Chương 5: Đây mà là trường học sao?
- Thảo Nguyên thức dậy đi học kìa em.- Dạ em đang chuẩn bị đồ.
- Chị với hai tên “mặt lạnh” đi diễn tối mới về tiền chị để trên bàn đó nữa xuống lấy giùm chị nha.
- Dạ em biết rồi chị cứ đi trước đi ạ!
Nó hí hửng khoác lên người bộ đồng phục của trường mà hôm qua chị Thu Vân tặng cho nó, trông vừa vặn quá, chiếc áo tay dài màu trắng và cái váy màu xanh cực đẹp, nó rạng rỡ trong bộ trang phục mới, ơ mà hơi chật thì phải? Nó không biết là chị Thu Vân rất khéo trong việc lựa chon quần áo, chị đã đo đâu là vừa đấy, nó thấy hơi chật vì chưa quen thôi, dù vậy nó cứ đứng trước gương nhìn qua ngắm lại, từng đường cong trên cơ thể hiện lên rõ rệt, nước da trắng không cần mĩ phẩm của nó cũng đủ để làm các cô gái khác phải ghen tỵ.
Tít! Tít!
- Chết! 6 giờ 30… Còn 15 phút nữa vào lớp rồi. Ngày đầu đi học mà như thế này thì chết chắc rồi còn gì? Sao hôm nay mình điệu đà quá không biết?
Nó vác cặp lên vai, mọi thứ chị Thu Vân đã chuẩn bị đâu vào đấy nên nó chỉ cần lấy đi là xong, nó phóng như bay xuống lầu chạy ra cửa thì nhớ chực đến lời chị Thu Vân, nó lại quay ngược trở vào đến chỗ bàn ăn cầm lấy tờ tiền polime màu xanh. Là năm trăm nghìn không phải hai chục đâu á.
- Sao… Sao chị Thu Vân đưa mình nhiều tiền vậy nè? Hay không có tiền lẻ? Thôi kệ đi học trước rồi về tính sau.
Nó chạy thụt mạng ra trạm xe và thật may mắn vì vừa ngồi xuống đợi thì đã có chiếc xe buýt chạy đến, trường học cũng không cách đó bao xa nên khoảng 5 phút là tới nơi rồi. Nó bước xuống xe và ngước nhìn ngôi trường mới, giống cung điện quá, y chang như mấy trường dành cho nhà giàu mà trong phim nó vẫn hay xem ấy, mà cũng đúng như nó nghĩ trường này là trường dành cho những tên công tử bột và những cô nàng đỏng đảnh gia thế tầm cỡ. Nó đi dạo một vòng trường học, ngắm đủ các nơi, trường rộng hơn nó tưởng, trong trường có cả các sân vận động dành cho từng môn thể thao riêng biệt và nhiều phòng dành cho những môn thực hành, xung quanh trường trồng rất nhiều hoa đặc biệt là giàn hoa Tigôn trước cổng trường, làm cho ngôi trường sinh động hẳn lên.
Tùng! Tùng! Tùng!
Ngay cả tiếng trống vào lớp cũng giòn giã làm sao? Cái không khí rộn ràng y như mới bước vào năm học mới, nó cảm nhận được sự mới mẻ giống như một học sinh lớp 10 mới lên 11 vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ, nó bước nhanh nhảu đi tìm lớp học, chị Thu Vân sắp xếp cho nó vào lớp 11A1 là một lớp chọn, nhưng chắc chị chưa biết thành tích của nó dù lớp chọn hay lớp cơ bản thì cũng như nhau thôi.
Nó leo lên tận tầng ba mới thấy được lớp mình, nó bước vào lớp tìm ngay cái bàn trống và ngồi xuống thở hổn hển, hình như học sinh trường này không ai quan tâm đến một đứa lạ mặt như nó, ngay cả khi nó đã bước vào lớp mọi người vẫn lơ đi, nó có cảm giác cái lớp mà nó đang theo học không mấy đoàn kết, mà thật sự là nó lầm to rồi không những lớp nó đâu mà cả những lớp khác cũng như thế. Hầu như những người theo học trường này không ai thèm quan tâm đến nhau cả, nhìn đi… lúc này trong lớp ảm đạm làm sao ấy? Người thì chải tóc, thoa son, người thì cầm điện thoại lướt “wed”, có vài người thân thiết hơn thì nói chuyện với nhau, chán quá! Nó gục mặt xuống bàn ngủ luôn cho rồi.
- Bạn là học sinh mới hả?
Tiếng của ai mà dễ thương vậy ta? Nó ngẩng đầu lên nhìn. Chà! Người trước mặt nó là một công chúa thì phải, đôi mắt to đen nhánh, cái môi nhỏ chúm chím hút hồn người nhìn, nó cứ nhìn chằm chằm vào bạn nữ đó không chớp mắt.
- Bạn gì ơi?
- Ơ… hả? – Nó giật mình hồn trở về lại với xác.
- Bạn là học sinh mới hả?
- Ừ… Mình mới nhập học hôm qua.
- Mình tên Thu Nguyên, mình có thể ngồi đây với bạn không? – Cô bạn nói một cách thân mật.
- Ừ mình cũng tên là Nguyên, là Thảo Nguyên. – Nó cười hớn hở nhìn cô bạn mới quen.
- Vậy hả? Vậy hai chúng ta có duyên với nhau rồi, từ nay mình là bạn của nhau nhé!
- Ừ.
Hai cô bạn có vẻ khá hợp và thân thiết với nhau, cả hai cùng ngồi nói chuyện rất vui vẻ, hăng say đến nổi cô giáo vào lớp rồi cũng không hay biết, cô đứng trên bục dõng dạc xướng tên nó trong khi đó nó vẫn còn mải mê tán gẫu.
- Các em, hôm nay lớp ta có một bạn học sinh mới chuyển đến, bạn ấy tên là Trang Thảo Nguyên. Nhân đây cô mời em Trang Thảo Nguyên đứng lên để các bạn cùng làm quen.
Mặc cho cô giáo cứ đứng trên bục thao thao bất tuyệt, nó thì cứ ngồi đấy nói cười vui vẻ, cô lại chỉnh âm thật to rồi cất tiếng.
- Cô mời em Trang Thảo Nguyên ra mắt trước lớp.
-…- Bỏ ngoài tai những lời kêu, réo của cô, nó cứ ung dung mà tiếp tục cuộc trò chuyện, lúc này cô mới lo lắng quay sang hỏi cả lớp:
- Em Thảo Nguyên đã vào lớp chưa các em.
Cả lớp như không hẹn trước, cùng nhau quay xuống nhìn nó, mới vào lớp đâu ai thèm quan tâm đến nó đâu, tự nhiên giờ cái chú ý đến người ta hà, mà như vậy cũng chẳng sao cả vì nó vẫn chưa phát hiện ra chỉ có cô bạn Thu Nguyên đã nhận ra nên cứ lấy tay khều khều nó.
- Hình như các bạn đang chăm chú nhìn chúng ta thì phải?
- Có sao? – Nó vô tư ngẩng cao đầu nhìn lên, trời ơi tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn vào nó, cô giáo cũng thấy nó mới chết chứ.
Cô tức giận rít qua từng kẽ răng:
- Em chính là Trang Thảo Nguyên?
- Dạ… dạ em… em là… là Trang Thảo Nguyên đây ạ! – Nó đứng lên run lẩy bẩy
- Đã vào lớp rồi mà còn nói chuyện như vậy đó hả? Nói chuyện đến mức cô giáo bước vào lớp rồi mà cũng chưa hay biết là sao? Cô nghĩ em vào đây để đi chơi chứ không phải học vậy nên em hãy đứng đó mà tự kiểm điểm đi.
- Dạ em xin lỗi cô nhưng mà em…
- Thưa cô em vào trễ.
Một giọng nói thứ ba chợt vang lên cắt ngang lời của nó, cả lớp bất ngờ la toáng lên số nhiều là nữ còn ít thì là mấy anh “hai hệ”, nó tò mò lắm nhưng không dám nhìn sợ cô lại nói nó nhiều chuyện, nó chỉ nghe loáng thoáng các bạn khen đẹp trai gì gì đấy, thế là biết không phải con gái, mà nếu con gái thì khen đẹp trai làm gì? Mà cô giáo cũng thiên vị thật, nó và nhỏ bạn cùng nói chuyện vậy mà cô chỉ bắt một mình nó đứng, giờ đang mắng tóe tát vào mặt nó thì liền dịu giọng khi thấy cậu ta, thật là không công bằng!
- Long sao vào trễ vậy em.
- Tại nhà em có chút chuyện.
- Vậy thôi em về chỗ ngồi đi.
Đó thấy chưa? Đã bảo là cô rất thiên vị với Long, hây… cũng chỉ vì cậu ta đẹp trai, học giỏi, đặc biệt luôn đứng đầu cả khối 11 về điểm số còn đối với mấy đứa con gái thì cậu ấy giống như một hoàng tử, một người hoàn hảo nhất của thế giới, Long đi qua nó, nhưng cậy ấy cũng không quên lướt mắt nhìn xem ai, cậu ta ngồi ngang nó, như có điều gì ở nó cuốn hút cậu ấy nên cậu ấy cứ nhìn nó chăm chú, nó thấy lạ liền đưa mắt nhìn sang, dường như cậu ta chẳng thấy ngượng ngùng gì khi bắt gặp ánh mắt của nó, còn nó thì mặt cứ sượng như lạp xưởng, mặt nó bắt đầu đỏ lên một phần vì giận một phần vì xấu hổ, nó quát:
- Nhìn gì? Bộ thấy bị phạt lạ lắm sao mà nhìn?
Cậu ta phì cười rồi chòm sang hỏi nhỏ nó:
- Học sinh mới hả?
- Ừ. – Nó trả lời một câu cộc lốc. Ở nhà nó đâu có hung dữ như vậy đâu với lại còn hiền lành nhút nhát nữa là đằng khác không ngờ đi học lại ra thế này.
Bỗng chốc Long đứng lên.
- Cô có thể cho bạn ấy ngồi xuống được không ạ! – Cậu ta chỉ chỉ tay về phía nó.
- Bạn Thảo Nguyên vào lớp còn nói chuyện riêng, ngay cả cô vào bạn ấy cũng không biết thì còn tha thứ gì nữa. – Cô giáo nhất quyết không tha.
Nó nghe cô nói liền gục đầu sát hơn, ai kêu xin giùm đâu mà tài lanh không biết, giờ thấy chưa? Nhục thêm lần nữa, mà cô cũng kì nhắc lại chi không biết?
- Thưa cô! Do bạn là học sinh mới chưa hiểu hết nội quy của trường nên mới phạm lỗi, em nghĩ chúng ta nên nhắc nhở trước rồi sau này bạn ấy có lặp lỗi tương tự như thế hẳn phạt, đó vừa giúp cho trường trong việc đề cao danh tiếng mà còn giúp giáo viên được nhiều sự yêu mến của học sinh. Thay vì cô ghét bỏ bạn ấy thì xin cô hãy chấp nhận tha thứ cho bạn ấy một lần để bạn ấy tìm ra lỗi của mình và khắc phục. Xin cô xem xét lại.
Khi Long vừa dứt lời thì đột nhiên cả lớp cũng đồng thanh: - Xin cô hãy xem xét lại.
Nó ngỡ ngàng nhìn mọi người, đúng thiệt “hot boy” nói chuyện có khác, dù là ưa hay không ưa nó cũng hùa hùa theo. He he he… Đồng tâm hiệp lực như thế thì cô cũng phải bó tay.
- Em nói rất hay. Thôi được rồi, em Thảo Nguyên lần này cô tha còn có lần sau thì đừng trách cô không nương tay.
- Dạ.
Nó gật gù ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngu ngơ của nó Long không khỏi bật cười. Trời ơi quê chết đi được ngày đầu tiên đi học đã bị cảnh cáo trước lớp, giá mà lớp học có một cái lỗ thì nó đã chui tọt xuống để giấu cái bản mặt của mình rồi. Long quay sang vỗ nhẹ vào vai nó.
- Nè! Tôi mới giúp ngồi xuống vậy mà tiếng cám ơn cũng không có nữa hả?
- Cám ơn. – Nó trả lời một câu cộc lốc.
Long chỉ biết nhìn nó khẽ cười, tại sao ai cũng để mắt đến nó vậy ta? Nó cũng là một người có đủ mắt, mũi, miệng chứ có phải quái nhân đâu. Thần may mắn đâu cả rồi không biết?
Từng tiết học cứ thế trôi theo thời gian, thoáng cái đã kết thúc một ngày đầy rắc rối, không được nếu học hành mà bị la mắng như thế này thì chẳng thà nó không đi học còn hơn, nó quyết tâm rồi ngày mai sẽ bắt đầu lại một ngày mới, vậy nên mọi xui xẻo hãy tha hồ hoành hành hết trong ngày hôm nay đi.