Gϊếŧ người diệt khẩu?
Hủy thi diệt tích!
Đáng tiếc, nàng không chết.
Bên phía đại viện, Chu ma ma vẫn luôn chờ tin tức bên Mạnh Vãn Đào, nghe được Mạnh Vãn Đào thế mà lại trốn ra, vẻ mặt xưa nay ổn trọng, nhất thời hiện lên một chút hoảng loạn.
…
Trong đêm tối không sao không trăng, phàm là có chút ánh sáng đều rất dễ nhận thấy, lại càng không cần nói đến động tĩnh thiêu đốt phòng ốc lớn như vậy.
Lúc thế lửa vừa mới nổi lên, Mạnh Vãn Đào còn chưa tỉnh, thôn trang bên cạnh đã cảnh giác.
Thủ vệ ẩn nấp trong bóng đêm trinh sát qua một phen, xác định không có nguy hiểm gì đối với chủ tử, liền quay lại ẩn thân trong bóng đêm.
Khi Mạnh Vãn Đào và Tiểu Từ quấn chăn, đội gió đêm, trơ mắt nhìn phòng của các nàng cháy thành tro bụi, toàn bộ người trong thôn trang bên cạnh đã tỉnh, nhưng đèn trong nhà chính cũng không sáng.
Thủ vệ tiến đến xem xét, tất nhiên là thám thính ra đầu đuôi câu chuyện, cách cửa báo cáo xong với chủ tử trong phòng, liền im lặng chờ chỉ thị của chủ tử.
Tuy rằng không sao không trăng cũng không đèn, nhưng bóng đêm cũng không phải hoàn toàn tối đen như mực, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy người trong phòng mặc một bộ đơn y màu trắng.
Mái tóc đen nhánh xõa tung ở phía sau, tóc rủ xuống che mất cằm của hắn.
Nghe báo cáo xong, hắn thoáng có một chút hăng hái, thay đổi tư thế ngồi, ngẩng đầu nhìn về phía thủ hạ đứng ngoài cửa.
Vừa động, cằm cùng sườn mặt góc cạnh lộ ra, thoát ly khỏi những sợi tóc.
Cung Giác cố ý hỏi một câu: "Nữ nhi độc nhất của Mạnh Tư Nhưỡng?"
Người bên ngoài cung kính nói: "Vâng."
Cung Giác không nói nữa.
Đối với phủ Thừa Dự Bá, hắn có ấn tượng sâu nhất với vị thiếu niên tướng quân Mạnh Tư Nhưỡng vào 20 năm trước.
Sau khi hắn chết trận sa trường, phủ Thừa Dự Bá không còn hậu bối xuất sắc nào, dần dần không còn được nhắc tới nhiều ở triều đình, hắn bận rộn như vậy, tất nhiên sẽ không dành ra tinh lực để chú ý tới một cái phủ Bá tước không có tác dụng gì.
Hắn chỉ nghe qua Mạnh Tư Nhưỡng cùng phu nhân có để lại một nữ nhi, chỉ bởi vì Mạnh tam tiểu thư này quá mức bình thường, hắn cũng không có chút ký ức nào đối với nàng.
Chỉ là, chuyện hôm nay có chút kỳ quái.
Mạnh tam tiểu thư ở biệt trang mười mấy năm, vẫn chưa từng nghe được bất cứ tin tức gì.
Vừa rồi Lý Cừ còn nói, mấy năm nay, Mạnh lão phu nhân cũng chưa từng quá chú ý đến người tôn nữ vẫn luôn tĩnh dưỡng ở thôn trang này, hôm nay lại đột nhiên đến thôn trang này.
Thật trùng hợp, hiện nay hắn cũng chọn nơi này.
Hắn vừa tới, phía trên thôn trang liền có thái độ khác thường, ngay cả Mạnh lão phu nhân dù chỉ một bước cũng chưa từng đặt chân đến biệt trang này cũng tới, náo loạn một đợt.
Chuyện này thì cũng thôi đi, thế nhưng ngủ đến nửa đêm lại xảy ra hỏa hoạn, thiêu một đống nhà ở.
Cung Giác xưa nay cẩn thận.
Chuyện diễn ra hôm nay bị lộ thì không thích hợp, hắn liền lười dặn dò người ở bên ngoài: "Nhìn chằm chằm một chút đã."
Tính tình Lý Cừ cũng cẩn thận giống chủ tử, nghe nói như thế liền trả lời: "Vâng, đã phân phó người trông chừng rồi ạ."
Nhìn bóng người trong phòng nằm xuống, Lý Cừ liền lặng lẽ lui xuống.
Nhưng Cung Giác cũng không ngủ tiếp.
Hắn nằm ngửa trên chiếc giường rộng rãi, mở to mắt nhìn nóc nhà, trong bóng đêm, vết máu đỏ tươi thấm ra băng vải trên vai hắn đặc biệt nổi bật.
Nhìn chằm chằm nóc nhà một lúc lâu, hắn mới lần nữa nhắm mắt thϊếp đi.
…