Máu Tình

Chương 74: Tôi không gạt anh!

Không còn thấy Khắc Kiệt trong màn hình, cảm nhận nguy hiểm đang rình rập lấy cô, Thái Mi cảnh giác nhanh chóng lui người về sau. Động tác của cô nhanh nhưng không nhanh bằng Huy Vũ. Chớp nhoáng một cái bóng dáng của hắn lao nhanh tới, bàn tay to khỏe bóp lấy cổ cô.

“Huy Vũ!” Hạo Nhân vội hét lên, gương mặt hốt hoảng khi thấy Huy Vũ lao nhanh tới Thái Mi với sát khí đằng đằng. Cơn thịnh nộ này Hạo Nhân chưa từng nhìn thấy ở Huy Vũ. Vừa đứng lên chưa kịp nhất chân đã bị Phạm Long ngăn cản, Hạo Nhân quay mặt nhìn Phạm Long với ánh mắt đầy hoang mang lo lắng: “Huy Vũ sẽ gϊếŧ Thái Mi.”

“Huy Vũ sẽ không làm thế.” Phạm Long lạnh nhạt lên tiếng.

Hạo Nhân nheo mắt, quay sang nhìn Chí Khanh vẫn gương mặt đầy nộ khí, rõ ràng không thua kém gì với cơn giận của Huy Vũ.

Huy Vũ tay bóp chặt cổ Thái Mi, gương mặt tràn ngập phẩn nộ và sát khí: “Giữa Chu Khắc Kiệt và cô là quan hệ như thế nào, anh ta và cô đã phối hợp chuyện gì?”

Cổ bị bóp chặt đến mức tưởng như tắt thở, Thái Mi hai tay ôm chặt lấy bàn tay đang siết lấy cổ cô vội nói: “Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả. Tôi còn tưởng anh ta là thuộc hạ của Phương Hào Cường, thấy anh ta có gương mặt giống hệt với anh nên tôi có chút hiếu kì. Tôi thật sự không biết anh ta là Chu Khắc Kiệt.”

Thái Mi vừa nói vừa đưa mắt cầu cứu sang Chí Khanh chỉ thấy ở anh ta là đôi mắt lạnh lùng đến mức đóng băng người nhìn. Bình thường Chí Khanh luôn ra mặt giúp cô, nhưng lần này thật sự nguy hiểm cận kề vậy mà Chí Khanh chẳng chút động tình. Không thể cầu cứu được Chí Khanh, Thái Mi không biết cầu cứu ai chỉ còn biết tự mình cứu lấy mình. Nhìn lại gương mặt sát gần đang phừng phừng lửa giận, Thái Mi hơi thở không thông, sắc mặt tái trắng cố mở miệng: “Vừa rồi anh ta cũng thừa nhận việc lừa dối tôi, anh không phải không nghe thấy. Thả tôi ra, tôi sắp không thở nổi nữa rồi, buông ra!”

Huy Vũ nhíu mày, nộ khí ngút trời từ ánh mắt đã giảm đi chút ít nhưng vẫn không mang chút ấm áp, hắn trầm giọng: “Vậy còn phối hợp là thế nào?”

Cảm giác bàn tay đang siết lấy cổ có chút buông lỏng, Thái Mi thở hắt ra, cố điều hòa hơi thở vài giây liền nói: “Tôi vô tình gặp phải anh ta và vô tình nghe tin Chu gia bố trí mai phục gϊếŧ bằng được các anh trên Thái Bình Dương. Tôi vì muốn báo tin tới các anh nhưng không biết phải liên lạc thế nào. Thấy anh ta có gương mặt giống anh, nên tôi…”

Thái Mi không dám nói tiếp, cô nhìn Huy Vũ với vẻ rụt rè sợ hãi. Phạm Long thấy vậy lên tiếng: “Cô muốn anh ta giả danh Huy Vũ mượn máy bay chiến đấu của chúng tôi?”

Thái Mi im lặng mắt vẫn dán chặt vào Huy Vũ, người đàn ông này bất kì mọi lúc đều có thể gϊếŧ chết cô. Cổ của cô quá nhỏ bé không thể chịu được sức mạnh từ bàn tay sắt thép kia.

Cơn nộ khí của Huy Vũ vừa tạm lắng xuống thì sát khí lại nổi lên đằng đằng, cơn tức giận ngày càng nồng đậm khiến Thái Mi toàn thân lạnh buốt. Thái Mi cuống cuồng vội giải thích: “Chỉ với thân phận là em kết nghĩa của Chí Khanh tôi không thể mượn được máy bay. Tôi vì lo cho an nguy của các anh nên mới nghĩ ra hạ sách này. Tôi thật sự không còn cách nào khác, nếu biết trước các anh đã có sự chuẩn bị tôi sẽ không dại gì mà lao mình vào nguy hiểm.”

Chí Khanh hơi sững sờ, đúng thật Thái Mi vì muốn báo tin đến anh ta nên mới mạo hiểm. Anh ta vừa rồi giận quá đến hồ đồ mất lí trí. Phạm Long và Hạo Nhân trầm tĩnh không giống với Huy Vũ và Chí Khanh nóng giận. Ngay khi nghe Thái Mi giải thích, hai người đã đoán được phần nào lí do Thái Mi phải phối hợp với Khắc Kiệt.

Nghe đến đây, nộ khí từ trong lòng Huy Vũ dần biến mất, nhưng sát khí vẫn còn nồng đậm, hắn tiến sát mặt gần hơn với mặt của Thái Mi, cất giọng âm trầm: “Thật không?”

Thái Mi trong lòng nhẹ nhỏm khi thấy cơn phẩn nộ của Huy Vũ không còn, cô gật đầu: “Tôi có thể nói dối trước mặt anh?” Thái Mi dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Tôi là vì lo sợ các anh không phòng bị sẽ chịu thiệt thòi trước Chu gia nên mới bất chấp tính mạng chạy đến báo tin. Nếu tôi biết anh ta là Chu Khắc Kiệt, là kẻ thù của các anh, chỉ với việc tôi là em kết nghĩa của Chí Khanh anh nghĩ tôi sẽ dám lại gần anh ta không?”

“Anh ta tốt với cô?” Bàn tay bóp cổ tuy không còn dùng lực nhưng vẫn không buông ra, ánh mắt Huy Vũ hoàn toàn lạnh lẽo.

Hai đầu lông mày của Thái Mi nhíu chặt: “Tốt với tôi, anh tin thật sao? Tôi là đang không biết anh ta lợi dụng tôi với mục đích gì?”

Kế hoạch tiêu diệt đám người Huy Vũ trên Thái Bình Dương là do Khắc Kiệt bày ra, nhưng anh ta lại muốn dẫn cô đi báo tin. Thái Mi không ngốc đến mức không biết cô đã bị Khắc Kiệt lợi dụng. Ban đầu tưởng anh ta là thuộc hạ của Hào Cường nên mới luôn bám theo cạnh cô. Bây giờ đã biết anh ta là Chu Khắc Kiệt, cô không tin người tàn nhẫn thủ đoạn hơn người như anh ta lại biết đối xử tốt với một người dưng nếu anh ta không có tính toán trong đó.

Huy Vũ trầm mặc, hắn tin Thái Mi không đủ bản lĩnh và không có lí do gì để nói dối hắn. Còn về việc Khắc Kiệt đối tốt với Thái Mi, Huy Vũ vẫn còn đang phân vân không xác định.

Chí Khanh thông suốt tư tưởng, nhìn thấy cổ của Thái Mi đang nằm trọn trong bàn tay của Huy Vũ, anh ta bước nhanh tới: “Tớ tin Thái Mi!”

Bàn tay của Huy Vũ rời khỏi cổ của Thái Mi, nhìn thấy cổ họng của cô hiện rõ những ngón tay đỏ hằn còn đậm nét lưu lại. Hắn không lên tiếng, cũng không xót thương, hắn chỉ không muốn cô có qua lại với người đàn ông đó. Là kẻ thù của hắn thì cũng chính là kẻ thù của cô, cô tuyệt đối không được có cử chỉ thân mật. Tuyệt đối không!

Vừa rồi Chí Khanh giận quá mất khôn, nhìn thấy cổ của Thái Mi đỏ hằn cùng với gương mặt tái mét. Chí Khanh cảm thấy vô cùng hối hận và đau lòng: “Em còn đau không?”

Thái Mi không thèm nhìn Chí Khanh, trả lời cộc lốc: “Không bị bóp chết là may rồi!”

Chí Khanh tỏ ra kinh ngạc trước thái độ của Thái Mi. Hạo Nhân thấy vậy cười cười: “Ngay từ đầu là do cô không nói sớm cho chúng tôi biết. Nếu không Huy Vũ và Chí Khanh sẽ không phải hiểu lầm.”

Thái Mi lườm mắt Hạo Nhân sau đó quay sang nhìn Chí Khanh với khuôn mặt hậm hực lên tiếng quát: “Mạo hiểm vì anh đến suýt mất mạng vậy mà anh thấy chết không cứu. Vừa rồi nếu Chu Khắc Kiệt không kịp thời kéo em nhảy khỏi máy bay, anh nghĩ em còn mạng lết đến đây để các anh đe dọa?”

Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu như muốn khóc của Thái Mi, trong lòng Huy Vũ vô thức lại nhói lên cảm giác không mấy dễ chịu. Trái tim Chí Khanh có chút xao xuyến, lên tiếng với ngữ điệu dịu dàng: “Khiến em phải chịu thiệt thòi. Để anh xem cổ em thế nào rồi!”

Chí Khanh vừa nói vừa đưa tay tới thì bị bàn tay của Thái Mi đưa lên tuyệt tình hất sang bên. Đáy mắt Chí Khanh vô cùng kinh ngạc nhướng mày nhìn Thái Mi.

“Em nói rồi, không chết được.” Thái Mi hằng giọng, sau đó quay người dứt khoát bỏ ra ngoài với thái độ vừa ấm ức vừa tức giận.

Chí Khanh như không ngờ tới việc Thái Mi lại phản đối kịch liệt đến việc quan tâm của anh ta đối với cô. Nhìn thấy Thái Mi như sắp khóc, trái tim của Chí Khanh như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn lấy, khiến anh không tài nào thở được. Đang lúc muốn dùng cử chỉ thân tình để xoa dịu vỗ về thì Thái Mi lại dứt khoát phản đối, khiến trái tim càng trở nên quặn thắt.

“Cứ để Thái Mi yên tĩnh, đợi ngui giận rồi cậu tìm đến vẫn không muộn. Dù sao thì giữa đại dương mênh mong, Thái Mi không thể chạy đi đâu được.” Vừa thấy Chí Khanh có ý định đuổi theo, Hạo Nhân liền lên tiếng góp ý.

Nắm tay của Chí Khanh dần siết chặt, đôi mắt vô cảm mang tia lo lắng hướng ra ngoài cửa. Huy Vũ không lên tiếng, hắn bước tới ghế thuyền trưởng ngồi lại vị trí.

Thái Mi vừa bước ra khỏi đài quan sát lập tức lách người đứng tựa người vào cánh cửa lớn. Gương mặt oan ức với đôi mắt đỏ ngầu rươm rướm nước mắt vừa rồi nhanh chóng biến mất. Cô thở phào nhẹ nhỏm, trên gương mặt còn nét hoang mang như trút được phần nào sợ hãi. Đưa tay vỗ vỗ vào ngực, cô lẩm bẩm: “May mắn thật, cứ tưởng là gửi xác lại đây rồi! Đại Ác Ma ra tay tàn nhẫn thật. Nếu mình không khôn khéo bày ra vẻ mặt oan ức trút cơn giận vào Chí Khanh, nếu cô còn dây dưa ở lại đó biết đâu bị Đại Ác Ma bẻ gãy cổ lúc nào không hay.”

Đưa tay xoa xoa cổ họng vẫn còn đau rét, cô dứ dứ nắm đấm vào không trung, nghiến răng nghiến lợi: “Còn gặp phải chuyện tương tự, tôi bỏ mặc sự sống chết của các anh!”

Thái Mi càng nghĩ càng tức điên lên, cô là vì sự an nguy của bọn họ đến liều lĩnh cả mạng sống của bản thân. Vậy mà chưa hỏi rõ đuôi đầu đã muốn gϊếŧ chết cô, Huy Vũ bản tính hắn bá đạo đã đành. Cả Chí Khanh bình thường luôn dịu dàng với cô vậy mà khi trở mặt chẳng thua kém gì Huy Vũ. Cảm nhận thấy có người đang nhìn mình, Thái Mi liếc mắt nhìn hai người gác cửa đang nhìn cô với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa méo mó nụ cười.

Nhíu chặt đôi l*иg mày, Thái Mi trừng mắt lớn giọng quát: “Cười gì, còn không mau đưa tôi về phòng của tôi!” Dứt lời bỏ đi ngay tức khắc.

Lần trước ở Ả Rập, Thái Mi một lần vào lầm phòng đã bị Huy Vũ ném quăng ra khỏi phòng. Nếu bây giờ cô lại vào lầm phòng của hắn, không suy nghĩ cũng đoán được hắn sẽ quăng cô xuống biển làm mồi cho cá. Thái Mi tất nhiên không muốn lại giẫm lên vết xe đỗ nên dù không muốn nhìn thấy người nào của Long gia cũng đành nhờ người dẫn đường.

Thái Mi thả người nằm dài trên chiếc giường nệm rộng lớn. Cả ngày hôm nay xảy đến với cô không biết bao nhiêu tình huống mà nói. Căng thẳng, hồi hợp, lo lắng, thậm chí suýt chết đến hai lần. Nhưng tất cả đều tự cô chuốt lấy, cô cũng chẳng biết tìm ai để trút giận. Đến cuối cùng lại là cô tự dẫn mạng đi cùng đám Huy Vũ tìm đến hòn đảo hoang gì đó. Trên tàu có nhiều máy bay Thái Mi có thể mượn một chiếc, nhưng cô biết Chí Khanh tuyệt đối không thuận ý cho cô rời khỏi Thái Bình Dương vào lúc này.

“Mình ngốc thật!” Thái Mi mặt hậm hực tự trách bản thân, nhưng khi cô vừa lên tiếng thì cổ họng lại nhói lên cơn đau dữ dội. Cô nhíu mày, bây giờ còn có thể tự trách mình ngu ngốc sao, tất cả đều do vận cô đen đủi, tự rước phiền toái vào mình.

Đưa tay xoa xoa cổ họng đau rát thì chạm phải sợi dây bạch kim, Thái Mi liền đưa tay tháo ra. Nằm nhìn mặt dây pha lê tím, tâm trạng cô dần ổn định cùng với sự mệt mỏi trong người, cô nhanh chóng đi sâu vào giấc ngủ.

Cốc cốc cốc… Bên ngoài văng vẳng vang vào tiếng gõ cửa.

Chí Khanh đứng ngoài cửa phòng không nôn vội trật tự gõ cửa vừa lên tiếng gọi: “Thái Mi!”

“Nghe thấy không, mở cửa cho anh vào, Thái Mi!” Gõ thêm vài hồi, gọi thêm vài tiếng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh, thấy vậy Chí Khanh đưa tay đẩy cửa nhưng không được, cửa đã khóa trái bên trong. Chí Khanh liền nheo mắt, bình thường khi Thái Mi ngủ hiếm không khóa trái cửa phòng, đây là trường hợp đầu tiên. Hai đầu lông mày đang nhíu dần giản ra, anh ta không tỏ ra tức giận chỉ trách bản thân đã không tin tưởng Thái Mi.

Ngồi trong đài quan sát cùng đám Huy Vũ, Chí Khanh trong lòng bồn chồn không yên. Vẫn là muốn đến xem Thái Mi thế nào, lỗi là từ bọn họ, anh ta không thể bỏ mặc Thái Mi một mình. Vậy nên sau nửa tiếng không kìm được liền quyết định đến gặp Thái Mi. Nếu không thể giúp cô ngui giận thì ít ra vẫn có thể an ủi cô giảm bớt sự sợ hãi trong lòng.

Nhận lấy chìa khóa từ một thuộc hạ mang tới, Chí Khanh đẩy cửa bước thẳng vào bên trong. Trong lòng dự tính không biết nên nói gì với Thái Mi thì đập vào mắt Chí Khanh là dáng người ngủ không ngay ngắn của cô. Chí Khanh có phần hơi kinh ngạc, cứ tưởng là vì giận nên không thèm trả lời, hóa ra là do ngủ say nên không biết anh tìm đến.

Tưởng rằng Thái Mi về phòng sẽ mặt mày hậm hực nhưng có thể ngủ ngon lành thế này là anh đã quá lo xa. Tâm trạng Chí Khanh lúc này mới có thể thả lỏng, đều bước tiến lại gần và ngồi ngay trên cạnh giường. Ngón tay nhẹ nhàng sờ lên vết bầm đỏ trên cổ Thái Mi, miệng thì thào: “Anh hứa với em, dù sau này có xảy ra bất kì chuyện gì, dù cơn giận khiến anh mất lí trí đến đâu anh cũng sẽ bảo vệ em an toàn, tuyệt đối không để em rơi vào tình huống tương tự.”

“Chắc chứ?” Thái Mi lập tức mở mắt nhìn chăm chăm vào Chí Khanh.

Chí Khanh thu hồi lại ánh mắt dịu dàng, nhíu mày nhìn Thái Mi: “Em giả vờ ngủ?”

Thái Mi liền ngồi dạy: “Không, em giận anh!”

Vừa rồi cô có nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Chí Khanh. Nhưng vì cô còn để bụng chuyện Chí Khanh bỏ mặc cô suýt mất mạng dưới tay Huy Vũ. Cô còn giận nên không muốn gặp, nghe thấy tiếng Chí Khanh mở cửa đi vào cô liền giả ngủ. Nhưng nghe thấy Chí Khanh hứa hứa thề thề, cô không nhịn được, cô muốn Chí Khanh phải hứa chắc chắn cô mới tin.

Trầm mặc một lúc khóe miệng Chí Khanh nhoẻn cong môi cười, xoa xoa đầu tóc Thái Mi: “Nhìn em còn giống như đang giận anh sao?”

“Em sẽ không còn giận anh nếu anh không nuốt lại lời hứa vừa rồi.” Thái Mi lập tức tiếp lời, cô lo sợ Chí Khanh chỉ nhất thời buột miệng hứa.

“Vừa rồi không phải tại anh em cũng không phải chịu thiệt thòi.” Chí Khanh đưa tay sờ nhẹ vào những dấu tay in đỏ trên cổ Thái Mi chậm rãi lên tiếng: “Cảm giác khi em giận anh rất khó chịu!”

Cảm giác tê tê bên cổ khiến Thái Mi không nhịn được cười, cô vội nắm lấy bàn tay của Chí Khanh đẩy ra, cau mày nói: “Chí Khanh, nhột quá! Anh vẫn chưa hứa với em.”

Chí Khanh ngẩng đầu chăm chú nhìn Thái Mi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Anh hứa với em, nhưng em cũng phải hứa với anh một điều.”

“Hứa gì?” Thái Mi nhướng mày, còn phải có điều kiện sao?

Chí Khanh tém gọn tóc mái của Thái Mi, nói bằng ngữ giọng bá đạo: “Dù anh đi đến đâu, em cũng phải theo cùng anh!”

Lần trước vốn Chí Khanh cũng có dự tính đưa Thái Mi đi Thái Bình Dương, nhưng vì sợ Thái Mi sẽ gặp phải nguy hiểm nên mới để cô đi cùng Vĩ Thành và Dương Nhẫn đến Ma Cau. Sau chuyện nổ máy bay vừa rồi giúp Chí Khanh nghiệm ra rằng, Thái Mi chỉ an toàn khi có anh ta bên cạnh. Cũng chỉ khi có Thái Mi bên cạnh, Chí Khanh mới thật sự yên lòng.

Nghe thấy lời nói của Chí Khanh, Thái Mi như muốn nhảy dựng lên: “Anh muốn em luôn theo cùng để làm gì? Không thích, em không cần lời hứa của anh nữa.”

Thấy thái độ phản ứng kịch liệt của Thái Mi, Chí Khanh không lên tiếng uy hϊếp hay đe dọa, vẫn giữ nụ cười bên khóe môi: “Em thích hay không thích thì lúc này cũng phải đi theo anh. Mau đi thôi, mọi người đang đợi.”

Vừa thấy Chí Khanh đứng lên, Thái Mi vội nói: “Đi đâu?”

Quay đầu nhìn Thái Mi, Chí Khanh trả lời: “Gần đây có tới hai hòn đảo hoang có địa hình gần giống với nhau. Lục Thông không xác định rõ là hòn đảo nào nên bọn anh phải chia nhau ra tìm.”

Nghe nói đến việc lên đảo, Thái Mi vô cùng mừng rỡ, ở trên tàu không có việc gì làm buồn chán đến phát cuồng. Thái Mi vội bước nhanh xuống giường: “Vậy thì đi mau thôi!”

Nói xong liền kéo tay lôi Chí Khanh đi nhanh ra khỏi phòng. Sợi dây chuyền bạch kim vừa rồi Thái Mi tháo ra vẫn chưa kịp đeo lại đang nằm trên giường. Đó là vật bất li thân của Thái Mi từ khi cô lên bảy tuổi, là bùa hộ mệnh và cũng là kỉ vật của cô.