Thiếu Nữ Toàn Phong 2: Trái Tim Rung Động

Chương 2

Hiểu huỳnh lấy tay bịt chặt miệng, sợ bật ra thành tiếng, đội cổvũ đứng bên cạnh cũng không dám hoan hô. Đã xảy ra chuyện gì? Thực lực của BáchThảo và Đình Nghi cách xa nhau vậy, tại sao có thể đạp trúng đỉnh đầu ĐìnhNghi? Tại sao Đình Nghi lại nằm đờ như chết vậy…

Yên lặng đến nghẹt thở.

Sững sờ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đình Nghi nằm đó, Bách Thảocũng hơi hoảng, không dám tin là sự thật. Đình Nghi nhìn ra cú xoáy người đángang của cô, cho Đình Nghi sẽ phản kích, mà những lần trước cô ấy đều dùng đònphản kích đá hậu nên cô cố quyết định kiều một phen.

… Và cô đã đúng.

“1…2…3…”

Trọng tài ngồi xuống, kiểm tra qua tình hình của Đình Nghi rồi bắtđầu đếm. Nhà thi đấu im lặng như tờ, tiếng đếm truyền đến tai mỗi khán giả.Không lẽ Đình Nghi bị một gái vô danh Knock out? Sao thế? Rõ ràng thực lực củaĐình Nghi vượt xa Bách Thảo, sao có thể xảy ra một chuyện khó tin nhưthế?

“…4…5…”

Trên khán đài bật ra tiếng reo vui.

Chầm chậm.

Đình Nghi ngồi dậy.

Sau đó từ từ đứng lên.

Mới đầu, người hơi lảo đảo, sau khi ra hiệu cho trọng tài có thểtiếp tục trận đấu, Đình Nghi chậm rãi bước đến trước mặt Bách Thảo. Bước châncủa cô rất chậm, nhưng từ đằng xa phía khán đài người ta cũng có thể cảm nhậnđược không khí trên sàn đấu như dồn nén.

“Tôi quá coi thường cô!”

Khuôn mặt vẫn trắng bệch như sáp nến, nhưng từ khóe miệng Đìnhnghi lộ ra nụ cười lạnh lùng. Nhìn chằm chằm vào Bách Thảo, Đình Nghi nói rõtừng chữ:

“Bắt đầu từ lúc này, tôi sẽ thi đấu nghiêm túc vớicô!”

Khi con bốn mười giây nữa là kết thúc trận đấu thứ ba, khá giảkinh ngạc chứng kiến một Đình Nghi mà họ chưa bao giờ nhìn thấy. Họ không cònthấy một Đình Nghi trang nhã, với lối phòng thủ phản kích bình thản, điềm tĩnhnữa.

“Hây!”

“Hây!”

Như thiêu đốt bời một đám cháy rừng, Đình Nghi hét lên rồi lao vàotấn công cô gái lần đầu tiên tham gia thi đấu kia bằng một loạt trận đònliên tiếp, quyết liệt, không ngừng nghỉ! Dường như cô muốn cho mọi người nhìnthấy thế nào và khoảng cách về thực lực, cô muốn Bách Thảo phải trả giá cho cúđá vừa rồi của mình.

“Phập!”

Gần như giống hệt động tác vừa rồi của Bách Thảo, Đình Nghi xoayngười hai vòng, đạp xuống đất một đòn cực mạnh, Bách Thảo vội vàng lùi về sautranh, nhưng cú đá quá nhanh, cô đành cố hết sức ngẩng đầu lên tránh. Một tiếng”Huỵch!” vang lên, cơn đau bùng phát trên mặt cô.

Trước mắt tối om, thính giác bỗng trở lên cực nhạy, cô có thể thấytrên khán đài vài giây bỗng ào lên tiếng vỗ tay như sấm.

Có chất gì dinh dính từ mũi lăn xuống khóe môi. Có vị tanh.

Tựa như mùi của máu.

Cô lấy tay quệt, bàn tay đầy máu tươi. Cô kinh hãi nhìn Đình Nghi,vội càng dùng tay lau mũi cho sạch hết vết máu, Đình Nghi dường như đang cườivới cô, sau đó không cho một phút nghỉ ngơi, lại triển khai tấn công quyết liệtkhác.

“Phập!”

“Phập!”

“Phập!”

“Phập!”

Thế nhưng, cùng với những cú đá liên tiếp của Đình Nghi, tiếng hòreo của khán giả bỗng giảm dần. Họ kinh hãi nhận ra, mỗi đòn tấn công chí mạngcủa Đình Nghi đều nhằm vào mặt cô gái kia mà đá!

Cô gái đó bị đá liên hồi, mặt bê bết máu.

Đôi mắt sưng vù, không thể mở ra.

Khuôn mặt sưng tấy, bầm tím đến không nhận ra, nhưng cô gái vẫnkhông ngã xuống, loạng choạng những vẫn gắng gượng đứng vững, dường như còn cóý định đánh trả.

“Bốp!”

Giây cuối cùng của trận đấu, Đình Nghi lại một lần nữa đá vào mặtBách Thảo khiến đầu cô bật ngửa ra sau. Bách Thảo lảo đảo, cố hết sức để khôngbị ngã, nhưng cuối cùng vẫn đổ gục trên sàn đấu. Đầu Bách Thảo ù ù, toàn thânđau rát, toàn thân như dập nát, hai mắt sưng vù không thể mở ra. Trong tiếnghoan hô vang dội, cô nghe thấy tiếng chân Đình Nghi bước đến, ngồi xuống bêncạnh, ghé sát vào tai cô thầm thì:

“Đã học được chưa? Đá như vậy mới là đá!”

Sau đó, ký ức của Bách Thảo bắt đầu mơ hồ dần.

Bách Thảo láng máng nhận ra, hình như mình được bế ra khỏi sànđấu…

Sau đó, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô không biết tỉ sốchung cuộc là bao nhiêu, cũng không biết kết quả trận đối giữa Nhược Bạch vàĐình Hạo thế nào…

***

Ba năm sau.

Tọa lạc phía trên bên phải nhà thi đấu thành phố là cơ sở huấnluyện Taekwondo mới thành lập của Ngạn Dương. Ánh nắng hè chói chang chiếu trêntoàn nhà màu trắng xuyên qua tấm kính khung cửa sổ, chiếu lên người các đệ tửđang khởi động trước buổi tập chính thức.

“Sao vẫn chưa đến nhỉ?”

Hiểu Huỳnh quỳ trên sàn lau đệm tập, mắt không ngừng nhìn về phíacửa ra vào. Hôm nay, vừa tan học Bách Thảo nói đi giải quyết chút việc, một látsẽ quay lại. Vậy mà, sắp đến giờ tập vẫn chưa thấy đâu.

Huấn luyện viên Thẩm Ninh ghét nhất là đệ tử đến muộn.

Hiểu Huỳnh khẽ rùng mình vội xua đuổi một hình ảnh đáng sợ xuấthiện trong đầu, tiếp tục lau nhưng trong lòng rất lo lắng.

“Bách Thảo!Bách Thảo! Mau đến! Mau đến!”

Lại một lúc nữa trôi qua, vẫn chưa thấy Bách Thảo đâu. Hiểu Huỳnhbồn chồn ngồi trên tấm đệm nghỉ ngơi một lát, vừa thầm mong Bách Thảo sẽ kịpđến vào những giây phút cuối cùng, vừa ngơ ngẩn nhìn các đệ tử khác.

Cơ sở huấn luyện Taekwondo Ngạn Dương đã thành lập được ba năm.Lúc đầu chỉ lợi dụng những khoảng trống của nhà thi đấu để tập luyện, về sauđược sự tài trợ của tập đoàn Phương Thị mới có được cơ sở huấn luyện tráng lệnhư thế này.

Thực sự tráng lệ.

Hiểu Huỳnh còn nhớ, ba năm trước khi cơ sở huấn luyện Taekwondochính thức thành lập, cô và các đệ tử lần đầu đi theo huấn luyện viên Thẩm Ninhđến đây đều kinh ngạc đến ngơ ngẩn. Một tòa nhà hai tầng có tường bao bằng đátrắng, mái được thiết kế thành hình đường vòm trang nhã, nhìn từ xa giống mộtngọn núi tuyết duyên dáng, tinh khôi. Bên trong có rất nhiều phòng tập rộng,sáng sủa, bốn mặt tường lắp gương, đệm tiêu chuẩn tương tự với đệm thi đấu, lạicòn một nhà tắm vòi sen với nhiều phòng nhỏ. Không phải là phòng tắm chung màlà các phòng riêng biệt có rèm che!

Quá đỗi xa xỉ! A a a a a!

Hơn nữa ở đây còn nhiều thiết bị tân tiến hiện đại như, đo nhịptim, mạch đập và tình hình biến thiên của cơ bắp trong quá trình tập luyện,khác xa so với phương thức tập luyện truyền thống của Tùng Bách võ quán cũngnhư các võ quán khác.

Từ ngày huấn luyện viên Thẩm Ninh chính thức khai trương cơ sởhuấn luyện Taekwondo này, nó đã trở thành kiểu mẫu điển hình của các võ quánTeakwondo ở Ngạn Dương. Hiểu Huỳnh còn nhớ, thời kỳ đầu, các võ quán có tiếngkhác ít nhiều có phần e ngại nó sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm nhấtcủa mình. Ngay bản thân Hiểu Huỳnh cũng thấy lo, ngộ nhỡ cơ sở huấn luyện lấyhết những đệ tử tiềm năng, Tùng Bách võ quán đóng cửa thì sao?

Nhưng huấn luyện viên Thẩm Ninh không bắt các đệ tử phải từ bỏ võquán cũ, mà mỗi ngày chỉ tập trung huấn luyện một lần vào buổi chiều, còn bìnhthường vẫn để họ tập luyện ở võ quán của mình. Khi cứ đại diện của võ quán thiđấu, nếu ai giành được thắng lợi thì vinh dự đó sẽ vẫn thuộc về võ quán củahọ.

Các võ quán bấy giờ mới yên tâm.

Hơn nữa, thành tích huấn luyện của huấn luyện viên Thẩm Ninh quáthực khiến mọi người thán phục.

Huấn luyện viên Thẩm Ninh chia các đệ tử thành hai nhóm, một nhómhướng vệ đại chúng để phổ cập Taekwondo, chỉ cần có hứng thú và nộp được họcphí đều có thể tham gia, nhưng tất cả chỉ có hai lớp, mỗi lớp có hai mươingười.

Một nhóm khác do đích thân cô huấn luyện với một số lượng rất nhỏ.

Mặc dù học phí của lớp đại chúng rất đắt nhưng sau một thời gianluyện tập, trình độ của học viên tiến bộ rất rõ rệt. Thế nên mỗi học kỳ, có rấtđông người đến đăng kí để giành bốn mươi vị trí danh sách lớp, các võ quán cũngcố đăng kí có thể gửi đệ tử của mình vào đó.

Còn lớp chính thức, đương nhiên càng đỉnh.

Do cơ sở huấn luyện này là dự án thực nghiệm của đội Taekwondoquốc gia nên lớp chính thức được đặt cách, có tư cách tổ chức các đội đơn lẻ,trực tiếp tham gia các giải thi đấu trên cả nước.

Ba năm nay, thành tích của cơ sở huấn luyện hết sức huy hoàng.

ở các giải Toàn quốc, giải Thanh niên toàn quốc và các giải đấukhác, đội do huấn luyện viên Thẩm Ninh dẫn dắt đều giành được thành tích cao,thậm chí nhiều lần đánh bại tuyển thủ xuất sắc của đội tuyển Quốc gia và độithanh niên quốc gia, đoạt chức quán quân. Tháng trước, huấn luyện viên độituyển Taekwondo quốc gia còn đặc biệt đến Ngạn Dương chúc mừng thầy tròThẩm Ninh, mong họ tiếp tục cố gắng, giành tư cách tham gia giải Taekwondo quốctế đầu năm tới và Olympic hai năm sau.

Gấp tấm khăn lau trong tay, tiếp tục lau đệm tập, Hiểu Huỳnh uểoải thở dài một hơi, tiếc là mình không phải là đệ tử của lớp chính thức. Thựcra, nghĩ cũng phải, trình độ của cô kém như vậy, sao huấn luyện viên Thẩm Ninhcó thể thu nhận?

Nhưng cô cũng không mấy bận tâm.

Cô không bận tâm mình có thể trở thành cao thủ Taekwondo haykhông, mơ ước vĩ đại của cô là đưa Tùng Bách võ quán phát triển thành một võquán thượng hạng.

Cô đã chạy đến cạnh huấn luyện viên Thẩm Ninh, cầu khẩn vai nài côấy cho mình một cơ hội phục vụ trong cơ sở huấn luyện. Tạp phục gì cô cũng làmđược, dù quét dọn vệ sinh, chép lịch tập hay vác hành lý, chỉ cần có thể vào cơsở học cách điều hành một đội Teakwondo như thế nào là được.

Có công mài sắt có ngày nên kim.

Cuối cùng, huấn luyện viên Thẩm Ninh cũng bị thuyết phục, hơn nữasau khi thử việc một tháng còn trả cô ít tiền công. Mặc dù số tiền đó khôngnhiều nhưng cũng đã nằm ngoài mong đợi với cô.

Nói là làm tạp vụ nhưng cũng không vất vả cho lắm. Cô nàng BáchThảo hiền lành đã lẳng lặng giúp cô hầu hết các việc nặng nhưng lại không chịunhận một nửa tiền công với cô. Cô chỉ là nhân viên tạp vụ trên danh nghĩa, cònBách Thảo mới là nhân viên tạp vụ thật sự.

Bách Thảo…

Nghĩ đến Bách Thảo, cô lại bất giác nghĩ đến trận thi đấu giữa cácvõ quán ba năm trước.

Đó là trận quyết đấu giữa Tùng Bách võ quán và Hiền Võ võ quán.Thê thảm quá sức tưởng tượng của mọi người. Đến hôm nay, ký ức trận đấu hôm đóvẫn sống động như mới. Cô vẫn nhớ, lúc đó mình đứng trên khán đài, kinh sợ nhìnĐình Nghi đá liên tục vào mặt Bách Thảo, kinh sợ khi khuôn mặt Bách Thảo đầymáu tươi, sưng húp, bầm tím. Cô đã tưởng Bách Thảo bị đánh trọng thương phảivào bệnh viện.

Trận đấu kết thúc, Bách Thảo ngã vật, ngất xỉu, Nhược Bạch sưhuynh phải bế về. Khi từ khác đài lao xuống, chạy về phía Bách Thảo, nhìn khuônmặt bầm dập thê thảm của Bách Thảo, cô đã không thể nào kìm được nướcmắt.

Hàng mi Bách Thảo khép chặt.

Mi mắt ướt đẫm run run, một giọt nước từ khóe mắt Bách Thảo từ từlăn xuống, ôm Bách Thảo khóc, cô nhận ra thân thể lạnh cứng của bạn mình đangrun lên.

Trận đấu tiếp theo, Nhược Bạch sư huynh thua Đình Hạo.

Trận thua đó của Nhược Bạch là một đại kị ở Tùng Bách võ quán.Trận đó… Tùng Bách thảm hại.

Chính vào Tùng Bách võ quán chìm trong chán nản thì danh sáchtuyển chọn của huấn luyện viên Thẩm Ninh đã làm mọi người phấn chấn trở lại.Tên của Nhược Bạch chễm chê trên danh sách, hơn nữa lại ngay cạnh tên Đình Hạo,đứng thứ hai, trên cả Thân Ba. Diệc Phong cũng có trong danh sách, thần kỳ nhấtlà ở cuối bảng còn có cả tên Bách Thảo.

Ba người họ đều có tên trong danh sách có nghĩa là mặc dù TùngBách thảm bại dưới tay Hiền Võ, nhưng huấn luyện Thẩm Ninh vẫn coi trọng thựclực của Tùng Bách võ quán.

Các đệ tử của Tùng Bách võ quán vui đến mức tiếc là không đượcđánh trống phất cờ ăn mừng.

Chỉ có điều, không có ngờ Nhược Bạch sư huynh lại thẳng thằngthừng từ chối.

Anh không đến cơ sở huấn luyện báo danh. Ngoại trừ hằng ngày đềuđặn dẫn các đệ tử của Tùng Bách võ quán đến luyện tập ở cơ sở huấn luyện thìhầu như anh cũng không nói chuyện với ai, trầm lặng như tự khóa chặt bản thân.Trong thời gian đó, Nhược Bạch sư huynh cũng không luyện tập gì, dường như đãtừ bỏ Taekwondo, hơn nữa từ người anh còn toát ra vẻ lạnh lùng xa cách khiếnmọi người không dám đến gần.

Cho đến một tối nọ…

Hiểu Huỳnh và mấy người bạn đi xem về, khi đang dò dẫm xuyên quacon đường nhỏ trong võ quán thì bất ngờ phát hiện trên hành lang gỗ ngoài phòngtập tối om có hai bóng người.

Đêm đó trăng rất sáng.

Nhược Bạch ngồi trên hành lang, Bách Thảo ngồi sánh vai bên anh,bóng hai người kéo dài bởi ánh trăng.

Đứng cách đó xa nên Hiểu Huỳnh hoàn toàn không nghe thấy gì, cũngkhông biết họ có nói gì với nhau hay không.

Sau đó, Nhược Bạch sư huynh càng ngày càng trầm lặng, ngày càngnghiêm khắc, yêu cầu của anh đối với luyện tập hằng ngày của Bách Thảo có thểnói là ” hà khắc” và “tàn khốc”. Hiểu Huỳnh nghĩ hay là đêmđó, Bách Thảo nói sai điều gì khiến Nhược bạch sư huynh trở lên như vậy.

Hiểu Huỳnh biết, thực ra Bách Thảo cũng rất lưỡng lự khi được chọnvào cơ sở huấn luyện viên Thẩm Ninh. Mặc dù Bách Thảo rất muốn đi, nhưng vàođội tuyển phải nộp một khoản kinh phí nhất định. Đối với người khác có lẽ khoảntiền này cũng không nhiều lắm, nhưng với Bách Thảo, ngay tiền học phí và tiềnsinh hoạt còn khó khăn thì sao có thể trả thêm khoản tiền đó nữa.

Cũng may, không hiểu vì sao mà huấn luyện viên Thẩm Ninh biết đượctình hình của Bách Thảo nên đặc biệt miễn giảm học phí cho cô.

Đúng là trời phật phù hộ.

Từ khi được vào cơ sở luyện tập, được huấn luyện viên Thẩm Ninhhướng dẫn một thời gian, thành tích của Bách Thảo ngày càng tốt lên, trưởngthành rất nhanh.

Tốc độ tiến bộ của Bách Thỏ lớn dần như vậy.

Trong vòng một năm ngắn ngủi, ngoại trừ Đình Nghi thường khônghuấn luyện trong nước, Bách Thảo đã khẳng định được chiến tích bất bại của mìnhở trung tâm huấn luyện. Trong mấy giải đấu thành cho Thanh Thiếu niên Toànquốc, Bách Thảo đều giành chức quán quân.

Trận thắng đó…

Đắm chìm trong hồi ức, tay nắm chặt chiếc khăn lau, Hiểu Huỳnhchợt thấy sống mũi cay cay. Cô sẽ không thể nào quên được trận thắng đó, tất cảcấc đệ tử của Tùng Bách võ quán ôm nhau òa khóc, sau đó ăn mừng suốt đêm. Từngày Sơ Nguyên sư huynh rút lui, Tùng Bách võ quán từ trên đỉnh vinh quanh rơivào bóng tối, đến tận lúc này mới thấy lại áng sáng.

Cô còn nhớ rõ khoảnh khắc đó.

Cô đã cảm kích Bách Thảo nhường nào.

Nếu như không có Bách Thảo, Tùng Bách võ quán không thể phục hồinhanh đến vậy, nếu như không có Bách Thảo, Nhược Bạch sư huynh có lẽ sẽ khôngbước ra khỏi trầm lặng, bắt đầu luyện tập trở lại, ra nhập đội tuyển năm thứhai, cuối cùng dẫn dắt Tùng Bách võ quán bước lên bục chiến thắng nhận danhhiệu vô địch các võ quán.

Có điều, nhắc đến Nhược Bạch sư huynh.

Cô lại phát hiện ra một bí mật nho nhỏ.

“Cậu sao thế? Lúc khóc lúc cười, như dở hơi ấy!”

Một bóng người thở hổn hển chạy đến. Hiểu Huỳnh ngẩng đầu, thấyQuang Nhã vừa lau mồ hôi vừa liếc nhìn mình với ánh mắt như nhìn người dở hơi.

“Cậu mới dở hơi ý!”, Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, vẫn cắm cúi lauđệm.

“Sao cậu ấy không tới? Nghỉ phép? Hay là bị ốm?”

“Cậu ấy nào? Cậu nói Bách Thảo hả?” Hiểu Huỳnh làm bộngạc nhiên, nhướn mắt nhìn Quang Nhã. “Oa, cậu đang quan tâm tới Bách Thảohả? Cậu đang quan tâm cậu ấy bị ốm hay không hả?”

“Thần kinh!”

Quang Nhã hừ một tiếng, quay đi tiếp tục chạy khởi động. Người đâukỳ cục.

Hiểu Huỳnh nhìn theo bóng Quang Nhã rồi hư một tiếng rõ ràng quantâm Bách Thảo nhưng lại giả vờ như không, bình thường cũng không nói chuyện vớiBách Thảo mà, kỳ cục chết được.

Phải nói rằng, được chọn vào đội tuyển chính thức của huấn luyệnviên Thẩm Ninh đều là những đệ tử xuất sắc nhất của các võ quán.

Ví dụ như Thân Ba.

Thân Ba vừa khởi động xong, đang lấy khăn cẩn thận lau chùi cặpkính của mình. Cậu ta là nhân tài thế hệ mới của Hiền Võ võ quán, đừng xemthường vẻ thư sinh của cậu ta, khi thi đấu lại khắc hẳn, rất mực uy phong.

Từ ngày Đình Hạo tiếp quản tập đoàn của cha, rút lui khỏi giớiTaekwondo, Thân Ba trở thành chủ tướng của võ quán Hiền Võ. Trừ trận đấu trongcuộc thi giữa các võ quán năm ngoái Nhược Bạch sư huynh một điểm, ở Ngạn Dươngnày, thân Ba được coi là tuyển thủ bất khả chiến bại.

Trên tấm đệm bên phải Thân Ba, Lâm Phong cũng đang tập ép đùi.

Khi mới vào phục vụ trong cơ sở huấn luyện, Hiểu Huỳnh tưởng LâmPhong thích cười khẩy lạnh lùng như trên sàn đấu. Ai ngời Lâm Phong ngoài đờivừa chu đáo vừa tận tâm lại hay nói. Thêm nữa, còn lớn tuổi nhất trong độituyển nữ nên chăm sóc mọi người như bà chị cả, cứ có thi đấu là Lâm Phong lạitất bật lo liệu cơm nước, chỗ ở cho cả đội.

Sau khi Đình Nghi nổi danh, Lâm Phong bị đẩy xuống ngôi vị thứ haiở Ngạn Dương, bây giờ Bách Thảo lên ngôi, Lâm Phong lại bị xếp sau một bậc.Nhưng hình như Lâm Phong không hề bận tâm chuyện đó, quan hệ với Bách Thảo vẫnrất tốt.

Lại thêm Thạch Tông của Giang Bắc võ quán, Khấu Chấn của Minh Hạovõ quán, Mai Linh của Phổ Hải võ quán, trong đội hình chính thức của cơ sở huấnluyện Taekwondo Ngạn Dương, mỗi cái tên đều khá nổi tiếng, khiến tiuyển thủ cácthành phố khác không dám coi thường.

Vậy thì Quang Nhã, thực lực hạn chế đến nỗi không thắng nổi đệ tửnào của lớp đại chúng, sao có thể được vào đội hình chính thức?

Nghĩ đến đây, Hiểu huỳnh cảm thấy khó hiểu.

“Tôi biết, Quang Nhã không đủ thực lực vào đội hình chínhthức luyện tập cùng các bạn.” Hiểu Huỳnh tay ôm một tập giấy tờ sổ sách,đứng một góc, nhìn Quang Nhã đứng trước cửa kính ngập tràn ánh nắng đầy ngưỡngmộ. Huấn luyện viên Thẩm Ninh quàng tay lên vai Quang Nhã đang bối rối, lướtnhìn các đệ tử mỉm cười nói: “Nhưng ai bảo tôi là dì của Quang Nhã. Vậynên tôi mở cách cửa hậu cho Quang Nhã, ai trong số các bạn không hài lòng cóthể trực tiếp đến gặp tôi, đừng làm khó bạn ấy”.

Chính vì là cháu của huấn luyện viên Thẩm Ninh nên Quang Nhã cóthể tham gia luyện tập trong hình chính thức. Tận đáy lòng Hiểu Huỳnh vô cùngghen tỵ vì điều này. Nhưng một bất ngời thú vị khác đó là, Quang Nhã mới gianhập đội tuyển, không có bạn luyện tập nên huấn luyện viên Thẩm Nhìn đã chọnHiểu Huỳnh làm bạn tập cùng Quang Nhã. Mặc dù không coi võ công của Quang Nhãra gì nhưng làm bạn tập cũng còn đỡ hơn việc hằng ngày phải bò ra lau chùi dọndẹp!

“Cậu ấy ốm à?”

Hiểu Huỳnh ngẩng đầu, quả nhiên vẫn là Quang Nhã.

“Nếu không thì không thể nào đến giờ vẫn chưa đến.”Quang Nhã giận giữ nhìn vào cô, nói tiếp: ” Tôi thấy vừa tan học, cậu ấyđã đi rồi, trông có vẻ bất an. Hay là đi khám bệnh. Tại sao cậu không đicùng?”

“Cậu ấy, cậu ấy, ai là cậu ấy?”, Hiểu Huỳnh lừ mắt,”Nếu quan tâm đến thế, sao cậu ấy cũng không muốn gọi?”. Hiểu Huỳnhthực sự không thích tính khí kỳ cục đó của Quang Nhã nhưng lên trung, cô và BáchThảo lại học cùng lớp với Quang Nhã.

“Ai thèm quan tâm cậu ấy?”, mặt Quang Nhã lúc đỏ lúctrắng, ” Tôi… tôi chỉ sợ cậu ấy đi khám bệnh không có tiền trả làm xấumặt cơ sở mà thôi”.

“Xoạch!”

Tiếng cửa phòng bị đẩy ra.

Quang Nhã và Hiểu Huỳnh lập tức mở to mắt cùng về phía cửa.

Bộ võ phục cũ ngả vàng, ống quần hơi ngắn do chiều cao tăng nhanh,lộ ra hai ống chân vừa dài, mái tóc ngắn ướt sũng, hai má đỏ bừng, trán lấm tấmmồ hôi, ngực phập phồng, đôi mắt sinh động như con hươu non nhìn vào trong, cóvẻ lo lắng.

Chẳng phải là Bách Thảo đó sao?

“Yên tâm, chưa muộn đâu!”

Không thấy tiếng huấn luyện viên Thẩm Ninh, lại nghe thấy tiếngHiểu Huỳnh, lúc này Bách Thảo mới yên tâm, cúi người chống tay đồi gối hít thởsâu cho mặc ổn định trở lại. Không ngờ chỉ đi làm chút thủ tục, lại mất nhiềuthời gian đến vậy.

Suýt đến muộn.

“Sao giờ mới tới? À, đúng rồi, Bách Thảo”, Hiểu Huỳnhnhìn sang Quang Nhã, cười hì hì nói, ” Có người lo cho cậu lắm đấy, hỏithăm bao nhiêu lần, lo cậu bị ốm, còn trách mình không đi khám bệnh với cậu.Chi bằng cậu bảo với người ta, cậu có ốm không để người ta khỏi lo lắng”.

Bách Thảo kinh ngạc, theo hướng mắt Hiểu Huỳnh nhìn QuangNhã.

Quang Nhã đỏ bừng mặt.

“Mình… mình không ốm”, Bách Thảo luống cuống nói. Mặcdù vào trung học nhưng Quang Nhã vẫn ghét cô từ trươc, trừ lúc châm chọc, QuangNhã hầu như không nói chuyện với cô. “Vừa rồi mình…”

“Ai quan tâm cậu đi đâu, vô duyên!”

Quang Nhã nghiêm mặt lạnh lùng bỏ đi.

Bách Thảo ngẩn người nhìn theo, mặc dù đã quen với thái độ đó của QuangNhã, nhưng trong lòng Bách Thảo vẫn có chút không vui.

“Đừng bận tâm, cô nàng vốn kỳ quặc mà”, Hiểu Huỳnh anủi. Đột nhiên cô nhìn Bách Thảo đầy nghi hoặc, hỏi: “Ấy, sao mình thấy cậucó cái gì đó là lạ, hình như có gì rất khác”.

Bị phát hiện rồi.

Bách Thảo căng thẳng nắm chặt một vạt áo, vội cầm miếng giẻ lau từtay Hiểu Huỳnh, nói: ” Cậu nghỉ đi, mình lau cho”.

“Mình lau hết rồi còn gì, mệt chết được!”, Hiểu Huỳnhthan thở. ” Cậu làm gì mà hôm nay đến muộn?” Hiểu Huỳnh đảo mắt ngồixuống cạnh Bách Thảo rồi nói tầm: “Cậu không trả lời, nhất định là có bímật, hi hi, để mình đoán xem nhé, có phải cậu, hi hi, lại đi hẹn hò với NhượcBạch sư huynh không? Hi hi…”

“Không có đâu, cậu đừng đoán mò!”, Bách Thảo cuống quýtphủ nhận.

“Sao lại căng thẳng thế!”, Hiểu Huỳnh đắc ý nói, “Đừng tưởng mình không biết gì nhé, tuần trước mình nhìn thấy cả rồi. Cậu vớiNhược Bạch sư huynh lén lút hẹn hò trên phố, Nhược Bạch sư huynh còn dắt taycậu nữa”.

Má Bách Thảo đỏ lựng như táo chín, lắp bắp: ” Đấy… đấykhông phải là hẹn hò, là Nhược Bạch sư huynh đưa mình đi…”.

“Oa, Bách Thảo!”

Lâm Phong đang ép đùi, nhìn thấy Bách Thảo, mắt sáng lên, hào hứngbước tới, Bách Thảo đứng dậy, ngắm nghía đai lưng Bách Thảo một hồi, cườinói:

“Lên đai đen rồi?”

“À! Đúng!” Ngây người nhìn chiếc đai đen trên eo BáchThảo, Hiểu Huỳnh mới há miệng, hét toáng lên: “Mình đã nói mà, có gì đórất khác! Không thấy đai trắng đâu, hôm nay cậu lại thắt đai đen! Cậu lên đaiđen rồi!”.

Diệc Phong đang ngồi ngủ gật thì bị tiếng hô của Hiểu Huỳnh đánhthức, ngước mắt nhìn khuôn mặt đỏ ừng vì xấu hổ của Bách Thảo, uể oảinói:

“Khá lắm! Cuối cùng cô cũng trở thành cao thủ đai đen rồi!

Thạch Tông, Khấu Chấn, Mai Linh cũng ngừng khởi động, chạy đếnchúc mừng. Thân Ba cũng đến, trịnh trọng chìa tay:

“Chúc mừng!”

“Cám ơn!”

Bách Thảo đang lúng túng bắt tay anh thì nghe thấy giọng nói lạnhlùng của Quang Nhã bên tai: “Mười bảy tuổi mới thi được đai đen, mất mặtqua!”

“Không phải mười bảy tuổi mới thi được, mà là mười bảy tuổimới đi thi!”, Hiểu Huỳnh lườm Quang Nhã, nói. “Ba năm trước, BáchThảo nhà tôi đã hơn đứt bao nhiêu cao thủ đai đen rồi! Cậu ấy ngại không muốnđi thi thôi! vẫn còn hơn một số người lên đai đen từ lâu rồi mà kết quả vẫnkhông bằng đai trắng!”

“Cậu nói ai!”, Quang Nhã nổi giận.

“Tôi nói ai, người đó tự …”

“Hiểu Huỳnh!”

Thấy hai người sắp cãi nhau, Bách Thảo vội kéo tay Hiểu Huỳnh. Côbiết Quang Nhã rất nhạy cảm, lòng tự tôn rất lớn, từ khi tham gia cơ sở huấnluyện, nhiều khi chính cô cũng không theo nổi cường độ tập luyện của Quang Nhã.

“Hừ!”

Bị Bách Thảo kéo đi, Hiểu Huỳnh đành ấm ức ngậm miệng. Thật làchán, cho dù cha Quang Nhã từng là sư phụ của Bách Thảo, Bách Thảo cũng khôngcần nín nhịn Quang Nhã đến thế.

Trừng nhìn Bách Thảo, Hiểu Huỳnh có vẻ không vui:

“Vậy cậu nói đi, tại sao đột nhiên lại nghĩ thoáng như vậy?Trước đây, không biết khuyên cậu đi thi đai đen bao lần nhưng cậu nhất địnhkhông đi, dù mỗi lần đi thi đấu đều bị chê cười là dân đai trắng. Sao lần nàybỗng dưng không kèn không trống rinh cái đai đen về, nhất định có chuyện ly kỳở đây! Nói đi!”

Bách Thảo mân mê chiếc đai đen.

Thắt đai trắng lâu như vậy, bây giờ thay bằng đai đen khiến cô cócảm giác như rời xa một người bạn thân, trong lòng cảm thấy có gì hơi lạ lẫm.Nhưng thắt đai đen, cảm giác quả thật cũng khác, giống như được chấp nhận,giống như được tăng thêm sức mạnh.

Sau này đi thi đấu, cô sẽ không còn bị mọi người chỉ trỏ đàm tiếunhư kẻ lạc loài chỉ vì thắt đai trắng như trước.

” Là Nhược Bạch sư huynh…”

“Xoạch! “

Cánh cửa lại mở ra lần nữa.

Nhìn người bước vào, Bách Thảo và Hiểu Huỳnh không dám nói chuyệnnữa, vội vàng chạy vào giữa phòng tập, đứng ngay ngắn vào hàng như mọingười.

“Chào huấn luyện viên!”, Các đệ tử đồng thanh nói.

“Chào mọi người!” Thẩm Ninh vận võ phục trắng tinh bướctới.

Kể cả trong giờ huấn luyện, cô cũng trang điểm đơn giản mà tinhtế, mái tóc búi thấp thoáng lộ ra chiếc cổ trắng ngần, trên búi tóc cài mộtchiếc trâm ngọc Dương chỉ màu trắng, trên đỉnh chạm một đoa hoa lan ngậm mộtchuỗi bạch ngọc, tao nhã sang trọng, kẽ rung theo những bước chân uyển chuyểncủa cô.

Nhược Bạch đi theo sau.

Vừa hướng dẫn lớp học đại chúng tập nên, võ phục của anh vẫn dínhmồ hôi, tóc vẫn ươn ướt. Trong ba năm qua, anh cũng không cao lên được baonhiêu, thân hình ngày càng mảnh mai, thanh tú hơn. Chỉ có khuôn mặt càng thêmlạnh lùng, thoáng nhìn cũng đủ khiến mấy đệ tử nghịch ngợm hoảng hồn không dámho he gì.

Năm đó, anh không đến cơ sở báo danh.

Năm sau, huấn luyện viên Thẩm Ninh lại đưa ra lời mời lần thứ hai.

Bởi vậy nên Nhược Bạch gia nhập cơ sở muộn hơn bất cứ thành viênnào của đội chính thức. Nhưng vừa đến, trong thời gian ngắn anh đã nhận được sựtín nhiệm của tất cả đệ tử ở đây. Bây giờ, anh đã là đội trưởng thay Đình Hạothương xuyên vắng mặt ở cơ sở.

Huấn luyện viên Thẩm Ninh cũng nhận ra điểm đặc biệt này của NhượcBạch.

Mặt dù bề ngoài lạnh lùng, nhưng anh có một sức mạnh hút rất khógọi tên khiến mọi người xung quanh không thể không vừa sợ hão vừa muốn tựa vào.Vì vậy ngay từ đầu, huấn luyện viên Thẩm Ninh đã giao cho anh làm trợ giảng lớpđại chúng, sau thấy anh làm rất tốt, dần dần đã để anh đảm nhiệm hoàn toànchương trình huấn luyện lớp đại chúng. Bây giờ, hằng ngày sau khi dạy lớp đạichúng, anh mới đến luyện tập ở lớp chính thức.

Nhược Bạch tiến vào hàng.

Ngửi thấy mùi mồ hôi, Bách Thảo ngước lên nhìn đã thấy Nhược Bạchlẳng lặng bước đến bên mình. Anh là bạn tập của cô, vị trí bên phải cô là anh.Nhược Bạch chăm chú nhìn huấn luyện viên Thẩm Ninh, dường như không quan tâm vẻkhác lạ của Bách Thảo.

Đứng trước các đệ tử, Thẩm Ninh không tuyên bố nội dung tập luyệnnhư mọi ngày mà bước đến mặt Bách Thảo, liếc nhìn chiếc đai đen trên eo cô,hỏi:

“Cuối cùng cũng chỉ lên đen rồi à?”

“Vâng.”

Hai má Bách Thảo ừng đỏ.

“Như vậy, sau này đi thi sẽ không còn ai thấy em thắt đaitrắng mà chủ quan coi thường nữa, hiểu không?”

“Vâng.”

Trước đây, vì thắt đai trắng đi thi mà cô luôn khiến đối thủ chủquan, coi thường nên cũng nhẹ nhàng thắng vài trận. Thậm chí có người nói đùalà cô cố tình thắt đai trắng, đó là chiến thuật lừa địch. Bách Thảo cắn môi,nhưng trước nay cô chưa từng nghĩ đến việc dùng chiến thuật này để thi đấu.

“Ừ!” Thầm Ninh ngắm nghía Bách Thảo một hồi rồi cườinói: “Khá lắm, chiếc đai đen này rất hợp với em, rất đẹp. Có điều tóc emhơi rối, sửa lại sẽ càng đẹp hơn.”

Bách Thảo nghe thấy tiếng cười, mặt càng đỏ hơn, bất giác sờ lênđầu, hình như tóc hơi dài, chạm vào cổ, cũng có vía sợi thỉnh thoảng rủ xuốngche mất tầm nhìn của cô.

“Được rồi!” Huấn luyện viên Thẩm Ninh vỗ vỗ tay, ra hiệutrật tự, nói:” Sau đây, chúng ta tiến hành luyện tập, bắt đầu!”

Tiếng hô vang dội cả phòng tập, bài huấn luyện bắt buộc hàng ngàybắt đầu. Mặc dù huấn luyện viên Thẩm Ninh căn cứ vào tình hình thể trạng và đặcđiểm kỹ thuật của mỗi người để tiến hành huấn luyện và chỉ đao riêng, nhưng bàitập cơ bản vẫn là nội dung bắt buộc mỗi buổi tập.

“Hây!” “Đá ngang!” “Hây!”

“Xuống tấn!” “Hây!”

Trong căn phòng tập sáng choang rộng rãi, các đệ tử chia thành hainhóm. Một bên cầm tấm bia vẽ hình bàn chân, bên kia theo khẩu lệnh của ThẩmNinh, vừa hô vừa thực hiện động tác, đều tăm táp. hai mươi phút sau, đổi ngườicầm bia, ai nấy đều đẫm mồ hôi.

“Xoay người đá hậu!”

“Hây!”

Trong hàng, các đệ tử đồng loạt vọt lên xoay người, tung chân đá.Cũng như mọi khi, ánh mắt Thẩm Ninh lại bị hút vào một bóng hình, tựa như bịlốc hút.

Cú xoay mình đó.

Tốc độ đó.

Vô cùng mềm mại.

Nhưng lại mang một sức mạnh ngàn cân, sấm sét, không khí trongchớp mắt bị khuấy đảo thành một vòng xoáy, dường như có thể thấy được từng dòngkhông khí xoay chuyển, như bức tranh thủy mặc, bóng chân kèm theo tiếng gió xékhông khí với tốc độ luôn nhanh hơn các đệ tử khác một nhịp.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi cùng với cú xoay mình với tốc độ của giódính bết vào mặt Bách Thảo. Huấn luyện viên Thẩm Ninh tuyên bố bài tập cơ bảnkết thúc, giải lao năm phút. Bách Thảo cúi người chống tay lên đồi gối thở hổnhển. Một lúc lâu sau mới mồ hôi nhễ nhại đứng thẳng dậy, bước đến ba lô củamình ở góc phòng, lấy ra bình nước tu ừng ực.

Nhịp tim dần chậm lại, cô lấy tay gạt mớ tóc dính trên mặt, nhưngtóc vẫn dính chặt ở cổ quả thật rất khó chịu. Lưỡng lự một lát, cô mở ba lô,kéo khóa, thận trọng đưa tay vào lấy ra một chiếc dây buộc tóc.

Một chiếc dây buộc tóc màu đen.

Bên trên có đính hình trái dâu tây màu đỏ.

Ngẩn ra nhìn mấy giây, Bách Thảo cúi đầu khẽ thổi lên trái dâutây, dung ngón tay lau nhẹ. Ánh nắng chiếu trên trái dâu tây, đỏ au, lóng lánhthật hấp dẫn, trông như mới tinh.

Buộc lại thành một túm nhỏ rồi lấy dây cột chặt, long Bách Thảodường như dâng đầy. không nén nổi, Bách Thảo khẽ mỉm cười một cái. Khi quay đầuchuẩn bị đi về chỗ tập, chợt thấy huấn luận viên Thẩm Ninh đang nói chuyện vớiNhược Bạch, anh không kịp lau mồ hôi, võ phục dính bết vào lưng.

“Nhược Bạch sư huynh!”

Thấy huấn luyện viên Thẩm Ninh đi rồi, Bách Thảo mới cất tiếnggọi. Nhược Bạch quay đầu, thấy tay cô đang cầm khăn mặt và chai nước. Đợi anhlẳng lặng đón lấy chiếc khăn và chai nước, cô liền ngồi xếp bằng bên cạnh.

“Sau buổi tập, em ở lại tập thêm một tiếng nữa.”

Lau mồ hôi xong, Nhược Bạch đặt chiếc khăn xuống liếc nhìn dâybuộc tóc trên đầu cô.

“Vâng.”

Bách Thảo gật đầu, không dám hỏi tại sao.

“Tôi đi trước, mọi việc ở đây trông vào cậu.” Khi buổihọc kết thúc, huấn luyện viên Thẩm Ninh ra khỏi phòng tập. Hiểu Huỳnh cũng vộivàng thu xếp đồ đạc chạy biến ra ngoài, nhưng đi được vài bước, đột ngột ngoảnhđầu gọi Bách Thảo: ” Nếu mẹ mình có hỏi thì cậu nói mình đến nhà bạn mượnmột tập tài liệu rất khó kiếm nhé, đừng nói lộ ra đấy!”

Bách Thảo mới chỉ há miệng, chưa kịp đáp lại thì bóng Hiểu Huỳnhmất hút.

“Hiểu Huỳnh lại có bạn trai mới à?” Lâm Phong nháy mắtcười, thu dọn đồ đạc, nhét vào ba lô, nói tiếp: “Lâu rồi không thấy cônàng vội vàng về ngay như vậy!”.

Có lẽ là thế.

Bách Thảo vừa thu dọn mấy tấm bia lăn lóc trên đệm tập, vừa nhớlại lúc nghỉ giải lao có một cậu lớp trên len lén nhét cho Hiểu Huỳnh một tờgiấy, sau đó Hiểu Huỳnh ngồi xoa cằm cười suốt cả buổi. Hy vọng hôm nay HiểuHuỳnh không về nhà quá muộn. Thực ra, cô cũng như thím Phạm, chỉ lo Hiểu Huỳnhvề muộn sẽ không an toàn.

“Cô sinh ra để làm người giúp việc à? Suốt cả ngày làm giúpngười ta, rốt cuộc cô làm thêm hay là người ta làm thế?!” Tiếng nói khinhkhinh của Quang Nhã vọng đến tai nhưng không đợi Bách Thảo ngẩng đầu lên, QuangNhã đã nghiêm mặt bỏ đi cùng Mai Linh.

Rất nhanh, phòng tập chỉ còn lại hai người, Nhược Bạch và BáchThảo.

Mặt trời dần ngả về tây, ánh nắng chuyển màu đỏ ối, tấm kình cửasổ khúc xạ ánh nắng thành từng phiến màu vàng kim. Bách Thảo kinh ngạc thấyNhược Bạch lấy từ trong ba lô hai chiếc dây thun dài gần giống loại bọn trẻ condùng chơi nhảy dây.

Khi Nhược Bạch Ngồi xuống, dùng một sợi day buộc cổ chân mình,Bách Thảo không hiểu bèn hỏi:

“Cái này để làm gì ạ?”

“Trước khi ra chân, em thường có thói quen nhảy lên một bước,khuyết điểm này huấn luyện viên Thẩm Ninh đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng em vẫnkhông sửa được”, Nhược Bạch hờ hững nói, vẫn tiếp tục dùng sợi dây thunthứ hai buộc vào chân cô.

Bách Thảo chợt cảm thấy bối rối.

Cái tật này của cô là do huấn luyện viên Thẩm Ninh phát hiện ra,trước mỗi lần ra chân cô đều khẽ nhảy một bước. Đối thủ có kinh nghiệm nếu biếtđiều này sẽ dễ dàng nắm được thời điểm ra chân của cô. Cô đã luyện tập rất lâu,muốn sửa cái tật này nhưng hình như cơ thể đã thành thói quen, mỗi khi quá căngthẳng hoặc hơi lơ đãng đều tái phạm.

“Nếu như trước khi ra đòn, em còn mấy động tác thừa đó, anhsẽ dùng hai sợi dây này kéo em lại.” Đêm qua, trước khi đi ngủ anh bỗngnghĩ ra cách này, vừa nãy trong giờ tập anh cũng đưa ra bàn với huấn luyệnviên, Thẩm Ninh cũng nhận thấy có thể thứ nghiệm.

“Tập lại tất cả các động tác cơ bản, Theo thứ tự như trênlớp, mỗi động tác làm mười lần.”

Đợi một lát, Thấy Bách Thảo vẫn ngẩn người nhìn hai sợi dâyở mắt cá chân, Nhược Bạch khẽ càu mày, cao giọng: “Bắt đầu!”.

***

Buổi tối.

Trong một chợ đêm cách Tùng Bách võ quán hai dãy phố, quán ăn đêmChâu Béo vẫn tấp nập như mọi khi. Các món ăn rất ngon, sạch sẽ lại rẻ, mười mấychiếc bàn kê ngoài trời đều chật cứng, ti vi đang chiếu một bộ phim ăn khách,ông chủ Châu béo núc, đích thân xuống bếp vào món ốc đồng. Gió đêm đưa mùi thơmmón ốc xào và mùi bia lan xa.

“Thêm một két bia nữa!”

“Bàn số chín một đĩa lạc rang!”

“Bàn số hai khăn giấy!”

“Đậu tương đã xong chưa? Bàn số 15 khách đang giục!”

Bưng một đĩa đầy ụ đậu tương vừa lộc, nghe tiếng ông chủ gọi, BáchThảo không kịp lau mồ hôi trên trán, vội vàng múc ra một đĩa đưa đến bàn sốmười lăm.

Khách ngồi bàn số mười lăm là ba thanh niên tóc nhuộm đủ thứ màukỳ quái, trong đó có một gã có hình xăm trên bắp tay. Gã đó đặt cốc bia trênbàn, trợn mắt quát Bách Thảo:

“Chậm như rùa, chờ lâu lắm rồi đấy.”

“Đậu tương phải luộc kỹ mới ngon mà”, Bách Thảo giảithích.

“Lừa tao hả?”

Gã thanh niên có hình xăm quát to, sau đó bốc một nắm đậu tương bỏvào miệng nhai ngấu nghiến, thấy mùi vị quả thực không tệ, vừa hô cạn ly, vừavung tay. Cánh tay gã vung lên va vào cốc bia trên bàn. “Cạch” mộttiếng, cốc bia lăn trên bàn. Thấy cốc bia đổ ra quần gã thì một bàn tay con gáiđưa tay chộp lấy, đặt trở lại chắc chắn lên bàn.

Gã thanh niên trố mắt nhìn Bách Thảo.

Hắn hoa mắt hay sao mà có cảm giác trước khi cốc bia bị va đổ, côgái này đã đưa tay chộp lấy.

“… Anh Nhược Bạch, chúng em sắp tới thi đại học, định thivào trường anh, muốn nhờ anh tư vấn xem vào chuyên ngành nào thì tốt?”

Lúc đi về phía quầy, Bách Thảo thấy bàn số bảy có mấy cô học sinhphổ thông đang kéo tay áo Nhược Bạch hỏi chuyện, mặt cô nào cũng tươi tắn nhưhoa. Trong tuần đã gặp cô này mấy lần, lần nào họ cũng kiếm cớ kéo áo NhượcBạch sư huynh đến khiến A Anh, A Kiến làm thêm trong tiệm bắt đầu cá cược xemcuối cùng Nhược Bạch có hẹn hò với một cô bé trong đán nữ sinh này hay không.

Thấy Nhược Bạch chỉ lẳng lặng thu dọn chiếc bàn bị bia làm bẩn,hoàn toàn không để tâm đến mấy cô gái kia, Bách Thảo cảm thấy A Kiến có lẽ sẽthua.

Trên chiếc tủ cao phía trước quầy, ti vi vẫn đang chiếu bộ phimđó. Thật kỳ lạ, tại sao bộ phim đó có thể kéo dài đến hơn ba trăm tập, tại saonhân vật trong phim có thể lùng phùng biết bao tập vẫn không giải quyết xong,tại sao vẫn có nhiều người thích xem đến thế. Cô lắc đầu, lấy quyển vở trongcặp ra làm bài tập.

Học kỳ tới đã là lớp Mười hai rồi.

Rốt cuộc cô có nên thi đại học không?

Vừa làm bài tập tiếng Anh, Bách Thảo vừa băn khoăn nghĩ. Từ ngàyvào Tùng Bách võ quán, cô không nhận tiền sư phụ cho nữa, điều kiện kinh tế củasư phụ không được tốt, hơn nữa Quang Nhã cũng phải thi đại học như cô.

Dụ phu nhân từng đề nghị mỗi tháng đưa cô một ít tiền thù lao quétdọn trong võ quán và giúp thím Phạm nấu cơm, giặt giũ, nhưng sao cô có thểnhận. Dụ quán chủ và phu nhân đều là người tốt, trước nay không bao giờ yêu cầucô đóng tiền ăn, tiền ở, chút việc vặt cô làm không đủ báo đáp ân nghĩa đó.

Mặc dù Bách Thảo cũng có chút tiền thưởng khi đạt giải quán quân,nhưng gần đây sức khỏe của sư phụ không tốt, đã nằm viện vài lần. Biết sư phụkhó khăn, sợ ông vì tiền viện phí cao mà không chịu chữa bệnh nên mỗi lần đượcthưởng tiền, cô đều lấy ra một ít, lẳng lặng giúp ông trả một phần lớn việnphí.

Cũng phải cảm ơn Nhược Bạch.

Nếu anh không giúp tìm công việc làm thêm ở đây thì cô khó mà trụđược đến hôm nay. Nhưng học đại học cần rất nhiều tiền… Bách Thảo khẽ thởdài, hơn nữa, tại sao năm nay cô lại lớn nhanh như vậy, rất nhiều quần áo đãkhông mặc vừa, phải mua đồ mới.

Hoặc nếu người cô giống Hiểu Huỳnh thì tốt biết mấy. Hiểu Huỳnh córất nhiều quần áo cũ không mặc đến, tại sao cô lại cao hơn Hiểu Huỳnh tới mườiphân cơ chứ, như thế làm sao mặc vừa.

Áo ngực xem ra cũng phải mua mới rồi.

Chiếc này đã chật quá rồi, nhiều khi lúc tập làm cô không thở nổi.

Lặng lẽ nhìn từng từ mới trong vở, có lúc cô thật sự ngưỡng mộHiểu Huỳnh, chú thím Phạm đều rất yêu thương Hiểu Huỳnh, cho Hiểu Huỳnh tất cảnhững gì tốt đẹp nhất. Nếu như… nếu như ba mẹ cô còn sống…

“Bàn số bảy thanh toán.”

Bóng cao lớn che lấp người cô, tiếng Nhược Bạch vang lên. BáchThảo vội vàng xua đuổi những ý nghĩ rối bời trong đầu, vội nhận tiền từ tayanh, mở máy thu ngân, tính số tiền phải trả lại.

Thanh toán xong, Nhược Bạch quay lại chỗ Bách Thảo. Giờ cao điểmđã qua, trong cửa hàng chỉ có một hai bàn vẫn còn khách.

Ðứng cạnh Bách Thảo trược quầy, Nhược Bạch cũng lấy một quyển sáchtiếng Anh ra đọc một lát. Bông dưng anh lơ đãng nói:

“Trường học nào cũng có khoản vay trợ học.”

“Dạ?”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Nhưng có lẽ em học quá kém., không thi nổi đâu.” Ngóntay dừng trên vở bài tập của cô, anh càu mày nói: ” Câu này sai ngữ pháprồi”.

Dưới sự hướng dẫn của Nhược Bạch, Bách Thảo vội vàng sửa lại mấycâu liền.

Hai năm trước, khi Nhược Bạch thi đỗ đại học chuyên ngành tiếngAnh, cô mới phát hiện ra mình biết quá ít về anh. Nhược Bạch dành nhiều thờigian cho Taekwondo như vậy nhưng thành tích học tập vẫn rất xuất sắc.

“Bàn số mười thanh toán”

A Kiến đang quét dọn nên gọi to, Bách Thảo đặt bút xuống, tìm hóađơn bàn số mười chuẩn bị đi tính tiền thì Nhược Bạch đã cầm lấy hóa đơnnói:

“Để anh, em làm tiếp đi.”

Bách Thảo viết lại bài tập đã được sửa chữa hoàn chỉnh một lượtvào vở, khi ngẩng đầu lên thì thấy Nhược Bạch đang thu dọn bát đĩa và laubàn.

“Để em.”

Bách Thảo vội vàng chạy tới, giành lấy miếng giẻ lau từ tay NhượcBạch. Đây vốn dĩ là những việc cô phải làm, Nhược Bạch chỉ phụ trách gọi món ănvà bưng bê.

“Bài tập làm xong chưa?”

Nhược Bạch không bận tâm đến cô, tiếp tục lau bàn rồi bên chiếcchậu đầy ắp bát đĩa đến vòi nước bắt đầu rửa.

“Dạ, xong rồi! Anh để em rửa.”

Cô ngồi xuống, xắn tay áo lên lấy bát đĩa bẩn ra. Nhược Bạch ngănlại, đẩy tay cô ta, nói:

“Anh rửa, em lau.”

“Em làm một mình được rồi.” Cô vẫn muốn giành cả chậubát về phía mình. “Nhược Bạch sư huynh, anh đi nghỉ một látđi.”

“Hôm nay, em không được động tay vào nước lạnh.”

Anh giành lại chậu bát, mở vòi nước, cẩn thận rửa từng chiếc. MặtBách Thảo bỗng đỏ lựng, ngây người nhìn, Ý anh là…

Nhưng tại sao anh lại biết!

“Từ nay, mỗi tháng vào những ngày này, ở võ quán em cũngkhông được dùng nước lạnh, rửa rau, giặt giũ”, giọng Nhược Bạch bình thảnnhư không, ” Nhất định phải chú ý sức khỏe, nếu thi đấu đúng vào nhữngngày này thì sao?”.

Mặt Bách Thảo đỏ lựng.

Còn nhớ lần đầu tiên đến kỳ, Sơ Nguyên su huynh có dặn cô trongnhững ngày đặc biệt này không được động vào nước lạnh. Nhưng sao cô có thể vìchuyện cỏn con này mà không đi giặt quần áo, rửa rau, giặt khăn lau, đẩy việccho người khác.

Cứ thế tích lại, hầu như tháng nào cũng rất đau, tháng sau còn đauhơn tháng trước. Lần trước, cô tham gia thi đấu cũng đúng vào thời gian đó,bụng đau dữ dội khiến hiệp hai bị thua hai điếm.

Nhưng mà, tại sao Nhược Bạch sư huynh lại biết?!

Muốn hỏi nhưng lại thấy ngại, tai đỏ bừng, Bách Thảo cúi thấp đầu,người cứng đờ nhận bát đĩa từ tay Nhược Bạch, dùng vải sạch lau khô.

Gió đêm mát rượi.

Quán đã hết khách, ông chủ Châu béo, A Anh, A Kiến bận rộn thu dọnbàn ghế, ti vi vẫn nhiệt tình nói. A Kiến lại bê hai chậu bát đầy ắp đến choBách Thảo.

Nhược Bạch lặng lẽ rửa bát đĩa.

Anh rửa một chiếc, cô lau một chiếc, dần dần, bát đĩa sạch đã xếpthành một ngọn núi nhỏ.

“Em… em hôm nay thi đai đen rồi!” Bách Thảo phá bầukhông khí trầm lặng.

“Ừ!”

Nét mát Nhược Bạch vẫn lanh tanh.

“…Cảm ơn anh”

Các khoản cần chi tiêu quá nhiều, kinh phí lên đai đen bao giờcũng bị cô xếp cuối danh sách các khoản cần chi.

Nếu như anh không giấu giúp cô nộp giúp khoản phí, lại ra lệnh chocô đi thi, Bách Thảo cũng không biết đến khi nào mình mới được lên đai đen.

Nhược Bạch bê chậu bát bần cuối cùng đặt dưới vòi nước, dường nhưkhông nghe thấy cô nói gì.

“Em sẽ cố gắng trả tiền anh sớm nhất.”

Tháng sau lĩnh lương cô sẽ có tiền trả anh. Còn áo ngực, vẫn cóthể chịu đựng thêm hai tháng nữa.

“Anh nói rồi, kinh phí đai đen do anh trả.” Nhược Bạchcàu mày, đổ một ít nước rửa bát ra chậu, dùng tay khuấy đều, bọt xà phòng nổilên đầy chậu.

“Không, tháng sau em sẽ trả anh.”

Bách Thảo vội nói, cô biết điều kiện của Nhược Bạch cũng không tốtcho lắm.

Nhược Bạch lại trầm ngâm.

Cho đến khi chậu bát đã rửa xong, anh mới nghiêm giọng nói:

“Thi lên đai là quyền của em, anh đã ép em đi thi nên mọi kinh phí anh sẽ chịu.”

“Không phải thế…”

“Việc em cần làm là…” Anh ngắt lời cô, bê chồng đĩa cao ngất ngưởng như núi đã được cô lau sạch đến tủ bát trước quầy, nói tiếp:”… Giành được tư cách dự thi Cup Taekwondo thế giới”.

Cup Taekwondo thế giới…

Bách Thảo sững người, nhìn anh xếp bát đĩa vào trong tủ. Đúng vậy,cup Taekwondo thế giới được tổ chức tại Hồng Kông vào mùa thu năm nay. Mấy tháng trước, lãnh đạo Cục Thể thao Quốc gia đến thị sát có đặc biệt nhắc đến,do cơ sở huấn luyện Ngạn Dương có thành tích nổi bật nên sẽ có tư cách tương đương với đội tuyển quốc gia tham dự cuộc thi này.

“Lần này, anh muốn em thắng Đình Nghi.”

Xếp hết bát đũa vào tủ, trong làn gió mát đêm đầu hạ Nhược Bạch nói với cô như vậy.