Hứa Lâm đã đấm một hơi 32 cú, từng cú đấm đánh mạnh vào da thịt khiến cha mẹ Hứa đau đến trợn trắng mắt.
Cô thổi thổi nắm đấm, cảm thấy hơi thở tà ác trong ngực đã giảm bớt đi rất nhiều, sau đó lại nhìn sắc trời một chút… Hừm, thời gian không còn sớm nữa, mới ngày đầu tiên sống lại mà mình đã mệt xỉu như này rồi.
Hừ, cả nhà đám người này đều là kẻ xấu, không xứng để người khác thương xót.
Cô đi tới trước mặt Hứa Noãn, nhìn chằm chằm Hứa Noãn đang sợ hãi như nai con, ngạo nghễ hỏi:
"Từ giờ tôi sẽ ngủ trong phòng của cô, còn cô thì ngủ ở đó…" Hứa Lâm chỉ vào góc phòng chính: "Cô có ý kiến gì không?"
Hứa Noãn: ...Tôi có ý kiến!
“Dù có thì cũng nín cho tôi, dám nói một chữ…” Hứa Lâm lắc lắc nắm tay: “Tôi đánh cô.”
Hứa Noãn vội vàng lắc đầu, không không, tôi không có ý kiến, một chút cũng không dám.
Hừ, Hứa Lâm kiêu ngạo liếc nhìn xung quanh, trong phòng chính không ai dám nhìn thẳng vào cô, lúc này Hứa Lâm mới hài lòng bước vào phòng Hứa Noãn.
Sau khi vào phòng chính, khóa cửa lại, Hứa Lâm ném mình lên giường, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân cảm thấy mệt mỏi.
Cô hơi động suy nghĩ, cả người lập tức biến mất tiến vào không gian, đi vào phòng tắm trong tứ hợp viện rồi thả ra một bình nước nóng.
Nghĩ nghĩ một chút, Hứa Lâm lại lấy thêm nửa thùng nước linh tuyền đổ vào bồn tắm, sau đó cởϊ qυầи áo nhảy vào.
Ngâm mình trong nước, nhìn thân hình bản thân gầy gò với những vết bầm tím dày đặc trên đó, Hứa Lâm cảm thấy mình ra tay vẫn còn nhẹ chán.
Cả nhà này từ già tới trẻ đều là sài lang hổ báo, không có một người nào tốt hết. Mỗi ngày không phải đánh thì là mắng cô, chẳng qua là đổi một cách tra tấn khác mà thôi.
Hứa Lâm chỉ là không nghĩ ra được, người ta nói nuôi con chó lâu sẽ nảy sinh tình cảm với nó, sao nhà này lại cứng lòng như vậy?
Lau mặt xong, Hứa Lâm bắt đầu suy nghĩ tương lai nên sống như thế nào.
Hôm nay là ngày 1 tháng 2 năm 1975, cũng là sinh nhật lần thứ 16 của cô, còn hơn hai năm nữa mới có thông báo khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hiện cô chỉ có bằng tiểu học, cần phải tìm cách để lấy bằng cấp 2, rồi cấp 3 mới có thể thi vào đại học.
Hứa Lâm nhớ đến kiếp trước sau ngày sinh nhật của cô, thanh niên trí thức tới nhà thông báo gia đình bọn họ đông con, đủ điều kiện về nông thôn, tốt nhất là cử một người về quê.
Sau khi nhận được thông báo từ thanh niên trí thức, nhà họ Hứa không muốn để Hứa Lâm về quê. Vì vậy, sau khi nhận được thông báo, ngay đêm hôm đó cha Hứa đã đánh gãy một chân của cô.
Sau đó, ông ta còn nói với bên ngoài là cô cố tình làm gãy chân để không phải xuống nông thôn lao động, làm cho danh tiếng của cô càng trở nên xấu hơn.
Cũng may Hứa Lâm còn chưa báo danh nên không thể bị trừng phạt, hơn nữa, cô đã trở thành một kẻ tàn phế, cho nên dù có về quê cũng không làm được nhiều việc.
Bằng cách này cô mới tránh được việc về nông thôn.