Chương 41: Xấu hổ
Nó hớt hải chạy đến đám cỏ lau ở gần đó ngồi phịch xuống, đưa tay vuốt ngực lia lịa, nó nghe tiếng nhịp tim đập mạnh đến nổi như sắp chui ra khỏi l*иg ngực. Không phải nó xấu hổ thật đó chứ? Chỉ là sự cố thôi mà nhưng sao mỗi lần nghĩ lại ánh mắt lúc đó của hắn thì mặt nó giống như bị thiêu đốt rất khó chịu. Nó vỗ vào mặt mấy cái để trấn tĩnh bản thân, không cho mình nghĩ về hắn.- Chỉ là sự cố, không có gì xấu hổ hết, đúng, không có gì xấu hổ cả. - Nó cứ lảm nhảm trong miệng mấy câu ấy.
- Thảo Nguyên.
Nó nghe sau lưng có tiếng gọi thì giật mình xoay phắt người lại. Là Thu Nguyên, sao nhỏ lại ra đây? Không biết liệu nhỏ có nghe nó nói gì không nữa.
- Ơ... cậu ra đây khi nào vậy?
Thu Nguyên thấy biểu hiện khác lạ của nó liền chun mày.
- Cậu có bị sao không? mặt cậu sao đỏ quá
vậy? - Nhỏ đưa tay sờ trán nó. - Có phải bị sốt rồi không?
Nó mím môi, ngượng nghịu cười, may mà nhỏ không nhận ra, nhưng chẳng lẽ mặt nó đỏ thật hả? Nó đưa tay áp lên mặt hòng che đi bộ mặt xấu hổ của mình mà vừa rồi Thu Nguyên cứ nghĩ nó bị bệnh.
- Ha ha... làm gì có, mình rất bình thường, chắc là tại nắng nóng thôi.
- Ờ. - Nhỏ gật đầu một cái nghi hoặc rồi lại ngẩn đầu nhìn nó thắc mắc. - Nhưng sao cậu không ở trong lều mà chạy ra đây.
- Mình...
- Có phải anh ca sĩ đó ức hϊếp cậu không? Nếu là vậy mình sẽ thay cậu đi cho anh ta một bài học ngay bây giờ.
Nó chỉ mới ấp úng định diện cớ thì Thu Nguyên đã hùng hổ ra mặt làm chữ nghĩa trong đầu nó cũng bay mất. Nhưng nghĩ lại , nó có một người bạn không chê vào đâu được, ai cũng ra sức bắt nạt nó chỉ có nhỏ là luôn bênh vực nó, hơn nữa nhỏ cũng rất tốt bụng, chưa nhìn nhận ai qua vẻ bề ngoài. Nếu đổi ngược là lũ bạn hám trai kia của nó thì chắc chắn một điều sẽ hỏi hắn có bị gì không? Sau đó sẽ đem nó ra băm dầm thành tương.
Nó đang rất là cảm động luôn nè, hức... nhưng mà mọi chuyện không phải như nhỏ nghĩ nó phải giải thích rõ ràng.
- À không, thật ra...
- Cậu đừng sợ gì cả sẽ không ai dám động đến cậu đâu.
À... biết rồi, cái đó thì nó biết nhưng phải nghe nó nói hết đã chứ. Chưa gì đã nhảy vào miệng nó rồi.
- Không phải, ý mình là...
- Cậu không cần nói nữa mình hiểu rồi, nhất định là anh ta đã làm gì cậu nên cậu mới giận đỏ mặt như vậy, lại còn một mình chạy ra đây mắng thầm. - Nhỏ kéo tay nó đi mặc cho nó miệng lắp bắp, vung múa tay chân không nói nên lời. - Đi mau đi theo mình.
- Ơ nè...
Trời ơi lôi nó đi đâu vậy, chậm thôi chứ, nó còn chưa kịp nói gì nữa mà, không thể tin được lúc nhỏ bất bình thay nó lại ghê như vậy, chẳng những không nói lí lẽ mà còn rất ngang ngược, không thèm nghe nó nói mọi chuyện rõ ràng đã tự suy đoán mà kéo nó đi, thật là...
Nó bị lôi đến trước lều còn chưa kịp hít thở thì nhỏ đã như tên lửa mà xông vào lều.
- Anh ca sĩ kia đứng dậy cho tôi. - Nhỏ chống nạnh liếc nhìn hắn đang nằm nhởn nhơ đọc sách.
- Có chuyện gì sao? - Hắn khó hiểu trả lời.
Nó hốt hoảng chạy vào lều. - Đừng tính toán nữa Thu Nguyên không phải như cậu nghĩ đâu.
Nó kéo tay nhỏ liên tục ý định lôi nhỏ ra ngoài nhưng nhỏ cứ như pho tượng đá trụ cứng một chỗ. Không xong rồi, nếu không nhanh chóng đưa Thu Nguyên ra khỏi chỗ này thì lát nữa hắn sẽ không chịu được mà giải thích chuyện vừa xảy ra khi nãy chỉ e đến lúc đó nó độn thổ không kịp.
- Thu Nguyên nghe mình nói nè, cậu hiểu lầm rồi mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu.
Thu Nguyên xoay lại nhìn nó với vẻ mặt đùng đùng sát khí, nó chưa từng thấy thái độ này bao giờ. Nhỏ bất chợt nắm lấy tay nó làm nó giật mình nuốt khan một cái, nhỏ nhìn mặt nó ánh mắt liền dịu xuống.
- Thảo Nguyên không cần sợ mình sẽ bảo vệ cậu, dù anh ta có nổi tiếng đến đâu đi nữa mình cũng sẽ xử đẹp anh ta cho cậu, tin ở mình đi.
Ôi chúa ơi!
Mình biết rồi, cậu là bạn tốt nhất của mình, mình hiểu mà nhưng mọi chuyện không phải vậy đâu. Nó nhủ thầm trong bụng rồi đưa tay vuốt khuôn mặt đang méo mó của mình. Làm ơn đi, ai đó làm ơn đem nhỏ ra khỏi đây giùm nó đi. Nó rất muốn giải thích nhưng lại không thể giải thích được, thật tệ hại mà.
- Tôi hỏi hai người là đang nói gì thì đúng hơn.
Hắn đang nằm đọc sách nghe hai người họ cứ ầm ĩ liền bỏ sách mà đứng lên. Thu Nguyên trấn an nó vừa nghe tiếng hắn đã xoay lưng lại, đập vào mắt nhỏ chỉ là khuôn ngực rộng rãi của hắn. Nhỏ hừ một tiếng trách bản thân không cao bằng hắn sau đó thì hiên ngang ngẩn cao đầu. ( Thật ra là lùn hơn người ta nên phải ngẩn đầu mới nói chuyện được ????)
- Anh còn dám nói, anh là gì hả, ỷ mình là người nổi tiếng rồi muốn ức hϊếp ai là ức hϊếp hả? - Nhỏ chống nạnh nói một mạch.
- Nè bạn, ai ức hϊếp ai? Tôi không hiểu gì cả? - Hắn nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu, ừ mà hắn không hiểu thiệt.
Ha... đã làm còn không nhận, nhỏ gật nhẹ đầu nheo mắt.
- Anh không hiểu hay cố tình không hiểu, rõ ràng nói là cho Thảo Nguyên ở cùng nhưng sau đó lại ức hϊếp cậu ấy, tôi thấy anh là lợi dụng Thảo Nguyên để tạo danh tiếng thì đúng hơn. - Nhỏ vẫn như vậy, hung hăng mà nói, ngay cả khi hắn vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nhỏ vẫn bất chấp mà nói.
Nó nhìn hắn mở to mắt không nói nên lời mà tội ghê á, chắc hắn sốc dữ lắm ha. Cũng phải thôi đương không bị người ta xông đến mắng như tát nước mà.
- Anh không nói chứng tỏ là tôi nói đúng, anh chọc giận bạn tôi đến mức đỏ cả mặt không dám nói với ai mà một mình lẩm bẩm ngoài kia, anh thấy mình có cần xin lỗi không hả? - Nhỏ cứ khăng khăng nói hắn ức hϊếp nó trong khi nhỏ chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, dựa vào cách nói của nhỏ hắn cũng đủ biết rồi.
Trời ơi, làm ơn đừng nói nữa mà, nó chui xuống đất mất thôi. Nó đứng sau lưng nhỏ gãy đầu, bứt tóc. Ngước nhìn hắn nó thấy hắn đang nhếch môi cười, chẳng lẽ... thôi nha, đừng nói ra mà, nó chấp tay lạy hắn càng làm hắn đắc ý hơn.
Thu Nguyên dù có nói gì hắn cũng không thèm mở miệng, nhỏ nghĩ vì hắn nổi tiếng nên cố tình kiêu căng với nhỏ. Quay lại phía nó thì thấy nó đứng sau lưng mình vái lạy liền nheo mắt.
- Cậu bị gì vậy Thảo Nguyên?
- Ơ... - Nó hoảng hồn đảo mắt qua lại, hết nhìn nhỏ lại nhìn hắn, miệng lúc mỉm lúc không. - mình...
- Thôi thôi không cần nói nữa, mau đi theo mình. - Nhỏ lại nắm tay nó. - Qua ở cùng với mình dù thế nào cũng đừng ở cùng tên hóng hách này.
- Ơ... khoan...
Sao vậy chứ? kéo nó đi vậy sao?
Nó ngoảnh lại nhìn hắn cầu cứu, nhưng sao lại cầu cứu hắn, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu khi thấy hắn vẫn đứng đấy mà nhìn nó, bộ không định giữ nó lại hả trời?
Nó đang mong đợi điều gì? Không phải muốn tránh xa hắn ư? Giờ là cơ hội tốt còn gì nhưng sao tâm trí nó lại không muốn vậy, mà xem ra thì hắn không nghĩ như nó, phải chăng hắn cũng muốn nó rời khỏi đây.
- Khoan đã.
Cuối cùng thì hắn cũng chịu lên tiếng rồi, bất chợt lòng nó lại dâng lên một cảm giác vui mừng khó tả. Sao vậy chứ?
- Anh còn muốn nói gì? - Nhỏ trợn mắt nhìn hắn.
- Tôi chỉ muốn nói khi nãy tôi không có ức hϊếp cô ấy chỉ là... - Hắn đưa mắt nhìn sang nó mỉm cười.
Không lẽ hắn định nói ra thật đó chứ, nè đừng có nói nha, nó thì trong lòng thầm cầu nguyện còn nhỏ thì nhịn không được liền cau có.
- Chỉ là sao?
- Chỉ là cô ấy ngã nhào lên người tôi, hai chúng tôi xém đã...
- Không được nói tiếp. - Hắn đang nói lỡ dở thì nó hét lên cắt ngang lời hắn.
Tiêu tùng. Hắn đã nói ra hết rồi, lần này nó sẽ tìm một cái góc nào đó để giấu bản mặt thiệt luôn, thật đáng nguyền rủa, sao hắn có thể không ngượng miệng mà nói ra như vậy hả? Nó chỉ còn biết khóc thầm mà thôi, hức... xấu hổ chết đi được.
- Xém thế nào?
Trời đất, nó trố mắt nhìn Thu Nguyên, nói tới vậy luôn mà chưa hiểu nữa hả, xem ra nhỏ còn ngây thơ, trong sáng hơn nó tưởng. Mà như vậy cũng tốt.
- À chỉ là xém...
- Kiss nhau.
Chúa ơi! Đúng là khốn khổ cùng cực mà, vừa lấy lại bình tĩnh định đánh lạc hướng Thu Nguyên thì hắn lại tài lanh mà sọt mỏ vào, tên này đúng là biết cách lựa thời điểm. Quả như nó đoán Thu Nguyên cũng bị câu nói của hắn làm cho mất hồn, nhỏ siết tay nó, căm phẫn mà nhìn nó.
- Mình... ơ... vừa rồi... mình... mình đã mắng anh ta đó. Sao cậu không ngăn cản mình? Sao cậu không giải thích với mình vậy hả? - Nhỏ uất ức thét lên.
Ôi chu choa... tay nó, làm ơn bỏ tay nó ra trước đi rồi hẳn nói tiếp. Đâu phải lỗi do nó, vừa rồi nó đã định nói nhưng nhỏ có thèm nghe đâu, đã vậy lúc nó định ngăn cản còn bỏ nó sang một bên không ngó ngàng, giờ lại trách nó hả? Quá đáng thiệt mà.
- Mình đã...
- Thôi đi cậu hại mình mất mặt như vậy còn nói gì nữa.
Chưa đợi nó nói hết đã nhảy vào miệng nó rồi, hôm nay là sao vậy cà, không ai xem nó ra gì, bộ tưởng nó là không khí thật sao.
Ây... cũng không thể trách nhỏ được, bản thân không xem xét kĩ đã xông vào mắng mỏ người ta, giờ thì sao? Tự thân nhục nhã, trách lầm người khác còn đưa ra bộ mặt hung hăng hù dọa người ta nữa, xấu hổ quá đi. Nhỏ đưa tay che mặt lẩm bẩm.
Giờ là sao đây? Mọi chuyện bị phanh phui ra như vậy thì người nên xấu hổ là nó đây nè, mắc gì nhỏ lại che đậy như thế.
Hắn cảm nhận được tình hình đã khác liền hiên ngang đi đến trước mặt nhỏ, tay vẫn ổn định trong túi quần.
- Giờ thì sao? Có cần tôi phải xin lỗi nữa không?
- Ha... ha ha... không cần đâu chỉ là hiểu lầm thôi mà. - Nói rồi nhỏ xoay sang nó. - Chuyện của hai người thì hai người tự giải quyết mình không liên quan mình đi trước đây. - Xong xuôi nhỏ chạy biến ra khỏi lều.
- Ơ... Thu Nguyên...
Cái gì mà chuyện của hai người, nó với hắn có... có gì đâu chứ. Chả bù nhỏ vừa rồi còn bất chấp mà bênh vực nó, giờ mọi chuyện phơi bày lại để nó thu dọn, bạn tốt gì hả, đúng là không có nghĩa khí. Nó cúi đầu liếc mắt sang hắn. Thế nào lát nữa cũng nặng nhẹ nó cho coi.
- Muốn sang chỗ bạn cô ở phải không?
Hừ... thấy chưa nó đã nói mà, thái độ đó là rõ ràng quá rồi.
- Nếu được cũng đi. - Nó lí nhí trong miệng nhưng hắn vẫn có thể nghe được
- Vậy sao? - Hắn mỉm cười nghiêng đầu nhìn nó.
-Ơ... đương... đương nhiên. - Nó trong lòng có chút lo sợ, sợ hắn sẽ thật sự tống cổ nó ra ngoài nhưng mà cũng không thể vì vậy mà nhân nhượng hắn, không thể để bản thân mất mặt như vậy được.
Hắn nhếch mếp quay lại chỗ cũ cầm quyển ung dung mở ra coi rồi nói.
- Dối lòng, rõ ràng vừa rồi có người dùng ánh mắt muốn tôi thương hại mà giờ lại... hừ...
Nó ngóc đầu lên trố mắt,anh ta đang nói mình, vừa rồi anh ta đã nhận ra ánh mắt cầu cứu của nó. Thật ra, lúc đó nó cũng không biết sao bản thân lại không muốn rời khỏi hắn nhưng đó chỉ là một thứ cảm xúc thoáng qua mà thôi, giờ đối mặt với hắn chỉ thấy hắn đáng ghét quá chừng.
- Ai? Tôi không có. - Nó tuy biết rõ lời hắn nói là hoàn toàn chính xácnhưng vẫn phải gân cổ lên cải.
- Cô có tật giật mình hả? Tôi chỉ đang đọc lời thoại trong quyển truyện này thôi mà. - Hắn giơ quyển sách lên lắc lư trước mặt nó.
" Khóc trong mưa"
Ý... tựa quen nha, ế là quyển ngôn tình của nó, bất ngờ nhớ ra khiến nó không chút do dự mà xắn đến giựt lại quyển sách từ tay hắn.
- Ai cho lấy sách tôi đọc hả?
- Chỉ là buồn không có gì làm nên mượn đọc thôi mà. Nhìn thái độ cuống quýt của cô thì hẳn là trong đó không đơn giản chỉ là một câu chuyện bình thường. - Hắn đưa điệu cười nửa miệng về phía nó.
Nó cong vành môi, liếc hắn một cái. Đừng tưởng nó không biết anh ta đang nghĩ gì nhé.
- Anh đừng ở đó mà suy đoán lung tung, đây là truyện hoàn toàn trong sáng.
- Thì tôi có nói gì đâu, chỉ nói nội dung không đơn giản mà rất hay thôi mà, cô có cần căng thẳng đến vậy không? Chẳng lẽ...
- Im đi. - Cái tên này thật là không thể chịu nổi. - Nếu anh rảnh quá thì đi gọi điện cho Thanh Thanh đi, chị ta bây giờ chắc cũng đang nhớ anh đó.
Hắn đang cười bỗng dưng sượn ngắt, đưa đôi mắt lạnh nhạt nhìn nó rồi không nói không gần đi ra ngoài.
Không phải đi gọi điện thật đó chứ? Haiz... mà kệ hắn liên quan gì đến nó, không quan tâm. Nhưng mà... sao nó lại cảm thấy trong lòng bực tức như vậy, giống như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.