Máu Tình

Chương 51: Bất chấp nguy hiểm

“Đứng lên hết cho tôi!” Hạo Nhân nhíu mày nhìn về phía cái bàn không người ngồi lên tiếng ra lệnh.

Thái Mi như bắt được cơ hội, lập tức ném Huy Vũ sang bên đưa mắt nhìn về phía Hạo Nhân.

Năm vị lãnh đạo vừa rồi nhìn thấy đạn bay khắp nơi, hoảng sợ đã bỏ ghế ngồi núp phía dưới bàn họp. Ngay sau lời nói của Hạo Nhân, những thuộc hạ Long gia đứng gần đó đang chỉa súng về phía bọn họ cũng lên tiếng thúc giục: “Có nghe không, mau đứng lên!”

Năm vị lãnh đạo sắc mặt tái mét, chân tay run khắp, bàn tay đưa lên mặt bàn khó khăn tìm một điểm tựa đứng lên. Nếu không có mặt bàn chống đở, chỉ sợ đôi chân mềm nhủn kia sẽ khiến năm người ngã xuống vì sợ hãi. Thái Mi ngồi nhìn tới bất giác cười hì, nhút nhát thế này mà dám đối đầu với Long gia, thật chẳng biết thế nào là trời cao đất dày. Thái Mi thầm thán lắc đầu nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước xem trò vui.

Ông già tóc bạc mặt trắng không còn chút máu, nhìn về phía Huy Vũ, giọng nói run run nhưng vẫn cố nói nên lời: “Dù tình hình có bị đảo ngược…Chúng tôi rơi vào tay các người thì đã sao? Nhưng các người cho rằng chỉ cần khống chế chúng tôi, quốc vương của chúng tôi sẽ chấp nhận kí giao một nửa quyền hành còn lại của Ghawar giao cho các người sao?”

Vương quốc Ả Rập giàu có đều nhờ vào mỏ dầu Ghawar, mất mỏ dầu này vương quốc của bọn họ còn có thể tâm đắc trước thế giới, làm sao còn có chỗ đứng trong OPEC? Quốc vương của bọn họ tuyệt đối sẽ không giao Ghawar, chắc chắn là thế.

“Có muốn kí hay không là chuyện sau này, lúc này chúng tôi không vội. Tiễn bọn họ về nhà.” Để lại câu nói, Huy Vũ đứng lên bỏ đi, hắn không thèm nhìn lại Thái Mi có theo cùng hắn hay không.

Một khi chưa thống nhất Ghawar, đám người Huy Vũ không thể ra tay gϊếŧ năm người lãnh đạo. Dù sao cũng là người đứng đầu trong Ghawar, lại có tiếng nói trong Ả Rập, giữ lại mạng sống của năm người chỉ có lợi không có hại. Đưa tiễn về nhà ư? Huy Vũ hắn không có lòng tốt như vậy, Long gia càng không phải thấp kém. Chẳng qua chỉ là lời nói, ngụ ý rõ ràng là giam lỏng năm người tại nhà bọn họ, khi cần dùng đến sẽ mang ra dùng.

Bên ngoài trời đã sập tối, trong phạm vi thành phố xa xa lại có những tiếng nổ ầm vang, những ngọn khói cao ngút bốc tận trời cao. Tiếng la hét, tiếng súng nổ, tiếng bom rơi dường như đâu đâu cũng có. Dân tộc thiếu số tấn công không phải một hai nhóm tộc mà là rất nhiều tộc, thế nên quân đội Ả Râp dù kéo đến lần lượt bao nhiêu đội người vẫn không thể trong thời gian ngắn có thể giải quyết. Lần bạo động lớn này Long gia hoàn toàn không can thiệp, bọn họ chỉ biết tận dụng đúng thời cơ dùng chút mưu mẹo kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỉ lối. Những đám người dân tộc này đều là chủ động hợp tác tấn công Damman, bọn họ không hề hay biết chuyện Long gia và chính quyền Ả Rập đang có sự tranh chấp. Thế nên tuy nói là chủ động khủng bố nhưng thực chất là vô tình đi theo kế hoạch của Long gia.

“Bây giờ chúng ta về lại bản doanh luôn sao?” Thái Mi không đi theo Huy Vũ mà lại theo cùng Hạo Nhân và Dương Nhẫn ở phía sau. Đi theo ba người Huy Vũ ngang qua các dãy hành lang Thái Mi chỉ thấy đâu đâu cũng có máu người, trên phía các vách tường đều có những lỗ đạn lớn nhỏ khác nhau.

Những tấm kính vỡ nát với hàng trăm mảnh vụn rơi rãi khắp nền nhà, đồ đạc hầu như bị bắn nát. Một vài người Long gia thu dọn xác đám người Ả Rập và dọn dẹp cả xác của chính chiến hữu của họ. Một vài người khác qua lại tìm kiếm những người Ả Rập đã chạy thoát và ẩn thân đâu đó trong tòa nhà. Nơi đây vừa rồi vẫn yên bình trang nghiêm nhưng sau vài tiếng đồng hồ Thái Mi bước ra từ trong cuộc họp đã trở thành một đóng phế tàn. Cô than thầm lắc đầu, Long gia quả thật máu lạnh tuyệt tình.

Nghe Thái Mi hỏi, Hạo Nhân vẫn đi về phía trước, anh ta trả lời: “Cô còn muốn ở lại đây?”

“Nơi đây còn có việc gì cần các anh ở lại?” Thái Mi lườm mắt với Hạo Nhân. Tòa nhà có kết cục như bây giờ chẳng phải đã thỏa mãn với kế hoạch của bọn họ. Cô đương nhiên không muốn ở lại đây, càng không muốn về lại bản doanh của họ.

Hạo Nhân đương nhiên hiểu trong đầu Thái Mi đang suy nghĩ gì, anh khẽ cười vừa nhếch miệng lên tiếng lập tức đáy mắt ánh lên tia cảnh giác.

“Lùi lại!” Hạo Nhân kéo Thái Mi lùi về phía sau lưng anh ta. Còn anh ta vẫn đứng im nhìn hai thuộc hạ tâm phúc tiến lên phía trước bắn chết người Ả Rập vốn lao ra định bắn lén bọn họ.

Hàng loạt tiếng súng vang ra. Thái Mi nhìn cơ thể người Ả Rập có đến bốn năm lỗ đạn xuyên thủng, máu chảy toàn thân gụt ngã xuống nền nhà. Ngay sau đó từ hai bên phía hai vách tường có đến sáu người lao ra, bọn họ tư thế đã sẵn sàng, sáu khẩu súng tiểu liên trên tay không cần nhắm bắn chỉ cần nả đạn về phía đám người Huy Vũ và Thái Mi. Nhưng đám người Huy Vũ và Thái Mi năng lực đều có thừa, cả bảy thuộc hạ thân tín theo cùng đều là những cao thủ bậc nhất. Ngay khi sáu người Ả Rập lao ra cùng viên đạn bay tới tấp về phía họ thì khẩu súng trên tay của họ cũng đã bắn trả dứt điểm vào vùng chí mạng của đối phương. Tiếng súng vừa dứt, sáu người Ả Rập chưa kịp ngã xuống thì một trái lựu đạn từ bên cạnh vách tường lăn nhanh về phía bọn họ. Mọi người phản ứng nhanh lập tức lùi ngay về phía sau.

Thái Mi mặt chợt biến sắc, nơi cô đứng là đường cụt của vách tường, quả lựu đạn lại đang lăn về phía cô, cô không còn đường lui. Ngay khi cô chưa biết số phận của mình ra sao thì một dáng người cao lớn lao nhanh về phía cô. Dáng người một màu đen lạnh lẽo giang lấy đôi tay rộng lớn ôm chặt lấy cô. Thái Mi chỉ kịp đưa mắt nhìn lên gương mặt vô cảm của Huy Vũ đã bị hắn đưa cô chạy ngang theo vách tường đường cụt.

Huy Vũ mặt không biến sắc, khẩu súng trên tay hắn bắn liên tục về phía tấm kính chắn phía trước. Tấm kính chắn dù dày mấy vẫn không chịu được tác động của súng đạn nhanh chóng bị nứt theo nhiều đường xuất phát từ lỗ thủng do đạn bắn. Tâm kính nát vụn lập tức đổ ào xuống dưới. Huy Vũ vốn không dừng bước chân, hắn ôm Thái Mi vừa chạy tới gần liền nhảy ra khỏi tấm kính đang đổ vỡ.

Bùm… Trái lựu đạn đang lăn chưa kịp dừng đã nổ tung vừa kịp lúc Huy Vũ đưa Thái Mi rời đi. Sức công phá mạnh mẽ tung lực tứ phía, phá tan những thứ gần đó. Huy Vũ vừa ôm Thái Mi chưa hoàn toàn nhảy ra khỏi tấm chắn đã chịu phải tác động từ quả lựu đạn đẩy văng hai người ra xa hơn. Bọn họ hiện đang trên tầng bảy của tòa nhà, nếu rơi xuống dưới hai người chỉ có thể hình dung là chết chắc.

Cùng lúc khi trái lựu đạn nổ tung, Hạo Nhân và Dương Nhẫn kịp thời lao người phóng vào căn phòng bên cạnh đang khép hờ cánh cửa. Bảy người thuộc hạ Chris, Lâm cũng đã an toàn phóng người về sau vách tường. Để lại bên ngoài dãy hành lang là tiếng nổ ầm vang cùng với những đồ vật nổ tung văng rãi khắp nơi.

Huy Vũ ôm chặt lấy Thái Mi, cơ thể hai người lúc này đang trong tình cảnh rơi tự do. Những mảnh vụn từ kính và gạch đá từ phía trên cũng theo đó rơi xuống. Thái Mi ngẩng đầu nhìn lên Huy Vũ đang mi tâm nhíu chặt, nhưng gương mặt vẫn hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn dù là cái chết cận kề vẫn không có thái độ hoang mang hay sợ hãi. Nhưng tại sao Huy Vũ lại bất chấp tính mạng lao ra cứu cô?

Huy Vũ đang đưa mắt nhìn xuống dưới, cảm giác Thái Mi đang nhìn hắn liền cúi mặt nhìn cô. Đáy mắt hắn ánh lên tia lửa đạn chiếu thẳng vào cô cất giọng đầy nộ khí: “Cô còn chưa chịu ra tay!”

Vào thời điểm này cô ta đưa mắt nhìn hắn làm gì. Hắn không có cách để cơ thể hai người không rơi xuống dưới nhưng cô ta thì có. Bọn họ rơi xuống đã đến tầng năm cô ta còn không chịu ra tay hai người bọn họ chỉ còn biết rơi xuống dưới mà chết.

Thái Mi không sợ hãi trước lời quát của Huy Vũ, ngược lại lại bày ra ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Hắn vì sao lại biết cô có cách? Đúng rồi, khi cô và Huy Vũ bị người của tổ chức sát thủ đuổi gϊếŧ đường cùng hai người đã nhảy xuống sông để thoát thân. Khi đó cô đã dùng đến chiếc vòng đeo tay này, không ngờ anh ta đến giờ vẫn còn nhớ. Thái Mi ngao ngán lắc đầu, vậy ra không phải hắn bất chấp tính mạng cứu cô mà vì hắn đã có sự tính toán. Nhưng dù sao Thái Mi vẫn cảm kích và nễ phục Huy Vũ. Hắn vì một lời hứa với người anh em của hắn là Chí Khanh mà mạo hiểm để cứu cô. Ban đầu Thái Mi từng nghĩ có người anh kết nghĩa như Chí Khanh sẽ là mối họa nhưng không ngờ lại là đại phúc. Nghĩ đến điều này cô càng yêu thương người anh Chí Khanh vô cùng.

Cơ thể vốn được Huy Vũ ôm chặt lấy, hai cánh tay của Thái Mi lúc này vô cùng rảnh rổi. Cánh tay phải của cô đưa về phía trước, ngón tay đưa lên nhấn vào nút nhỏ trên chiếc vòng đeo tay. Từ bên trong vòng đeo bay ra một sợi dây mảnh được chế bằng hợp kim đâm thẳng vào vách tường bên cạnh. Sợi dây kim loại vừa cấm vào như mộc rễ bám chặt vào thành vách tường. Cơ thể Huy Vũ và Thái Mi lập tức ngừng rơi do được sợi dây níu giữ nhưng không phải cố định một chỗ mà lại đung đưa qua lại. Hai đầu chân mày của Thái Mi nhíu chặt vào nhau, hai con mắt cô nhắm ghì vì đau đớn. Cơ thể của Huy Vũ và cô quá nặng, chiếc vòng kim loại vô cùng chắc chắn không thể tuột khỏi tay của cô nhưng lại khiến cổ tay của cô như muốn gãy rời, làn da ở cổ tay mỏng manh trở nên đỏ hằn và rướm máu.

Huy Vũ như chỉ đợi tình huống này, hắn hướng họng súng bắn về phía tấm kính vách tường bên dưới tầng ba. Tấm kính vừa nứt, hắn đưa chân đạp vào tấm kính mượn lực sợi dây kéo hai người bay ra ngoài. Sợi dây kéo hai người ra ngoài lại nhanh chóng đưa hai người ngược vào lại bên trong. Huy Vũ đang ôm Thái Mi liền xoay người trên không, đưa tấm lưng của hắn tông mạnh vào tấm kính, hai người liền rơi vào bên trong tòa nhà.

Thái Mi kịp thời thu dây ngay khi Huy Vũ đưa cô vào lại bên trong tòa nhà. Lực rơi vào trong khá mạnh, cơ thể hai người vừa tiếp nền nhà liền lăn liên tục vài vòng. Huy Vũ một tay giữ chặt lấy người của Thái Mi, một tay đưa lên ép mặt Thái Mi vào trong l*иg ngực của hắn, bàn tay xòe ra ôm chặt lấy phần đầu của cô tránh đập xuống nền nhà và đυ.ng phải những mảnh vỡ của thủy tinh.

Lăn được bốn năm vòng cũng là lúc cơ thể hai người dừng lăn. Long Huy Vũ đang nằm dưới cơ thể Hà Thái Mi liếc mắt nhìn xung quanh chỉ có hai người không có kẻ địch, hắn chậm rãi thu hai bàn tay của hắn đang ôm lấy cơ thể Thái Mi về.

Không còn bị bàn tay của Huy Vũ đè đầu của cô vào ngực của hắn, Thái Mi lúc này mới có thể ngẩng đầu nhìn lên. Đập vào mắt cô là chiếc càm cũng như gương mặt lạnh lùng của Huy Vũ. Ngay lúc cơ thể hai người đang nằm trên nhau thế này, Thái Mi hoàn toàn nghe rõ tiếng tim đập của hắn, cơ nhiệt vô cùng ấm áp hoàn toàn không giống với khí lạnh gϊếŧ người mà cô vẫn thường cảm nhận từ hắn. Cô chớp mắt nhìn Huy Vũ nhưng hắn không thay đổi vẫn luôn nhìn cô với tia nhìn lạnh nhạt. Phản xạ đầu tiên của cô sau vài giây định thần là lập tức ngồi dậy, nhưng cô dường như quên mất hai người đang trong tình huống nào. Thái Mi luống cuống ngồi ngay trên cơ thể của Huy Vũ mà cô hoàn toàn không hay biết.

Tại sao hắn vẫn nhìn cô chầm chầm thế này? Thái Mi không hiểu vì sao Huy Vũ không chịu ngồi dậy mà vẫn nằm im đó nhìn cô. Lẽ nào khi rơi vào đây hắn không cẩn thận đã bị thương đâu đó rồi chăng? Thái Mi nhướng mày lên tiếng hỏi: “Anh bị làm sao vậy?”

Huy Vũ không đáp trả, hắn nhìn vẻ mặt ngây ngô của Thái Mi rồi đưa mắt nhìn xuống vị trí đang ngồi của cô trên cơ thể hắn. Hắn lại dịch chuyển tia nhìn lên Thái Mi, ngoại trừ tia nhìn lạnh lẽo vốn có ngoài ra không mang thêm bất kì sát khí nào.

Phía dưới cô đang ngồi có điều gì đó khác thường, nhưng Thái Mi lại không biết sự khác thường đó xuất phát từ đâu. Không nhanh cũng không chậm, cô từ từ dịch chuyển tầm nhìn xuống phía dưới. Hai đầu lông mày của cô tức thì dựng đứng, đôi mắt to tròn kinh ngạc không lời diễn tả. Hai chân của cô đang giang ra khụy hai đầu gối hai bên người Huy Vũ, cô ngồi trên người hắn hết sức tự nhiên và đầy ám mụi. Lập tức Thái Mi chuyển mắt nhìn Huy Vũ, hắn vẫn nằm ngay đó, vẫn nhìn cô với đôi mắt lạnh lẽo không đổi. Tại sao hắn không đẩy cô ra?

Áaaa… Mặt Thái Mi đỏ bừng vì xấu hổ, cô vội hét lên như gặp phải chuyện vô cùng kinh hãi và đáng sợ. Cô vì sao lại có thể cùng với Đại Ác Ma bày ra dáng vẻ đầy mờ ám này. Một cách nhanh chóng, Thái Mi lùi ra khỏi người Huy Vũ, ngay khi cánh tay của cô chóng lên nền để đưa người ra khỏi cơ thề hắn thì cảm giác nơi cánh tay nhói lên cơn đau điếng. Thái Mi ngồi bên cạnh Huy Vũ, mi tâm cô hơi nhíu lại, cô quên mất chuyện xấu hổ vừa rồi liền nhìn xuống cánh tay bên trái, nơi có mảnh vở tấm kính đâm vào.

Nhìn mảnh vở thủy tinh vẫn đang cấm trên cánh tay đang không ngừng ra máu. Thái Mi tuy cảm nhận được cơn đau đớn nhưng những vết thương nhỏ này không nhằm nhò gì với một người đã từng làm sát thủ như cô. Lúc này cô chỉ cảm thấy bản thân cô không phải vì gặp Đại Ác Ma mới xui xẻo mà vì vận mệnh của cô quá đen đuổi. Hắn và cô cùng nhảy vào đây nhưng cô thì bị thương còn hắn thì chẳng có chút trày sướt nào. Ông trời quả thật rất biết phân biệt đối xử.

Huy Vũ không nôn vội ngồi thẳng người lại. Hắn không lập tức đứng lên ngược lại lại ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn vào vết thương trên tay Thái Mi. Đối với Huy Vũ, nếu mảnh thủy tinh này nằm trên cánh tay của hắn, đó chỉ là một vết thương bình thường không đáng bận tâm. Từ trước đến nay hắn không bận tâm đến phụ nữ, nếu không thuận mắt hắn đều sẽ ra tay tuyệt tình. Nhưng sau chuyện vừa rồi, khi hắn kéo Thái Mi vào lòng hắn để tránh né viên đạn bay tới. Không hiểu sao lúc đó hắn lại cảm giác Thái Mi vô cùng nhỏ bé, bất kì lúc nào vẫn có thể bị tổn thương. Có lẽ vì điều này nên vừa rồi trước khi trái lựu đạn nổ, hắn vốn đã có thể chạy đến một nơi an toàn. Nhưng hắn lại bỏ ý định đó ngay khi nhìn thấy Thái Mi không còn đường thoát thân. Huy Vũ lúc đó không có bất kì suy nghĩ gì, hắn chỉ biết phải mau chóng đưa Thái Mi tránh xa trái lựu đạn đó trước khi nó nổ.

Và lúc này, khi nhìn thấy mảnh thủy tinh cùng với cánh tay áo đẫm ướt máu của Thái Mi. Huy Vũ lại cảm thấy vết thương này vô cùng nghiêm trọng. Bất giác hắn đưa mắt nhìn lên gương mặt đầy bất mãn của Thái Mi, cô dù đau đớn nhưng không một chút rên than.

Ngay khi thấy Thái Mi có ý định tự mình rút mảnh thủy tinh ra, bàn tay Huy Vũ đưa lên lập tức nắm lấy bàn tay của cô. Thái Mi chẳng hiểu ra làm sao, cô ngẩng mặt nhìn Huy Vũ, hắn không hề nhìn cô mà chỉ chăm chăm vào vết thương trên cánh tay của cô. Vậy là ý gì, Thái Mi cố rút bàn tay cô ra khỏi bàn tay của Huy Vũ nhưng không được, hắn nắm tay cô quá chặt.

Thái Mi cau mày nhìn Huy Vũ lên tiếng: “Anh có ý gì đây? Tôi phải lấy mảnh thủy tinh này ra.” Cô phải rút mảnh thủy tinh này ra, nếu không vết thương của cô sẽ liên tục chảy máu. Hắn lẽ nào là muốn dùng cách này để trừng trị cô vì dám ngồi trên người hắn.

Đang lúc nắm lấy tay Thái Mi, Huy Vũ vô tình nhìn thấy cổ tay nơi đeo chiếc vòng kim loại đã bị rách da và rướm máu. Cơ thể hắn và cô không nhẹ, lực rơi lại vô cùng mạnh mẽ, cổ tay không bị gãy xem ra đã quá may mắn. Nghe miệng Thái Mi không ngừng lãi nhãi bên tai, đang lúc tâm trạng hắn không được vui liền lên tiếng quát: “Im miệng cho tôi!”

Giọng nói trầm thấp từ Huy Vũ vang ra, tuy không mang tính uy hϊếp nhưng Thái Mi biết nếu cô còn ý kiến ý cò hắn sẽ không nễ tình Chí Khanh mà thẳng tay bẻ gãy tay cô.

Thái Mi lập tức nhướng mày bày ra tia nhìn vô cùng kinh ngạc. Huy Vũ một tay nắm lấy cánh tay bị thương của Thái Mi, một tay đưa tới nắm lấy mảnh thủy tinh rút nhanh ra khỏi vết thương. Uhm… Thái Mi chỉ kịp rên lên thành tiếng liền nhắm chặt mắt bởi cơn đau đớn cắt thịt. Huy Vũ đưa mắt nhìn sắc mặt tái trắng của Thái Mi, mi tâm của hắn vô thức nhíu chặt vào nhau.

Gương mặt Thái Mi lấm tấm mồ hôi, cô mở mắt nhìn Huy Vũ, hì hụt lên tiếng: “Anh dù không ưa tôi, cũng đừng mạnh tay vậy chứ?” Cô đâu nhờ hắn rút mảnh thủy tinh. Hắn không những bóp mạnh cánh tay của cô ngược lại còn rút mảnh thủy tinh một cách thình lình trong khi cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.