""Cậu biết không, khi bố tôi tê liệt ở bệnh viện sắp chết, chị cậu Trình Diệp Vãn lại về nhà thu dọn hành lý. Ngày cô ta mang cậu chạy trốn, ngay cả bố tôi cũng không thèm nhìn một lần cuối cùng.""
""Về sau nữa, công ty nhà chúng tôi phá sản, tất cả tài sản cũng bị đóng băng đem ra đấu giá, những thứ còn thừa lại duy nhất chính là những thứ mà Trình Diệp Vãn đã chuyển nhượng trước đó.""
Giọng nói của Cảnh Hoàn đột nhiên phát ra một tiếng cười, giống như đang nói về câu chuyện của người khác: ""Đến cuối cùng, là tôi tự tay ký giấy từ bỏ điều trị, nhìn bác sĩ rút từng ống từng ống trên cơ thể bố tôi ra.""
""Bởi vì tất cả tiền bạc đều nằm trong tay Trình Diệp Vãn, tôi ngay cả năng lực cầm một phần tiền cũng không có.""
""Thậm chí tôi còn từ bỏ tôn nghiêm đi cầu xin cô ta, cầu xin cô ta mau chóng cứu bố tôi, cô ta lại nói hết thảy đều là tôi đáng đời."" m thanh của Cảnh Hoàn càng lúc càng trầm thấp, đột nhiên đứng dậy từ mép giường, hai tay bấu lấy bả vai Trình Diệp Xuyên, quăng cậu lên giường: ""Thế nên cậu nói cho tôi biết, một câu đơn giản cô ta chết rồi là có thể mang những gì tôi đã mất trở lại sao? Có thể không?""
Trình Diệp Xuyên đã không ngủ không nghỉ mười mấy tiếng, một miếng cơm cũng chưa ăn qua. Vào giờ phút này, cậu giống như một tờ giấy mỏng, không cần ra tay, một hơi là có thể thổi ngã cậu.
Xương sống gầy nhom trực tiếp đập vào mép giường, xương cốt va chạm với ván gỗ phát ra tiếng rêи ɾỉ, Trình Diệp Xuyên đau đến nỗi hô hấp cũng chậm lại, cảm giác cơ thể như bị gãy ra, còn chưa kịp phản ứng thì Cảnh Hoàn đã cưỡi lên trên người cậu.
Con mắt của Cảnh Hoàn như sắp nứt ra, tiếng gầm thét cũng trở nên khàn khàn: ""Tôi muốn cậu ghi nhớ cảm giác bây giờ, nhớ nỗi hận của cậu bây giờ! Nhớ mỗi một ngày của tôi trong bốn năm qua đã sống đau khổ ra sao!!""
Lực tác dụng lên cổ như kềm sắt, càng lúc càng tàn nhẫn chặn hết toàn bộ hô hấp của Trình Diệp Xuyên, đầu óc cũng bởi vì thiếu oxy mà trở nên mơ hồ, giữa cơn mông lung, dường như Trình Diệp Xuyên nhìn thấy Cảnh Hoàn khóc.
Mấy lão già đều nói người trước khi chết, sẽ nhìn thấy những người và những điều mình quan tâm nhất trong tâm trí.
Những hình ảnh trong quá khứ nối tiếp nhau ập đến, cậu hồi quang phản chiếu nhìn lại cuộc đời mình như một người ngoài cuộc.
Cậu nhìn thấy mình bị giam trong căn phòng khi còn bé, nhìn thấy rất nhiều người đá đấm mình, nhìn thấy mình vừa khóc vừa chạy thật nhanh.
Những hình ảnh trôi qua rất nhanh, nhưng nỗi đau cứ như đông cứng trong từng khung hình, đau đớn vô cùng chân thật.
Vào giây phút cuối cùng, Trình Diệp Xuyên nhìn thấy gương mặt của Cảnh Hoàn.