Ôsin May Mắn

Chương 26

Chương 26: Âm mưu đen tối
Hôm nay lại phải đi học, ở nhà thì chán, đến trường lại chán hơn, tự nhiên nó thấy không còn ham học nữa, giờ mà được nằm ngủ là sướиɠ rồi. Nó đeo chiếc balô đi xuống lầu, mọi người đi đâu cả rồi, Tùng Nhân cũng không thấy, chắc lại phải đi xe buýt nữa, mà còn trông mong gì vô Tùng Nhân nữa, ngay cả cậu ta cũng không tin tưởng nó thì còn ai tin nó đây. Còn nhớ hôm qua cậu ta lơ nó đi mà nó chết luôn cho rồi, hi vọng cuối cùng cũng bị cậu ta quăng xuống đáy giếng. Nói ra thì cũng tại mụ Thanh Thanh lắm mưu nhiều mẹo, ngay cả hắn cũng tin tưởng cô ta, thật bất công với nó. Nhớ đến nó đưa tay ra trước mắt, cổ tay đã bị hắn vặn đến thâm tím, nghĩ sau trai tráng lại đối xử với một cô gái yếu đuối như vậy, thật không phải đàn ông mà, híc...

Nó sắp bước ra khỏi cửa lại đυ.ng phải Thanh Thanh, cô ta ở chỗ nào chui lên không biết? Vừa nghĩ đến đã xuất hiện y như phù thủy. Cô ta vừa thấy nó liền tỏ ra vui vẻ, quả là giả tạo, muốn mỉa mai nó thì cứ làm ở đó mà ra vẻ.

- Sao hôm nay nguyên đi học sớm vậy? Mới có 5 giờ thôi mà.

- Liên quan gì đến cô, đừng tỏ ra thân mật với tôi, kinh tởm. – Nó bĩu môi nhìn cô ta.

Thanh Thanh chỉ khẽ cười, tiến lại gần nó, cô ta dùng tay chạm nhẹ vào vai nó.

- Mầy yên tâm đi, tao cũng không tài nào đối xử thân mật với mầy được đâu.

- Hừ… tôi còn lạ gì cô nữa, chắc hắn cũng đang ở đâu đây chớ gì? – Nó nhếch môi.

Cuộc nói chuyện đang căng thẳng như lửa thì hai tên đó xuất hiện, nhìn thấy hắn mặt nó trở nên cứng ngắt, nó muốn mình biến thật nhanh ra khỏi tầm mắt hắn, ngược lại hắn thấy vẻ mặt của nó chỉ muốn chạy ngay lại mà hỏi thăm nó, không biết bộ dạng đó là đang sợ hay là ghét hắn. Nhìn vẻ mặt Tùng Nhân không có gì gọi là giận, nhưng mà cũng hơi căng, hắn nhìn Thanh Thanh xong lại nhìn nó.

- Hai người lại có chuyện gì nữa vậy? – Hắn nghiêm nghị hỏi.

Thanh Thanh xua tay lia lịa, miệng thì cười tươi tắn như mới nhặt được vàng.

- Không có gì đâu, em chỉ định kêu Thảo Nguyên xuống ăn sáng thôi, nhưng chắc có lẽ là em ấy còn giận chuyện hôm trước nên hầm hầm với em.

“Cái con mụ này, đúng là ác mồm ác miệng mà, không hại tôi chết thì không cam tâm à!” Nó cong môi uốn mỏ, mắt ti hí nhìn Thanh Thanh, cô ta cũng cười đáp lại nó bằng nụ cười hàm ý. Rõ ràng là muốn nó nổi điên mà.

Toàn Phong nhét tay vào túi, đưa mắt nhìn nó, hắn hạ giọng: - Sao? Còn giận chuyện tôi la cô hả?

- Không dám, dù sao mình cũng là thân phận người ở sao dám giận dai, anh nói phải không? – Nó thản nhiên trả lời cũng không quên nhấn nhá hắn một cái.

Hắn nghe nói thế bỗng thay đồi sắc mặt, sự thật mà nói thì nó còn đang rất giận hắn. Hắn biết hôm qua mình có hơi nặng lời, nhưng cũng vì bất đắc dĩ.

Thanh Thanh nghe nó nói liền nắm lấy tay hắn, õng a õng ẹo, rõ ràng là làm cho nó thấy đây mà cái tên đó tại sao không nhút nhích mà cứ để yên cho cô ta đeo bám vậy hả? Dù có xem là bạn đi chăng nữa cũng không cần quá đáng vậy chứ, không hiểu sao tự nhiên nó thấy mình như bị bỏ rơi, cảm giác như bị ai đó cướp đi thứ quan trọng, thứ cảm giác này giống như lúc Thu Nguyên cười nói vui vẻ với Long vậy đó, không lẽ… trong đầu nó lại nghĩ đến những chuyện tầm phào, nó lắc đầu lia lịa, không, không thể nào đâu, làm sao có thể chứ, chỉ do nó thiếu sự quan tâm quá lâu nay được hắn và Tùng Nhân lo lắng quan tâm, trong phút chốc bị Thanh Thanh chiếm mất nên nó thấy hụt hẫng mà thôi, phải, là như vậy.

Nó đưa vén lại tóc kiểu như tránh né rồi nhìn sang hướng khác. - Không cản trở nữa, tôi đi học đây.

Hắn vẫn còn đang chăm chú vào vết bằm trên tay nó, đó là do hắn gây ra đúng không? Hôm qua hắn đã mạnh tay với nó phải không? Liệu nó có đau không? Hắn vẫn đứng yên một chỗ với đống hỗn độn chạy dọc qua đầu.

- Để tôi đưa cô đi. – Tùng Nhân ngước nhìn nó.

Tùng Nhân vừa nói gì? Cậu ta nói chở nó đi, vậy có nghĩa là không còn giận nó nữa, nó mỉm cười nhìn Tùng Nhân rồi gật đầu. - Được.

Hôm qua nhìn thấy bộ dạng của Tùng Nhân lo lắng cho nó thật làm nó xúc động, dù rằng sau đó cậu ta đã giận dỗi với nó nhưng hôm nay thấy cậu ta chịu nói chuyện với nó, nó thật vui.

Cả hai cùng nhau đi ra khỏi nhà, người vui nhất khi nhìn thấy cảnh này không ai khác là Thanh Thanh, nhưng chắc một điều là cô ta cũng không muốn Tùng Nhân yêu nó đâu, còn hắn thì mặt trù ụ như bị ai lấy hết của.

Tùng Nhân vẫn chở nó đến trước cổng trường như mọi khi, cứ tưởng sẽ lặng lẽ ra về thành công như những lần trước, nhưng không… lần này thì không dễ dàng như vậy nữa, giờ thì trước cổng ai cũng bu lấy cậu ta, dù đã đội mũ bảo hiểm kín mít nhưng cậu ta vẫn bị phát hiện, thật tồi tệ, lát nữa chắc chắn sẽ có một tin đồn dậy sóng cho coi. Không biết ai đã hé lộ chuyện nó đi học với thần tượng nữa, nó mà biết á hả… nó… nó sẽ quỳ lạy người đó luôn. Đúng là nhiều chuyện, lắm lời, một kẻ chết tiệt.

Nó nhìn Tùng Nhân nháy mắt ra hiệu, kêu cậu ta đi đi nhưng cậu ta cứ hả họng nhìn lại nó, cũng không trách cậu ta được vì xung quanh đang bị bao vây bởi những đứa fan cuồng. Bây giờ làm sao mà chạy đây? Đành cười cười nói nói với bọn nó thôi, cậu ta tháo chiếc mũ ra, tặng “fan” một nụ cười rất ư là dễ thương, đến cả nó mà còn bị hút hồn nữa là. Nó cứ nhìn Tùng Nhân cười đắm đuối, cậu ta cũng không biết lí do nó cười là gì nữa? Chỉ biết lắc đầu.

1 phút trôi qua…

Rồi 5 phút cũng trôi qua…

Tình hình vẫn như vậy, đám đông vẫn là đám đông, không ai chịu giải tán, cả bác bảo vệ cũng không lùa nổi đám nữ sinh vào trường, trời ơi! Lại còn mỗi lúc một đông hơn. Tùng Nhân không ngạt chết cũng bị phiền chết, mà sao cậu ta vẫn cười tươi như hoa vậy không biết? Chẳng lẽ là cười gượng, mà nhìn tới nhìn lui cũng đâu gượng lắm, thấy tự nhiên lắm mà, không lẽ cậu ta vui thật? Nó cứ đứng suy tư những chuyện không đâu.

Tùng! Tùng!

Trống đánh rồi! Được cứu rồi, ủa mà liên quan gì đến nó đâu. Chậc… vô học mà nó vui hơn lên trời nữa, cuối cùng cái bọn mê trai đó cũng giải tán hết phân nửa, lúc này nó mới có thể vẫy tay kêu cậu ta đi. Nó biết là bọn nữ sinh đó chẳng muốn đi một chút nào nhưng cũng may đây là trường danh tiếng và nghiêm ngặt nếu không đến ngày mai cậu ta cũng chẳng về được nhà.

Cậu ta phì cười với nó, lắc đầu mấy cái rồi cậu ta phi xe đi nhưng không quên nói vọng lại:

- Tan học chờ tôi trước cổng.

- Ơ… không ca… - Nó chưa kịp nói hết thì cậu ta chạy mất dạng rồi.

Nó thở phào một cái, định kêu trưa nay không cần rước, vậy mà chạy nhanh như ma đuổi ấy, trưa nay mà Tùng Nhân đến thiệt chắc cảnh kẹt xe lại tái diễn quá, trời ơi! Nó không muốn cứ phải phiền phức như người nổi tiếng đâu.

- Ấy chết! Vô học nãy giờ mà mình còn đứng đây. – Nó phóng như điên lên phòng học.

Từ lúc nó đi học hắn cũng bỏ ra ngoài sớm, không biết hắn đi đâu, làm gì? Thanh Thanh cũng muốn đi theo nhưng lấy tư cách gì? Trong nhà chỉ còn một mình cô ta, hết xem phim cô ta lại đọc sách, muốn chứng tỏ cho Toàn Phong thấy là cô ta rất giỏi, rất hiền, rất đảm đang, nhưng chờ mãi không thấy hắn về nên đành phải ngồi đọc sách thôi. Đang dán mắt vào quyển sách, cô ta chợt nảy sinh ý định mới, cô ta cứ đưa mắt nhìn lên phòng nó, trong lòng thì ghen tức.

“Tại sao ngay cả phòng ngủ mầy cũng muốn ở cạnh Toàn Phong? Tao không để mầy xỏ mũi anh ấy một cách dễ dàng vậy đâu.”

Nghĩ rồi cô ta quẳng luôn quyển sách xuống sàn nhà, đi hùng hổ lên phòng Toàn Phong, đứng trước cửa phòng, cô ta liên tục đảo mắt nhìn xung quanh, nhẹ nhàng đưa tay mở cánh cửa và đi thẳng vào trong. Thiệt tình! Đi vô dễ dàng quá, đi ra khỏi nhà hắn cũng không khóa phòng lại nữa, vô ý quá, không biết cô ta lại có mưu đồ gì nữa.

Thanh Thanh đến gần hộp tủ, lục lọi đủ thứ, đến ngăn cuối cùng cô ta chợt phát hiện một chiếc vòng được đặt gọn trên một tấm hình, trong hình là một cô bé khoảng bốn hay năm tuổi, cũng có thể là lớn hơn nhưng con nhỏ này là ai? Mặc kệ cất kĩ như vậy, cô ta nghĩ Toàn Phong rất quý thứ này nên đã đánh cắp chúng. Tiếp đến cô ta ra khỏi phòng hắn và tiến vào phòng nó, cô ta dùng chiếc kẹp của mình rạch nát khuôn mặt của cô bé trong ảnh rồi thong thả cho vào sọt rác, còn chiếc vòng tay cô ta cho luôn vào ngăn tủ của nó. Vậy là đã rõ, ý định vu oan giá họa cho nó đây mà. Kế hoạch lưỡng toàn kì mĩ đã được vạch ra một cách thành công không chút sơ suất, cô ta ung dung ra khỏi phòng.

Ở nhà cơm trưa đã được Thanh Thanh chuẩn bị sẵn, thường ngày cô ta làm biến lắm, chỉ những lúc có hắn cô ta mới trở nên siêng năng đến mức đó thôi, dù bị hắn từ chối nhưng cô ta vẫn luôn tìm cách quay lại với hắn, nụ hôn bất đắc dĩ lần trước của hắn làm nó bị hiểu lầm nên giờ nằm trong tầm ngắm, chỉ tội cho nó thôi. Giờ này mà vẫn chưa thấy ai về, cô ta cứ đi đi lại lại.

Cạch!

Là tiếng mở cửa, Thanh Thanh chăm chú nhìn xem là ai? Thảo Nguyên từ ngoài cửa đi vào, ngay lập tức cô ta đổi thái độ, từ vui sướиɠ sang lo sợ. Sao không phải là hắn mà là nó.

- Mầy lại trốn tiết nữa sao? - Thanh Thanh nhếch môi. - Biết ngay loại người như mầy có cho ăn học cũng chẳng ra gì?

Nó chỉ liếc nhìn cô ta rồi đi thẳng lên phòng, có nói chuyện với loại người như cô ta chỉ tổ mệt hơi.

Vốn dĩ hôm nay lớp nó chỉ học hai tiết đầu nên về sớm chứ nào có như cô ta nói chứ. Ấy chết, nó đưa mắt nhìn quanh nhà, cả hắn và Tùng Nhân đều không có nhà, nếu trưa nay Tùng Nhân đợi nó ở cổng trường thì sao đây? Sao nó sơ ý quá, cũng tại cậu ta, nó chưa kịp nói gì đã chạy biệt tăm, hây... mặc kệ đi.

Nó uể oải mở cửa phòng, tháo balô quẳng vào góc tủ rồi để bản thân rơi tự do trên giường. Oa... khỏe quá.

...

Thanh Thanh thì vẫn đang chờ mong sự xuất hiện của hắn để âm mưu của cô ta được thực hiện không ngờ lại đúng lúc là nó về, nhưng như vậy cũng chả sao? Có bị cáo ở đây thì quan tòa chỉ cần xử, hơn nữa cô ta cũng tránh được nghi vấn.

- Em bị sao vậy? – Hắn nghiêng đầu nhìn cô ta.

Cô ta nhìn hắn bằng vẻ khó xử: - Em… không biết… em có nên nói điều này với anh không nữa?

Hắn tò mò nhìn Thanh Thanh, hình như hắn đã linh cảm được điều gì đó không ổn sắp xảy ra.

- Em nói đi.

- Có vẻ như có điều gì đó không ổn trong phòng Thảo Nguyên. – Cô ta nhăn nhó, lắc đầu lia lịa. – Em sợ, em rất sợ. – Vừa nói cô ta vừa ôm chầm lấy hắn.

Đúng lúc Tùng Nhân cũng vừa về đến, vừa thấy hắn và cô ta đang ôm nhau giữa nhà liền mở to mắt đứng nhìn, cả không khí ngột ngạt như đang bao trùm lên toàn bộ căn nhà, Hắn đẩy nhẹ cô ta ra, khó hiểu, Tùng Nhân thì hết nhìn hai người họ lại cúi đầu ngượng ngùng, cả ba người cứ đứng đó nhìn qua nhìn lại, không chịu nổi nữa rồi, cậu ta phải nói gì đó thôi.

-Hai người có thấy Thảo Nguyên về nhà chưa?

- Em ấy đang ở trên phòng, nhưng...

- Nhưng cái gì? - Hắn hỏi lại.

Thanh Thanh tỏ ra khó xử: - Em thật không muốn nói nhưng vừa rồi em thấy Thảo Nguyên vẻ mặt hậm hực đi lên phòng, lúc đó em không yên tâm nên đã lén đứng ngoài cửa xem chuyện gì, không ngờ còn nghe em ấy đập phá, gào thét, em sợ lắm.

Hắn và Tùng Nhân lo lắng. - Có chuyện đó nữa sao?

Cả hai cùng lo lắng sao? Thanh Thanh khẽ nhếch miệng, lát nữa đây e rằng sẽ không những lo không đâu.

Thanh Thanh nhíu mày. - Ùm, em chỉ lo...

Cô ta chưa kịp nói hết câu hai tên đó đã đi như bay lên phòng nó, không thèm gõ cửa mà xong thẳng vào, nó đang khép hờ mắt định ngủ một giấc đã hoảng hồn mà bật dậy.

- Có chuyện gì vậy? - Nó hoảng loạn hỏi.

Hai người đến trước mặt nó, lật tay chân nó lên mà xem làm nó không hiểu gì hết.

- Có gì sao? - Hai tên này thật khó hiểu, đột nhiên bay vào phòng nó rồi giở đủ trò.

- Cô thật không sao chứ? - Hắn lo lắng hỏi.

- Cô có chuyện gì phải không? hay bị bạn bè đánh, chắc tụi nó thấy cô được tôi chở đến trường nên ganh tỵ phải không?

Gì vậy cà? Cậu ta đang lảm nhảm gì vậy cứ như bản thân thật có giá trị, nhưng nó cũng không dám phủ nhận rằng cậu ta đang lo lắng cho nó, cả hắn nữa.

- Tôi có bị gì đâu?

Thanh Thanh cũng đi lên phòng nó xem tuồng nhưng vừa lên đã thấy bọn họ đứng dần ra đó, hai tên này vẫn luôn tin tưởng nó, không được cô ta phải ra tay trước. Cô ta thừa lúc bọn họ đang hỏi han nhau thì lượn qua lượn lại trong phòng, rồi giả vờ đến trước tủ mở ra rồi cứ như bất ngờ cô ta oa lên một cái để gây sự chú ý.

- Chiếc vòng đẹp quá, Thảo Nguyên ở đâu em có chiếc vòng vàng đẹp vậy?

- Gì chứ? Tôi làm gì có vòng vàng?

Nó tò mò nhìn Thanh Thanh đang đưa cái thứ mà cô ta gọi là vòng vàng ra trước mặt mình.

- Cái này... không phải của tôi. - Nó lắc đầu.

Hắn từ khi thấy cái vòng thì kinh ngạc không kém, sao chiếc vòng của hắn lại ở trong phòng nó.

Thanh Thanh thấy vẻ mặt hắn thay đổi liền giả vờ lơ đi chuyện chiếc vòng liền đi đến bên sọt đầy giấy nhặt lên tấm hình.

- Thảo Nguyên đây là ai vậy? Em ghét người này lắm sao?

ghét cái gì nữa, cô ta làm đầu óc nó rối tung lên rồi.

Nó đưa tay cầm lấy tấm ảnh Thanh Thanh đưa đến, ai đây? Khuôn mặt đã bị che lấp bởi những đường rạch sắc bén, nó không biết người trong ảnh này, nhưng sao lại nằm trong sọt rác phòng nó.

- Chị nói gì tôi không hiểu? Tôi không biết người này là ai hết.

Hắn cũng đã biến sắc kể từ khi nhìn thấy tấm ảnh, hắn đã nhận ra từ giây phút nó cầm trên tay rồi. Tội cho nó chẳng biết cái quái gì đang diễn ra, càng tôi hơn cho Tùng Nhân ngớ ngẩn hơn cả nó.