà cũng còn nghe nói về điều đó. Giới thượng lưu trả cả một gia tài để được chơi ở đó. Nó như thể tham gia OB (Outward Bound: một tổ chức quốc tế phi lợi nhuận có nhiệm vụ tổ chức các hoạt động ngoại khoá. Ở Anh, từ Outward Bound được sử dụng để chỉ bất kỳ hoạt động ngoại khoá nào) với rượu martini ấy." Cô ngồi ngả ra và nhìn Kate cười toe toét. "Cá nhân mình mà nói, mình sẽ không thể chết được ở chỗ này đâu, nhưng mình cá là anh chàng lý tưởng của cậu sẽ lang thang đâu đó ở đó, có thể là để bắn cá trong một cái thùng chẳng hạn."
"Chà, nghe có vẻ ... thực sự hấp dẫn đấy, mình nghĩ thế." Kate nói, cau mày nhìn mẩu quảng cáo. "Nhưng mình..."
"Đó là một mục tiêu và một kế hoạch." Jessie nói. "Cậu đã có tất cả mọi thứ mà cậu muốn trong cuộc đời này, thế nên cậu cũng sẽ thành công với chuyện này."
"Điều gì làm cậu nghĩ là mình đã có mọi thứ mà mình muốn?" Kate nói với vẻ bị xúc phạm.
Jessie có vẻ ngạc nhiên. "Còn gì nữa, cậu..."
"Nếu mình có mọi thứ mà mình muốn, vậy tại sao mình vẫn phải làm việc quần quật như thế?" Kate cảm thấy cơn giận dỗi lại trồi lên. "Nghe này, mình biết là mình rất khá..."
"Kiếm được gấp bốn lần tuổi cậu và tương tự thế với những cổ phiếu blue chips." Jessie lẩm bẩm.
"Nhưng mình không hạnh phúc. Mình muốn ... mình muốn có một mối quan hệ cộng sự với một người đàn ông."
"Một mối quan hệ cộng sự cũng tốt." Jessie gật đầu nói. "Tiến tới đi."
Kate cảm thấy nóng người lên với tưởng tượng của mình, thấy bản thân cô đang đứng cạnh anh chàng nổi bật đó, cùng nhau xây dựng một đế chế trong lúc tay trong tay. "Mình muốn làm việc cùng với chồng mình để thành lập một công ty. Mình muốn..."
"Một công ty!" Jessie trông cực kỳ ghê tởm đến nỗi cô gần như đập tay xuống bàn. "Quên việc kinh doanh đi, hãy nghĩ đến một mối quan hệ."
"Mình không thể." Kate nói. "Kinh doanh là thứ duy nhất mà mình biết."
"Sai rồi." Jessie hít vào một hơi thật sâu. "Cậu rất ấm áp và đáng yêu, cậu quan tâm đến mọi người. Hay ít nhất là cậu đã thường như thế." Jessie chồm người qua bàn và nắm lấy tay Kate. "Cậu muốn làm việc toàn thời gian với những con người thực sự, nhưng bởi vì tiền kiếm được bằng công việc đó quá thấp, nên thay vào đó cậu làm việc với một đám giá mắc áo rồi sau đó cậu về nhà chỉ có một mình. Điều đó thật ngu ngốc, và cậu ghét nó." Jessie bỏ tay Kate ra rồi ngồi lại trên ghế tựa và lại thở dài. "Mình không thể tin được cậu để cho tiền bạc và sự thành công xâm chiếm đầu óc cậu như thế này."
"Ồ, thật thích vì đã dùng bữa sáng với cậu." Kate nói, "Cậu về sớm chứ?"
Jessie hít vào thật sâu. "Kate, nghe mình nói này. Hãy đến chỗ The Cabins, tìm một anh chàng tử tế hội tụ đầy đủ những phẩm chất trong bản danh sách của cậu và là người có thể giữ cậu ở lại với anh ta mãi mãi, và sống thật hạnh phúc. Tất cả những gì cậu phải làm là hãy lựa chọn để được hạnh phúc. Cậu có thể làm điều đó."
Jessie tỏ ra quan tâm một cách quá rõ ràng làm Kate cảm thấy xúc động. "Thế là," Kate nói. "tất cả những gì mình phải làm là lựa chọn."
Jessie gật đầu chắc nịch. "Đúng thế."
Kate quay xuống nhìn lại vào tờ quảng cáo. Dĩ nhiên anh chàng trong ảnh là một người mẫu, nhưng anh ta nhìn thật hoàn hảo. Và cô xứng đáng được hưởng một kỳ nghỉ trước khi mùa hè trôi qua, và bởi vì giờ đã là tháng Tám rồi nên với cô rõ ràng là đã sắp hết mùa hè. Và cô đã không chơi golf rất nhiều năm rồi.
Và cô cảm thấy cô đơn, quá cô đơn, thi thoảng cô cảm thấy điều đó từ tận trong sâu thẳm con người mình.
"Thôi được." Cô nghe thấy mình lên tiếng. "Thôi được, mình sẽ đi."
"Tuyệt!" Jessie chỉ vào chiếc điện thoại kiểu Pháp-tỉnh-lẻ của Kate và nói. "Gọi điện đặt chỗ đi nào."
"Mình sẽ gọi sau." Kate nói. "Để mình nghĩ về chuyện này một lát đã."
"Không." Jessie khoanh tay lại và ngồi ngả ra ghế. ""Mình sẽ không rời khỏi đây cho đến khi cậu gọi điện."
"Mình nói là mình sẽ đi rồi mà." Kate nói. "Cậu không tin mình à?"
"Không." Jessie nói. "Lần này mình sẽ phải để mắt đến cậu, bởi vì nếu bất kỳ ai đó có thể bắn bừa một phát súng mà lại tìm được hạnh phúc thì cậu cũng có thể. Gọi đi. Ngay bây giờ."
Cách đó hai trăm dặm, Jake đang ngồi trên một chiếc ghế tựa Adironback (Adironback chair: ở một vài vùng khác ở Canada còn gọi là ghế Muskhôngka: một loại ghế tựa thường dùng để ngồi ở ngoài trời) đặt trên hiên sau của khách sạn trong khu resort của em trai mình ở Kentucky, chân gác lên tay vịn lan can làm bằng gỗ thô, ngắm mặt trời đang lên qua mặt hồ và cố gắng cảm thấy hài lòng. Quỷ tha ma bắt, anh thực sự cảm thấy hài lòng. Thi thoảng anh vẫn có một chút cảm giác khó chịu mơ hồ rằng mình hình như đã quên mất điều gì đó, nhưng anh rất giỏi với việc phớt lờ những cảm giác khó chịu – cuộc hôn nhân nhiều năm trước đã dạy cho anh cách làm điều đó. Và rút cục thì anh đang được sống trên Thiên đường; anh tự do, không phải chịu trách nhiệm gì ngoài việc phải đảm bảo cho hàng trăm mẫu đất trong khu resort được cắt cỏ và tưới tắm cẩn thận, và anh không có một mối lo lắng thực sự nào cả. Đúng vậy, trên một vùng đất tuyệt vời nhất còn tồn tại trên đời này, cậu em quá tích cực của anh đáng lẽ không nên xây dựng cả một khu resort chân quê trên một khu đất nông nghiệp cực kỳ hoàn hảo như thế này và đáng lẽ không nên nhử những tên trưởng giả học làm sang giàu có nhất từ phía Đông về đây chơi golf. Nhưng bọn trưởng giả học làm sang đó thực sự đem đến cả núi tiền mà nhờ vào đó có thể giúp cho toàn bộ dân cư nơi đây có nơi ăn chốn ở, và dù sao thì cuối cùng Jake cũng không phải dính dáng gì với đám người đó cả.
Không. Trong tất cả các phương diện, mọi việc với anh đều rất ổn. Jake kéo chiếc mũ cao bồi rộng màu kem sụp xuống che đôi mắt và đầm mình thích thú trong sự tự do. "Mình đã làm được điều đó." Anh thốt lên thành tiếng.
Em trai anh bước ra ngoài từ cánh cửa hậu tham gia cùng với anh với hai ca cà phê đang còn bốc khói trên tay. Will đã đóng một bộ vest tử tế, sẵn sàng đón tiếp các vị khách khi họ tràn vào như nước lũ qua cánh cửa đôi bằng gỗ được trạm chổ tinh vi của khu resort The Cabins. Will nhìn Jake trong chiếc quần jeans rách tả tơi và chiếc áo sơ mi bằng vải flannel mòn vẹt, rồi đảo mắt; Jake ngước mắt lên nhìn bộ-đồ-dành-cho-người-thành-đạt của em trai mình và bật cười.
"Nhìn anh thật kinh tởm." Will nhìn xuống anh mình và nói.
"Anh đã làm gì nào?" Jake hỏi với vẻ không thèm quan tâm.
"Vấn đề là những điều mà anh đã không làm kìa." Will đưa một ca cà phê cho anh mình và ngồi xuống bên cạnh rồi lơ đãng nhìn ra phía mặt hồ.
"Này, anh đã giữ cho nơi này nhìn vô cùng đẹp đẽ đấy." Jake nói, dùng một tay đẩy chiếc mũ cao bồi của mình lên và tay còn lại giữ ca cà phê thăng bằng. Anh nhìn em trai mình với một vẻ không quan tâm một chút nào.
"Sân cỏ thì được cắt, cỏ dại thì được nhổ, sân golf nhìn như thể được lát cỏ nhân tạo, chuồng ngựa thì..."
"Em không nói đến chuyện điều hành những công việc ngoài trời," Will nói, lắc đầu trong khi sưởi ấm tay mình bằng ca cà phê, "anh đúng là một ông vua trong việc sử dụng máy xén cỏ. Nhưng em đang nói về cuộc đời anh cơ."
"Anh thích cuộc sống của anh, em tránh sang một bên đi." Jake quay lại và nhìn ra phía mặt hồ trong lúc nhấm nháp ca cà phê đang bốc hơi một cách thật thận trọng.
"Anh đã có thể giàu có." Will nói và nhìn anh với vẻ phẫn nộ.
"Anh đã giàu," Jake nói. "và rồi anh đưa hết tiền cho em và em đã xây dựng nên chỗ này." Anh lắc đầu. "Đó là gia tài cuối cùng mà anh cho em đấy."
"Nếu anh đã cho em thì tại sao anh lại sở hữu một nửa nơi này?" Will hỏi.
"Để em bị bắt buộc phải nuôi anh khi anh về già," Jake cười toe toét. "Anh không ngớ ngẩn như vẻ bề ngoài của anh đâu."
Will lại lắc đầu. "Anh đã có bằng Đại học Luật. Và ơn Chúa, anh đã từng là Luật sư thuế. Thế mà anh từ bỏ tất cả để quay về cắt cỏ cho em trai của anh. Anh đáng lẽ phải cảm thấy xấu hổ mới phải."
"Thực ra thì anh đâu có cắt cỏ." Jake lý luận. "Anh tóm lấy một thằng cu học nội trú mà em đã thuê theo mùa và ra lệnh 'Này nhóc, cắt đám cỏ kia đi.' Đó không phải..."
"Em không hiểu vì sao anh lại từ bỏ." Will nói.
"Họ cứ chế nhạo ria mép của anh, và họ không cho phép anh đội chiếc mũ cao bồi này." Jake nói, anh lại nhìn ra phía mặt hồ và thả lỏng toàn thân hơn nữa. "Bình minh đẹp tuyệt, đúng không?"
"Bình minh vài giờ trước rồi." Will nói. "Giờ đã là chín giờ rồi."
"Ồ, mặt trời vẫn chưa lên đến đỉnh cơ mà," Jake nói, sụt xuống sâu hơn trong chiếc ghế tựa. "Vì thế nó vẫn đang lên, và vì thế giờ vẫn có thể gọi là bình minh."
(Đoạn này Jake chơi chữ: Bình minh = sunrise. Jake nói rằng mặt trời vẫn chưa lên đến đỉnh, vì thế 'sun's still rising' => it's still sunrise.)
"Quên chuyện đó đi. Em cảm thấy lo lắng về anh." Will cau mày nhìn Jake. "Em nghĩ là thật tuyệt khi anh quay về nhà, và em sẽ không thể điều hành được toàn bộ nơi này mà không có anh, nhưng phải đối mặt với nó thôi, anh đang lãng phí chính bản thân anh ở đây."
"Anh đang cân nhắc những lựa chọn của mình." Jake nói với vẻ lười nhác.
"Anh đã cân nhắc các lựa chọn trong năm năm rồi." Will nói thẳng thừng. "Và thẳng thắn mà nói, với tốc độ hiện nay của anh thì anh không có nhiều sự lựa chọn để mà cân nhắc đâu. Đã đến lúc anh phải làm điều gì đó cho bản thân anh rồi. Chỉ một cuộc hôn nhân tồi tệ và thế là anh hoàn toàn bị knock-out."
Jake nhìn chằm chằm ra phía mặt hồ và lắc đầu. "Cậu bé, chắc chắn là em không thường xuyên ngắm bình minh như thế này rồi."
Will lừ mắt nhìn anh. "Anh thì ngày quái nào cũng ngắm bình minh như thế này."
"Anh thế đấy." Jake nói, lừ mắt nhìn lại em trai mình với vẻ ghê tởm không kém. "Còn em thì không. Em quá bận rộn với việc làm một Quý ông Khách sạn. Nếu anh biết là em sẽ coi trọng cái khu resort này quá mức như thế thì anh sẽ không bao giờ đưa số tiền đó cho em. Quỷ tha ma bắt, giờ bất cứ lúc nào em cũng có thể bị lên cơn đau tim, và rồi anh sẽ phải điều hành cái resort này."
"Ôi, ai đó quanh đây đã đến lúc phải trưởng thành lên rồi." Will nói. "Và nếu em cứ kêu ộp ộp với anh mãi thì việc đầu tiên anh làm sẽ là cho nổ tung cái sân golf lên đấy."
"Điều đó sẽ làm Bố nổi điên lên đấy."
"Anh nghĩ là chính bộ quần áo họ mặc làm cho anh khó chịu nhất." Jake bắt đầu.
"Chúng ta cần phải nói về chuyện này." Will nói.
"Không."
"Chết tiệt, Jake..."
"Thôi được, thôi được. Đi thẳng vào vấn đề nào. Anh sắp lỡ mất buổi bình minh rồi."
Will cựa quậy không thoải mái trên chiếc ghế tựa. "Nghe này," cuối cùng anh lên tiếng, "Em đã luôn coi anh là ... ồ...?"
"Anh hùng?" Jake gợi ý. "Thần tượng?"
"Hãy chỉ nên nói là mẫu người lý tưởng." Will nói. "Em đã trải qua nhiều năm trưởng thành cố gắng làm sao để trở nên giống như anh. Sau một khoảng thời gian chuyện đó dường như đã trở thành thói quen." Anh liếc nhìn sang phía anh trai mình. "Anh đã luôn là người cừ nhất, trong mọi lĩnh vực."
"Anh không được như thế." Jake nói vẻ cáu kỉnh. "Em chỉ nghĩ thế bởi vì em là em trai của anh."
"Jake, anh đã không làm gì trong suốt năm năm qua." Will nói. "Không gì cả kể từ khi anh quay trở lại nơi này để giúp đỡ em." Jake định lên tiếng nhưng Will đã chặn đầu. "Em biết, anh điều hành những nhân viên làm công việc ngoài trời. Nhưng quỷ tha ma bắt, anh có thể làm điều đó mà không cần phải bước ra khỏi giường. Trên thực tế thì đúng là anh đã làm công việc đó như thế."
"Này," Jake lên tiếng.
"Nghe này, em cần anh ở đây, anh là một người giúp đỡ tuyệt vời, và em sẽ không thích nhìn thấy anh ra đi, nhưng anh phải quay trở lại thành phố thôi."
"Không." Jake nói.
"Anh đã không làm bất cứ việc gì cho cuộc đời của anh cả," Will bắt đầu nói, nhưng lần này Jake đã kịp xen vào.
"Và anh thích điều đó," Jake nói. "Đừng có nghĩ vớ vẩn về chuyện anh đang hi sinh bản thân mình vì em và vì nơi này. Anh không như thế đâu. Anh thích ở đây, và anh sẽ ở lại."
Will cố thử cách khác. "Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn trở lại không?"
"Không." Jake nói. "Tại sao chúng ta lại nói về chuyện này nhỉ?"
"Bởi vì nếu như anh có ý định tìm kiếm ai đó để kết hôn ở cái chốn Toby's Corners này thì giờ này anh đã phải kết hôn rồi." Will nói. "Đó là một lý do hợp lý nữa để anh quay trở lại thành phố."
"Anh sẽ không quay trở lại thành phố." Jake nói. "Giờ thì, em sẽ nói cho anh nghe chuyện gì đang xảy ra chứ?"
"Ồ, quỷ tha ma bắt." Will ngồi sụp xuống trong chiếc ghế tựa và xoa xoa bàn tay lên trán.
"Xả ra đi." Jake nói với vẻ tử tế. "Em sẽ thấy khá hơn nhiều."
"Mẹ lo lắng về anh," Will nói. "và Valerie nghĩ là em đã lợi dụng anh." Anh quay lại nhìn Jake. "Anh thực sự đã cứu sống em ở nơi này. Có những lúc em nhìn vào đống đổ vỡ chết tiệt phía bên trong khách sạn và nghĩ 'Ơn Chúa, Jake hoàn toàn kiểm soát được mọi hoạt động phía bên ngoài'. Em thực sự nghiêm túc đấy. Anh tạo nên một sự khác biệt vô cùng lớn."
"Anh biết." Jake nói. "Đó là một lý do vì sao anh sẽ không rời đi. Nhưng lý do chính là bởi vì anh không thích." Jake nhấm nháp cà phê. "Thế nghĩa là Valerie quan tâm đến sức khỏe của anh, hử?"
Will liếc mắt nhìn anh. "Đúng thế. Bản thân em cũng thấy hơi lạ."
"Anh tự hỏi không biết lúc nào cô nàng sẽ tiến tới." Jake nói.
Will nhướn mày lên. "Muốn gạt em sang một bên trong chuyện này à?"
"Valerie thích cái ý nghĩ rằng khách sạn này là một sự hùn vốn."
"Đúng thế còn gì." Will nói vẻ không hiểu. "Anh và em."
"Không." Jake nói. "Em và cô ta cơ. Anh là kỳ đà cản mũi."
"Cản cái gì?" Will trông có vẻ điên tiết.
"Cản con đường đi mà theo đó hai đứa em sẽ trở thành Leona và Harry Helmsley ở miền Trung phía Tây."
(Leona & Harry Helmsley: hai vợ chồng ông vua bất động sản lớn nhất ở Mỹ thế kỷ 20.)
"Chúa chứng giám," Will nói. "Anh biết đấy, cô nàng này sẽ trở thành một tai họa đấy."
"Sẽ trở thành?" Jake nói. "Anh biết là cô ta đang sống chung trong căn hộ cùng với em, điều đó có lẽ đã làm em nhận xét thiếu tính khách quan. Anh cũng biết rằng việc cô ta là một Giám đốc đối ngoại tuyệt vời – và bởi vì em cùng sống chung và thở chung bầu không khí với cô ta trong cái khách sạn này – điều đó có lẽ còn làm em nhận xét thiếu tính khách quan hơn nữa, nhưng cô ta cũng thực sự là một cái mụn nhọt nhức nhối trên mông kể từ khi cô ta xuất hiện ở đây đấy."
"Đúng thế, thực ra thì, em nghĩ là tai họa đó có lẽ sắp giải quyết được rồi." Will nói. "Nhưng còn có Mẹ. Mẹ lo lắng về anh, cả em nữa." Anh thêm vào khi thấy Jake định lên tiếng. "Nhưng chủ yếu là anh, bởi vì tuổi tác của anh không còn trẻ nữa."
"Ồ, quỷ tha ma bắt." Jake nói. "Mẹ muốn gì?"
"Mẹ muốn chúng ta kết hôn. Mẹ muốn có cháu nội."
Jake nhún vai. "Thế thì em cho Mẹ vài đứa đi."
"Em chưa kết hôn." Will nói chắc nịch. "Và em sẽ không kết hôn."
Jake nhướn mày. "Valerie có lẽ sẽ có ý kiến khác đấy."
Will lắc đầu. "Valerie có hàng đống kế hoạch cho tương lai của cô ấy mà không dính dáng gì đến em, ơn Chúa." Anh nhấm nháp ít cà phê và suy nghĩ một lát trước khi nói tiếp. "Một trong những tập đoàn lớn đang để mắt đến cô ấy. Họ sẽ chào mời cô ấy một miếng mồi lớn bất cứ lúc nào để trở thành một Giám đốc đối ngoại cho The East Coast hay cái gì đó, và cô ấy sẽ ra đi."
Jake nhìn em trai mình với vẻ tò mò. "Và em không quan tâm đến chuyện đó chút nào?"
"Em thấy nhẹ nhõm. Valerie thực sự là một người phụ nữ tuyệt vời, và em rất lấy làm cảm kích tất cả những gì cô ấy đã làm cho khu resort này, nhưng cô ấy làm em phát điên lên. Anh biết đấy, em thậm chí còn không hiểu được làm thế nào mà bọn em lại sống chung với nhau như thế."
"Anh thì hiểu," Jake nói và quay lại phía hồ. "Tìиɧ ɖu͙©. Nó có sức hút mãnh liệt, em trai ạ, và phụ nữ thường sử dụng nó."
"Đó là lý do vì sao anh từ bỏ họ à?" Will hỏi vẻ thông cảm. "Bệnh hoang tưởng làm anh chọn cuộc sống độc thân ư?"
"Không hoang tưởng chút nào nếu họ thực sự có ý định vồ lấy em." Jake nói. "Và thẳng thắn mà nói, anh nghĩ là Valerie đã vồ được em, và anh cá là cô ta cũng nghĩ như thế."
"Không ai có thể vồ được em." Will nói. "Em đã kết hôn với công việc của em rồi."
Jake nhìn Will như thể em trai mình đã mất trí.
"Này, vài người trong số chúng ta có sự nghiệp." Will quả quyết. "Hơn nữa, em chưa sẵn sàng cho bất cứ điều gì nghiêm túc."
"Ba năm sống chung trong một mái nhà không phải là nghiêm túc à?"
"Nghe này, đây là thứ mà em đã tiếp thu được từ Mẹ." Will cau mày lừ mắt nhìn anh trai. "Điều đó làm em quay trở lại với ý kiến của mình. Em nghĩ là Valerie và Mẹ đã đúng."
"Anh ghét điều này." Jake nói. "Em cảm thấy có lỗi, vì thế em bắt anh phải chịu đựng."
"Anh cần phải tập trung một chút vào cuộc đời của anh, tìm một vài mục tiêu, một cái gì đó để trông mong ngoài chuyện mặt trời mọc." Will có vẻ cứng rắn. "Nếu anh không muốn quay trở lại thành phố cũng được. Nhưng em nghĩ anh nên kết hôn."
"Anh đã từng kết hôn rồi." Jake nói và quay lại phía hồ. "Anh đã không thích nó một chút nào.Giờ đến phiên em xới tung cuộc đời của em lên, anh đã làm xong việc đó rồi."
"Vậy là anh cảm thấy hạnh phúc trong cái túp lều con con cô độc nằm ở phía cuối con đường làng con con cô độc đó," Will nói. "chỉ có một mình anh trên chiếc giường rộng lớn lạnh lẽo đó."
"Đừng bao giờ tỏ vẻ tâm lý như thế." Jake nói. "Em có sự tinh tế của một cục đất đấy."
"Anh chưa bao giờ nghĩ về một người phụ nữ hoàn hảo à?" Will hỏi.
"Chắc chắn là có rồi." Jake nói. "Cô ấy cao khoảng một mét sáu, khoảng từ mười tám đến hai mươi tuổi, ngu như bò, và cô ấy nghĩ anh là Đức Chúa trời."
Will nhìn có vẻ ghê tởm. "Cô ta hẳn phải ngu như bò mới có cái suy nghĩ cuối cùng đó. Nhưng em đang nghiêm túc đấy."
"Vấn đề về phụ nữ," Jake nói "là chuyện họ được giải phóng quá nhanh. Họ không bao giờ học được cách thẳng thắn với cuộc sống bởi vì họ đã phải lén lút hàng ngàn năm để lừa đàn ông làm theo những gì họ muốn. Vì thế họ dụ dỗ thao túng em thay vì nói thẳng với em là họ muốn gì, vì thế em không bao giờ biết được họ đang ở chỗ chết tiệt nào. Và rồi họ nổi điên lên với em và chê bai đủ đường." Anh nuốt trọng một miệng đầy cà phê và lắc đầu. "Đó là anh đang nói đến những cô nàng mau mồm mau miệng, thông minh xuất chúng và mánh khóe đầy mình."
"Thế thì đừng kết hôn lại với Tiffany lần nữa." Will lý luận. "Tìm cô nàng ngốc nghếch khờ dại của anh và cưới cô ấy. Và rồi làm cho cuộc sống của anh sinh động lên trước khi anh biến thành một cái cây trong chậu và người khác bắt đầu phải tưới nước cho anh."
Jake phớt lờ cậu em trai và tiếp tục nói. "Nếu như anh lại trói đời anh vào với ai đó một lần nữa – và anh chân thành nghi ngờ điều đó có thể xảy ra, vì thế hãy quét bỏ ánh mắt hi vọng trên gương mặt em đi – thì đó sẽ phải là một người nghĩ rằng sống với một anh chàng cắt cỏ là một cuộc sống thiên đường và là người sẽ làm theo chính xác những gì anh yêu cầu và thích thú với việc đó."
"Em nghĩ là Donna Reed chết rồi." Will nói.
(Donna Reed: nữ diễn viên của Mỹ đã từng đạt giải của Viện Hàn Lâm Mỹ và giải Quả cầu vàng.)
Jake trượt sâu hơn vào trong lòng ghế tựa. "Vì thế, anh sẽ không kết hôn thêm một lần nữa. Điều đó là dành cho em, em trai."
"Chờ một chút đã." Will bắt đầu, nhưng anh dừng lại khi nghe thấy tiếng điện thoại đặt chỗ kêu reng reng phía bên trong văn phòng.
"Một con bò sữa nữa muốn chi một đống tiền để được chơi golf theo phương thẳng đứng đây." Jake lắc đầu. "Anh nghĩ em thật ngớ ngẩn khi cho xây sân golf đó trên sườn đồi, nhưng đúng là bọn họ đang kéo đến ùn ùn thật."
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên. "Tập trung vào việc kết hôn và thiết lập lại cuộc sống của anh cho có tử tế đi." Will nói trong lúc quay trở vào bên trong. "Ai biết được, có khi cô dâu tương lai của anh đang gọi điện cũng nên."
"Điên khùng." Jake nói và quay lại ngắm bình minh.