Lục Kim đang ngủ say ngâm mình trong làn nước vốn đã có chút lạnh lẽo, như là cảm nhận được một ít hơi lạnh, nàng co rúm lại một cách khó chịu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nhìn qua có chút không thoải mái.
"Kim Kim, em không thể ngủ ở đây được, sẽ sinh bệnh mất." Triêu Từ quỳ một chân trên mặt đất, nửa quỳ bên bồn tắm, dịu dàng gọi Lục Kim.
"Ưʍ......"
Lục Kim hừ nhẹ một tiếng, hàng mi dài khẽ run rẩy giữa đôi mắt đang nhắm chặt, vẫn chưa tỉnh lại, dường như càng khó chịu hơn.
Ánh mắt Triêu Từ vô tình rơi trên thân thể như ngọc ở dưới mặt nước, cô có chút trì trệ cùng quyến luyến, sau đó mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Cô thử gọi thêm hai lần nữa, hơn nữa cũng đã chuẩn bị thật tốt để biến mất khi nàng tỉnh lại, nhưng cuối cùng Lục Kim vẫn không mở mắt.
Triêu Từ nhướng mày, không còn cách, đành phải lấy khăn tắm quấn chặt Lục Kim, vớt nàng ra khỏi mặt nước.
Sau tất cả những động tĩnh này, Lục Kim vẫn còn đang ngủ say.
Triêu Từ ôm nàng vào lòng, nhìn thấy chiếc điện thoại di động đã tắt nguồn dưới đáy bồn tắm.
"Em nha." Triêu Từ mỉm cười thì thầm.
Triêu Từ bế Lục Kim trở về phòng ngủ, chiếc khăn tắm vốn còn ướt đang quấn chặt Lục Kim dâng lên một màn sương trắng, sau đó chiếc khăn liền tự động khô đi, trở nên mềm mại ấm áp, cho dù có áp sát vào người cũng không còn cảm giác khó chịu nào nữa.
Sau khi Triêu Từ đặt Lục Kim xuống, cô giúp nàng vớt điện thoại lên, trong quá trình bước đến mép giường, nước trên điện thoại đã nhanh chóng biến mất, chờ tới lúc cô đặt điện thoại lên cái bàn cạnh giường ngủ, trên màn hình điện thoại đã nổi hình ảnh đang khởi động máy.
Triêu Từ không có lên giường, vẫn nửa quỳ ở mép giường như cũ, cúi người lại gần, chóp mũi đảo qua trên môi Lục Kim, cẩn thận mà ngửi.
Còn sót lại một ít yêu khí, khó trách lại không thoải mái.
Trọc khí dơ bẩn đến từ người khác, tuyệt đối không được phép lưu lại trong cơ thể Lục Kim.
Triêu Từ nỗ lực tập trung sự chú ý, cong ngón tay lại, ấn lên đôi môi đang khép kín của Lục Kim, mở rộng môi nàng.
Dòng khí màu đỏ đến từ Triêu Từ được rót vào trong khe hở của môi Lục Kim, cưỡng ép trọc khí còn sót lại trong cơ thể nàng thoát ra ngoài.
Môi trên bị mân mê, chậm rãi tách ra khỏi môi dưới, trong cơ thể có hai hơi thở va vào nhau, làm sắc mặt của Lục Kim dần dần ửng hồng, có chút khó chịu mà hừ một tiếng.
"Rất nhanh sẽ ổn thôi, Kim Kim, nhịn một chút......"
Triêu Từ nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi nàng, kiên nhẫn trấn an nàng.
Trọc khí bị đẩy ra khỏi cơ thể, Lục Kim cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Hai mắt nàng vẫn như cũ không có mở ra, dường như cảm nhận được một hơi thở quen thuộc khi nửa mơ nửa tỉnh, nàng dụi dụi mặt mình vào trong ngực Triêu Từ.
Sau khi trọc khí bị xua tan, hơi thở của Lục Kim trở nên thuần khiết hơn, giống như đang mơ thấy chuyện gì vui vẻ, cảm xúc lại có biến hóa, trong nháy mắt hương vị ngọt ngào thổi quét qua Triêu Từ đang gần trong gang tấc.
Thần kinh Triêu Từ nhảy dựng.
Mới nãy vì để đè nén cơn đói khát xuống mà cô đã chạy 10 km trên máy chạy bộ, vất vả lắm mới khắc chế được cảm giác muốn ăn uống điên cuồng, lại bởi vì tới gần nàng, cơn sóng lớn không tiếng động lại một lần nữa bị nhấc lên trong lòng cô.
Tà chú độc ác khóa chặt nguyên thần cô, dục niệm xấu xa đối với Lục Kim đang điên cuồng khuấy động trong thức hải của cô.
Lục phủ ngũ tạng run rẩy kịch liệt, đuôi mắt Triêu Từ nhanh chóng đỏ lên, hô hấp càng thêm trầm trọng.
Đột nhiên, cô nắm lấy cằm Lục Kim, ngửa đầu nàng ra sau, để lộ chiếc cổ trắng nõn và yếu ớt.
Triêu Từ gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi mảnh khảnh không có khả năng tự vệ kia, ngón cái trượt dọc theo yết hầu đang phập phồng.
"Ưʍ......"
Lục Kim còn đang trong giấc mộng không có chút phòng vệ nào, cái cổ bị Triêu Từ áp chế, cằm bị ép buộc phải nâng lên.
Giấc mơ và cái ôm ấm áp vừa rồi bị đánh vỡ trong nháy mắt, nàng nhắm chặt hai mắt lại, trong cổ họng phát ra một âm thanh mỏng manh khó chịu, lại bởi vì bị trọc khí quấy nhiễu quá lâu nên không còn sức lực, giấc mơ bị bao phủ bởi một màn đen tối khiến nàng không thể tỉnh lại, nên đương nhiên nàng không còn sức phản kháng.
Triêu Từ khe khẽ thở dốc, xương tai vốn tròn trịa giống như bị kéo ra, biến thành lỗ tai trông giống như tai thú. Hai hàm răng cũng va vào nhau lập cập, những chiếc răng nanh sắc nhọn cọ vào nhau như đang chuẩn bị ăn.
Triêu Từ không biết mình đã trấn áp Lục Kim từ lúc nào, hàm răng sắc nhọn của cô đã cắm vào chiếc cổ mỏng manh của Lục Kim.
Lục Kim ở dưới thân cô dường như cảm nhận được sự nguy hiểm nên giãy giụa theo bản năng.
Nhưng sự vùng vẫy này thật sự quá yếu ớt, cổ tay còn chưa có khả năng phát ra sức lực thật sự đã bị Triêu Từ không khoan dung chút nào mà ấn trở về.
Sự phản kháng của nàng trong lúc nửa tỉnh nửa mê không có gì đáng nhắc tới khi đối mặt với một kẻ săn mồi cường đại.
Nàng chỉ là một con mồi nhỏ sẽ bị Triêu Từ ăn thịt mà thôi.
Một loại mong muốn không màng tất cả mà cắn xé, được ăn thịt và uống máu, du͙© vọиɠ muốn lấp đầy cơ thể đã trống rỗng quá lâu bằng thức ăn gắt gao giằng xé thần kinh của Triêu Từ.
Cơn đói điên cuồng khiến đầu óc cô trống rỗng trong giây lát.
Lạch cạch.
Sau khi đóng cửa phòng Lục Kim, Triêu Từ lặng lẽ bước đi trong màn đêm yên tĩnh.
Trên môi cô vẫn còn mang theo vết máu, cô lấy một mảnh giấy mềm đặt lên môi, lau đi vết máu trên miệng.
"Chủ nhân."
Thời điểm bước xuống tầng một, cô nhìn thấy Tiểu Túc đang đứng giữa phòng khách, cả người đều ướt sũng, mái tóc ngắn dính trên má, những giọt nước tí tách trượt xuống mặt.
Cơ thể của Tiểu Túc bị bao phủ bởi mưa lạnh của đêm đông, mỗi hơi thở giống như có thể bị đóng băng ngay tức khắc.
"Em về rồi, còn rất sớm nữa." Triêu Từ cười, đôi mắt hơi hơi nheo lại, giọng điệu bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, "Bên ngoài đang mưa sao?"
"Vâng, có chút mưa phùn. Cô ấy ngủ rồi? Chủ nhân ngài yên tâm, em sẽ không đánh thức cô ấy đâu." Hai tay Tiểu Túc cầm hộp gỗ đưa cho Triêu Từ, "Đây là đồ vật em lấy về từ bà chủ Phó bên kia."
Triêu Từ nhận lấy, ôn nhu cười nói: "Cảm ơn, vất vả cho em rồi. Đi tắm nước nóng đi, đừng để bị bệnh. Nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, Triêu Từ xoay người rời đi.
Tiểu Túc nhìn bóng dáng của cô, nhẹ giọng nói: "Hương vị của lửa đỏ thật nồng."
Mặc dù Triêu Từ đã che đậy rất tốt, nhưng Tiểu Túc vẫn rất là mẫn cảm với bất kỳ hơi thở khác biệt nào trên người của cô.
Nghe được Tiểu Túc nói, bước chân của Triêu Từ có chút chần chừ.
"Còn có hương vị của máu, là máu của ngài. Ngài lại bởi vì muốn khống chế chính mình không làm tổn thương cô ấy mà lựa chọn làm bản thân mình bị thương."
Triêu Từ ngoái đầu nhìn lại, vết thương trên môi còn rất mới, nếu không nhìn kỹ đầu ngón tay đang rũ bên người cô, khó có thể phát hiện đầu ngón tay của cô đã bị bỏng.
Bị chính cô làm bỏng.
"Tôi không sao, cảm ơn em đã quan tâm tôi." Triêu Từ nheo mắt mỉm cười, gần giống như nhắm mắt lại, nhìn qua cực kỳ ôn hòa, ý đồ che giấu một tia ủ rũ cũng bởi vì quá mức mệt mỏi mà bị lộ tẩy, "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."
Tiểu Túc tự biết thân phận của bản thân, ngoài việc giúp chủ nhân làm việc ở bên ngoài, cô không có tư cách can thiệp bất kỳ quyết định gì của chủ nhân, vì vậy cô chỉ nói "Vâng" rồi lui xuống.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Triêu Từ: (bụng) gầm gừ...... (っ╥╯﹏╰╥c)