Đầm Lầy Ngày Xuân

Chương 7

Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc giữ kín như bưng của dì út đêm khuya hôm đó, Thang Yểu sững sờ từ chối người ta, một mình vất vả chuyển hải sản về nhà bà ấy.

Sau đó, Thang Yểu kể lại chuyện này cho bạn cùng phòng, cô lại còn vô cùng kiêu ngạo giơ thẳng ba ngón tay lên: "Ba rương hải sản, tổng cộng hơn hai mươi cân, tớ tự mình mang hết.” Bạn cùng phòng vừa giặt quần áo xong, đang mang ra ban công phơi nắng rồi cầm số móc treo còn lại quay về.

Khi đi ngang qua người Thang Yểu, Lữ Thiên chọc cái móc treo quần áo vào cánh tay cô: “Có phải người ta có ý với cậu nên mới nhân cơ hội để lại thông tin liên lạc không? Vậy mà cậu lại từ chối luôn rồi.”

“Không thể nào.” Thang Yểu không buồn nghĩ đã bác bỏ.

“Chắc là đúng như tớ nói…” Hai cô gái cười đùa, tấn công bên sườn làm nhau nhột.

Lữ Thiên vừa cười vừa kêu la: “Thang Yểu nhà chúng ta người đẹp dáng chuẩn làm người ta u mê rồi nha!”

“Cậu đừng có nói lung tung nha, đâu phải đâu…”

Cười đùa ầm ĩ một lúc, Thang Yểu bị Lữ Thiên trêu ghẹo hơi đỏ mặt. Sau đó cô mới phát hiện ra Trần Di Kỳ vẫn luôn nằm lỳ trên giường không nói năng gì.

Tình huống này có chút không bình thường.

Tính cách ba người bọn họ rất hợp nhau, ngày nào cũng như hình với bóng. Nếu như bình thường có hai người đang quậy nhau, người còn lại đã góp vui từ lâu rồi, sao có thể yên tĩnh như vậy được.

Bọn họ lại gần mới phát hiện Trần Di Kỳ đang đeo tai nghe nói chuyện qua Wechat. Thang Yểu và Lữ Thiên không biết rõ nội dung nhưng chỉ nhìn lướt qua đại khái màn hình mà Trần Di Kỳ đã chợt úp điện thoại xuống giường như phản xạ có điều kiện. Mặt cô ấy lập tức đỏ thành màu cà chua. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.

“Hai người các cậu làm tớ sợ gần chết…”

Giữa bạn cùng phòng với nhau không có bí mật gì, bọn họ không cần hỏi mà Trần Di Kỳ đã chủ động khai với khuôn mặt đỏ bừng.

Người bên kia là một chàng trai cô ấy quen qua phần mềm truyền thông xã hội, bọn họ trò chuyện rất hợp gu nên đã thêm bạn Wechat.

Hôm qua hai người trò chuyện gần như suốt đêm, hôm nay cũng tiếp tục liên lạc.

Theo như Trần Di Kỳ nói thì: “Thì… Cứ làm bạn trước đã.”

“Cậu muốn làm bạn hay là làm bạn trai hả? Làm bạn gì mà mặt đỏ thành như thế này cho được?” Lữ Thiên nhéo mặt Trần Di Kỳ hỏi.

“Chỉ là kết bạn thôi mà, thật đấy.” Trần Di Kỳ ngượng ngùng chuyển chủ đề đi, đẩy bọn họ đi ra ngoài: “Đi nào đi nào, đến giờ ăn cơm rồi đấy.”

Nhà ăn mới có thêm một món ăn cà ri. Lữ Thiên ăn được một nửa cà ri bỗng che miệng lại: “Thôi xong, tớ quên tháo niềng răng ra rồi.”

Thang Yểu và Trần Di Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy Lữ Thiên đưa một tay lên bụm miệng. Cô ấy từ từ há miệng ra, nhe răng cho bọn họ nhìn: “Niềng răng của tớ đã thành màu vàng chưa?”

Lữ Thiên đeo loại niềng răng tàng hình, được làm bằng chất liệu trong suốt.

Bây giờ cô ấy ăn cà ri, niềng răng bị ố thực sự đổi màu rồi.

Thang Yểu và Trần Di Kỳ không đành lòng, nhưng cũng không thể không gật đầu.

“…”

Sau khi trở về phòng ngủ, Lữ Thiên cọ đi cọ lại, nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào cứu vớt được bộ niềng răng. Cuối cùng bạn cùng phòng của cô ấy phải gọi điện thoại cho bác sĩ, hẹn chiều hôm sau đi thay niềng răng.

Lữ Thiên hẹn lịch với bác sĩ xong mới vỗ trán một cái: “Tớ lỡ đồng ý xế chiều ngày mai sẽ làm trợ lý cho bạn nối khố mất rồi.” Lữ Thiên là một cô gái địa phương ở thủ đô, có một người bạn nối khố. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.

Bạn nối khố của cô ấy thích quay phim ngắn và còn lập nhóm mấy người tự làm truyền thông. Bọn họ đăng phim ngắn lên mạng, cũng có một ít lượng truy cập.

Nghe nói lần này bọn họ nhận được một quảng cáo nhỏ nên rất coi trọng, còn mời một chị gái nổi tiếng trên mạng đến giúp đỡ.

Đội của họ là một nhóm đàn ông, cần tìm một cô gái làm trợ lý cho chị gái nổi tiếng. Trợ lý sẽ hỗ trợ cô ta sửa sang lại trang phục, đưa đồ linh tinh, nói tóm lại là việc bưng trà rót nước hầu hạ người khác.

Thanh niên trai tráng đương nhiên không dễ kiếm, thế là người bạn cùng lớn lên từ nhỏ là Lữ Thiên đã bị túm gáy.

Kết quả cô ấy lại bỏ chạy vào phút chót…

“Chị gái, chị ruột của tớ, cậu đã đồng ý với tớ rồi cơ mà, đừng cho tớ leo cây đấy nhé.”

Trong điện thoại, bạn nối khố kêu gào khàn cả giọng: “Cậu bảo một thằng đàn ông con trai như tớ mà lại đi sửa sang quần áo cho con gái nhà người ta, người khác biết được lại chẳng bảo tớ là biếи ŧɦái à?”

“Nếu tớ không thay riềng răng thì tuần này không dám nói năng gì luôn đó. Tớ há miệng một cái là nguyên một hàm răng vàng khè, cậu bảo tớ phải xử lý thế nào đây…”

Thang Yểu ở bên cạnh nhìn dáng vẻ đắn đo của Lữ Thiên, bèn giơ tay lên xung phong nhận việc: “Hay là để tớ đi thay cậu nhé? Dù sao ngày mai tớ cũng không có tiết.”

Và thế là mọi chuyện đã được giải quyết.

.

Buổi chiều hôm sau trước khi xuất phát, Lữ Thiên cẩn thận dặn dò bạn nối khố phải chăm sóc thật tốt cho Thang Yểu: “Tớ nói cho cậu biết, cậu được hời to rồi đấy. Với điều kiện của Thang Yểu mà làm trợ lý cái nỗi gì, làm nữ chính trong phim ngắn của cậu là còn tạm bợ ấy chứ. Nhớ là đừng giao cho Thang Yểu làm việc gì bẩn thỉu cực nhọc đấy nhé!”

Bạn nối khố chắp tay trước ngực, mời Thang Yểu lên xe như mời Lão Phật Gia, làm cho cô vô cùng ngượng ngùng.

Địa điểm quay phim ở vùng ngoại ô, là một điền trang rượu nho tư nhân. Nghe nói nơi đó được xây dựng khá đẹp, rất nhiều cô dâu đều thuê chỗ đó để chụp cảnh ảnh cưới, sản phẩm ra lò rất ưng cái bụng.

Trên xe có người lấy ảnh ra cho Thang Uyển xem, trong ảnh là một tòa nhà theo phong cách châu u, đỉnh nhọn giống như một lâu đài cổ ẩn giấu.

Bạn nối khố của Lữ Thiên nói: “Tôi mời người ta ăn rất nhiều bữa cơm, nhờ vả cá mối quan hệ mới được đấy. Chúng ta không quay ở bên ngoài mà có thể vào trong nhà, nhưng cơ hội chỉ có một mà thôi, phải chú ý chút nhé.”

Quãng đường xa nên bọn họ phải đi xe hơn hai tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Thang Yểu không quen biết mấy người này nên chỉ kè kè bên chị gái nổi tiếng mạng, giúp đỡ cầm đồ này nọ. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ fanapge cùng tên.

Bọn họ đi bộ qua một vườn nho rộng lớn, bước vào tòa nhà chính.

Trong tòa nhà có một hành lang sâu hút, cửa sổ thủy tinh hai bên trong suốt. Bọn họ có thể nhìn thấy khu vực lên men và những máy móc không biết tên cực lớn trong phòng máy đông lạnh.

Người thảo luận với bọn họ đi qua chào hỏi, nói hôm nay có người đến điền trang rượu làm khách nên mấy người hãy giữ im lặng, đừng đi lung tung.

Trên đường đi, bọn họ gặp không ít người xa lạ. Người ta không hề để ý đến nhóm người bọn họ khiêng máy quay phim, thậm chí còn không buồn liếc nhìn họ một cái. Bạn nối khố của Lữ Thiên vẫn vô cùng khiêm tốn, cậu ta thấy ai cũng cúi đầu khom lưng nói ‘Làm phiền rồi’ xong mới tiếp tục đi về phía trước.

Địa điểm quay phim mượn là ở tầng hai, sau khi bọn họ đi lên thì bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng cười.

Thang Yểu vô thức ngoái nhìn về phía phát ra âm thanh. Cô bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.