"Đắc tội với ai cũng được, nhưng không thể đắc tội với Lâm Tiểu Bảo, ngươi cảm thấy thế lực của ngươi đã lớn đến mức không cần tiền sao?" Đại Nhi đứng dậy vươn vươn lưng mỏi, nhìn bộ dáng rất mệt nhọc.
"Nói thế nào hắn cũng là Đại Cữu của ta, sẽ không ác như vậy đâu." Bách Phi Thần xem thường, hắn cũng không nhận ra Lâm Tiểu Bảo sẽ ngừng tất cả cửa hàng tiền trang lui tới với Thiên Nhai Túc Quán, nếu Lâm Tiểu Bảo làm ra chuyện không có đạo đức như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào gả Yêu Nhiễm vào Lâm gia.
"Người của Lâm gia chưa bao giờ bị người khác uy hϊếp, huống chi đại ca hoàn toàn không có xương sườn mềm." Ánh mắt của Đại Nhi hờ hững nhìn một phương hướng trong bóng tối khẽ cau mày.
"Chuyện của Đại Cữu vi phu có nghe thấy, tự nhiên vi phu sẽ không làm khó hắn, phu nhân thông minh như vậy, tự nhiên hắn sẽ không ngu ngốc." Ý của Bách Phi Thần rõ ràng muốn nói cho Đại Nhi biết, hắn chỉ muốn Lâm Tiểu Bảo rời khỏi mà thôi, không có ý gì khác. Mà trong giọng nói đầy oan ức hiển nhiên đang trách tội người khác không biết thức thời, chờ đuổi hắn mới bằng lòng đi.
"Nói vậy ngươi còn để ý tới." Đại Nhi buồn bực, tại sao da mặt người này trở nên dầy như vậy.
"Vi phu chỉ cảm thấy hắn quá cản trở." Bách Phi Thần nhìn Đại Nhi dưới ánh trăng trong ngần, trong lòng cảm thấy thoải mái. Con ngươi đào hoa mê người ẩn chứa chút lạnh lùng, có chút mềm mại, mặc dù đang cười nhưng nụ cười kia thật rét lạnh.
"Xin lỗi, lại cuốn nàng vào." Bách Phi Thần đứng ở trước mặt Đại Nhi, mắt phượng mờ đi, cúi đầu rũ rèm mắt che giấu vẻ ảm đạm áy náy trong đáy mắt.
Đại Nhi cách hắn rất gần, nhưng vẫn cảm thấy không hiểu vì sao quanh người hắn vững vàng ngăn cách mình ở bên ngoài, chỉ có thể nhìn bóng dáng ôn nhu của hắn dưới ánh trăng chiếu ra tiêu điều như thế. Hiện tại ngăn cản nàng là có thể bảo vệ nàng sao?
"Ngày mai cùng Bảo Ngọc đi về nhà đi, cữu cữu và cữu mẫu cũng lo lắng cho nàng." Giọng nói Bách Phi Thần rất nhẹ, nhẹ đến mức hắn cũng không biết Đại Nhi có nghe hay không.
"Ngươi nghi ngờ mục đích của Cố Hinh Tuyết không phải đơn giản như vậy mới thuận nước đẩy thuyền, lúc Vinh Vương gia xin tha mới thả nàng." Đại Nhi cũng không trả lời hắn, chỉ nói đến Cố Hinh Tuyết.
Trùng hợp thứ nhất là Cố Hinh Tuyết trở thành dưỡng nữ của Vinh Vương gia, làm thanh mai trúc mã với Bách Phi Thần, trùng hợp thứ hai là tham dự kế hoạch của Vinh Vương gia, trùng hợp kế tiếp, Nộ Vân là hoàng tử Nam Việt, trùng hợp có được Khống Tâm cổ của Nam Việt để hãm hại mình, trùng hợp hạ độc Bách Phi Thần, trùng hợp Vinh Vương gia cũng chỉ là một con cờ trong kế hoạch, trùng hợp bà đỡ, sát thủ, xâu chuỗi lại tất cả mọi thứ trùng hợp thì không phải là trùng hợp, nhìn kỹ Cố Hinh Tuyết cũng là một mắc xích quan trọng nhất trong kế hoạch này, nàng làm cầu nối, không có nàng, mọi thứ không thể hoàn mỹ như vậy.
Cũng bởi vì như thế, Bách Phi Thần mới chịu thả dây dài câu cá lớn.
Mà càng thêm trùng hợp, nàng lại là đại tiểu thư của Linh Lung Sơn Trang đã mất tích mười năm, trùng hợp xuất hiện ở trong đại hội thần binh. . . . . . Tất cả lại giống như một âm mưu khác, không đúng, có thể nói chuyện trong cung chỉ là một phần trong âm mưu này.
Xem tình hình, người phía sau màn rất hiểu rõ mình, biết mình không chịu tịnh mịch, xuất cung nghe nói đến đại hội thần binh tất nhiên sẽ tiến đến, mà Bách Phi Thần một lòng muốn tìm mình tất nhiên sẽ theo tới, như vậy kế hoạch này vẫn nhắm vào Bách Phi Thần. Không, nói chính xác hơn một chút là cả Bách vương triều. Bọn họ muốn tranh đoạt Thần Binh Thành địa phận trọng yếu của binh gia? Hay có mục đích gì khác, nếu dẫn mình tới, chẳng phải là chọc lửa thiêu thân sao? Đến tột cùng là mục đích gì?
Hay là mục tiêu của bọn họ là mình? Nghĩ đến đây, Đại Nhi liền nghĩ đến Mộc Vân Thiên. Một đôi mắt trong suốt như vậy sau lưng đến tột cùng cất giấu chuyện gì?
"Chuyện gì cũng không thể gạt được nàng." Bách Phi Thần cười si ngốc, thấy Đại Nhi nhíu mày nhìn hắn, hắn cũng không kiêng dè nhìn thẳng ánh mắt của Đại Nhi.
"Cố Hinh Tuyết có thể là mật thám nằm vùng Hoàng đế Nam Việt cài vào, chiếu theo tình hình trước mắt, kế hoạch này rõ ràng đã khởi động từ mười năm trước, thậm chí sớm hơn. Tâm cơ đến mức này sức chịu đựng không phải bọn đạo chích bình thường có thể so được, nếu như gϊếŧ Cố Hinh Tuyết, sẽ cắt đứt sợi dây liên hệ, giữ nàng lại còn có thể tìm hiểu nguồn gốc, hiểu rõ động cơ của đối phương. Lần này mục đích của nàng là Thần Binh Thành, nhưng không biết nàng sẽ làm như thế nào, bây giờ gϊếŧ nàng sẽ có người khác tới làm, đến lúc đó địch trong tối ta ngoài sáng, còn không bằng trước mắt như vậy, ít nhất còn có thể nhìn chằm chằm nàng."
"Nếu Cố Hinh Tuyết đã tới đây, nàng sẽ không sợ chúng ta nhìn chằm chằm, nơi này người mà nàng có thể dùng cũng không ít." Đại Nhi quả thật đã sớm nghĩ tới điểm này, nhưng nàng lại không nói toạc ra, dù sao đối phương muốn làm cái gì vẫn chưa rõ ràng lắm, nàng cũng không muốn đập cỏ động rắn.
"Cho nên phải thăm dò cho rõ ràng ở chỗ này rốt cuộc nàng có bao nhiêu nhân thủ, nếu không đến cuối cùng vẫn còn mối họa." Làm sao Bách Phi Thần không biết, biết rất rõ ràng là bẫy rập nhưng lại không thể không nhảy vào, đây cũng là nguyên nhân hắn không có nắm chắc phần thắng, cho dù không đành lòng cũng muốn Đại Nhi đi khỏi.
"Các đại môn phái dường như rất không tầm thường đấy." Ngược lại không để ý đến Cố Hinh Tuyết, nàng chỉ phòng bị người ở phía sau của Cố Hinh Tuyết
"Nàng trở về Lâm gia chờ mấy tháng, mùa xuân năm sau ta lại đi đón nàng." Bách Phi Thần vẫn không quên ước nguyện ban đầu, người sau lưng tâm cơ thật sự lợi hại, hắn không thể để cho nàng ở đây mạo hiểm. Từ trong cung, Cố Hinh Tuyết làm tất cả mọi thứ đều nhằm vào Đại Nhi. Trăm năm qua ‘Muốn được thiên hạ’ nữ tử Lâm gia phải độc chiếm ngôi vị Đế hậu, lời này bất luận thật hay giả cũng thành một nhân tố quan trọng để đối phương sát hại Đại Nhi, hắn nhất định phải bảo hộ nàng chu đáo.
"Người sau lưng thông tuệ như vậy, gϊếŧ chết ta rồi há không đáng tiếc sao." Đại Nhi nhíu mày, cũng suy nghĩ tất cả mọi chuyện cho rõ ràng. Dọc theo đường đi không có gặp phải bất kỳ cái gì ngăn chặn, hiển nhiên không quá phù hợp với suy nghĩ trừ khử nàng.
"Nàng nói là. . . . . ." Bách Phi Thần cau mày. Suy nghĩ của hắn có chút rối loạn, nếu đối phương thật suy nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ có thủ đoạn phi thường, như vậy Đại Nhi càng thêm nguy hiểm, trước kia là Khống Tâm cổ cũng đã nằm ngoài sự dự liệu của hắn, có trời mới biết bọn họ còn có thủ đoạn gì chưa dùng tới. Nghĩ xong, lôi kéo tay Đại Nhi đi ra bên ngoài.
"Làm gì?" Đại Nhi nhíu mày không hiểu, nhưng không có phản kháng lại.
"Hiện tại đi ngay, ngay đêm nay ta đưa nàng trở về." Bách Phi Thần không quay đầu lại, vì thế đã bỏ lỡ khuôn mặt Đại Nhi đang tươi cười bởi vì cử động rất khả ái, buồn cười của hắn.
"Nếu hắn muốn ra tay, ngươi không ở bên cạnh ngăn trở chẳng phải sẽ để cho hắn ra tay dễ dàng hơn sao." Đại Nhi nhịn cười, cố giữ giọng điệu bình thản nói ra ý nghĩ của mình." Hay là nói ngươi không có tự tin cảm thấy ta sẽ bị người khác cướp đi?"
Bách Phi Thần nghe được, đột nhiên dừng bước, lúc Đại Nhi chưa kịp phản ứng xoay người một cái ôm Đại Nhi vào trong ngực.
Đầu của Đại Nhi bị tay phải của Bách Phi Thần nhẹ nhàng đè lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cách lớp vải mềm mại dán lên l*иg ngực Bách Phi Thần, rõ ràng có thể nghe được trái tim Bách Phi Thần đập mạnh từng tiếng cực kỳ vang dội trong màn đêm yên tĩnh.
"Nàng là của ta, không ai giành được." Tay trái Bách Phi Thần nắm chặt vòng eo của Đại Nhi, làm như muốn chứng minh lời hắn mới vừa nói.
"Nếu ai động tới nàng, ta sẽ vặn gảy xương hắn để cho hắn trọn đời không được siêu sinh." Giọng nói Bách Phi Thần không lớn, nhưng nghe rất kiên định. Giống như hướng về phía Thần Minh phát lời thề, làm cho người ta không khỏi tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ làm như thế với những kẻ có mục đích không tinh khiết.
Đại Nhi cảm thấy thân thể Bách Phi Thần khẽ run, tâm không nhịn được mềm nhũn. Đưa đôi tay rũ xuống chậm rãi ôm lấy hông của hắn, không tiếng động an ủi nổi lo lắng của hắn. Rõ ràng hắn đã mất bao nhiêu khí lực, thân thể cũng đang run rẩy, cũng chỉ có Đại Nhi mới hiểu hắn coi trọng mình hơn tất cả. Nàng cũng chỉ nói đùa một câu, lại làm cho hắn cho là thật, tại sao có thể bảo nàng độc ác vứt bỏ hắn không để ý.
"Phù Dung cao ăn thật ngon." Giọng nói lẩm bẩm của Đại Nhi từ trong lòng hắn truyền đến, giống như mang theo một loại ma lực khiến cho tinh thần bất an của Bách Phi Thần dần dần bình tĩnh lại.
"Phu nhân thích là tốt rồi." Bách Phi Thần không nở buông ra. Hắn phát hiện hắn rất không muốn Đại Nhi rời khỏi l*иg ngực, ôm nàng cảm thấy toàn thế giới cũng không sao cả.
"Phu nhân sắp không thở được, có phải ngươi nên buông lỏng tay ra trước hay không." Đại Nhi nghe được hai chữ ‘phu nhân’ này, chờ Bách Phi Thần tự động buông tay ra, nhưng rất lâu lại phát hiện nam thần nào đó hoàn toàn không có ý đó, mới không nhịn được nói ra lời như vậy.
"Tốt." Tay phải không nỡ buông ra, Đại Nhi vừa muốn buông tay ra lui về phía sau lại phát hiện tay phải nam thần nào đó tiện đà đặt lên tay trái đang ôm hông bị nắm chặt, nhất thời dở khóc dở cười.
Rốt cuộc hắn vẫn rất trẻ con.
"Dao Kỳ đi nơi nào lâu như vậy vẫn chưa trở lại." Thật ra Đại Nhi đã sớm ý thức được không thấy Dao Kỳ và Dịch Phong, nhưng bây giờ không có đề tài mới hỏi ra.