“Chí Khanh, chúng ta đi đâu đây?” Thái Mi quan sát bên ngoài, tuy cô không
định được phương hướng nhưng cô cảm nhận được đám người Chí Khanh đang
mỗi lúc một đi sâu vào sa mạc.
“Cướp dầu thô!” Chí Khanh cất giọng lạnh lùng, anh ta không hề có ý che dấu Thái Mi.
Thái Mi không biểu lộ sự kinh ngạc, cô cất giọng đều đều: “Long gia không
nghèo đến mức phải đi cướp dầu mỏ. Long gia các anh nghề sản xuất vũ khí là chính, sản xuất dầu mỏ là phụ. Nhưng xem ra nghề phụ này các anh rất thuận mắt.”
Trước đây khi còn là sát thủ, Thái Mi có không ích
nhiều lần nghe người trong giang hồ bàn tán về Long gia. Long gia từ khi thành lập luôn đặt trọng tâm vào việc chế tạo vũ khí và đồ công nghệ
cao. Việc bọn họ dùng thủ đoạn để chiếm mất một nửa quyền lực ở Ghawar
cũng đủ biết Long gia tương lai không phải chỉ dừng lại ở lĩnh vực là
nhà sản xuất vũ khí mà họ còn muốn đứng đầu tên tuổi trong lĩnh vực dầu
mỏ.
“Bộ não của cô xem ra vẫn còn sử dụng được.” Nghe thấy Thái
Mi nói được lời này thì đầu ốc của cô ta cũng không phải thuộc dạng bỏ
đi, Thế Phong hiếm hoi lên tiếng khen ngợi Thái Mi.
Chí Khanh nhìn Thái Mi bằng ánh mắt hài lòng: “Ghawar chỉ là một bước đệm.”
Trầm mặc một lát, Thái Mi lên tiếng: “Nghề khai thác dầu mỏ lợi nhuận rất
cao nhưng so với việc các anh buôn bán vũ khí thì số tiền lợi nhuận đó
chẳng ăn nhầm vào đâu. Các anh có một nữa lợi nhuận ở Ghawar cũng là có
tiếng nói trong OPEC. Nhưng thứ bọn anh muốn chính là khống chế thị
trường dầu mỏ ở Châu Âu. Chí Khanh, Long gia của các anh quá ngạo mạng
rồi!” Dầu mỏ là thứ nguyên liệu chủ chốt nắm toàn bộ vận mệnh của một
quốc gia, nếu Long gia trở thành vua của dầu mỏ thì thế giới có nên nói
là đại nạn.
Chí Khanh gương mặt vô cảm nhếch mép: “Em nói thiếu rồi, phải là khắp bốn châu lục mới đúng.”
Nhìn vào tia cười lạnh lẽo trong đôi mắt không chút cảm xúc của Chí Khanh,
Thái Mi chợt rợn xương sống. Cô cảm thấy may mắn vì có một người anh kết nghĩa biết quan tâm cô như Chí Khanh, nhưng đôi lúc cô cảm thấy việc có người anh kết nghĩa đáng sợ như Chí Khanh có phải là điều may mắn hay
là thảm họa mà cô cần phải tránh xa.
Đang lúc Thái Mi chìm sâu
vào sự nghi hoặc thì giọng nói của Chí Khanh vang ra: “Em yên tâm, tuy
anh đưa em đi cùng nhưng anh sẽ không để em dính liếu vào cuộc chiến của bọn anh.”
Thái Mi gượng cười: “Mong là vậy!”
Sa mạc cát
vàng trãi đầy đến tận cuối chân trời, dưới ánh nắng gắt gao của mặt trời là hàng trăm chiếc xe tải chứa hàng chục triệu lít dầu thô đang nối
đuôi nhau di chuyển. Theo cạnh hai bên đoàn xe cách đoạn là những chiếc
xe Jeep đã được cải tạo hoành tráng, là đội hình hộ tống bảo vệ đoàn dầu thô. Từ trên trời cao nhìn quang cảnh bên dưới đòan xe tải chở dầu tựa
một con rắn màu đen khổng lồ nghênh ngang tung hoành trên lãnh địa của
chúng, độc bá cả vùng cát vàng mênh mong hoang dã.
Thông qua
gương chiếu hậu phản chiếu, phía sau đoàn xe hộ tống có đến khoảng hơn
mười chiếc xe Jeep mui trần khác đang đuổi tới, người đàn ông ngồi bên
ghế phụ khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ, nói vào tọa đàm: “Chúng ta
có khách!”
Từ bên trong tọa đàm vang ra giọng nói cười cợt: “Lại là bọn cướp sa mạc. Lần này chúng rút kinh nghiệm, cũng biết huy động
lực lượng đông vậy.”
Lại một giọng khác vang ra đầy ngạo mạng:
“Lần trước bị chúng ta đánh đuổi tháo chạy như chó cùng đường. Lần này
diệt sạch trọn mẻ, để xem bọn chúng còn dám dòm ngó đến chúng ta nữa
không?”
Ả Rập Saudi là vương quốc của Hồi giáo, tuy nhiên vương
quốc này lại có nhiều thế lực địa phương tồn tại phức tạp. Việc cướp sa
mạc lộng hành cũng không có gì kinh ngạc đối với bọn người lăn trãi dày
dặn kinh nghiệm như đoàn hộ tống dầu thô này.
Cách đây vài năm,
người của Nedast Rappu mỗi lần cho người vận chuyển dầu thô mang đi xuất khẩu hầu như không lần nào là không bị bọn cướp sa mạc tấn công. Bọn
cướp sa mạc xuất hiện và hành động rất nhanh, chỉ cần cướp được một hay
hai chiếc xe tải, bọn họ đều rút lui nhanh chóng. Nhưng từ sau khi Long
gia đặt một chân vào Ghawar, lượng vũ khí cũng như nhân lực đều được
tăng cường gấp ba bốn lần bình thường. Đám cướp sa mạc nhiều lần chạm
phải thế lực hùng mạnh của Long gia đều không có được kết cục mong muốn, còn mạng quay về đối với người đó đã là phước lớn mạng lớn. Vì động tới Long gia, chỉ cần một quả bom nho nhỏ Long gia đã dễ dàng tiêu diệt bọn họ.
Nhưng theo thông tin gần đây nhận được, đội người hộ tống
bảo vệ đoàn xăng dầu không phải do người Long gia mà là người của Nedast Rappu, bọn cướp sa mạc bấy lâu đói khát vừa biết tin này đều không
tránh phải thèm thuồng. Vậy nên nhiều lần bọn họ đã phục kích cướp dầu.
Nhưng đám người của Nedast Rappu có được vũ khí của Long gia, điều này
khiến bọn họ tổn thương nhân lực không ích mà vẫn không cướp được gì.
Thế nên người của Nedast Rappu càng tỏ ra hóng hách, có vũ khí của Long
gia, bọn cướp sa mạc đừng hòng mơ tưởng có thể lại gần.
Ngay sau
những lời thoại gián tiếp qua tọa đàm, sáu chiếc xe hộ tống gần nhất ở
phía sau quay đầu chạy ngược hướng đoàn xe tải một đoạn, quan sát phạm
vi an toàn mà đạn không bắn trúng thùng dầu để tránh gây nổ. Đám người
hộ tống mặt đầy hưng phấn trên tay cầm những khẩu súng hạng nặng nhắm về phía đoàn xe cướp. Một tiếng nổ cực lớn vang ra, một trong số sáu chiếc xe hộ tống vừa mới quay đầu trong khoảng khắc bị trúng đạn, chiếc xe
bốc cháy bị ném mạnh trên không trung. Chiếc xe chạy cạnh không kịp
tránh né bị chiếc xe bốc cháy rơi đúng vào, không tránh khỏi số phận
cùng lúc nổ tung. Bốn chiếc xe còn lại nhanh chóng đánh tay lái rẽ sang
bên tránh bị liên lụy bởi mảnh vỡ cũng như lực nổ của hai chiếc xe.
“Bọn chúng không phải là cướp sa mạc.” Một giọng nói quát lên đầy kinh ngạc, bọn cướp sa mạc không thể có hỏa lực mạnh đến mức này.
Ban đầu,
đám thuộc hạ của Nedast Rappu lầm tưởng đoàn xe đuổi theo phía sau là
bọn cướp sa mạc nên đã ỷ lại, bọn họ vốn định dùng những khẩu súng hạng
nặng bắn chết đám người phía sau nhưng không ngờ đám người đó lại dùng
đến đại pháo. Có thể tính toán cự ly quăng nổ không ảnh hưởng đến đoàn
xe tải chở dầu thô đang đi phía trước thì đám người này thật bản lĩnh.
Đám cướp sa mạc ngu ngốc không tính toán được điều này, đám người tấn
công thật không phải dạng tầm thường. Nhận ra được điều này, đám người
của Nedast Rappu lập tức ném những khẩu súng sang bên nhanh chóng di
chuyển khẩu đại pháo về phía đối phương.
Một bên đang chuẩn bị,
một bên đã chuẩn bị từ trước, không cần suy nghĩ cũng đủ biết bên nào
lợi hại hơn bên nào. Huống chi đám người đang tấn công đều tỏ rõ sở
trường của mình, khẩu đại pháo được vác trên vai và nhắm bắn hầu như
bách phát bách trúng. Bốn chiếc xe của đoàn hộ tống khi đang loay hoay
xoay chuyển nòng pháo thì những viên đạn đã liên tục bay về phía xe của
bọn họ. Dù mắt có nhìn thấy thì tay vẫn không kịp đánh bánh lái, vừa
nghe thấy những tiếng nổ ầm tai cũng chính là thời điểm những chiếc xe
nổ tung. Hàng loạt tiếng nổ vang ra, liên tục những ngọn lửa do vụ nổ
ùng vang gây âm thanh đinh tai, bốn chiếc xe liên tục đánh bật bay lên
không trung. Có chiếc lộn cả mấy vòng trúng phải chiếc xe đang bay bên
cạnh tạo ra những tiếng nổ liên hoàn.
Nắng sa mạc gây gắt nhưng
vào thời điểm sáu chiếc xe phát hỏa tạo ra sức nóng như chính sức nóng
hủy diệt của nguồn năng lượng mặt trời phát tán, khiến không khí xung
quanh như bị thiêu đốt. Sa mạc hoang vắng càng trở nên hùng tráng bởi
những ngọn lửa khổng lồ nhìn đến nhức mắt.
Hơn mười chiếc xe Jeep không vì hạ gục được sáu chiếc xe hộ tống mà dừng lại. Vận tốc hầu như
không thuyên giảm hung hăng ngạo mạng vượt qua sáu đóm lửa tăng tốc đuổi theo đoàn xe vận chuyển dầu phía trước.
Từ phạm vi phát nổ chạy dọc theo đoàn xe chở dầu, đón đầu đoàn xe không xa là chiếc xe địa hình nằm trung tâm và lùi về sau khoảng một bánh xe là bốn chiếc xe Jeep đậu hai bên. Ngồi bên trong chiếc xe địa hình, Thái Mi dùng ống dòm quan
sát tình hình đoàn xe tải di chuyển.
“Hỏa lực mạnh thật!” Tuy
phạm vi Thái Mi đang ngồi rất xa, những tiếng nổ truyền đến tai cô tuy
không phải là chấn động nhưng cực lớn cùng với những cảnh tượng đã thu
vào mắt cô thông qua ống dòm. Những đóm lửa đỏ rực bay lên không trung
trong nháy mắt bùng nổ, những mảnh vỡ bay khắp tứ phía tựa như pháo hoa
được bắn lên bầu trời rồi nở rộ. Giữa sa mạc rộng lớn, pháo hoa nở rộ
một màu đỏ rực càng trở nên hùng tráng và diễm lệ.
“Như thế này
vẫn chưa đủ.” Không giống như Thái Mi, Chí Khanh không cần dùng ống dòm
vẫn biết phía bên kia đã trở thành biển lửa.
“Cô đi cùng chúng
tôi, có thấy gì cũng đừng tỏ vẻ phấn khích quá, như thế chúng tôi sẽ rất mất mặt.” Thế Phong nhăn mặt nhíu mày, chỉ vài tiếng nổ nhỏ bé mà cô ta đã mắt tròn mắt dẹt. Nếu người khác biết được đi theo những vị thiếu
gia của Long gia lại có kẻ quê mùa như cô thì không biết sĩ diện bọn họ
phải mang cất vào đâu.
Ngược lại vẻ mặt không hài lòng của Thế
Phong, Chí Khanh lại bày ra ánh mắt mang tia cười nuông chiều, anh ta
nhìn Thái Mi với cái ống dòm trên tay, ôn nhu lên tiếng: “Em muốn xem
tận cảnh?”
Vừa nghe xong, Thái Mi lập tức ném chiếc ống dòm sang
bên, quay mặt sang nhìn Chí Khanh với vẻ hào hứng: “Có không?” Những
chiếc xe bị nổ đó nằm ở phạm vi quá xa, nếu không có ống dòm cô cũng chỉ có thể nhìn thấy những đóm lửa lớn, nếu cảnh tượng vừa rồi là ở trước
mắt sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều.
Chí Khanh mỉm cười, bàn tay anh ta
đưa ra ngoài cửa kính xe phất tay ra lệnh. Một tiếng nổ kinh thiên động
địa lập tức vang ra, đập ngay vào mắt Thái Mi là chiếc xe tải chở dầu
đang chạy đầu trong nháy mắt phát hỏa rồi nổ tung. Xăng dầu là thứ dễ
phát nổ thế nên những chiếc xe tải khi đang vận chuyển tuy nói bám sát
theo sau nhưng tất cả đều giữ khoảng cách an toàn cho nhau. Nếu có chiếc phát nổ thì những chiếc gần đó sẽ có cơ hội tránh né không bị ảnh hưởng di chuyền. Nhưng vì hỏa lực mà người của Long gia vừa bắn ra không phải súng đạn bình thường, thế nên thùng xăng vừa đóm lửa đã lập tức phát
nổ. Chiếc đi theo sau tuy nhìn thấy nhưng không kịp đánh bánh lái đã bị
ảnh hưởng bởi chiếc đi đầu, thùng dầu trên xe không chịu nổi sức nóng
tấn công lập tức tự phát hỏa dần dần tạo ra thêm một tiếng nổ kinh động
đất trời. Trong khoảng thời gian chiếc thứ hai tạo ra ngọn lửa và phát
hỏa thì những chiếc theo sau đó đã thắng lại vừa kịp lúc không bị ảnh
hưởng cùng.
Đất sa mạc khô cằn lại không thể dẫn nước di chuyển
được như trên nền gạch, thế nên lượng dầu trong hai thùng xăng dầu ngay
sau khi nổ tung đã chảy xuống mặt đất. Dầu là loại chất lỏng dạng đặc sẽ không dễ dàng tràn chảy càng không thể thắm sâu xuống lòng đất khô cằn. Thế nên lượng dầu vẫn nằm trong phạm vi phát
Chiếc xe địa hình
nằm ở vị trí khá xa rất an toàn để người ngồi bên trong tiện bề quan
sát. Tuy ngồi bên trong xe nhưng Thái Mi vẫn cảm nhận được sức nóng
thiêu đốt đang vây quanh người cô. Cảnh tượng trước mắt không thể nói
hùng vĩ mà quá xa xỉ, quá hoang dã. Thái Mi quay sang nhìn vào ánh mắt
của Chí Khanh và Thế phong, hai đôi mắt do phản chiếu bởi ngọn lửa trở
nên đỏ ngầu càng tỏ ra sự lạnh lùng tàn nhẫn của đám người Long gia.
Thái Mi tưởng rằng Chí Khanh chỉ cho nổ chiếc xe Jeep hộ tống bên cạnh
cho cô xem, không ngờ anh ta một cái phất tay đã khiến hai chiếc xe tải
chở xăng dầu trong chớp mắt trở thành ngọn đuốc khổng lồ ngay trung tâm
sa mạc. Không cần nhìn Thái Mi cũng biết được kết cục của những người
ngồi bên trong hai chiếc xe tải đó sẽ thê thảm đến mức nào.
“Cô
sợ rồi sao?” Nhìn thấy Thái Mi đang bày ra ánh mắt kinh hãi nhìn hai
người bọn họ, Thế Phong khóe miệng cong thành tia cười ngạo mạng.
Thái Mi quay sang nhìn ngọn lửa khổng lồ trước mắt: “Tôi không sợ, chỉ thấy
quá tàn nhẫn.” Cô không hề nói dối, cô không ít nhiều lần trãi qua cảnh
mưa bom lửa đạn. Tuy khí thế và hoàn cảnh trước mắt hùng vĩ hơn những
lần cô chạm trán, chỉ là những người bên trong xe không dính liều đến
việc tranh giành giữa Long gia và Ả Rập Saudi, bọn họ vô tội không đáng
phải nhận cái chết không toàn thay này.
Thế Phong liếc mắt nhìn
Thái Mi, cất giọng mỉa mai: “Chẳng phải vừa rồi là cô muốn xem nên Chí
Khanh mới cho cô xem?” Hai chiếc xe tải chở xăng dầu hay nhiều hơn nữa
có bị nổ tung đều nằm trong dự liệu của bọn họ. Nhưng không nằm trong kế hoạch bày ra, nếu không phải vì Thái Mi muốn xem Chí Khanh sẽ không tạo ra một vụ nổ lớn rung chuyển đất trời để cho cô ta chiêm ngưỡng.
“Bọn họ không phải dân thường, tất cả đều là người dày dạn kinh nghiệm chiến đấu.” Chí Khanh cất giọng đều đều, những người được rèn luyện chiến đấu là những người đã chấp nhận phải có những cái chết tương tự thế này.
Bọn họ có gan gia nhập thì phải có gan hứng chịu kết quả.
Thái Mi không lên tiếng, cô biết ý câu nói của Chí Khanh. Ta không gϊếŧ người,
người cũng gϊếŧ ta, Thái Mi hiểu đạo lý này nên cũng hiểu sự tàn nhẫn
của đám người Long gia. Bọn họ là vua của hắc đạo, nếu tồn tại hai chữ
nhân tính chỉ e bọn họ không biết đã bị tiêu diệt mấy trăm lần rồi.
“Làm gọn vào!” Thế Phong lên tiếng ra lệnh khi nhìn thấy một vài chiếc xe tải rẽ bánh lái chạy trốn.
Chỉ ở lại hai chiếc xe bảo vệ hai bên xe Chí Khanh, hai chiếc ngoài rìa lập tức khởi động máy lao thẳng về hai phía đuổi theo những chiếc xe tải
chạy trốn.
Sáu chiếc xe hộ tống vừa bị tiêu diệt nhưng vẫn còn cả chục chiếc không bỏ cuộc vẫn bám sát bảo vệ đoàn xe tải. Hơn chục chiếc xe Jeep chở đám người Long gia phía sau đuổi theo, chính vì khoảng cách gần với đoàn xe tải nên hai bên không ai dám dùng đến đại pháo mà chỉ
dùng súng bắn. Tiếng súng nổ kịch liệt giữa hai bên giao chiến, đám
người Ả Rập dù được huấn luyện kỹ càng nhưng vẫn thua xa với đám người
Long gia dày dặn kinh nghiệm. Người bên trong xe hộ tống lần lượt lảnh
đạn, họ bị bắn bởi đám người Long gia tấn công và bị chính đồng bạn bên
cạnh bắn chết. Long gia làm việc không phải sơ sài, trong mỗi chiếc xe
hộ tống đều có người của Long gia cài vào, đương nhiên là nhằm mục đích
hổ trợ bọn họ trong những tình huống thế này.
Khống chế được
tình hình hiện tại, đám người hộ tống đều bị gϊếŧ sạch và bị ném xác ra
ngoài xe. Hiện tại chỉ còn lại người của Long gia và đám người nằm vùng
ráo riết bám sát theo đoàn xe tải đang có ý định tháo chạy. Trên mỗi
chiếc xe Jeep, ngoại trừ tài xế đang cầm lái, thì những người còn lại
lần lượt nhảy lên những chiếc xe tải đang bị bám sát. Nhanh nhẹn và điệu nghệ, trên mỗi chiếc xe tải đều được một người của Long gia leo lên. Họ chuyên nghiệp leo lên trên thùng xăng, nhanh nhẹn với mỗi bước chân như đang chạy trên mặt đất trong vài giây đã chạy đến đầu xe tải.
Một tay bám vào vị trí chắc chắn, một tay đưa xuống một phát súng bắn chết
người ngồi ghế phụ. Mà người vừa bị bắn chưa kịp chết đã bị bàn tay bên
ngoài tóm lấy kéo ra ngoài cửa kính xe. Người đó còn chưa rơi xuống mặt
đất thì người bên trên cũng đã lườn người ngồi vào vị trí vừa chiếm
được. Hành động nhanh đến mức người tài xế chưa kịp phản ứng đã bị người vừa ngồi vào chỉa súng khống chế.
Nhưng không phải trên chiếc xe nào cũng giống xe nào, một vài trường hợp vẫn là ngoại lệ. Người của
Long gia khi đứng trên đầu xe tải, anh ta không dùng súng chỉ bám hai
tay bên trên, hai chân hết sức tống mạnh vào người ngồi ghế phụ. Cơ thể
nhanh chóng lọt vào bên trong, ngay khi người ngồi ghế phụ ra đòn phản
thế thì đã bị con dao gâm trên tay người của Long gia đã cấm vào cổ, tay còn lại cầm lấy khẩu súng hướng thẳng vào đầu người lái xe.
Dưới sự linh hoạt và ra tay tuyệt tình, đám người thuộc hạ của Long gia
trong vài phút ngắn ngủi đã làm chủ được hơn trăm chiếc xe tải chở dầu.
Thái Mi nhìn cục diện trước mắt mà hoa cả mắt, đám người đó chỉ là thuộc hạ mà thân thủ đã lợi hại đến thế sao? Bọn họ phối hợp nhịp nhàng và vô cùng ăn ý, người của tổ chức sát thủ hoàn toàn không được thế này. Lần
này thật khiến Thái Mi phải mở rộng tầm mắt, không tránh khỏi phải ánh
lên tia cười khen thưởng lẫn hoang mang nhìn sang Chí Khanh: “Chí Khanh, thuộc hạ của anh quá bản lĩnh, Long gia đúng thật không chỉ có uy
danh.”
Chí Khanh không lên tiếng, Thế Phong lại cất giọng ngạo
mạng: “Bây giờ cô đã biết tổ chức của cô chỉ là ếch ngồi đáy giếng.” Nếu đặt trường hợp này giao cho đám người tổ chức sát thủ giải quyết, chỉ e bọn họ sẽ làm rối lên mọi chuyện vẫn không giải quyết được cục diện như trước mắt.
“Không cần anh khoe khoan, tôi vẫn biết từ lâu.”
Thái Mi lườm mắt với Thế Phong, anh ta nhỏ mọn đến mức so sánh một Long
gia bề thế với một tổ chức nhỏ bé như tổ chức sát thủ sao?
Thế Phong nhếch môi cười: “Cô biết được thì tốt.”
Thái Mi không thèm tranh cãi với Thế Phong, cô thấy đoàn xe tải chở dầu và
đoàn xe Jeep đã dừng lại, đám người Long gia đang giải quyết những người tài xế xe. Long gia quả thật tuyệt tình không cho bất kì ai một con
đường sống xót kể cả khi đối phương quỳ lạy van nài được một con đường
sống thì một phát đạn chí mạng đã ngăn chặn những lời cầu xin vô bổ đó.