Máu Tình

Chương 46: Dâm tặc cướp giường

“Là phòng nào đây?” Nhìn một lượt các phòng hoàn toàn giống nhau, Thái Mi không biết đâu là phòng của cô. Bọn họ không ai nói cho cô biết mà cô cũng không thấy ai ở gần đây để hỏi.

Nhìn trái ngó phải, nhìn phòng này đến phòng khác cuối cùng quyết định vào đại một phòng. Chỉ là ngủ một đêm, cô vào phòng nào lại không được. Thái Mi mở ngay cánh cửa của căn phòng trước mắt, đảo mắt nhìn quanh một lượt khắp căn phòng hoàn toàn không có bóng dáng con người. Cô vui sướиɠ nhìn thấy cái giường nệm trước mắt, cả ngày hôm nay cô thật vất vả, cô thèm được một giấc ngủ dài đến tận ngày mai.

Dáng người vừa rồi vẫn đứng ngoài cửa đã lập tức lao nhanh đến chiếc giường, phóng người lên một cái thả người nằm tự do trên chiếc giường rộng rãi. Cảm giác được nằm thật sảng khoái nhưng sẽ tốt hơn nếu cô được rời khỏi nơi này. Thái Mi thầm nghĩ ngày mai nhất định cô sẽ tìm cách trốn khỏi đây, nếu Chí Khanh về lại cô càng khó có cơ hội rời khỏi đám người Long gia. Mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, Thái Mi vừa nhắm mắt nhanh chóng đã đi du lịch cùng Chu Công.

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Huy Vũ cơ thể không mặc đồ, hắn dùng chiếc khăn tắm quấn ngang từ thắt lưng phủ xuống đầu gối. Trên tay cầm lấy chiếc khăn khác lao khô đầu tóc ướt sủng từ trong phòng tắm bước ra. Cảm giác có điều khác thường, hắn đưa mắt liếc nhanh về phía chiếc giường. Đập ngay vào mắt hắn là Hà Thái Mi đang nằm ngủ say mê trên đó. Dáng người nằm không ngay ngắn, tay chân để lung tung tứ phía, chiếc chăn bên cạnh cô dường như cũng không động đến.

Lạnh quá, thời tiết Damman không lạnh tại sao về đêm lại lạnh thế này. Cô lại quên đấp chăn rồi sao? Thái Mi hai mắt nhắm ghì không mở đưa tay quờ quạng tìm chiếc chăn. Mần mò tìm kiếm một cách vô thức cuối cùng tay cũng mò đến chiếc chăn. Cô kéo chiếc chăn về phía mình, hai con mắt vẫn không chịu mở phủ chiếc chăn che kín từ đầu đến chân.

Vẫn còn lạnh, chiếc chăn vô tác dụng với nhiệt độ như trong tủ lạnh. Thái Mi hất tung tấm chăn sang bên, cô bật người ngồi dậy. Mắt nhắm mắt mở tìm chiếc điều khiển máy lạnh, vừa rồi cô quên điều chỉnh nhiệt độ trước khi ngủ.

Nhìn khắp chiếc giường không thấy, Thái Mi định bước xuống giường sang nơi khác tìm. Hai con mắt vẫn còn ngáy ngủ dường như đã nhìn thấy thứ gì đó. Thái Mi không vội bước xuống giường, cô đưa tay gãi đầu lờ mờ nhìn dáng người trước mắt.

Đôi bàn chân mang một đôi dép dùng để đi trong nhà, một chiếc khăn màu trắng quấn ngang thân dưới, trên tay cầm theo cùng một chiếc khăn màu trắng khác, một cơ ngực rắn chắc màu đồng đang lấm tấm những giọt nước chảy dài, một gương mặt lạnh lẽo với ánh mắt khủng bố có thể xuyên qua tảng đá mà nhìn chọc chọc vào cô.

Bất động, Thái Mi đang ngáy ngủ chưa hoàn hồn vẫn còn lưu luyến chưa muốn tạm biệt Chu Công nay cũng bất động. Hai con mắt của cô đột nhiên mở to nhìn người đang đứng trước mắt, não của cô như muốn nổ tung. Long Huy Vũ, tại sao hắn lại ở đây?

Long Huy Vũ vẫn đứng nguyên vị trí, hắn không lên tiếng chỉ dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn người phụ nữ trước mắt vẫn còn ngồi lì trên giường của hắn.

Đông cứng, cơ thể cô không phải bất động mà vì tia nhìn lạnh lẽo của người trước mắt đã đóng băng cô. Bây giờ cô mới biết không phải nhiệt độ Damman lạnh mà vì khí lạnh từ Long Huy Vũ phát ra. Sáng sớm cô đã nằm mơ thấy hắn, tại sao đến tối cô ngủ vẫn nhìn thấy hắn là sao chứ? Đúng rồi, chỉ là mơ, khi sáng là mơ thì bây giờ cũng là mơ. Nếu đã là mơ thì lúc này cô nên nằm xuống, cô nên tiếp tục đi chơi cùng Chu Công thì sẽ không nhìn thấy hắn nữa.

Cảm thấy quyết định của cô là đúng đắn, cô mỉm cười thả người nằm xuống. Chu Công ơi là Chu Công, ông mau đến rước tôi đi đi.

“Á… Anh làm gì vậy?” Thái Mi giật nảy người vội hét toáng.

Long Huy Vũ bước về phía cạnh giường đưa tay bế cô lên, mặc cô la hét đưa chân đá mạnh cánh cửa ra ngoài. Một cái vung tay tuyệt tình ném thẳng cô ra ngoài cửa.

Nằm dài trên nền nhà với cái mông đau điếng vì mới bị ném xuống, Thái Mi nhăn mặt đưa tay sờ mông ngước mặt nhìn Huy Vũ cau giọng quát: “Anh đang làm gì vậy hả?” Cô không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Cô đâu chọc giận gì hắn, vì nguyên nhân gì hắn lại ném cô ra ngoài này.

Thấy Thái Mi không những không biết tội ngược lại còn lớn tiếng, sắc mặt Huy Vũ trở nên tối sầm, hắn trầm giọng: “Đi chỗ khác ngủ.” Giường của hắn mà cô cũng dám nằm lên, cô ta đúng thật gan to lớn mật.

Thái Mi nhướng mày, hắn là đang giành chỗ ngủ với cô. Sự sợ hãi vốn vì bị ném ra ngoài oan ức đã tan biến, cô là đang câm phẫn nay lại càng câm phẫn bội phần liền lên tiếng phản bát: “Tại sao chiếc giường nào của tôi anh cũng đều cướp lấy?” Trước kia khi ở nhà của cô, cũng là hắn giành lấy giường của cô, khiến cô trong suốt mấy ngày liền phải ngủ ghế sofa. Bây giờ hắn lại muốn giành giường với cô, hắn đúng là một tên bá đạo, không, hắn là một tên chuyên cướp giường ngủ của phụ nữ, là một tên da^ʍ tặc.

“Đây là phòng của tôi!” Sắc mặt hắn mặc dù tối sầm vì tức giận nhưng hắn vẫn là nghĩ đến Chí Khanh nên không ra tay với Thái Mi.

Rầm. Cánh cửa phòng lập tức đóng ngay sau lời nói của Huy Vũ. Thái Mi ngây người, đây là phòng của hắn. Ngẫm nghĩ lại một hồi thì đúng thật vừa rồi cô không biết là phòng của ai đã vội chui vào ngủ.

Bậy rồi, là cô bậy rồi. Gương mặt méo mó đến mức đáng thương, bao nhiêu sức lực dồn vào tiếng hét thật lớn: “Chí Khanh!” Cô khóc nức nở, mặc dù chẳng có một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Đứng bên cạnh cửa phòng, Hạo Nhân đã mặc đồ ngủ đứng nhìn về phía Thái Mi đang ngồi khóc lóc om sòm trên nền nhà. Anh ta đưa ngón trỏ ngoáy ngoáy lỗ tai: “Hà Thái Mi, cô có thể nào để chúng tôi được ngủ yên không?”

Suốt cả ngày bọn họ bắn gϊếŧ ngoài đường, chưa đủ mệt hay sao. Huống hồ gì sáng mai bọn họ còn phải đối mặt với những tình huống căng thẳng. Cô ta không biết mệt, cũng phải biết nghĩ cho bọn họ chứ?

Thái Mi gương mặt méo mó, vẫn ngồi ì ra đó quay mặt nhìn sang Hạo Nhân, cô vừa khóc vừa nói: “Người tốt, anh ta bắt nạt tôi!” Thái Mi đưa tay chỉ thẳng về phía cửa phòng của Huy Vũ. Mặc dù là lỗi từ cô, nhưng có nhất thiết phải ném cô ra khỏi phòng đến không thương xót như thế này không?

Hai chữ “người tốt” như xoáy vào hai lỗ tai của Hạo Nhân, anh ta nhăn mặt nhíu mày đưa bàn tay lên bất lực dây dây mi tâm.

“Nửa đêm nửa hôm cô chui vào phòng Huy Vũ làm gì chứ?”

Thái Mi đưa mắt về phía căn phòng bên cạnh phòng Hạo Nhân, Dương Nhẫn đứng trước cửa phòng, anh ta tuy đã mặc đồ ngủ nhưng gương mặt vẫn hoàn toàn tỉnh táo không giống với Hạo Nhân đang trong cơn buồn ngủ.

Dương Nhẫn cười cười tiếp tục nói: “Chỉ ném cô ra khỏi phòng, xem ra đã khoan dung cho cô lắm rồi.” Nói xong liền quay trở về phòng đóng cửa.

Thái Mi dẹp ngay vẻ mặt méo mó, cô lớn giọng: “Tôi đâu phải muốn chui vào phòng của anh ta. Nếu không phải vì các anh không chỉ phòng tôi có thể vào lộn phòng sao?”

Hạo Nhân nhíu chặt hai con mắt, đưa tay phớt lờ vội nói: “Được rồi được rồi. Là lỗi do tôi, tôi xin lỗi cô là được chứ gì? Phòng của cô nằm bên cạnh phòng của Dương Nhẫn. Cô làm ơn qua đó ngủ giùm tôi.”

“Nhưng…”

“Cô còn ngồi đó lãi nhãi tôi không đảm bảo Huy Vũ sẽ không làm gì cô.” Hạo Nhân gương mặt nghiêm túc lên tiếng khẳng định.

Thái Mi nín lặng lời nói, cô tém gọn mái tóc sang sau tai. Không nói không rằng đứng lên phủi bụi bên hai cái mông. Chẳng thèm nhìn mặt Hạo Nhân bỏ đi ngang qua anh ta rồi vào đúng phòng của cô mà mở cửa bước vào. May là Hạo Nhân đã nhắc nhở cô, nếu không Đại Ác Ma trong căn phòng đó nổi điên, cô lúc này chẳng biết tìm đâu ra một Tô Chí Khanh làm lá chắn cho cô.

Hạo Nhân vẻ mặt khó chịu vì bị cắt ngang giấc ngủ nửa chừng, nhưng không tránh khỏi phải cong môi cười. Cô ta vì cớ gì ai cũng không sợ, chỉ sợ mỗi một Long Huy Vũ.

“Thái Mi, Thái Mi!” Đứng cạnh giường thúc tay gọi Thái Mi mãi nhưng cô vẫn ngủ lì không tỉnh giấc. Hạo Nhân nhíu mày, bọn họ không có nhiều thời gian đợi cô, lại một lần nữa cố gắng đánh thức cô: “Trời sáng rồi, cô mau dậy đi, chúng ta còn phải lên đường. Thái Mi, cô nghe tôi gọi không vậy?”

Cơ thể đang ngủ say vì bị Hạo Nhân thúc nên lắc lư không ngừng, Thái Mi hai mắt nặng chịt nhìn nhìn Hạo Nhân mờ nhạt: “Hạo Nhân, bây giờ đến lượt anh giành giường ngủ với tôi sao?” Lời vừa nói xong hai con mắt của cô mở như không mở đã nhắm lại ngay tức khắc.

“Nè, Thái Mi, cô không được ngủ nữa, mau dậy đi, mọi người đang đợi cô.” Hạo Nhân vội vàng thúc vào tay Thái Mi ngăn không cho cô ngủ tiếp.

Nhưng dù Hạo Nhân có cố thúc đẩy kêu gọi cô thế nào cũng chỉ như đang cố kêu gọi một xác chết. Thái Mi dường như chỉ cau mày vì bị làm phiền ngoài ra không có biểu hiện khác thường nào. Hạo Nhân bó tay, anh ta không nên đánh thức cô bằng biện pháp bình thường này. Suy nghĩ thoáng lướt qua trong đầu, Hạo Nhân đáy mắy ánh lên tia gian xảo, vội thúc mạnh vào vai Thái Mi hét lớn bằng giọng điệu vô cùng khẩn cấp: “Thái Mi, mau dậy thôi, kẻ thù sắp tấn công vào đây rồi. Mau dậy đi!”

Thái Mi mi tâm nhíu chặt, hai con mắt không chịu mở đưa tay gạt bàn tay đang làm phiền trên vai của cô liền cất giọng cau có: “Kẻ thù nào tấn công vào được tận đây, đừng phá nữa, để tôi ngủ.”

Lần này thật sự Hạo Nhân bất lực trước giấc ngủ của Thái Mi, cô nàng dù ngủ say mê nhưng đầu ốc lại luôn tỉnh táo. Cô ta biết bản thân đang ngủ trong bản doanh của Long gia thì không kẻ thù nào có thể tấn công vào được, xem ra mang kẻ thù ra dọa cô bằng thừa.

Hạo Nhân thở phì chào thua, mi tâm khẽ nhíu lại nhìn Thái Mi: “Huy Vũ, cậu vào đây làm gì?”

“Đại Ác Ma!” Thái Mi bất ngờ lên tiếng, cô bật người ngội dậy, hai con mắt mở to mang tia kinh hãi mà nhìn quanh căn phòng tìm kiếm, hoàn toàn không giống như người vừa mới tỉnh giấc ngủ.

Phía trước không có, phía sau không có, nhìn quanh trên giường cũng không có. Thái Mi vội mở tấm chăn đang đấp trên người cô lên, cúi đầu nhìn vào cũng chẳng thấy Long Huy Vũ đâu. Hành động đưa mắt tìm người của Thái Mi thật khiến Hạo Nhân đứng nhìn phải rùng người kinh hãi, Huy Vũ chui vào trong chăn đấp của cô làm gì chứ?

Thái Mi lại quay đầu tứ phía nhìn một lượt, trong căn phòng ngoại trừ cô ra cũng chỉ còn mỗi Lý Hạo Nhân, vội vàng hỏi: “Đại Ác Ma đâu, Long Huy Vũ đâu?”

Khóe môi Hạo Nhân là một đường cong hiện rõ tia cười tao nhã, không nói không rành chỉ nhún vai một cái lắc đầu.

Thái Mi ngây ngô ngồi nhìn Hạo Nhân chẳng hiểu ra làm sao. Vừa rồi trong giấc ngủ cô rõ ràng nghe thấy có người nói Huy Vũ đang vào đây, vậy anh ta đâu chứ?

“Lý Hạo Nhân, anh bây giờ lập tức biến khỏi phòng tôi.”

Giọng Thái Mi quát lớn vang dội khắp dãy phòng ngủ. Sau khi định hình hay nói đúng hơn là hoàn hồn sau giấc ngủ, Thái Mi mới biết là do kẻ trước mắt cố tình quấy rối. Thái Mi cô ghét nhất là bị người khác làm phiền khi đang ngủ, lại còn mang cái tên đáng ghét ra dọa cô. Bình hoa đặt trên bàn bên cạnh liền được cô chụp lấy không cần nhắm vị trí vẫn có thể chính xác ném vào ngay mặt kẻ đang bày ra gương mặt cười trí trá kia.

“Cậu bị làm sao vậy?” Vừa nhìn thấy Hạo Nhân ngồi vào xe với một vết bầm đỏ trên trán, Dương Nhẫn nhớ là vừa rồi vẫn thấy cậu ta lành lặn sao bây giờ lại có vết bầm kia. Không tránh khỏi hiếu kì liền lên tiếng hỏi.

Hạo Nhân ngồi vào ghế sau, bên cạnh là Huy Vũ và Dương Nhẫn. Anh ta đưa tay chạm vào vết bầm, nhìn Thái Mi đang ngồi vào ghế phụ phía trước. Hạo Nhân không biết nên trả lời thế nào với Dương nhẫn, chỉ có thể cong lên tia cười tùy ý.

Dương Nhẫn nhìn về phía Thái Mi đang mặt mày hậm hực thắt dây an toàn vào người, lại nhìn sang Hạo Nhân: “Là cô ta đánh cậu?” Trong bản doanh này, ngoại trừ Thái Mi ra thì có ai dám làm bị thương Lý ngũ thiếu của Long gia chứ? Nhưng với thân thủ của Hạo Nhân dù Thái Mi có đánh lén cũng khó mà làm cậu ta bị thương huống hồ gì là bị thương trên mặt. Dương Nhẫn càng nghĩ càng không thông.

Hạo Nhân bật cười hì lên tiếng: “Tớ nhịn không được cười nên không né kịp lọ hoa bay tới.” Anh vừa rồi có thấy lọ hoa bay tới chỉ là nhìn dáng vẻ ngây ngô của Thái Mi khiến anh ta mãi lo cười, phản xạ cũng vì thế mà chậm hơn ngày thường lãnh trọn lọ hoa lên đầu.

Thái Mi nghe xong quay người trừng mắt với Hạo Nhân: “Còn có lần sau sẽ không chỉ là bị thương nhiêu đó!”

“Còn có lần sau sao? Đến khi đó, Huy Vũ!” Hạo Nhân đưa tay thúc vào người Huy Vũ đang ngồi cạnh rồi nói tiếp: “Cậu hãy vào mà đánh thức cô ta, tớ không đủ khả năng.”

Thái Mi không ngờ Hạo Nhân lại lôi Huy Vũ vào chuyện này, cô lẳng lặng đưa mắt nhìn sang Huy Vũ liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo đang chiếu tướng vào cô. Không nghe thấy hắn nói gì, Thái Mi lại rời mắt về phía Hạo Nhân với tia nhìn gϊếŧ người vốn định lên tiếng lại bị chặn lại bởi một giọng nói bá đạo.

“Còn có lần sau, cậu cứ ném thẳng cô ta ra ngoài.” Hạo Nhân thương xót cô ta nhưng hắn thì không, ném cô ta ra ngoài sợ gì cô ta không tỉnh ngủ.

Thái Mi quay sang liếc Huy Vũ: “Các anh lôi tôi theo cùng làm gì?” Cô đâu nói sẽ đi cùng với bọn họ, vốn dĩ đợi sau khi ngủ một giấc đã đời tới tận trưa cô sẽ tìm cách rời khỏi nơi này. Ba người Huy Vũ lúc đó hẳn đã đi đến cuộc họp cô sẽ dễ dàng trốn thoát hơn. Nào ngờ mới bửng sáng thế này bọn họ đã lôi cô đi rồi, còn chưa cho cô được ăn sáng.

Dương Nhẫn phất tay ra hiệu cho xe chạy: “Hôm qua đã nói rồi, Chí Khanh muốn cô lúc nào cũng ở cạnh chúng tôi.”

Thái Mi nghe xong lời giải thích cảm thấy đầu đau vô cùng, Chí Khanh không biết là quan tâm cô hay hại cô nữa. Không tức giận, chỉ có bất lực cô tự lẩm bẩm với chính mình: “Tôi không phải trẻ em, các anh cũng không phải bảo mẫu, bắt tôi luôn bên cạnh làm gì chứ?”

“Cô nhắc lại lời vừa rồi!” Huy Vũ đột nhiên lên tiếng. Mặc dù lời nói vừa rồi của Thái Mi rất nhỏ nhưng bên trong xe yên tĩnh, những người ngồi trong xe càng không phải người thường thế nên từng lời từng chữ từ miệng Thái Mi nói ra đều lọt cả vào tai bọn họ.

Hạo Nhân và Dương Nhẫn ngồi hai bên Huy Vũ cong môi cười cười, cô ta nói bọn họ là bảo mẫu, dám nói thế trước mặt bọn họ luôn cơ đấy.

Giọng nói lạnh lùng đều đều từ phía sau vang ra khiến Thái Mi lạnh toát người. Cô co đầu rút cổ quay lại nhìn người đối diện, khóe môi cô thấp thoáng một nụ cười nhạt, chậm rãi cô nói: “Tôi nói là tôi vẫn chưa ăn sáng. Các anh làm thế nào thì làm đừng để tôi nhịn đói đi vào cuộc họp.” Kêu cô thuật lại lời nói vừa rồi, cô không ngu ngốc đến mức độ mất lí trí thuật lại lời nói khác nào thách thức hắn ra tay với cô. Nhưng cô thật lòng rất đói bụng. Hạo Nhân đánh thức cô dậy, bắt cô vệ sinh nhanh chóng vừa mới thay xong bộ đồ đã lôi cô ra khỏi phòng đi cùng bọn họ. Cuộc họp sắp tới hẳn là kéo dài rất lâu, bụng cô không chịu nổi.

“Đó là tự cô ham ngủ.” Nhìn dáng điệu nhút nhát lẫn sang chuyện khác của Thái Mi, Dương Nhẫn bất giác người khà.

Trong khi bọn họ đang ngồi ăn sáng, thuộc hạ của bọn họ không biết bao nhiêu lần thông báo vẫn không gọi cô dậy được. Mãi đến khi ăn sáng xong hai người Huy Vũ và Dương Nhẫn ra ngoài xe đợi còn Hạo Nhân thì vào phòng đánh thức cô. Chính xác là mười lăm phút sau Hạo Nhân mới lôi được cô ra ngoài. Thế nên mọi người đều đã ăn sáng no bụng chỉ còn mỗi mình cô là đói meo.

Thái Mi cau mày, nói vậy là quyết định không cho cô ăn sáng, cô liền lên tiếng: “Không cần biết. Các anh không cho tôi ăn sáng, tôi nói với Chí Khanh các anh ngược đãi tôi.” Dứt lời một cái xoay người ngồi thẳng, nói chuyện với ba người Huy Vũ chỉ khiến cô tức giận.

Hạo Nhân nhìn gương mặt ấm ức vì không được ăn sáng của Thái Mi khiến anh ta bất giác đưa tay sờ lên trán mà cười khổ. Dương Nhẫn nhướng mày nhìn Huy Vũ, anh ta còn tưởng là lỗ tai mình nghe lầm, cô ta mang Chí Khanh ra uy hϊếp bọn họ. Ngược lại với hai kiểu cười bất lực của Hạo Nhân và Dương Nhẫn, Huy Vũ không có biểu hiện khác thường chỉ nhắm mắt lại tựa như nghỉ ngơi. Cô ta làm rần rần cả buổi, cuối cùng cũng chỉ đòi một buổi ăn sáng, hắn không hiểu nổi một buổi ăn đối với cô lại quan trọng như vậy sao.