Trùng Sinh Quay Về, Mộ Tiên Sinh Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 8: Lý trí nới với Mộ Thiếu Thần, phải

Sáng thứ sáu.

Thi Ninh và Chu Hoài đã đến Giải Trí Tư Hàng để hoàn thành lễ ký kết hợp đồng bản quyền chuyển thể tác phẩm điện ảnh và truyền hình.

Ba tác phẩm có chữ ký của Công ty Văn hóa Thư pháp và Giải Trí Tư Hàng phân ra hai bộ chủ đề cổ trang và một bộ chủ đề hiện đại.

Lễ ký kết diễn ra tốt đẹp.

Sau khi ký hợp đồng, Thi Ninh yêu cầu Chu Hoài và những người khác trở lại công ty.

Cô muốn giữ lời hứa, ly hôn với Mộ Thiếu Thần.

Nhưng Mộ Thiếu Thần nghe một cuộc điện thoại, nói cho cô là có chuyện, rồi rời đi.

Thi Ninh không nghe rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được đối phương đã nhắc tới Tiêu Thục Phân.

Điều này làm cô nhớ lại một số chuyện ở kiếp trước.

Cô từ bỏ ý định quay trở lại công ty và lái xe về nhà Thi.

Sau khi ăn trưa với mẹ Thi, Thi Ninh bị mẹ kéo đến để hỏi mối quan hệ của cô với Mộ Thiếu Thần như thế nào.

Thi Ninh nói dối là họ vẫn ổn.

Mẹ Thi mỉm cười nói: "Ba con nói, mấy ngày nay Thiếu Thần rất bận, cuối tuần chắc là có thời gian đúng không?" Con gọi cậu ấy cùng nhau trở về ăn một bữa cơm."

"Dạ , trở về con sẽ nói với anh ấy."

Thi Ninh ngoài miệng đồng ý.

Trong lòng thầm nghĩ hôm nay chắc là không thể lấy được giấy chứng nhận ly hôn.

Chưa ly hôn, thì vẫn là vợ chồng.

Cô bảo anh đến nhà ăn một bữa cơm chắc là không có gì quá đáng.

"Không đợi quay về nữa, bây giờ có thể gọi điện hỏi Thiếu Thần."

Mẹ Thi không yên tâm Thi Ninh, mỉm cười thúc giục.

Thi Ninh không còn cách nào khác đành phải ở trước mặt mẹ cô bấm điện thoại gọi cho Mộ Thiếu Thần.

Tiếng điện thoại vang lên lần thứ tư, giọng nói của Mộ Thiếu Thần truyền đến, một chữ “Alo”, trầm thấp lạnh lùng.

Thi Ninh vội vàng cười nói: "Thiếu Thần, em đang ở cùng mẹ em một lát, mẹ bảo em hỏi xem cuối tuần anh có rảnh không, về ăn cơm tối đi."

"Anh sẽ gọi cho em sau."

Mộ Thiếu Thần rất giữ thể diện cho cô, không từ chối ngay tại chỗ.

Ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút so với vừa rồi.

Thi Ninh dịu dàng đáp: "Được", đối phương cúp điện thoại.

"Đồng ý rồi?"

Mẹ Thi hỏi.

Thi Ninh giải thích: "Thiếu Thần hiện tại đang bận, anh ấy nói sẽ gọi lại cho con."

Hai mẹ con trò chuyện một lúc.

Mộ Thiếu Thần thật sự gọi lại.

Nhìn thấy cuộc gọi, Thi Ninh mỉm cười và nhấc điện thoại lên trước mặt mẹ Thi.

"Thiếu Thần, em đang nói chuyện với mẹ về anh."

Mẹ Thi mỉm cười nhìn cô trả lời điện thoại.

Mộ Thiếu Thần ở đầu bên kia điện thoại biết cô đang ám thị cho anh, Mẹ Thi đang ở bên cạnh cô

.

Giọng nói của anh nhuốm màu cười nhạt, trầm thấp và từ tính, đặc biệt dễ nghe: "Thật sao? Em với mẹ chúng ta nói gì về anh?"

Trái tim Thi Ninh đập loạn một nhịp không giải thích được.

Bởi vì cách anh gọi mẹ cô. Tự nhiên như thế, giống như đã từng gọi như vậy hàng ngàn lần.

Thi Ninh nhân cơ hội khen ngợi anh: "Nói anh đẹp trai tốt bụng."

Điều này làm cho Mộ Thiếu Thần vô cùng đắc ý: "Nếu buổi chiều em không có việc gì làm, em có thể ở với mẹ lâu hơn, buổi tối anh sẽ đón em."

Lời nói của anh vừa dứt, Thi Ninh nghe thấy ở đầu bên kia có người hỏi: "Anh Mộ, hệ thống dây điện trong phòng thí nghiệm đã được thay vào tháng trước, anh còn cần kiểm tra không?"

"Thiếu Thần, anh bận gì vậy?"

Thi Ninh kiềm chế sự kinh ngạc trong lòng hỏi.

"Không có gì, kiểm tra định kỳ."

Sau khi dừng lại một chút, anh lại nói: "Anh sẽ cúp máy trước, buổi tối sẽ đón em."

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiếu Thần sải bước đi.

Dùng hành động để nói với người khác rằng dây điện trong phòng thí nghiệm không những phải kiểm tra mà còn phải kiểm tra kĩ lưỡng.

-

Thi Ninh nói với mẹ rằng Mộ Thiếu Thần tối nay sẽ đến đón cô.

Mẹ Thi nhìn nụ cười trên mặt cô, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Con và Thiếu Thần cùng nhau sống tốt , ta và cha con có thể yên tâm.

"Mẹ không cần lo lắng đâu."

Thi Ninh cười haha.

Mẹ Thi quở trách nói: "Làm gì có cha mẹ không lo lắng cho con cái, nếu cô thật sự không muốn chúng tôi lo lắng, hãy để chúng tôi sớm ngày ôm cháu trai."

"Mẹ."

Thi Ninh bĩu môi: "chuyện có con không phải mình con nói là được." Thay vì chờ đợi để ôm cháu trai, mẹ nên để bố con nghỉ hưu sớm đi, cùng với mẹ đi du lịch khắp mọi nơi và sống trong một thế giới hai người."

"Nhóc con, không biết lớn nhỏ."

Mẹ Thi cười mắng.

Thi Ninh nói: "Con nghiêm túc đấy, con đăng ký một nhóm du lịch cho mẹ và ba con, chủ nhật này xuất phát, chơi một tuần rồi về."

Cô lấy ra một tờ rơi từ trong túi và đưa cho mẹ Thi xem.

Cô cũng gửi hồ trả phí trên điện thoại cho mẹ Thi.

Thứ tư tuần sau là sinh nhật của cha Thi.

Sau khi được tái sinh, ngay cả khi cô đã vạch trần Phó Minh Hàn và ngăn cản anh ta tiến vào phòng thí nghiệm.

Nhưng cũng vẫn không yên tâm.

Kiếp trước, cha cô đã rời khỏi cô và mẹ cô do một vụ cháy phòng thí nghiệm.

Những ngày này, cô đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó và cuối cùng quyết định không để cha cô đi làm trong những ngày đó.

Trước mắt phải tránh tai họa của kiếp trước.

"Ba con nói đồng ý chưa?"

Mẹ Thi đọc tờ rơi và hơi xúc động.

Thi Ninh mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên, trước khi đăng ký vào nhóm, con đã gửi tin nhắn cho cha."

"......"

Mẹ Thi không khỏi trợn tròn mắt.

-

Mộ gia, tại đình nghỉ mát.

Tiêu Thục Phân nghe thấy người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói nhà máy dược phẩm xảy ra chuyện, những quả anh đào đã được đưa lên đến miệng lại bị bỏ trở lại bát trái cây.

Quan tâm hỏi: "Đã tìm ra ai làm chuyện đó chưa?"

"Tôi vẫn chưa tìm thấy, bên kia đã làm sạch sẽ, không còn manh mối nào để tra...... Tuy nhiên, tôi nghi ngờ đó là tác phẩm của Mộ Thiếu Thần."

"Mộ Thiếu Thần?"

Mặt Tiêu Thục Phân tái xanh.

"Hiện tại chỉ là nghi ngờ mà thôi, vẫn chưa có chứng cứ, bà giúp ta để mắt tới hắn."

"Được."

Tiêu Thục Phân ánh mắt tàn nhẫn: "Mấy ngày nay cậu ổn định công ty trước, nếu thật sự là nó, thì nó cũng sẽ không đắc ý được mấy ngày."

Bà ta đã sắp xếp sẵn sàng.

Chỉ cần tối thứ ba tuần tới, ngọn lửa trong phòng thí nghiệm bùng cháy lên.

Mộ Thiếu Thần sẽ không còn thời gian chống lại bà ta nữa.

Một cuộc gọi đến, Tiêu Thục Phân nói lời tạm biệt với người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại.

Nhấc điện thoại lên "quẩy".

Không biết đối phương nói cái gì, sắc mặt bà đột nhiên thay đổi.

Mộ Thiếu Thần.

Anh ta đột nhiên kiểm tra dây chuyền, chưa kể, anh ta thực sự phát hiện ra vấn đề trong phòng thí nghiệm, và yêu cầu thay mới hoàn toàn.

Bà ta tự cho rằng việc này đã làm rất kín đáo.

Rốt cuộc Mộ Thiếu Thần làm sao biết?

Tiêu Thục Phân nghĩ mãi không ra.

-

Tin nhắn mà Thi Ninh gửi cho cha Thi không phải là WeChat.

Mà là tin nhắn điện thoại.

Cô cố tình không để cha Thi nhìn thấy.

Tiền trảm hậu tấu.

Vào buổi tối, cha Thi về nhà, Thi Ninh hỏi ông đã xem tin nhắn chưa.

Cha Thi nói rằng đã nhìn thấy rồi, Thi Ninh rất ngạc nhiên.

" Khi con gửi tin nhắn, tình cờ ta đang cầm điện thoại, vì vậy ta đã nhìn thấy nó."

Cha Thi giải thích: "Ban đầu, ta không muốn để ý đến con đâu, nhưng buổi chiều Thiếu Thần đến phòng thí nghiệm, ta đã nói với cậu ấy chuyện con đã đăng ký một nhóm du lịch, cậu ấy vô cùng tán đồng."

"Thật sao?"

Thi Ninh mỉm cười hỏi: "Anh ấy còn nói gì nữa?"

"Thiếu Thần cũng nói rằng mạch điện trong phòng thí nghiệm có vấn đề, vì lý do an toàn, để chúng ta nghỉ ba ngày."

"Nghỉ ba ngày?"

Đó không phải là nghỉ tới sau ngày sinh nhật của cha cô sao.

Thi Ninh thầm nghĩ trong lòng, Mộ Thiếu Thần có phải đã biết trước tin tức, mới đột nhiên kiểm tra đường dây không?

"Ừm, ta chỉ xin thêm hai ngày nữa."

Thi Ninh nói: "Cha, hay là cha về hưu sớm đi?" Như vậy, người có thể cùng với mẹ con đi du lịch khắp thế giới."

Kiếp trước, sau khi cha cô mất, linh hồn của mẹ cô đã đi theo ông.

Nên mới có một ngày, té xuống lầu.

Trong kiếp này, cô chỉ muốn bố mẹ mình khỏe mạnh và bình an.

Cha Thi nghi ngờ nhìn chằm chằm con gái: "Ninh Ninh, con đã bàn bạc với Thiếu Thần chưa?"

Thi Ninh vẻ mặt bối rối.

"Anh ấy cũng khuyên cha về hưu sao?"

Cha Thi nói: "ừm".

Ông nói: "Đợi đợt nghiên cứu thuốc mới lần này kết thúc, ta sẽ nghỉ hưu. Ta già rồi , sức lực tinh thần không còn tốt như trước nữa."

"Cha tôi vừa đẹp trai vừa trẻ trung, không già."

Thi Ninh tâng bốc nói: "Không chỉ có như vậy, cha còn là một người đàn ông tốt, biết quan tâm đến gia đình và yêu thương vợ mình."

Cha Thi cười nói: "Xem như con biết ăn nói, con nói thêm nữa đi?"

Sau bữa tối, Thi Ninh gửi tin nhắn hỏi Mộ Thiếu Thần mấy giờ anh sẽ đón cô.

Mộ Thiếu Thần nói đã đi trên đường rồi.

Cha Thi và mẹ Thi bảo cô đừng nhỏ mọn.

Phải cùng với Mộ Thiếu Thần yêu thương lẫn nhau, và quản lý tốt cuộc hôn nhân của mình.

Nói rằng Mộ Thiếu Thần mất mẹ từ khi còn nhỏ, cha anh rất ít quan tâm đến anh, bảo cô đối xử tốt với anh hơn.

Thi Ninh nhân cơ hội hỏi: "Cha, mẹ của Thiếu Thần rốt cuộc tại sao lại chết?"

"Rơi từ một tòa nhà."

Nghĩ đến quá khứ, lông mày của cha Thi vô thức nhíu chặt lại.

"Là sơ ý rơi xuống? Không phải nhảy lầu chứ?"

Thi Ninh nhớ tới kiếp trước, Mộ Thiếu Thần đến sau này mới tra ra chân tướng về cái chết của mẹ mình.

Nhưng theo thời điểm hiện tại, đó sẽ là hai năm sau.

Cha Thi nhớ lại cảnh tượng lúc đó: "Đó là nhảy lầu, ngày hôm đó là sinh nhật lần thứ bảy của Thiếu Thần."

Trái tim Thi Ninh đau nhói một hồi.

"Cha, lúc trước con nhìn thấy một người phụ nữ nhảy lầu ở trên mạng, hình như cô ấy là do ăn nhầm phải thứ gì đó sinh ra ảo giác, chẳng lẽ mẹ Thiếu Trần cũng vì ảo giác mà nhảy lầu sao?"

"Cái này ......"

Cha Thi do dự, có một số chuyện rất khó nói.

Bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa.

Một lúc sau, Mộ Thiếu Thần bước vào.

Sau khi lịch sự chào hỏi cha và mẹ Thi, anh mới đón Thi Ninh.

Trên đường trở về, Thi Ninh không muốn lên tiếng, xoay người sang một bên, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Mộ Thiếu Thần cũng không lên tiếng, anh chỉ chăm chú lái xe.

Về đến Tùng Hoà Uyển, lúc lên lầu anh hỏi cô: "Tại sao đột nhiên nghĩ đến đăng kí cho bố mẹ cô vào một nhóm du lịch?"

Thi Ninh dừng lại.

Quay đầu, nhìn người đàn ông đứng dưới cô một bậc cầu thang.

Hơi thở nam tính trong trẻo tràn vào phổi cô, cô cảm thấy một cảm giác ngột ngạt không thể giải thích được ở nơi tận cùng trái tim..

Không hiểu sao lại nghĩ đến một số điều trong kiếp trước.

Nhẹ nhàng nâng đôi môi đỏ lên, cô lẩm bẩm với anh: "Mộ Thiếu Thần."

Mộ Thiếu Thần không lên tiếng, chờ cô nói tiếp.

"Trước khi ly hôn, anh đưa em đi thờ cúng mẹ anh được không?"

Nghe cô nhắc tới mẹ anh, sắc mặt trong trẻo của anh bao phủ sự lạnh lùng trong lời nói: "Sao đột nhiên cô lại muốn đi cúng bái bà ấy?"

Ba năm trong kiếp trước, cô chưa từng đến đó một lần.

Thi Ninh tìm được lý do: "Chúng ta dù gì cũng là vợ chồng, phận là con dâu, tôi nên đi bái kiến mẹ chồng một chút."

"Đến lúc đó hãy nói đi."

Anh nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của mình trong đôi mắt đẹp của cô, còn nhìn thấy được chân thành.

Anh phân loại tất cả thành, vì lý do anh tái sinh gây ra sự thay đổi trong một loại từ trường nào đó, dẫn đến cô ấy khác với kiếp trước.

Bởi vì ngoại trừ cô, không còn ai khác thay đổi.

Hoặc ít nhất, hiện tại anh vẫn chưa phát hiện ra những người khác so với kiếp trước có gì không giống .

Không trực tiếp bị anh từ chối, Thi Ninh nói một cách hài lòng và lịch sự: "Cảm ơn anh đã cho phép em và mẹ chồng gặp mặt nhau."

Mộ Thiếu Thần khẽ cau mày: "Không phải là gặp mặt."

Thi Ninh không quan tâm đến tiểu tiết: "Đều giống nhau cả, đúng rồi, tôi muốn để bố tôi nghỉ hưu sớm, anh nghĩ sao?"

Hiếm khi Mộ Thiếu Thần đồng ý với cô: "Rất tốt."

Thi Ninh nhướn mày cười lã chã, ánh mắt sáng ngời: "Anh thật sự nghĩ như vậy sao? Vậy anh có thể giúp tôi khuyên bố tôi không. Tôi cảm thấy một câu nói của anh có thể hơn cả mười câu của tôi. "

"Cô cho rằng như vậy?"

Lý trí nói với Mộ Thiếu Thần, phải tránh xa Thi Ninh một chút.

Đừng tiếp xúc quá nhiều với cô ấy.

Nhưng anh lại không thể kiểm soát hành vi của mình.

Đặc biệt là khi cô ấy nhìn mình với nụ cười như vậy, trong mắt tràn đầy hình bóng chính mình.

Đó là cảnh tượng mà ở kiếp trước anh mơ cũng không thể thấy được.

Thi Ninh không để ý đến sự bất thường của anh: "Đúng vậy, ba tôi luôn khen anh tốt như vậy, nói tôi tuỳ hứng , không hiểu chuyện." Tối nay trước khi anh đến, cả hai người họ đều răn đe, bảo tôi đừng bắt nạt anh, hãy đối xử tốt với anh. Có thể thấy địa vị của anh trong lòng họ cao như thế nào. "

Nói về phía sau, có một chút nũng nịu trong giọng điệu phàn nàn của cô.

Cổ họng Mộ Thiếu Thần cuộn lên, giọng nói có chút khàn: "cô sẽ nghe lời bọn họ?"

Thi Ninh chớp chớp mắt.

Như thể hơi ngạc nhiên tại sao anh hỏi vậy.

Nguyên nhân chiều cao của mình, cô hạ mắt xuống thì ánh mắt chạm vào yết hầu gợi cảm của anh, trái tim cô nóng dần lên.

Nhẹ nhàng nói: "Cái khác không nghe, cái này tôi nghe."

"......"

Bầu không khí đột nhiên thay đổi.

Một cái gì đó đang lặng lẽ phát triển trong không khí.

Mộ Thiếu Thần mím môi mỏng, không trả lời.

Chỉ nhìn ánh mắt cô sâu thẳm.

Thi Ninh nuốt nước bọt, lại cảm thấy miệng khô khốc, liếʍ liếʍ môi.

"Hay là ......"

Những lời tiếp theo của cô bị tiếng chuông điện thoại di động đột ngột của cô làm gián đoạn.

Nhìn thấy Chu Hoài gọi điện thoại cho cô, Mộ Thiếu Thần đi ngang qua cô, đi lên lầu trước.

Thi Ninh đứng trên cầu thang nhấc điện thoại lên, tức giận hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Tức giận như vậy, ai chọc cậu ?"

Chu Hoài còn chưa biết mình chính là người kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thi Ninh.

"Có chuyện thì nói chuyện, không có chuyện đừng lúc nào cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi là người đã có gia đình, chồng tôi sẽ ghen đó."

Thi Ninh nhìn về hướng tầng hai, cố ý cao giọng.

Mộ Thiếu Thần đi tới cửa phòng làm việc, dừng một chút, đẩy cửa, bước vào phòng.

"Tôi muốn nói cho cậu biết, chuyện cậu nhờ tôi điều tra, tra được một ít manh mối, nếu cậu cậu không cần thì thôi vậy."

Nghe Chu Hoài nói về chuyện giúp cô ấy điều tra.

Thái độ của Thi Ninh lập tức thay đổi: "Đương nhiên cần, cậu gửi cho tôi qua WeChat."

Cô vội vã lên lầu, trở về phòng.

Đóng cửa phòng lại, cô hỏi: "Tìm thấy bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ của họ không?"

"Sao có thể nhanh như vậy."

Chu Hoài nói với cô qua điện thoại, là một số chuyện liên quan đến người đàn ông đó.

"Công ty hiện tại của ông ta về cơ bản tồn tại trên tập đoàn Mộ Thị, và rất có khả năng công ty đó là do ông ta và Tiêu Thục Phân cùng nhau mở."

"Tôi muốn chứng cứ."

Thi Ninh cau mày, cô biết Phạm Xương Lương và Tiêu Thục Phân cùng nhau mở công ty.

"Chứng cứ sẽ có, cậu đừng gấp, tôi sẽ nói trước cho cậu biết, cuối tuần này Phạm Xương Lương sẽ đến Giang Thành, đến lúc đó sẽ chụp được chứng cứ."

"Cậu bảo bạn của cậu cẩn thận chút."

Thi Ninh khuyên: "Bọn họ chắc chắn rất thận trọng, đừng để bị phát hiện."

Nhiều năm như vậy, Tiêu Thục Phân và Phạm Xương Lương không bị Mộ Thắng Dân phát hiện bọn họ nɠɵạı ŧìиɧ.

Đủ để cho thấy bình thường bọn họ cẩn trọng đến mức nào.

Cô không muốn bị họ phát hiện khi chưa có bất kỳ bằng chứng nào.

"Biết rồi."

Chu Hoài ngáp một cái, cười thô lỗ: "Đúng rồi, tôi phát hiện có chuyện thú vị."

"Chuyện gì?"

"Cậu có biết ai đã tiết lộ tin tức về vụ bê bối không rõ giữa Phó Minh Hàn và Tôn Tiểu Tiểu trước đây không?"

"Tôi không biết"

"Cậu biết là ai báo tin sao?"

"Tất nhiên, chỉ là cậu nhất định không thể nghĩ ra."

Lòng hiếu kỳ của Thi Ninh đã thành công bị khơi dậy: " Là ai?"