Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập

Chương 67

Edit: Jun

Tuy Ân Hướng Bắc không lên tiếng, nhưng nhìn khẩu hình miệng của Hướng Nam, Chu Cảnh cũng có thể hiểu được, y đang gọi "thầy Chu" không ngừng nghỉ...

Mỗi một tiếng gọi, là mỗi một đấm đấm mạnh vào tim Chu Cảnh, nhưng anh chẳng thể thốt ra tiếng nào, khiến cả người đau đớn thống khổ.

Vừa không dám nhìn, lại vừa thương nhớ đến tột cùng.

Video chỉ dài một phút ngắn ngủi nhưng cả người Chu Cảnh như bị băm nhỏ thành vụn vằn.

Anh phẫn hận trừng mắt nhìn Ân Hướng Bắc, không hiểu tại sao y lại nhẫn tâm đối xử như vậy với Hướng Nam. Dù gì Hướng Nam cũng chính là y, Hướng Nam bị thương chẳng lẽ Ân Hướng Bắc không cảm nhận được chút đau đớn nào sao?

Chu Cảnh lảo đảo lùi về phía sau một bước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Ân Hướng Bắc, rốt cuộc anh muốn làm cái gì..."

"Thực ra thì, tôi cũng không rõ lắm." Ân Hướng Bắc vuốt tay, sau đó cất điện thoại lại vào túi, "Cậu không tò mò tôi đã gọi kẻ kia ra như thế nào sao?"

Chu Cảnh mím chặt môi, trong mắt trỗng rỗng, tựa như không nghe thấy Ân Hướng Bắc nói gì hết.

Nhưng không nghe thấy gì là do Chu Cảnh tự huyễn hoặc bản thân vậy thôi, mỗi một từ Ân Hướng Bắc nói, tất cả đều hiện lên rõ ràng trong đầu anh.

Đầu óc anh rối loạn, tựa như có cả nghìn con côn trùng đang bay múa bên trong.

Chu Cảnh mờ mịt nhìn Ân Hướng Bắc, như muốn tìm trong mắt y hình bóng của Hướng Nam, dù chỉ một chút thôi cũng được, nhưng lại chẳng thể tìm được gì.

Ân Hướng Bắc vẫn là Ân Hướng Bắc anh biết, chẳng có gì thay đổi cả.

Nếu hỏi Ân Hướng Bắc tháng này với Ân Hướng Bắc tháng trước khác nhau ở đâu thì câu trả lời chắc chắn là y so với trước càng ngày càng điên cuồng hơn, tâm địa ngày càng ngoan độc hơn.

Ánh mắt đen như mực, tăm tối giống đêm đông rét buốt khiến Chu Cảnh lạnh người, run lên theo bản năng. Khi anh muốn về phòng đi ngủ theo lịch sinh hoạt bình thường thì phát hiện cả người cứng ngắc, khó có thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Ân Hướng Bắc cười khẽ một tiếng, cả người đều ra vẻ như đã biết trước phản ứng của Chu Cảnh.

Thời gian Chu Cảnh biến mất, đã được ba mươi chín ngày.

Trong ba mươi chín ngày này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, có thể khiến Chu Cảnh ngay cả nằm mơ cũng không muốn nghĩ đến, đương nhiên cũng bao gồm cả Ân Hướng Bắc.

Ân Hướng Bắc từng cho rằng, Chu Cảnh nói với y anh đã thích người khác chỉ đơn giản là người khác thôi.

Đó là do ngày trước Chu Cảnh yêu Ân Hướng Bắc sâu đậm những mười năm, nhưng trong mười năm này Ân Hướng Bắc luôn lạnh nhạt với anh khiến anh đau lòng muốn buông bỏ, vừa hay gặp được một người đàn ông khác luôn hỏi han ân cần khiến anh không kìm lòng được mà gạt bỏ mối tình cũ đi. Tuy rằng điều này khiến Ân Hướng Bắc luôn bất mãn nhưng y có thể hiểu được.

Thế nhưng khi y đứng trên núi Lam Nhạc, đứng trong căn phòng bé xíu rách nát mà hai người từng sống với nhau, những kí ức từng bị y vứt bỏ quăng ra sau đầu, từng chút từng chút một tràn về...

Thật ra, từ ngày bắt cóc đó trở đi, đã có những dấu hiệu như này xuất hiện.

Y quyết định buông tha cho bản thân mình, không lần cuối gặp mặt gì nữa, nhưng khi y định đi tìm Chu Cảnh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Chu Cảnh đứng ở bờ sông, nhè nhàng ghé vào bên tai y nói, muốn y nhắm mắt lại.

Khi đó Ân Hướng Bắc còn thấy kì quái, y chưa bao giờ đi cùng Chu Cảnh ra bờ sông hết.

Nhưng sau đó, y lại đi đến bờ sông quen thuộc kia, nhìn thấy làn nước trong vắt thấy đáy, cá con tự do bơi lượn chơi đùa, những hình ảnh đó, những âm thanh đó, tất cả đều hiện lên rõ ràng mạch lạc trước mắt y.

Phải mất chừng một ngày trời Ân Hướng Bắc mới có thể tiêu hóa hết được từng đó kí ức.

Khó để tưởng tượng nổi, gã đàn ông bẩn thỉu lem luốc ngơ ngơ ngẩn ngẩn kia lại là chính y, nhưng cảm giác quen thuộc trên người kẻ kia, không thể do bất cứ ai nào tạo thành được.

Khi đó, tên của y là Hướng Nam.

Sẽ khóc sẽ cười sẽ làm loạn, thậm chí sẽ ghé vào ngực Chu Cảnh làm nũng.

Sau vụ tai nạn bị mất trí nhớ, chả hiểu sao lại xuất hiện nhân cách mới, rồi lại kêu cực kì thích Chu Cảnh, hận không thể dính bên cạnh anh mỗi ngày. Ân Hướng Bắc thừa nhận, với kí ức xa lạ đó, bản thân y cũng có chút ghen.

Buồn cười ở chỗ, người này rõ ràng là chính bản thân y.

Tự mình ăn giấm của mình, quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy bao giờ.

Ngày hôm sau đã hồi phục hết trí nhớ, Ân Hướng vẫn không thôi tìm Chu Cảnh, y muốn Chu Cảnh xuất hiện trước mặt ngay lập tức, nói cho y biết, y chính là Hướng Nam, Hướng Nam cũng chính là y, cho nên người Chu Cảnh thích từ đầu tới cuối không hề thay đổi.

Nhưng mà, Chu Cảnh vẫn bặt vô âm tín như cũ.

Giống ngày đó, Chu Cảnh nói muốn đi, sau đấy anh chạy tới vùng núi non xa xôi thật.

Không có điện thoại, không có tin tức, hai người xa cách nhau hơn nửa năm, cũng bởi nguyên nhân sâu xa trong đó là y.

Vất vả mãi mới cứu anh khỏi ngọn núi kia, Chu Cảnh lại lạnh nhạt giống băng.

Ngày thứ ba khôi phục kí ức, thậm chí Ân Hướng Bắc còn suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần Chu Cảnh xuất hiện y sẽ nói với Chu Cảnh, chuyện ngày trước là do y sai, hai người họ có thể bắt đầu lại một lần nữa, sau đó lại bắt đầu chung sống với nhau một lần nữa.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Ân Hướng Bắc dần dần lo lắng hơn, suy nghĩ bắt đầu cực đoan hơn.

Y vẫn rất muốn tìm được Chu Cảnh, rất muốn nhìn thấy thương thế của anh khôi phục đến đâu rồi, rất muốn nhìn lại đôi mắt kia của y.

Nhưng sau đó thì sao?

Y chỉ muốn trói chặt anh lại, sau đó khóa cửa nhốt trong phòng, vĩnh viễn không cho anh rời khỏi mình.

Ân Hướng Bắc biết, chắc chắn Chu Cảnh sẽ phản kháng, chắc chẵn sẽ không đồng ý.

Bởi vì trong lòng Chu Cảnh, Ân Hướng Bắc y là loại cặn bã tội ác tày trời, là máy móc máu lạnh vô tình, so ra vốn đã kém cạnh ánh trăng sáng Hướng Nam trong lòng anh, vừa hồn nhiên vừa thiện lương lại vừa thân thiết.

Một khi Ân Hướng Bắc đã nói, nhất định là nói dối gạt người.

Ân Hướng Bắc đối xử với anh tốt một chút, chắc chắn là có mục đích gì đó không thể cho ai biết.

Anh không muốn nhìn thấy Ân Hướng Bắc, bởi vì sự tồn tại của Ân Hướng Bắc là đầu sỏ khiến Hướng Nam biến mất khỏi thế gian này.

Cho nên anh muốn trốn y, cho nên anh chỉ sợ tránh y không kịp.

Ân Hướng Bắc tự hỏi, mình không có năng lực có thể thay đổi suy nghĩ của Chu Cảnh, càng không thể biến thành Hướng Nam mang bản lĩnh khiến Chu Cảnh vui trong người, cho nên y quyết định, tương lai Chu Cảnh có quay trở về bên y hay không nhờ hết vào nó.

Ân Hướng Bắc tìm một bác sĩ tâm lý có tiếng trong giới, nhờ người đó thôi miên chính bản thân y, sau đó để y tỉnh lại với tư cách là Hướng Nam, quay lại được cái video kia.

Không dễ dàng để Ân Hướng Bắc ra tay, một khi ra tay là như cược mạng.

Đối với Chu Cảnh không thể lấy xí nghiệp của nhà họ Chu để uy hϊếp được, vì trong lòng anh Chu gia vốn có cũng được không có cũng được.

Luôn nói Ân Hướng Bắc bạc tình, kì thật Chu Cảnh cũng đâu kém cạnh gì.

Ngoại trừ vài người ít ỏi có quan hệ thân thiết, đối với những người khác, Chu Cảnh vốn không để vào mắt.

Ân Hướng Bắc là người Chu Cảnh để ý nhất, cho nên Ân Hướng Bắc nói gì anh mới nghe nấy, nhưng giờ địa vị y trong lòng anh đã bị một Ân Hướng Bắc khác của y thay thế, cho nên Ân Hướng Bắc chỉ có thể mượn Hướng Nam để đạt được mục đích của mình.

Ít nhất cảnh tượng ở trước mắt, tất cả đều giống như những gì y tính toán.

Trong miệng Chu Cảnh đang gọi tên gã đàn ông anh luôn nhớ thương kia, cái gã dịu dàng hơn y, thông minh hơn y, Hướng Nam.

Dù Chu Cảnh không thừa nhận, Ân Hướng Bắc cũng có thể tìm được đáp án từ trí nhớ của mình.

Thông minh như Chu Cảnh, đương nhiên sẽ tự hiểu y cho anh xem video kia không phải do nhất thời nổi hứng.

Cho nên cuối cùng Chu Cảnh vẫn mở miệng, anh hỏi Ân Hướng Bắc: "Anh muốn tôi làm gì?"

Khi hỏi câu đó, trong mắt anh tràn đầy kiên quyết.

"Cậu cảm thấy sao?" Ân Hướng Bắc nhếch cằm, hỏi ngược lại Chu Cảnh.

Chu Cảnh ngẩn người, sau đó cười: "Ngoại trừ thỏa mãn du͙© vọиɠ biếи ŧɦái của anh, thật sự tôi cũng không nghĩ ra bản thân mình còn gì giá trị cho anh bóc lột nữa."

Thái dương Ân Hướng Bắc giật giật, sau đó siết chặt tay, cố gắng nhịn xuống suy nghĩ muốn mạnh mẽ đè ép Chu Cảnh ngay tại chỗ này.

"Trong lòng cậu, ngoại trừ chuyện này, tôi không thể còn bất cứ yêu cầu nào khác hay sao?"

Chu Cảnh lạnh nhạt liếc mắt nhìn y: "Tôi quên mất, có lẽ còn khuôn mặt này, anh đã nói có tìm khắp thế giới cũng chẳng thế thấy nổi một khuôn mặt giống đến thế. Đáng tiếc, tôi vốn định để hai người các người vì chuyện lần này mà trở mặt với nhau, xem ra là tôi tự mình đa tình rồi."

Bất kể Chu Nghi làm chuyện gì với Ân Hướng Bắc, y cũng sẽ không tức giận với hắn.

Y chỉ đang đổ cơn giận dữ của mình lên người Chu Cảnh mà thôi, tìm không thấy Chu Cảnh, y thậm chí không tiếc gì mà trút lên đầu Hướng Nam.

Kiểu tình cảm thật lòng gì đây, có dụng ý gì đây.

Chu Cảnh cười mỉa, chỉ sợ Chu Nghi tìm được người khác làm bạn trai, thì đúng là Ân Hướng Bắc chịu báo ứng.

Nhưng giây tiếp theo, Ân Hướng Bắc lại nắm lấy cằm Chu Cảnh, sau đó ép buộc anh quay đầu nhìn sang tấm gương trong phòng: "Khuôn mặt này, giống Chu Nghi ở chỗ nào?"

Chu Cảnh trong gương nhìn Chu Cảnh ngoài đời, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Đúng thế, đúng như Ân Hướng Bắc nói, vì vừa bị thương lại bệnh tật quấn thân, vốn Chu Cảnh có năm phần giống Chu Nghi, nay lại chỉ còn hai phần mà thôi.

Màu da Chu Nghi trắng trẻo vừa đủ, nhưng da Chu Cảnh lại trắng quá mức thanh niên bình thường.

Chu Nghi luôn cười, trên mặt luôn tản ra sức hấp dẫn người khác, về phần Chu Cảnh lại luôn treo thái độ bất mãn trên mặt, trong ánh mắt thì tử khí âm trầm, không có một chút sức sống.

"Cho nên, anh muốn tôi đi phẫu thuật sao?" Chu Cảnh tỏ vẻ không hề gì nhướn mày hỏi.

Ân Hướng Bắc hít sâu một hơi ổn định lại cảm xúc của mình, qua hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Cậu chỉ là gầy đi mà thôi, tôi muốn cậu ăn uống tử tế để trở về như ngày trước, muốn cậu tiếp tục nằm bên cạnh tôi, không được phép đi đâu nữa hết."

"Ồ___" Chu Cảnh rũ mắt, châm chọc nói: "Vòng qua vòng lại, cuối cùng lại về chỗ cũ."

Ân Hướng Bắc nhìn lông mi anh, trầm mặc buông lỏng tay ra.

Y nghĩ, nếu như thật sự có thể trở lại như cũ, cũng không hẳn không phải chuyện tốt. Nhưng bất kể Chu Cảnh hay Ân Hướng Bắc, cũng chẳng thể trở lại như cũ được nữa.

__Hết chương 67__

Hẹn gặp lại vào ngày tui chạy deadline xong nhoa, yêu mọi người nhiều