Cằm Hứa Nam Ca căng cứng, trong lòng có chút lo lắng.
Cô chuẩn bị ra khỏi cửa thì nhận được tin nhắn của Hứa phu nhân: [Không cần phải đi ngay bây giờ, thứ Bảy phải tăng ca sao? Tôi muốn mời cháu một bữa cơm.]
Lúc này Hứa Nam Ca mới nhận ra mình lo lắng quá mà không suy nghĩ kỹ.
Nhưng về nhà ăn cơm ư?
Cô nhếch môi cười khổ.
Mười năm trước khi rời khỏi nhà họ Hứa, cuối tuần đầu tiên cô đã quay về.
Cô đi vào sân, qua cửa sổ kính thấy Hứa phu nhân, Hứa Nhân và Hứa Văn Tông đang nói cười vui vẻ, gương mặt Hứa phu nhân tỏa sáng với nụ cười mà cô chưa từng thấy.
Lý Uyển Như nói: “Mày thấy không? Không có sự hiện diện của mày, họ mới là một gia đình thực sự. Nếu mày thật sự nghĩ cho Hứa phu nhân, sau này đừng làm phiền bà ấy nữa.”
Cuối cùng Hứa Nam Ca lặng lẽ rời đi.
Mỗi năm, cô chỉ mua một món quà nhỏ để trước cửa vào ngày sinh nhật của Hứa phu nhân...
Nhiều năm trôi qua, cũng đến lúc gặp mặt rồi nhỉ?
Hứa Nam Ca trả lời tin nhắn: [Lẽ ra cháu phải là người mời Hứa phu nhân mới đúng, tối thứ Bảy lúc sáu giờ, không gặp không về.]
Cô gửi vị trí của một nhà hàng.
Đến nhà họ Hứa chỉ làm nảy sinh những tranh cãi không cần thiết, không bằng hẹn ở ngoài, nói chuyện với Hứa phu nhân trong yên tĩnh cũng được, tiện thể kiểm tra sức khỏe của Hứa phu nhân...
Hứa phu nhân: [Được, không gặp không về.]
Hứa Nam Ca thoát ra khỏi cuộc trò chuyện với Hứa phu nhân thì nhìn thấy "Cháu trai" gửi vài tin nhắn: [Bà cụ càng lớn tuổi càng giống trẻ con, tính tình nóng nảy, cần đủ kiên nhẫn.]
[Bà cụ bị mất ngủ, buổi tối khó ngủ.]
[Thuốc màu xanh một ngày uống hai viên, sáng và tối mỗi lần một viên...[]
Liên tiếp năm tin nhắn nhắc nhở, tin nhắn cuối cùng là: [Trên đây là lời dặn của bác sĩ gia đình, làm phiền rồi, nếu bà cụ có bất kỳ vấn đề gì, mong cô liên hệ với tôi ngay.]
Hứa Nam Ca đọc đến đây, lặng lẽ đi vào phòng ngủ phụ, quay một đoạn video ngắn gửi cho "Cháu trai".
*
Ở trên đường cách không xa lắm, có hai chiếc xe ô tô khiêm tốn đậu bên đường.
Trong xe bảo mẫu dẫn đầu, có đủ các tiện nghi, như một căn hộ nhỏ.
Hoắc Bắc Yến mặc một bộ vest đen, đang ngồi trên ghế sofa làm việc với máy tính.
Bác sĩ gia đình của Hoắc lão phu nhân ngồi ở góc, vẻ mặt nghiêm trọng, sẵn sàng chờ lệnh.
Lão phu nhân đột nhiên đổi chỗ ở, đêm nay chắc chắn sẽ không ngủ được.
Bà cụ sức khỏe yếu, mất ngủ sẽ dẫn đến nhịp tim bất thường, không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Xe phía sau chở theo thiết bị, để phòng khi cần. Lão phu nhân ở gần đây, nếu có chuyện gì họ có thể tới ngay lập tức để cấp cứu.
Nghĩ đến đây, thì nghe thấy điện thoại của Hoắc Bắc Yến kêu lên.
Hoắc Bắc Yến cầm lên xem, khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của anh lại lộ ra một chút... ngạc nhiên?
Bác sĩ gia đình lập tức hỏi: “Có phải lão phu nhân gặp chuyện không?”
Hoắc Bắc Yến mím môi, đưa video cho ông ta xem.
Chỉ thấy lão phu nhân đang ngủ say sưa trên giường trải ga hoa nhỏ, thậm chí còn ngáy khẽ!
Mới chín giờ tối thôi mà!
Bình thường lão phu nhân ngủ trước một giờ sáng là đã may mắn lắm rồi!
Bác sĩ gia đình đầy kinh ngạc: “Lão phu nhân đối với cô gái này thực sự rất khác biệt, nếu có thể để cô ấy ở bên cạnh lão phu nhân, sức khỏe của lão phu nhân chắc chắn sẽ được cải thiện!”
Lão phu nhân tuổi cao, sức khỏe yếu, giấc ngủ là điều quan trọng nhất.
Hoắc Bắc Yến siết chặt quai hàm, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Ngày hôm sau.
Trước khi Hứa Nam Ca ra khỏi nhà, dặn dò bà cụ: “Cháu đã gọi Quý Minh đến chăm sóc bà, anh ấy sẽ đến ngay.”
“Được rồi.” Bà cụ ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu dâu, con đi đâu thế?”
“Đi gặp một người.”
“Gặp ai vậy? Có nhất định phải gặp không?”
“Có ạ.”
Nếu không đi tìm Hoắc Bắc Yến, sau này khi anh ta đăng ký kết hôn cũng sẽ biết hai người đã kết hôn.