"Cậu đã đăng bài lên rồi?”
"Ừ.”
"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
"Hả?”
Mộc Tử Dục kinh ngạc, ông chủ lớn này muốn hỏi cậu chuyện gì?
Verdi quay người nhìn Mộc Tử Dục, anh dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Trước đây tôi đã mua một con thú béo, tôi không tiện dẫn nó theo bên cạnh mình, cậu có thể nuôi nó giúp tôi không?”
Mộc Tử Dục nghi ngờ, con thú béo?
Verdi đứng lên, tiện tay kéo cả Mộc Tử Dục đứng dậy, mặc kệ Mộc Tử Dục có đồng ý hay không, anh cũng dẫn cậu đi rồi nói: “Bây giờ tôi dẫn cậu đi xem nó, nếu cậu thích, thì giúp tôi nuôi nó, tôi sẽ trả phí sinh hoạt cho nó.”
Mộc Tử Dục bị cầm tay dẫn về phía chiến hạm, đi được khoảng năm mươi mét, thì mặt cậu hơi đỏ, đó cậu vừa khỏi bệnh, dáng người của Verdi cao hơn cậu, chân của anh dài hơn cậu, nên anh bước đi rất nhanh, bước đi giống như gió vậy, cậu có một chút không theo kịp anh.
Verdi đừng lại, dùng vẻ mặt chán ghét nói: “Chậc, cậu còn yếu ớt hơn cả cây mầm củ cải.”
Mộc Tử Dục nghiến răng.
Tuy rằng bên ngoài trông chán ghét, nhưng Verdi không cầm tay dẫn Mộc Tử Dục đi nữa, nhìn thấy mồ hôi trên mặt cậu, Verdi nhíu mày nói: “Tại sao thể chất của cậu lại trở lên yếu ớt như vậy?”
Khi anh rời đi thì Mộc Tử Dục đã khỏe hơn rất nhiều, cơ thể cậu chỉ yếu hơn yếu hơn người bình thường một chút, chỉ cần cậu chú ý ăn uống, chăm sóc bản thân thật tồi tệ thì cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn. Dù có bị ốm, thì cậu cũng không thể yếu như bây giờ. Hãy là đã có chuyện gì xảy ra sau khi anh rời đi? Nghĩ đến đây, đôi mắt màu xám nhạt của anh ngay lập tức trở nên nhạt hơn, trong mắt không còn sự ấm áp.
Mộc Tử Dục lau mồ hôi, nhưng cậu không hiểu ý trong câu nói của Verdi, cậu xua tay rồi cười nói: “Không sao đâu, tí nữa là tôi khỏe ngay, do bây giờ tôi hơi mệt thôi.”
Diêm Tấu ôm một cục lông màu đen trắng, anh ta đứng từ phía xa nhìn hai người, đang tự hỏi mình có nên đi đến đó không. Nếu lúc này đi đến đó làm hỏng cuộc nói chuyện của Boss, lúc trở về Boss có ra lệnh mang anh ta đi hầm cách thủy không?
Mộc Tử Dục ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Diêm Tấu, chính xác hơn thì cậu đang nhìn cục lông trong tay Diêm Tấu, hai mắt cậu sáng lên: Gấu trúc?
Bạn có từng mơ ước một chuyện, có một ngày nào đó mình có thêm nuôi một con gấu trúc, có thể ôm và ngủ với nó bất cứ lúc nào không. Có bao nhiêu người rung động trước sự dễ thương của nó, đi xếp hàng ở sở thú chỉ vì xem nó, hoặc mỗi ngày đều cầm điện thoại xem trực tiếp nuôi dưỡng gấu trúc!
Verdi ngoắc ngón tay với Diêm Tấu, anh ghét bỏ, Diêm Tấu ngốc quá, từ sau khi đến hành tinh này, một người làm việc nhanh nhẹn như Diêm Tấu luôn chậm chạp, có lẽ đã đến lúc anh phải chỉnh đốn anh ta.
Diêm Tấu ôm cục lông vội vàng đi tới, nhưng anh ta chưa tới gần, thì Mộc Tử Dục đã chạy nhanh tới đây, ôm lấy!
Diêm Tấu nhanh chóng buông tay, anh ta lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn hơn một mét với Mộc Tử Dục.
"Nó béo quá!” Mộc Tử Dục kinh ngạc xoa mông của gấu trúc nhỏ, trông con gấu trúc này mới được tầm ba đến bốn tháng tuổi, nhưng chỉ cần nhìn qua đã thấy nó được nuôi rất tốt, vì nó rất béo! Con gấu trúc dùng đôi mắt đáng yêu có hai quầng thâm tròn xoe nhìn cậu, nó vừa tò mò, vừa ngửi mùi hương trên người cậu, ngửi xong nó nghiêng đầu nhìn cậu, vẻ mặt của nó rất đáng yêu, vẻ mặt đáng yêu này khiến Mộc Tử Dục suýt nữa thiếu oxy.
"Nó chính là con thú béo mà anh nói?” Hai mắt Mộc Tử Dục sáng lên nhìn về phía Verdi, trong đôi mắt cậu giống như đàn bùng lên một ngọn lửa hy vọng nhỏ.
Verdi gật đầu, anh phớt lờ đôi mắt đang kinh ngạc của Diêm Tấu, anh nghiêm túc nói với Mộc Tử Dục: “Tôi vẫn nuôi nó như con trai của mình, nếu không phải vì sự bất tiện do tôi hay di chuyển, thì tôi cũng không bỏ nó ở lại đây, chuyện này lại làm phiền cậu rồi.”
"Không, không, không sao đâu, tôi sẽ nuôi nó thật tốt! Tên của nó là gì thế?”
"Hùng Thiên Bá.”
"Hùng Thiên…Bá.”
Khuôn mặt của Diêm Tấu người đang bị phớt lờ đứng bên cạnh trở lên cứng đờ, anh ta đang do dự không biết có nên nói với Mộc Tử Dục, con thú vừa có tên là Hùng Thiên Bá này không phải là một con động vật nhỏ bình thường. Nó là loại động vật ăn thịt, loài gấu khoa, sau hai tuổi có thể trưởng thành, sau khi trưởng thành thì chỉ số thông minh của nó sẽ gần bằng một đứa trẻ tám tuổi, nó có thể cao đến hai mét, cơ thể khỏe mạnh, móng vuốt sắc bén, một cú tát có thể gϊếŧ chết một con trâu, hàm răng chắc khỏe của nó có thể cắn đứt nồi sắt.
Hai người trước mặt giống như một cặp vợ chồng đang bàn về chuyện nuôi con cái, Diêm Tấu cảm thấy chuyện mình vừa nghĩ là một chuyện không cần thiết.
Verdi mời Mộc Tử Dục ăn trưa cùng mình với lý do thảo luận những việc cần chú ý khi nuôi Hùng Thiên Bá, nhưng Mộc Tử Dục xin lỗi từ chối, gần đây cậu đều ăn cơm với Verdi, nên cậu hơi xấu hổ.
"Cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, nên là tôi cảm ơn cậu mới đúng.” Verdi nói xong, anh nhét vào tay Mộc Tử Dục một tấm thẻ chứa mười nghìn tinh tệ, "Đây là là tiền ăn uống của Hùng Thiên Bá.”