Ngày thứ mấy rồi?
Văn Chung gian nan sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng bị dưới người lại bị va chạm đến chín rục. Cậu mở hai mắt vô thần nhìn trần nhà, cả người nhức mỏi khô nóng. Trong căn phòng rộng rãi sạch sẽ, những sợi dây leo to dài đáng sợ cao ngất bám vào tường, đám dây leo màu xanh lá cây này quấn quanh cổ tay và mắt cá chân của Văn Chung, làm tứ chi của cậu phải dang rộng ra. Một thanh niên đè ở trên người cậu, người này có ngoại hình hết sức xinh đẹp, khuôn mặt mang một nét đẹp pha nữ tính, nhưng hai mắt đỏ đậm, những đường gân trên cổ nổi lên, giống như một con thú bị nhốt lại.
Anh dùng tay nắm chặt cổ tay Văn Chung, dươиɠ ѵậŧ cương cứng dưới háng thô bạo đâm vào phần thân dưới đang dang rộng của Văn Chung. Chỗ kết hợp bên dưới trộn lẫn cả dâʍ ŧᏂủy̠ tanh tưởi dính nhớp cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, bị giã vào liên tục nhanh chóng ép ra bọt mép. Một luồng kɧoáı ©ảʍ dâng trào trong cơ thể Văn Chung, khuôn mặt của Văn Chung tràn đầy nước mắt, chỉ là hô hấp cũng khó khăn.
“…… Từ Cảnh Sơ…” Văn Chung run rẩy gọi tên, âm thanh khàn đặc, “Dừng lại, Ưm!”
Không đợi cậu nói hết cậu, đám dây leo đó đã khống chế chân cậu kẹp chặt chân eo của Từ Cảnh Sơ. Dươиɠ ѵậŧ nặng trĩu thô to, hùng hồn ra vào lỗ nhỏ mềm rục, hai mảnh môi âʍ ɦộ đỏ rực đều bị mở ra, , âʍ ѵậŧ phía trước nhô ra cương cứng bị bề mặt lồi lõm của dươиɠ ѵậŧ cọ xát, lại là một cảm giác tê ngứa.
Từ Cảnh Sơ cúi đầu, đôi môi đỏ tươi để sát vào môi dưới của Văn Chung, hé miệng mυ'ŧ miệng của Văn Chung, miệng của anh rất lạnh, đầu lưỡi lạnh băng vói vào trong miệng Văn Chung mυ'ŧ hút nhiệt lượng, Đầu lưỡi và bề mặt lưỡi Anh liếʍ mạnh phần thịt mềm trong miệng Văn Chung, gốc hàm răn cũng bị liếʍ tới liếʍ lui mấy lần. Văn Chung ngửa đầu, cả người đều run run, nước bọt dọc theo khóe miệng chảy ra, còn chưa chảy xuống đã bị Từ Cảnh Sơ liếʍ luôn.
“Ưm…” Văn Chung vô lực mà nghiêng đầu, muốn tránh né cái lưỡi mang tính xâm lượt này, mới vừa quay đầu đã bị Từ Cảnh Sơ bóp chặt cằm vặn lại hôn mạnh hơn.
Bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối, vết nứt cuối cùng trên cửa sổ bị dây leo chặn lại, khiến căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn..
Văn Chung giống như sắp chết, chịu đựng vô tận sự quấy rối tìиɧ ɖu͙© từ Từ Cảnh Sơ, ngay từ đầu cậu còn có thể cố gắng gọi hai tiếng để kéo lý trí của Từ Cảnh Sơ trở về, chính là đối phương g đối phương lại hoàn toàn rơi vào trạng thái rối loạn tinh thần, Văn Chung không còn sức lực phản kháng, bị ép đến gắt gao, kêu hệ thống cũng không nghe thấy tiếng đáp lại nào.
Khi gần đến cao trào, eo của Văn Chung bị Từ Cảnh Sơ bóp chặt, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng trong cơ thể đâm vào đặc biệt sâu, bắn tinh vào bên trong cổ tử ©υиɠ mềm mại, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm chảy ngược vào cổ tử ©υиɠ chật hẹp. Văn Chung cảm giác gân cốt toàn thân đều bị rút ra, ngón tay không nâng nổi nữa, cả người phập phềnh, “Từ Cảnh Sơ…” Cậu như thiếu oxy mà thấp giọng gọi.
Người trên người cứng đờ trong giây lát, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng đen tối nhưng nhanh chóng biến mất..
Dây leo trói buộc tứ chi dần dần buông lỏng, hai tay Văn Chung không còn miếng sức rủ ở mép giường. Từ Cảnh Sơ bóp cổ làm cậu ngẩng đầu, sau đó nâng tay của mình lên, trên cánh tay nhợt nhạt của anh có một vết thương dài đã kết vảy. Dây leo di chuyển xuống, đầu nhọn biến thành hình lưỡi dao sắc bén, sau đó cắt sâu vào chỗ vết thương một cái, một lượng máu lớn từ chảy ra vết thương, nhỏ xuống ga trải giường màu trắng cùng với sàn nhà..
Từ Cảnh Sơ liếʍ chỗ chảy máu, ngay sau đó để cánh tay vào sát Văn Chung, ngón tay cạy môi của Văn Chung ra. Máu liền tràn ra ở trong miệng của Văn Chung, tròng mắt của cậu giật giật, cuốn đầu lưỡi muốn chống cự, “Không……”
Nhưng Từ Cảnh Sơ lại dùng ngón tay cái ấn vào trái cổ, khiến cho cậu không thể không nuốt máu ở trong miệng. Mùi máu nồng nặc dường như khuấy động trong bụng cậu, cảm giác buồn nôn dâng lên trong l*иg ngực. Văn Chung nhíu mày, Từ Cảnh Sơ xoa xoa đôi môi bị máu nhiễm đỏ của cậu, cúi đầu hôn lên môi của cậu.
Từ Cảnh Sơ giữ gáy Văn Chung mυ'ŧ lấy môi của cậu, đầu lưỡi chui sâu vào trong miệng Văn Chung, lại nổi lên ham muốn, anh buông mí mắt, trên huyệt thái dương lồi lên từng sợi gân xanh rõ ràng, tiếng nói khàn đặc, “… Đừng, từ chối.”
Đám dây leo lặng lẽ lơ lửng bên cạnh bọn họ, giống với Từ Cảnh Sơ, lấy một thái độ bá chiếm trông coi tình cảnh hỗn loạn này.
Máu uống vào trong dạ dày bắt đầu có tác dụng, Văn Chung cảm thấy tứ chi có lại được chút sức lực, nhưng toàn thân cũng nóng bừng, xương cốt ngứa ngáy. Cậu thấp giọng thở ra, hơi thở tràn ngập nhiệt độ nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể đang tăng lên, ý thức vừa mới rõ ràng đột nhiên tắt ngấm, ngọn lửa bùng lên trong cơ thể. Mà cơ thể của Từ Cảnh Sơ lạnh lẽo, đầu ngón tay cũng lạnh lẽo, Văn Chung theo bản năng để sát vào anh, dùng đầu cọ vào cổ của anh.
Từ Cảnh Sơ vòng tay qua eo Văn Chung, ngón tay lướt dọc theo bờ mông tròn trịa của thanh niên, hoàn toàn đi vào nơi bí ẩn. Đáy chậu cũng ướt đẫm xấu hổ, âʍ đa͙σ mềm rục, thịt bên trong nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙, chảy ra ngoài quá nhiều. Ngón tay của hắn chui vào, bẻ hai cánh môi âʍ ɦộ ra, sau đó vùi đầu qυყ đầυ cứng màu hồng vào trong âʍ đa͙σ đỏ mềm mại, tường thịt mềm mại như có lực hút kéo dươиɠ ѵậŧ vào trong. Từ Cảnh Sơ phát ra một tiếng tiếng thở dốc ngắn ngủi, mí mắt và dưới mí mắt đỏ ửng, xinh đẹp khỏi phải bàn.
Văn Chung trần trụi ghé vào đầu vai Từ Cảnh Sơ, khóe miệng dính máu, môi đỏ tươi, cánh tay trắng nõn gầy gò nhẹ nhàng ôm lấy cổ Từ Cảnh Sơ, hai mắt mê ly, trong miệng phát ra tiếng thở dốc khó nhịn. Hai chân cậu tách ra khóa ngồi ở trên người của Từ Cảnh Sơ, eo bị bóp chặt đè xuống, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ âʍ đa͙σ kéo ra một sợi sền sền, dươиɠ ѵậŧ đỏ đậm dữ tợn thọc vào sâu bên trong, âʍ đa͙σ ươn ướt chảy ra Văn Chung.
“Ha a, lớn quá, chậm……” Nước mắt Văn Chung rơi xuống, thứ đâm vào quá lớn, cậu không nhịn được hóp bụng dưới, hình dáng dươиɠ ѵậŧ đâm vào càng ngày càng rõ ràng.
Từ Cảnh Sơ nắm eo cậu đâm từ dưới lên, Văn Chung lắc lư theo tần số đâm của hắn, khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, tiếng da thịt va vào nhau bạch bạch vang lên trong phòng, chấn động trong tai của cậu. Từ Cảnh Sơ đâm rút rất nhanh, đâm vào cũng sâu, tư thế đơn giản nhất này cũng khiến cho Văn Chung bị cᏂị©Ꮒ đến hai mắt trắng dã, nước mắt chảy ròng ròng. Cơn kɧoáı ©ảʍ chết người giống như một con rắn, quấn chặt vào người khiến cho cậu không thở nổi.
Trong không khí xung quanh còn có du͙© vọиɠ vương vấn, Từ Cảnh Sơ là người có dị năng, thể lực vốn dĩ mạnh hơn người bình thường giống như Văn Chung, càng đừng nói hiện tại. Văn Chung chỉ cảm thấy mình sắp ngã, toàn thân đều là mồ hôi, nóng nực cùng ngứa ngáy trong người không hề thuyên giảm, cậu bám vào vai của Từ Cảnh Sơ, kɧoáı ©ảʍ ở phần dưới cơ thể càng lan rộng, cảm giác như có dòng điện kéo dài cho đến khi đầu ngón tay.
Từ Cảnh Sơ ngậm lấy vành tai của cậu, cũng là thần trí mơ hồ, như là con sói nổi điên, phun hơi thở nặng nề từ mũi miệng. Anh ôm Văn Chung chặt hơn, bộ ngực trần và làn da áp sát vào nhau, mồ hôi chảy dài trên mặt, không khí nóng bỏng hấp hơi làm cho đầu óc của Văn Chung choáng váng.
Cuộc ân ái hỗn loạn điên cuồng rất lâu vẫn chưa kết thúc, Văn Chung ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi ngất, Từ Cảnh Sơ dùng dây leo đặt cậu thành rất nhiều tư thế, lỗ nhỏ non mềm bên dưới bị từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn vào, tử ©υиɠ chật hẹp chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, cổ tử ©υиɠ không khép lại được, bị hoàn toàn bị phịch mở. Toàn bộ ống thịt dính chặt vào dươиɠ ѵậŧ đáng sợ, mυ'ŧ chặt, bị cᏂị©Ꮒ xuyên, nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Trong cuộc làʍ t̠ìиɦ nghẹt thở, Văn Chung tỉnh lại trong chốc lát, sau đó tiếp tục bị kéo vào vực sâu du͙© vọиɠ. Hai mắt cậu không có tiêu cự mà nhìn người đang đong đưa ở trước mắt, giọng nói run rẩy mà hô lên: “Từ Cảnh Sơ”.
Cái phát triển thái quá này hoàn toàn khác với nội dung cốt truyện ban đầu, Văn Chung vốn đã chết đi, nhưng hiện giờ lại bị Từ Cảnh Sơ bắt đến nơi này, đây kỳ thực là một thế giới tiểu thuyết, Từ Cảnh Sơ chính là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết này. Bộ tiểu thuyết này lấy bối cảnh tận thế xác sống, theo phong cách tra công tiện thụ, kể về câu chuyện đau khổ quằn quại của Từ Cảnh Sơ và một đám tra công, các kiểu máu chó cẩu, hiểu lầm rõ ràng chỉ nhỏ như hạt vừng đều có thể bị tác giả viết ra mấy chục chương vừa tệ vừa dài.
Dựa theo phát triển của cốt truyện, đám tra công sẽ ngược thân rồi ngược tâm nhân vật chính, sau đó lại ghen tuông vả mặt, mấy chương cuối cùng thì bất chấp tất cả theo đuổi vợ, tiếp đó mọi người đạt thành nhận thức chung, Happy ending. Suốt quá trình có mấy bia đỡ đạn xuất hiện thích đám tra công, vì thế sẽ làm ra một số hành động hất nước bẩn vào nhân vật chính để góp thêm một viên gạch vào tình yêu của bọn họ. Có điều, Văn Chung đúng lúc chính là một trong các bia đỡ đạn đó đây.
Ở thế giới cũ, Văn Chung chết vì tai nạn giao thông, sau khi chết bị một hệ thống tự xưng là “01” kéo vào trong thế giới này, hệ thống nói với cậu: Bởi vì một số nguyên nhân không thể diễn tả nào đó mà cốt truyện đã sụp đổ, chỉ cần Văn Chung có thể bổ xung cốt truyện thì sẽ có thể cho Văn Chung một cơ hội sống lại. Văn Chung đồng ý, vừa mở mắt đã phát hiện mình xuyên vào một bia đỡ đạn tìm đường chết.
Quyển sách này có rất nhiều nhân vật, nhưng bia đỡ đạn này chỉ chiếm không đến mười chương, cho nên hệ thống động tay động chân sửa tên pháo hôi thành tên của Văn Chung. Trong cốt truyện, “Văn Chung” có địa vị rất cao, từ nhỏ đã được nuông chiều, tâm cao khí ngạo. Cậu ta thích một trong các tra công, nhìn thấy người mình thích người vây quanh Từ Cảnh Sơ, trong lòng ghen ghét, bắt đầu điên cuồng nhắm vào Từ Cảnh Sơ ở trong căn cứ.
Càng quá đáng hơn chính là, trong một lần hành động bên ngoài, “Văn Chung” lặng lẽ đi theo đội ra khỏi căn cứ, khi gặp được biển xác sống, thế mà lại đầy Từ Cảnh Sơ vào biển xác sống. Từ chuyển ngoặt cốt truyện này, dẫn tới Từ Cảnh Sơ hắc hóa.
Ai biết, Từ Cảnh Sơ không chỉ tìm được đường sống trong chỗ chết, còn móc được tinh hạch của boss xác sống, dị năng tăng lên trên diện rộng. Anh dẫn một nhóm xác sống quay trở lại căn cứ, trong căn cứ tuy rằng có rất nhiều dị năng, nhưng dù có bao nhiêu cũng không thể sánh được với số lượng xác sống khổng lồ, căn cứ đã bị phá hủy trong một đòn. “Văn Chung” chết, không cần chờ Từ Cảnh Sơ tự đến gϊếŧ cậu ta, thì đã bị một con xác sống cắn rơi đầu.
Đám tra công tìm được đường sống trong chỗ chết, đi đến căn cứ khác, sau đó nữa là tình tiết bọn họ gặp lại theo đuổi vợ. Nhưng . Nhưng tình tiết rất ngắn, hơn nữa còn cực kỳ có lệ, đám tra công nói vài câu lời âu yếm, bị thương ngoài da một chút, công cuộc bất chấp tất cả theo đuổi vợ liền kết thúc tại đây.
Xem xong tài liệu, khi ấy Văn Chung liền hỏi: “Tại sao cốt truyện lại kết thúc bất thình lình như vậy, không khỏi quá đột ngột đi, xem người đọc là đồ ngốc à?”
Hệ thống đưa ra lời giải thích là: “Tác giả viết viết tiếp được, đuôi nát rồi.”
Hệ thống nói chỉ cần Văn Chung đi theo cốt truyện, có lẽ sẽ nhanh chóng sửa được cốt truyện, sau đó bình an về nhà thôi. Văn Chung tin mấy lời xàm xí của hệ thống, cũng đồng ý luôn, hiện giờ thì đang nằm dưới chân của nhân vật chính bị phịch đến không khép chân lại được luôn này.