Thẩm Phi Bạch cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: “Lúc cô một lúc ăn hết tám bát cơm có nghĩ mình là con gái không?”
Nhắc tới tám bát cơm, tính cách cáu kỉnh của Lâm Thiều cũng bộc lộ, cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Thẩm Phi Bạch, “Không có nhiều như vậy, anh biết bịa đặt là phạm pháp không?”
“Ba bát cơm năm chén canh, cũng không khác nhau là mấy.”
Lâm Thiều: “……”
[ha ha ha ha ha ha ha ha ha mặt Lâm Thiều tái rồi! Thẩm Phi Bạch anh câm miệng đi!]
[Sắc mặt Thẩm Phi Bạch rõ ràng cũng không đẹp a ha ha ha ha ha ha]
[Trăm triệu lần không ngờ rằng bật chế độ oán giận lẫn nhau? Đánh đi đánh đi!]
Lâm Thiều nhìn về phía Thẩm Phi Bạch, nói: “Mỗi người một giỏ.”
Thẩm Phi Bạch gật đầu, “Được.”
Hai người liếc nhau, đồng thời bắt đầu leo lên cây, cùng nhau hái mận với tốc độ rất nhanh.
Nửa câu sau hai người đều không nói ra, nhưng trong lòng đều biết rõ.
Mỗi người một giỏ, xem ai hái nhanh hơn.
Nhưng Thẩm Phi Bạch không hiểu, vì sao anh ta cố gắng như vậy mà mới được một nửa giỏ, trong khi giỏ của Lâm Thiều đã chứa đầy?
Lâm Thiều đã hoàn thành nhiệm vụ, khoanh tay trước ngực đứng dưới gốc cây, nhìn về phía Thẩm Phi Bạch với vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trên mặt viết ba chữ to đùng chói lọi ——
Anh thua rồi.
Lúc Thẩm Phi Bạch hái mận xong, sắc mặt đã đen thui, cực kỳ không phục nhìn về phía nhân viên công tác, “Nhiệm vụ tiếp theo là gì?”
Nhân viên công tác lắp bắp nói: “Mọi người có thể trở về……”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt Thẩm Phi Bạch trừng cho lập tức sửa miệng, “Tôi đi hỏi đạo diễn một chút!”
Lần đầu tiên khu bình luận thấy học sinh tiểu học thi đấu.
[Hai người có phải trẻ con không! (lắc vai) tỉnh dậy đi Thẩm Phi Bạch anh bao nhiêu tuổi rồi!]
[Học sinh tiểu học khao khát chiến thắng, vừa không còn gì để nói vừa buồn cười ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Tổ đạo diễn: Thật đen đủi, lần đầu tiên thấy có người muốn thêm nhiệm vụ]
Dưới ánh mắt áp bách của Thẩm Phi Bạch, tổ đạo diễn không thể không bố trí thêm nhiệm vụ mới ——
Câu tôm hùm.
Một hồ nước, hai cái thùng, hai tảng đá lớn.
Mỗi người một cây cần câu giản dị tự chế được tạo thành từ một nhánh cây dài và một sợi dây, trên cần câu cá treo một miếng ruột gà làm mồi.
Lâm Thiều và Thẩm Phi Bạch mỗi người cầm một cây, ngồi trên hai tảng đá, trong mắt đều viết không thể thua.
Nửa giờ sau.
Cụ ông cũng câu tôm hùm cách đó không xa đã thắng lợi trở về, mang theo một thùng về nhà. Mỗi bước đi còn lưu luyến nhìn hai người bọn họ, đáy mắt mang theo chút khinh bỉ.
Mà thùng của hai người Lâm Thiều và Thẩm Phi Bạch đều rỗng tuếch giống nhau.
Cụ ông vừa đi xa, Thẩm Phi Bạch lập tức khiêng gậy tre và thùng đứng lên, giành trước một bước ngồi xuống vị trí lúc trước của cụ ông.
Thẩm Phi Bạch lòng đầy tin tưởng nghĩ, nhất định đây là vị trí tương đối tốt, đợi lát nữa anh cũng nhất định có thể thắng lợi trở về.
Nhưng năm phút trôi qua, anh ta vẫn không thu hoạch được gì.
Lâm Thiều cầm lấy cần câu, nhìn kỹ, trong lòng cuối cùng cũng có đáp án.
Hồ nước rõ ràng có rất nhiều tôm hùm, cần câu của cụ ông cũng không khác bọn họ lắm, không phải vấn đề vị trí, như vậy vấn đề chỉ có thể ở trên mồi.
Hình như ruột gà này từ hôm qua, đã không còn tươi, tất nhiên không hấp dẫn tôm hùm.
Lâm Thiều cởi giày và tất ra, buông cần câu xuống nhấc cái thùng lên.
Thẩm Phi Bạch: “?”
Nhân viên công tác: “??”
Khu bình luận: “???”
Hồ nước cũng không sâu, đặc biệt mực nước hai bên đều không có nhiều bùn đất, cũng không có nguy hiểm gì.
Kế tiếp, gió đã đổi chiều.
Lâm Thiều ở trong hồ nước và bùn vô cảm duỗi tay, một lần lại một lần, vớt ra một con rồi lại một con tôm hùm.
Có thể nói là dùng tay không bắt bách phát bách trúng.
Mãi đến lúc thùng của Lâm Thiều được lấp đầy, ánh mắt Thẩm Phi Bạch đã hoàn toàn ngơ ngẩn, tay anh ta cũng run nhè nhẹ.
“Bang” một tiếng, cần câu từ trên tay Thẩm Phi Bạch rơi xuống.
Ồ, đến bây giờ thùng của anh ta vẫn trống không.
[??????]
Lần đầu tiên khu bình luận chỉnh tề như vậy, liên tiếp là một loạt dấu chấm hỏi.
Nửa ngày sau, cuối cùng cũng có người nói chuyện.
[Đỉnh quá đỉnh quá! Trình độ sinh tồn của Lâm Thiều thật mạnh mẽ, vượt xa tưởng tượng của tôi.]
[Hiển nhiên cũng vượt qua tưởng tượng của Thẩm Phi Bạch, thoạt nhìn anh ấy thậm chí còn không phản ứng kịp ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Trận đấu giữa 2 đứa học sinh tiểu học này, tôi tuyên bố cuối cùng Lâm Thiều toàn thắng!]
[Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ Lâm Thiều không màng hình tượng như vậy, rốt cuộc cô ấy muốn thắng đến mức nào a ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Lầu trên mới tới sao? Trong chương trình này Lâm Thiều chưa từng có hình tượng!!!]
Thất bại liên tục hai lần, khiến lòng tự trọng của Thẩm Phi Bạch chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
Tâm trạng của anh lúc này có thể dùng tám chữ để hình dung ——
Đánh nhiều thua nhiều, tự rước lấy nhục.
Thẩm Phi Bạch trực tiếp viết bốn chữ “Hoài nghi cuộc đời” to đùng trên mặt, vẻ mặt vẫn giữ nguyên như vậy cho đến khi kết thúc buổi ghi hình chương trình.
Mà hệ thống lại hiếm khi khen ngợi Lâm Thiều.
[Quá ưu tú! Ký chủ thật tuyệt vời! Bất luận là ngày hôm qua tay không xé ngỗng hay hôm nay tay không bắt tôm hùm, hành động của cô là của một nam nhi mạnh mẽ nên làm! Thật sự quá mạnh mẽ!!!]
Nắm đấm của Lâm Thiều trở nên cứng rắn.
Câm miệng! Cô mới không cần kiểu khen kỳ quái như vậy đâu!