Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Quyển 2 - Chương 22: Âm hồn không tan 4

Toàn bộ quá trình Mộc Vân Thiên đều suy tư, trong đầu của hắn vô cùng hỗn loạn, hắn yêu Đại Nhi sao? Đúng vậy, nhưng tại sao thấy Đại Nhi liều mạng vì một nam tử khác lại không có không thoải mái, chỉ vì nhìn thấy trong mắt của Đại Nhi không có chút tình cảm nam nữ sao? Nhưng tại sao lúc hắn nhìn thấy Bách Phi Thần lại đau lòng? Là bởi vì trong lòng Đại Nhi có Bách Phi Thần, hơn nữa chỉ chứa được một mình Bách Phi Thần sao?

Lâm Tiểu Bảo buồn bực, từ đâu chạy tới Tam Sư Huynh của muội muội bảo bối nhà hắn? Hơn nữa nghe Bách Phi Thần và người bên cạnh nói chuyện, người này cũng gọi muội muội là tiểu sư muội, rốt cuộc có chuyện gì ?

"Sư huynh, cũng không thể làm sư muội ta mất thể diện." Đại Nhi cười, rực rỡ như nắng xuân.

"Tự nhiên." Ôn Ngọc đưa tay phải ra chạm vào trên Lưu Ly ngọc, lúc chạm vào trong nháy mắt ngọc Lưu Ly bể tan tành, trong cái nhìn chăm chú của mọi người ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ đã bị Ôn Ngọc nắm trong tay.

"Tốt! Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Vậy để Cung mỗ tới lãnh giáo sự lợi hại của thiếu hiệp!" Cung Tuyệt Thành nói xong tung người nhảy vào lôi đài.

Ôn Ngọc cho Đại Nhi một ánh mắt yên tâm, tay phải cầm tiên liền đuổi theo, ra tay vô cùng bén nhọn, góc độ, đạo lực, thủ pháp đều vừa đúng, nhìn một cái cũng biết là cao thủ dùng tiên.

Đại Nhi ngẩng đầu hài hước liếc mắt nhìn Triển hồ ly ẩn nấp nơi cây đại thụ, lúc này mới chậm rãi đi trở lại vị trí của mình, Lâm Tiểu Bảo tiến lên khẩn trương hỏi: "Không có bị thương chứ, cho ta xem một chút." Nói xong vây quanh Đại Nhi tìm kiếm vài vòng xác định không có bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nương nương thật không chịu thua thiệt." Triển hồ ly đạp gió đến, giọng nói không lớn không nhỏ, lại vừa vặn làm cho mọi người chú ý tới tình huống bên này có thể nghe được.

Triển Phong Hoa cho rằng Đại Nhi ra một chiêu như vậy thuần túy là vì để cho mình lo lắng hãi hùng, nhưng hắn cũng không phải là người mặc cho người khác chém gϊếŧ, một câu nương nương liền công bố thân phận của Đại Nhi với công chúng, ngược lại có tâm kế tính toán.

Cứ như vậy chỗ tốt nhiều, chỗ xấu cũng nhiều, quan trọng hơn là, có một số việc càng nhìn càng thêm thấu đáo, dĩ nhiên hắn không phủ nhận cho dù mình không có nói ra Đại Nhi cũng không thể lừa gạt.

"Bản tiểu thư không có nhi tử lớn như ngươi." Đại Nhi nói câu đầu tiên làm cho Triển Phong Hoa bị nghẹn, người xung quanh nghe được ý tứ khóe miệng co giật.

Lời nói này quá sâu sắc rồi. . . . . .

Triển Phong Hoa giống như không thể bình tĩnh, quả nhiên cùng vị này đấu miệng lưỡi chính là một sai lầm.

"Không ngờ Ôn Ngọc dùng tiên tốt như vậy." Vừa vặn Triển Phong Hoa nói sang chuyện khác, miễn cho bị Đại Nhi tiếp tục chế nhạo.

"Nếu không, ngươi cho rằng Tam Sư Huynh gấp chạy tới làm gì." Đại Nhi liếc hắn một cái, cũng đang trách Triển Phong Hoa nhiều chuyện.

". . . . . ." Triển Phong Hoa vô cùng buồn bực, tại sao hắn cảm giác mình làm chuyện gì ở phía xa ngàn dặm Đại Nhi cũng biết rất rõ ràng? Đầu óc của nàng tốt đến cỡ nào? Nắm chặt bản chất con người, suy đoán giả thiết chuyện xảy ra tiếp theo, quả thật nghe đến mức kinh người. Người của Lâm gia đầu óc cũng tốt như vậy sao?

"Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?" Triển Phong Hoa mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, như có một âm mưu lớn đang triển khai.

"Ai biết được." Đại Nhi tự lẩm bẩm, ánh mắt lại liếc về phía Mộc Vân Thiên vẫn chú ý đến nàng.

"Hiện tại giá trị con người của nàng rất cao, đại tiểu thư của Linh Lung Sơn Trang, hòn ngọc quý trên tay Cố trang chủ, còn là vị hôn thê của Nhị Sư Huynh nhà ta đấy."

"Tiểu sư muội, nàng và ta không có nửa xu quan hệ. Mẫu thân ta nói, ngươi cũng nghe thấy rồi, bây giờ ngươi phải gả cho ta đấy." Cung Bắc Thiếu vừa nghe cũng không nguyện ý. Lúc trước hắn chưa từng thấy qua Cố Hinh Tuyết, hôm nay nghe Triển Phong Hoa nói đến cũng cảm thấy thân phận của nàng không phải đơn giản như vậy.

Bách Phi Thần nghe câu nói sau cùng, mày kiếm nhảy lên, thân thể nghiêng về phía trước, môi mỏng cơ hồ muốn dán lên lỗ tai Đại Nhi, dùng giọng trầm thấp hấp dẫn thầm lặng nói: "Phu nhân, tiểu tử kia nói năng lỗ mãng, vi phu thay nàng dạy hắn được không, yên tâm, nể mặt hắn là nhị sư huynh của nàng, ta sẽ rất dịu dàng, rất dịu dàng."

Lâm Tiểu Bảo, Triển Phong Hoa, Cung Bắc Thiếu thậm chí Dao Kỳ và Dịch Phong ở sau lưng cảm thấy trên người Bách Phi Thần phát ra khí tức băng hàn nồng đậm.

Triển Phong Hoa thầm nghĩ xem ra Bách Phi Thần trở về bản tính thật rồi, sau này vẫn là ít chọc thì tốt hơn. Ở trong lòng cũng đang cầu khẩn Bách Phi Thần quên hết chuyện ở trong cung trước kia không hợp nhau với hắn, bây giờ hàng này trở về nguyên bản tính, nhất định lòng trả thù đặc biệt nặng. Chỉ nhìn phản ứng của Bách Phi Thần khi Cung Bắc Thiếu chỉ nói như vậy cũng biết.

"Bách Phi Thần, làm như ta sợ ngươi phải không!" Cung Bắc Thiếu cũng không yếu thế, nhíu mày gờm Bách Phi Thần.

Bách Phi Thần vẫn bộ dáng cười như không cười chờ đợi Đại Nhi trả lời, vẫn còn bay mùi giấm chua.

"Trước đó ‘người của phu nhân’ còn sống trở về thật sự là đáng tiếc, nhưng nếu là người của phu nhân như vậy cũng chính là người của vi phu, vi phu muốn đối đãi thế nào cũng không quá đáng. Dược hoàn lúc trước An Ngôn dùng còn lại rất nhiều, đủ dùng cho hắn và tiểu nhị thiếu. Phu nhân yên tâm, tối nay nhất định khiến cho bọn họ dục tiên dục tử." Trong lòng Bách Phi Thần tức giận đơn giản không có chỗ phát tiết, vừa vặn Dịch Phong còn chưa kịp dọn dẹp, Cung Bắc Thiếu lại không sợ chết đυ.ng vào, thật sự đáng đời.

"Dịch Phong tùy ý ngươi, Nhị Sư Huynh coi như xong." Đại Nhi suy tư một chút gật đầu một cái nói: "Tiểu Thảo không có ở đây, chờ hắn trở về rồi ra tay tốt hơn."

Cung Bắc Thiếu và Dịch Phong Nghe được toát mồ hôi lạnh. Này này, các ngươi tính toán với chính chủ còn ở đây, có cần không chút kiêng kỵ như vậy hay không.

"Được, nghe theo phu nhân." Đại Nhi đón nhận danh xưng ‘phu nhân’ Bách Phi Thần rất vui mừng, ngay sau đó khí tức xung quanh cũng không giống lúc vừa rồi.

"Tam Sư Huynh sắp thắng rồi." Đại Nhi nhìn về phía lôi đài. Lại nói dùng tiên, Cung Tuyệt Thành quả thật không phải là đối thủ của Ôn Ngọc, Ôn Ngọc là một tay có kỹ thuật dùng tiên hiếm có trên đời này.

"Cũng chỉ là thí luyện mà thôi, cha ta vốn cũng không có nghiêm túc." Cung Bắc Thiếu cũng không nâng mí mắt, mặc dù cha hắn tinh thông mười tám loại vũ khí, nhưng lợi hại nhất là kiếm thuật. Năm đó dựa vào một thanh Tuyệt Vực đi khắp giang hồ ít có địch thủ. Có thể nói năm đó là người đứng đầu trẻ tuổi.

Quả nhiên, bên kia tiên kỹ của Ôn Ngọc không chỉ khiến cho Cung Tuyệt Thành hài lòng, ngay cả mọi người phía dưới cũng than thở. Không ngờ giang hồ ẩn nấp một cao thủ dùng tiên như vậy. Quả thật giang hồ nước đủ sâu.

"Ha ha ha ha, các vị cũng đều thấy được, kỹ thuật đánh tiên (roi) của vị công tử này rất khéo, Cung mỗ dám nói không người nào có thể địch lại, trang bị ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ cũng dễ hiểu, tuy nói mấy vòng trước là Lâm tiểu thư thay thế vượt qua kiểm tra, nhưng các vị đều là người thông minh, tự nhiên cũng nhìn ra được nếu vị công tử này tự mình ra tay, đứng đầu cũng là vật trong túi. Hôm nay Cung mỗ tuyên bố vị công tử này chính là chủ nhân ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’, các vị có gì dị nghị không? !"

Cung Tuyệt Thành nói lời này cũng thật lòng, nếu Ôn Ngọc chỉ dựa vào bản lĩnh mới vừa hiển lộ, thật sự hoàn toàn xứng đáng đứng đầu, chớ nói chi là thủ đoạn núp trong bóng tối.

"Bản lĩnh của vị thiếu hiệp kia bọn ta đều nhìn thấy, làm chủ nhân của ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ tự nhiên hoàn toàn xứng đáng. Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, xem ra bọn ta đã già rồi." Tông chủ Đạo Tông mặt mũi hiền lành, trong giọng nói không thiếu cảm khái.

"Đã như vậy thì Cung mỗ tuyên bố, đại hội thần binh lần này chấm dứt, tối nay Thần Binh Thành tiệc mời các đại môn phái cùng chư vị anh hùng hào kiệt, kính mong các vị có thiệp mời vui lòng đi trước.

Người phía dưới nói mấy câu khách khí cũng mang theo người trở về, mấy ngàn người tới nhanh đi cũng nhanh. Lần này đại hội thần binh đúng là không nhìn thấy náo nhiệt gì, dù sao tiên kỹ quá lạnh, không bằng mấy lần trước tranh đoạt Thủy Hồn Kiếm rất kịch liệt.

Thân phận của Đại Nhi bị quên lãng sạch sẽ, ngoại trừ một số ít người có lòng nhớ kỹ trong lòng không có tranh cãi bất kỳ điều gì, chỉ là danh tiếng đó đã xuất ra ngoài rồi, nàng là người thứ nhất dám ở trên đại hội thần binh bác mặt mũi của Thành chủ Thần Binh Thành, chỉ như thế cũng đủ để cho nàng nổi tiếng trên giang hồ.

Hơn nữa người nhìn thấy Vô Cực Môn bị thảm thiết cũng nhận ra được, cùng với người chờ ở tại Thiên Nhai Túc Quán, Sùng Thuận, Kim Dao may mắn chứng kiến Đại Nhi tức giận, càng thêm bàn tán, giang hồ cái gì cũng thiếu, duy nhất không thiếu chính là lời đồn đại.