“Công chúa, Hạ Liên đã ngất xỉu.” Thị vệ kéo Hạ Liên đã bất tỉnh nhân sự vào bẩm báo với Ngọc Băng.
“Được rồi, để nàng ấy xuống, các ngươi lui xuống hết đi.” Mọi người đều ngoan ngoãn lui ra, hôm nay công chúa tức giận ai cũng không dám chậm trễ chỉ sợ người bị đánh tiếp theo sẽ là mình.
Ngọc Băng nhìn Hạ Liên nhắm nghiền hai mắt, gương mặt xinh đẹp giờ đây tới nhợt, môi tràn ra máu tươi, toàn thân trên dưới đều là vết thương, máu thịt lẫn lộn nhìn có chút ghê người . Ngọc Băng lòng đau đến chết lặng, mọi đau đớn này người nên chịu vốn là nàng, dù Hạ Liên biết chút võ công phòng thân nhưng làm sao chịu nổi bọn họ đánh đập, bây giờ còn chịu 20 đại bản cũng chỉ còn lại chút hơi tàn…
Đem nàng ngâm vào dược trì trong không gian, bỏ thêm một ít dược liệu trân quý nhanh chóng làm liền vết thương, Ngọc Băng ở trong căn nhà trúc bận rộn sắc thuốc bổ máu cho nàng ấy. Nhìn sắc mặt chuyển hồng của Hạ Liên, Ngọc Băng cảm thấy rất khổ sở!
“Băng nhi…” Giọng nói suy yếu truyền đến làm Ngọc Băng khẩn trương, nhanh chóng chạy đến xem xét vết thương trên người nàng ấy, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Liên tỷ, là muội đây, thật xin lỗi khiến tỷ chịu khổ rồi, thật xin lỗi..”
“Băng nhi, không sao chút vết thương này tỷ chịu được, không làm vướn bận muội đã tốt lắm rồi.”
“Liên tỷ, sao lại nói ngu ngốc như vậy, tỷ là người thân của muội mà, đúng không? Tỷ luôn bảo vệ muội làm sao lại vướn bận chứ?” Ngọc Băng rất muốn khóc nhưng nước mắt lại chẳng thể rơi...
“Băng nhi, muội không cần lo, tỷ không sao cả, muội không cần... không cần thấy khổ sở, có biết... biết không?” Giọng nói Hạ Liên nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất...
“Liên tỷ tỷ, tỷ...”
“Chủ tử, công chúa đã đánh Hạ Liên ngất xỉu, hiện tại chưa rõ sống chết.” Hắc y nhân khom lưng cong gối bẩm báo với chủ tử của hắn.
Trong tẩm cung của nữ hoàng, một nữ nhân đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, mặc dù tuổi đã cao nhưng da mặt được bảo dưỡng tốt nên nhìn chỉ như ba mươi mấy tuổi . Mắt phượng lóe lên sự tàn nhẫn rồi biến mất, móng tay đỏ chót đùa bỡn cọng tóc rũ xuống bên má, giọng nói đầy quyến rũ hạ lệnh.
“Tốt lắm, ngươi lui xuống đi.”
“Thuộc hạ cáo lui.”
Còn một mình trong tẩm cung nữ hoàng Phượng Ảnh xoa huyệt thái dương đau nhức, nha đầu Ngọc Băng đó thật sự ngu ngốc thật sao? Nếu thật, thì nàng lo lắng thừa rồi, nhưng nếu giả chỉ sợ tâm cơ của nó không đơn giản. Nàng đã điều tra bao nhiêu lần vẫn là một kết quả, Thất công chúa khi nhỏ gặp chuyện đả kích nên tạo đầu óc không được tỉnh táo. Là nàng quá đa nghi sao? Nhưng không hiểu sao nổi bất an trong lòng nàng ngày một lớn hơn, ai sẽ là người uy hϊếp đến nàng đây?
Phượng Ảnh không biết lo lắng của bà có căn cứ chỉ là bà lòng tham không đáy, cứ một mực cho rằng suy đoán của bản thân là đúng, đến sau này hối hận cũng đã muộn....
Cùng một tin tức nhưng người nhận tin lại là một người khác. Tại Diệp hiên trong phủ Thất công chúa.
“Công tử, Hạ Liên đã bị công chúa đánh đến nửa sống nửa chết chàng còn ở đây uống rượu được sao?” Cùng với giọng nói kiều mị một bóng dáng màu hồng yểu điệu đi tới, ngã vào lòng Dung Tích Diệp, bàn tay không xương quấn lên cổ của hắn, đôi mắt phóng điện tứ phía .(NB: đồ lẳиɠ ɭơ, dám ôm Diệp ca của ta, ta cắn chết ngươi, cắn chết ngươi. M.n: tác giả đang phát điên đừng lại gần. NB: ....=.=) Đúng vậy nữ nhân vừa đến Diệp hiên này chính là nha hoàn Hồng Đào bên người công chúa. Còn nam nhân đang ôm nàng ta chính là Dung công tử, phu thị thứ năm của công chúa.
Dung Tích Diệp người này không ai biết hắn từ đâu chui ra, tự dưng lại nhảy vào phủ của Ngọc Băng đòi làm phu thị của nàng, thất công chúa nổi tiếng là ham mê nam sắc tự dưng sẽ không từ chối, vì thế trong phủ xuất hiện thêm một vị mĩ nam tử. Hồng Đào vì mê luyến nam sắc của Dung Tích Diệp nên ngày ngày ra sức quyễn rũ chỉ muốn bò lên giường hắn nhưng người ta nhìn cũng lười nhìn đến nàng. Hôm trước thấy Dung công tử đùa giỡn Hạ Liên vì ghen ghét nên Hồng Đào đã lập kế hãm hại nàng ấy. ‘Hừ Diệp là của nàng, chỉ có thể là của nàng.!’ Hồng Đào trong lòng đang gào thét.
Dung Tích Diệp nhìn thấy sự ghen tị, hận thù trong mắt nàng ta, đáy lòng càng thêm chán ghét. Nữ nhân nham hiểm này lại không biết sống chết như vậy, hắn tìm Hạ Liên là để điều tra những việc liên quan đến thất công chúa, nhưng nữ nhân lại phá hỏng kế hoạch của hắn, nàng ta là đang chê mạng mình quá dài!
Dung Tích Diệp nhìn nữ nhân trong ngực, nhịn xuống sự chán ghét trong lòng, bàn tay to lớn nắm chặt eo nàng ta. Cười yêu nghiệt.
“Hồng nhi, ngươi nói nếu công chúa biết ngươi đang quyến rũ bổn công tử, ngươi sẽ ra sao đây?”
Nghe Dung Tích Diệp nói như vậy Hồng Đào chỉ cười khẽ, tay vuốt má hắn nói: “Công tử, chàng nghĩ một công chúa ngu ngốc như vậy sẽ biết được cái gì? Nàng ta sao? Nô tỳ không sợ, nô tỳ muốn nàng sống thì nàng sống, muốn nàng chết thì… ha ha rất đơn giản.”
Nhận thấy Hồng Đào mê luyến bản thân mà buông ra lời đại nghịch bất đạo, Dung Tích Diệp cũng chẳng thấy vui vẻ, nhanh chóng đẩy nàng ta ra, đứng dậy đi về phòng, nếu còn ở lại hắn sợ sẽ… gϊếŧ ả! Hắn phải về tắm lại “vài” lần để đi thứ dơ bẩn này.
Hồng Đào cười cười nhìn theo bóng dáng to lớn đang rời đi trong miệng lầm bẩm: “Diệp, chàng cuối cùng cũng chỉ có thể là của ta!”