“Chúc các quý ngài và quý cô có một buổi vũ hội vui vẻ!”
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, theo sau đó là một giọng nam từ tính trầm ấm.
“Dưới một mặt nạ lại có một mặt nạ khác, để chúng ta có thể hoàn toàn bộc lộ bản tính của chính mình.”
Vừa dứt lời, tầm mắt Úy Miểu đã bị bóng tối bao phủ.
Khi tầm nhìn trở lại, Úy Miểu phát hiện mình đã dịch chuyển từ giao diện đăng nhập màu xanh thẳm của người mới đến một toa tàu điện.
Trong toa tàu trống không, chỉ có một hành khách là cô. Tàu điện chạy băng băng, ngoài cửa sổ là hình ảnh cây cối liên miên bất tận, nhìn hoàng hôn thì có lẽ trời đang nhá nhem tối.
Úy Miểu chỉnh lại mũ trùm đầu hình thỏ xám của mình cho ngay ngắn, dù là mũ trùm đầu nhưng trông nó vẫn rất chân thật, đôi mắt màu đỏ chuyển động, thu hết khung cảnh xung quanh vào đáy mắt.
Trên cửa liên thông hai toa tàu có gắn một màn hình điện tử, lúc này nó bỗng phát ra ánh sáng màu xanh lam mờ nhạt, bắt đầu chiếu một khung cảnh.
Trong màn hình, một quý ông mặc áo đuôi tôm đeo mặc nạ màu bạc che kín mặt đang đứng trên sân khấu. Ba ánh đèn chiếu lên người gã, xung quanh không có bất cứ thứ gì khác, chỉ có bóng tối âm trầm.
Gã giơ tay cởi chiếc mũ chóp cao ra, chào khán giả trước màn hình. Sau khi đội mũ lại, hai tay gã cầm gậy chống xuống đất, mở màn bằng giọng điệu vô cùng nhiệt tình: “Xin chào mừng những người lần đầu tham dự ‘Vũ Hội Giả Diện’! Vũ hội đã chính thức mở màn, và mặt nạ đóng vai trò để ngụy trang!”
Theo lời nói là những ngôn ngữ cơ thể đa dạng, dâng lên cảm xúc mãnh liệt trong lòng khán giả.
“Chúng ta sắp tiến vào buổi vũ hội đầu tiên, là người hướng dẫn cho khách mời mới tham dự, mọi người có thể xem tôi như người chủ trì vũ hội.” Gã giơ một ngón tay lên: “Bây giờ chúng ta phải đưa ra lựa chọn, một lựa chọn vô cùng đơn giản.”
“Trên tàu điện có tất cả năm người chơi, hiện tại tàu điện sắp đi qua một ngã rẽ, có ba con đường ở phía trước.”
Tay phải đang cầm gậy của gã giơ lên, trong bóng tối, một màn hình lập thể hiện ra, nó đang chiếu hình ảnh con đường mà tàu điện sắp chạy qua.
“Con đường bên trái có mười đứa trẻ đang ngủ.”
Màn hình lập thể đổi khung cảnh, tập trung vào con đường có mười đứa trẻ đang ngủ.
Khuôn mặt lúc ngủ của chúng rất thoải mái, khoảng bảy đến tám tuổi, nằm ngang giữa đường tàu điện chạy, ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết mình sắp phải chào đón số phận thế nào.
“Con đường đi thẳng sẽ tới một vách đá. Nói cách khác, nếu không đổi hướng tàu điện sẽ lao xuống vực thẳm.”
Úy Miểu nhìn vách núi ở cuối con đường, đường ray nối liền với vách núi đối diện không biết vì lý do nào đó mà đã bị gãy ngang, để một khi tàu điện chạy qua thì chỉ có thể rơi xuống bóng tối bên dưới. Chỗ bị gãy có hơi cong xuống, trông có vẻ như không phải là tự nhiên bị hư hại.
“Con đường bên phải có bảy đứa trẻ còn thức đang ngồi.”
Màn hình lập thể chiếu hình ảnh theo lời nói của gã. Bảy đứa trẻ mặc quần áo dễ thương đang ngồi giữa đường ray, mặt đối diện với màn hình, mắt nhìn chăm chăm, dường như có thể nhìn thấy khán giả phía bên kia màn hình.
Bọn nó tỉnh táo chuẩn bị nhận lấy xét xử của mình.
“Quyền lựa chọn con đường tàu điện sẽ đi nằm trong tay mọi người. Hỡi năm người chơi, dù có đưa ra lựa chọn nào thì đều xem như vượt ải, nhưng tàu điện sẽ chạy theo con đường được đa số người chơi lựa chọn.”
Trên chiếc mặt nạ màu bạc, vẻ mặt vốn mỉm cười giờ đây lại trông như có đôi phần chế nhạo: “Tuy nhiên, những ai chọn con đường được nhiều người chấp thuận nhất sẽ nhận được một phần thưởng bổ sung.”
“Tay vịn bên trái của mọi người có hai cái nút, tượng trưng cho con đường bên trái và con đường bên phải, không nhấn nút nào có nghĩa là chọn đường thẳng. Mọi người có thời gian ba phút để đưa ra lựa chọn. Nếu xảy ra tình huống bằng phiếu 1: 2: 2, thì sẽ chọn ngẫu nhiên một trong hai con đường có số phiếu bằng nhau để đi tiếp, giao tất cả cho thượng đế.”
Giọng điệu trầm bổng du dương hơi cao lên: “Cuối cùng, tôi xin thiện ý nhắc nhở, trong trò chơi, chúng tôi cam kết cảm nhận từ các giác quan là hoàn toàn chân thật, trải nghiệm tử vong cũng không ngoại lệ.”
“Thế thì mọi người hãy nhấn nút lựa chọn con đường sống hay chết đi nào!”
Câu nói cuối cùng vang vọng trong toa tàu, trên màn hình cũng hiện ra giao diện đang đếm ngược.
Con số ba phút đếm ngược màu đỏ tươi tích tắc trôi qua, khiến người ta cảm thấy áp lực tột cùng.
Úy Miểu tựa lưng vào phần đệm trên ghế, con ngươi màu máu vô thần, rơi vào suy nghĩ.
Vừa vào hướng dẫn người mới đã khảo vấn linh hồn con người hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, tính phức tạp của vấn đề này đã vượt qua phạm vi có thể dự đoán theo logic.
Nếu nói ba lựa chọn đó chỉ để tra hỏi nhân tính, vậy thì phần thưởng bổ sung mang đến cho người chơi một hướng suy nghĩ có nhiều lợi ích hơn, chuyển lực chú ý từ “nhân tính” sang việc “phần lớn người chơi sẽ lựa chọn con đường nào” chứa yếu tố tâm lý đánh cờ.