Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói

Chương 14

Sau khi hai người cúp điện thoại, Tống Thu Hàn chợt nhận ra, tâm trạng tồi tệ của mình bắt nguồn từ chính câu chuyện do anh tự tưởng tượng ra. Trong câu chuyện này, anh đã biên soạn Lâm Xuân Nhi thành người không có giới hạn đạo đức. Chuyện này không ổn chút nào. Mà cùng với đó anh cũng chợt nhận ra mình đã đặt Lâm Xuân Nhi ở một vị trí rất đặc biệt, đối đãi không giống với người khác. Hành vi này không hề lí trí, cũng không hề chín chắn. Thế là anh lại cầm điện thoại lên, tìm kiếm Lâm Xuân Nhi trong danh bạ, cuối cùng kết bạn với cô. Hai phút sau cô mới chấp nhận.

Tống Thu Hàn hỏi cô: “Hôm nay tớ có tiện tới lấy bình không?” Hôm đó cô nói với Trần Khoan Niên bảo Tiêu Muội mang hộ bình cho anh. Nhưng Tống Thu Hàn vẫn muốn tránh hiềm nghi, vì chột dạ nên mới cần tránh hiềm nghi.

Lâm Xuân Nhi giơ điện thoại lên chụp tấm ảnh Khương Phương Lộ và Tiểu Hỉ đang nhét thịt vào miệng cho anh: “Tớ đang đi ăn thịt với bạn rồi, có lẽ sẽ về muộn.” Cô rất thẳng thắn vô tư, không hề giấu giếm.

Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng, chợt cảm thấy bây giờ trăng đã sáng tỏ, vạn vật như có sức sống, đẹp đẽ vô cùng: “Không vội, đợi cậu tan tiệc rồi báo cho tớ.”

Lâm Xuân Nhi gửi định vị đến: “Gặp nhau ở chỗ này đi, giờ tớ sẽ về ngay.” Cô không đành lòng để người khác đợi lâu. Lớn từng này tuổi rồi mà cô vẫn không học được cách thong dong chậm rãi, có chuyện gì là chỉ muốn làm ngay lập tức.

Tống Thu Hàn đến sớm hơn Lâm Xuân Nhi, nhìn thấy cô chạy đến trước mặt xin lỗi anh: “Xin lỗi, xin lỗi! Tớ đến trễ rồi, trên đường hơi kẹt xe.” Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn đường càng trở nên lấp lánh. Tống Thu Hàn hơi cảm động, hình như đã nhiều năm trôi qua, anh chưa từng nhìn thấy cô gái nào vì đến trễ mà chạy đến mức chật vật như vậy.

“Không vội, tớ đang ở đây đợi cậu mà.”

“Được rồi.” Lâm Xuân Nhi kéo ống tay áo của anh đi ra ngoài hai bước, rồi giơ tay lên đếm, một hai ba bốn năm: “Cậu đã nhìn thấy chưa, cửa sổ thứ năm là nhà tớ đó, bây giờ tớ sẽ đi lấy bình nước cho cậu, cậu đợi lát nhé.”

“Được.” Tống Thu Hàn nhìn cô chạy xa, rồi ngẩng đầu nhìn cửa sổ tối đen kia. Chẳng mấy chốc cửa sổ đã sáng choang, sau đó lại tối đen. Lâm Xuân Nhi lại xuất hiện trước mặt anh, tay cầm túi vải bảo vệ môi trường: “Cảm ơn súp lê của cậu.”

Tống Thu Hàn vươn tay nhận lấy, rồi lấy bình nước ra xem. Lâm Xuân Nhi vội nói: “Tớ để ở chỗ cao trên tủ bát nên không bị vỡ đâu.” Hình như anh hơi kỹ tính.

Tống Thu Hàn cũng không giải thích mà khoác túi vải đó lên vai, sau đó hỏi cô: “Cậu về vội như vậy, đã ăn no chưa?”

Lâm Xuân Nhi ra dấu nho nhỏ: “Thiếu chút nữa là chạm đáy rồi.” Nghĩa bóng là chưa ăn no.

“Có muốn ăn nữa không?” Tống Thu Hàn muốn tìm một cơ hội để nói cho Lâm Xuân Nhi biết về chuyện của Khương Phương Lộ, cũng chuẩn bị nói thẳng với cô về lời nói dối mình đã có vợ chưa cưới.

“Đi thôi!” Lâm Xuân Nhi vung tay: “Ở gần đây có một tiệm xiên bẩn, nếu cậu không ngại thì chúng ta đến đó ăn vài xiên đi.”

“Được.”

Tống Thu Hàn đi cạnh Lâm Xuân Nhi. Khu chung cư mà cô sống là khu chung cư khá cũ kỹ. Lúc này mấy người già đang đi dạo dưới lầu, rất ung dung tự tại. Hai người đều hơi lo lắng sẽ quấy nhiễu tiết tấu trong buổi tối tốt đẹp của họ nên cũng cố ý bước chậm. Nhưng còn tụi trẻ con thì chẳng lo lắng gì, cưỡi ván trượt scooter bay qua. Tống Thu Hàn dắt Lâm Xuân Nhi đi vào bên trong rồi hỏi cô: “Lúc nãy cậu rời khỏi tiệm đồ nướng giữa chừng như thế, liệu mấy anh bạn kia có để bụng không?”

“Cũng không hẳn là bỏ giữa chừng, dù sao chủ tiệm đó ngâm mình xong thì cũng sẽ đuổi khách thôi.” Lâm Xuân Nhi cười nói.

“Khương Phương Lộ đi ăn cùng cậu là luật sư của tớ ở trong nước.” Tống Thu Hàn cân nhắc một hồi mới lên tiếng.

???

Lâm Xuân Nhi trợn tròn mắt: “Trùng hợp đến vậy á?”

“Đúng vậy.”

Tống Thu Hàn khẽ cười thành tiếng: “Tớ nhìn thấy bức ảnh cậu gửi đến thì cũng sửng sốt mất một lúc lâu, không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy.”

“Sớm biết thế này thì đã mời cậu cùng đi ăn rồi, tiệm đồ nướng đó ngon lắm. Nhưng điều kiện hơi sơ sài.” Lâm Xuân Nhi nói xong câu này thì chợt nhớ đến việc anh quen biết Khương Phương Lộ. Vậy chẳng phải chuyện cô nói dối mình có bạn trai sẽ bị lộ tẩy hay sao? Bây giờ chỉ có hai con đường, một là kéo Khương Phương Lộ lên thuyền giặc, vậy thì Khương Phương Lộ sẽ tò mò tại sao cô phải nói dối. Hai là cô thẳng thắn với anh. Rõ ràng hai con đường này đều không dễ đi, nhưng dường như kết quả đều như nhau cả. Trong khi đó con đường thứ hai không cần thiết phải liên lụy đến người khác... Lâm Xuân Nhi đắn đo một hồi, cuối cùng quyết định thẳng thắn.

“Tống Thu Hàn, tớ có một chuyện muốn thẳng thắn với cậu. Ý của tớ là tớ phải thẳng thắn một chuyện với tất cả bạn học trong nhóm ‘Thiếu niên cùng lớp’.” Lâm Xuân Nhi bỗng nghiêm túc nói. Cô ngừng bước, quay mặt về phía Tống Thu Hàn. Anh có dáng người cao ráo, nên Lâm Xuân Nhi phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh. Dưới ánh đèn, gương mặt của anh nửa sáng nửa tối.

Tống Thu Hàn cũng ngừng bước nhìn cô: “Sao thế?”

Lâm Xuân Nhi khẽ ho một tiếng: “Nói tới cũng hơi xấu hổ, tớ chưa có bạn trai...”

... Ồ? Tống Thu Hàn nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười. Lâm Xuân Nhi trước mặt như một đứa trẻ làm sai chuyện, đang cúi đầu nghĩ cách để giải thích rõ ràng chuyện này: “Hôm đó là lần đầu tiên mọi người gặp mặt. Tớ tưởng sẽ không gặp nhau thường xuyên nên là... thuận miệng nói bừa. Lần đó ăn cơm ở nhà cậu, không ngờ Trần Khoan Niên lại nhắc tới chuyện này... Cậu cũng biết đấy, bát nước đã hắt đi không thể lấy lại được...” Cô dời mắt nhìn ra chỗ khác nên không nhìn thấy ý cười đong đầy trong mắt Tống Thu Hàn.

“Hôm nay cậu nói thật là sợ Khương Phương Lộ sẽ tiết lộ đầu đuôi mọi chuyện à?” Tống Thu Hàn cắt ngang Lâm Xuân Nhi, cười hỏi cô: “Nếu hôm nay không phát hiện ra cả tớ và cậu đều cùng quen biết Khương Phương Lộ, có phải cậu sẽ không bao giờ nói ra không?”

“Cũng không hẳn.” Lâm Xuân Nhi lừa người ta trước nên bây giờ hơi chột dạ, liếc trộm Tống Thu Hàn. Lúc nhìn thấy ý cười đong đầy trong mắt anh, cô như chợt quay về buổi chiều tối tự học vào năm mười sáu mười bảy tuổi. Cô đeo ba lô đi trên hành lang, vừa xoay người lại đã nhìn thấy anh đang nở nụ cười với mình.

“Vậy cậu định khi nào sẽ nói sự thật với mọi người?” Tống Thu Hàn lại hỏi cô.

“Để canh cơ hội thích hợp đã...”

“Thế nào là cơ hội thích hợp?”

!!!

Tống Thu Hàn hỏi liền tù tì khiến Lâm Xuân Nhi không kịp phản ứng. Lúc cô đang cân nhắc nên trả lời thế nào thì lại nghe thấy Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng. Tiếng cười của anh trong trẻo đến mức muốn đòi mạng, khiến một bác gái đang đi dạo ở trước mặt liên tục xoay người lại nhìn anh.

“Lâm Xuân Nhi.”

“Hả?”

“Tớ cũng nói dối đấy, tớ không có vợ chưa cưới.” Tống Thu Hàn nói xong câu này thì chợt cảm thấy trong tim thoáng qua làn gió mát, cảm giác này thật sự rất tốt. Anh vốn không phải người thích nói dối, lời nói dối trong bữa tiệc đó đã khiến bản thân anh tự hoài nghi bản thân rất lâu. May mà hôm nay vận mệnh lại cho bọn họ một cơ duyên, để bọn họ thẳng thắn với nhau một lần.

Dù gì, người đã từ biệt có thể gặp lại nhau thật sự không dễ dàng gì.

...

Cả thế giới đều im phăng phắc.

Một lúc sau Lâm Xuân Nhi mới hỏi: “Vậy tại sao cậu phải nói dối?”

“Thuận miệng nói bừa thôi, chứ chẳng có lý do nào cả.” Tống Thu Hàn trả lại y nguyên lý do của Lâm Xuân Nhi.

“Vậy hôm nay cậu nói ra để làm gì? Cậu sợ Khương Phương Lộ vạch trần cậu à?” Lúc nãy Tống Thu Hàn đã hỏi như vậy đúng không? Lâm Xuân Nhi cũng trả lại câu hỏi này cho anh. Cô gái có thù tất báo này.

“Đúng vậy.” Tống Thu Hàn nói ra hai chữ lời ít ý nhiều: “Dù gì cũng là bạn học của hai chúng ta mà, nếu để người bên cạnh vạch trần lời nói dối của tớ, ít nhiều gì cũng hơi lúng túng.”

“Ồ.”

Lâm Xuân Nhi đá một viên đá ở dưới chân. Tống Thu Hàn bước tới lấy chân chặn lại, rồi đá trả lại cô.

Hai người cùng bật cười thành tiếng. Giờ Tống Thu Hàn thật sự đã đói bụng, bèn nhìn xung quanh rồi hỏi cô: “Xiên bẩn ở đâu thế?”

“Đi tiếp năm trăm mét nữa.” Lâm Xuân Nhi đút tay vào túi, ngửa đầu nhìn anh: “Cậu sợ dính dáng đến con gái vậy à?”

“Hửm?”

“Cậu nói mình có vợ chưa cưới chẳng phải là sợ mình có dính dáng không cần thiết với các cô gái trong bữa tiệc ư?” Giờ Lâm Xuân Nhi đã thu hồi thế yếu rồi, biến thành một kẻ bất chấp tất cả truy hỏi cặn kẽ.