"Dao Dao, gọi Tiểu Vũ và Dịch Phong, các ngươi đi ra ngoài dạo một chút, có người tìm phiền toái không cần khách khí." Đại Nhi không đáp phân phó cho Dao Kỳ.
"Vâng" Tiểu Vũ đã sắp điên, nếu không phải hắn biết lúc tiểu thư rời giường dễ tức giận lợi hại đã sớm đi oanh tạc.
"Nói đi." Đôi mắt hoa đào của Đại Nhi không rõ cảm xúc nhìn mặt nước hồ xanh biếc nhộn nhạo trước mắt, tròng mắt nheo lại như giễu cợt Cung Bắc Thiếu.
"Sư huynh bị người bức hôn." Cung Bắc Thiếu biết rõ tính tình Đại Nhi, sợ rằng nói thêm một câu nhảm nữa trực tiếp bỏ mặc, thế nhưng câu này giống như là nói nhảm rồi.
"Trọng điểm." Nhìn thâm tình Cung Bắc Thiếu mới vừa thổ lộ, Đại Nhi rất cho mặt mũi, không có bỏ mặc.
"Không có gì, chỉ nói với cha đã có người mình thích, hơn nữa mang về nhà, quan trọng nhất là ở chỗ này của ta." Nói như vậy có đủ hiểu chưa.
"À." Đại Nhi bình tĩnh trả lời một câu, sau đó rất kì quái nhìn Cung Bắc Thiếu nghiêm túc nói:
"Ngươi không sợ nửa đêm Dịch Phong tiêu diệt ngươi?"
". . . . . ." Tiểu sư muội, ngươi bình thường một chút.
"Ta nói không phải Dao Kỳ."
Đại Nhi cau mày, suy tư hồi lâu mới mở miệng nói: "Sư huynh, rốt cuộc ngươi phát hiện Thảo Diệp không có để ý rồi."
". . . . . ." Cung Bắc Thiếu tâm muốn chết đều có, đột nhiên bắt đầu hối hận mình đã lôi kéo tiểu sư muội chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn không biết đội danh hiệu thiếu phu nhân, muốn gieo họa cho người như thế nào.
Vừa nói đến Thảo Diệp. . . Không thể nào. . . . . .
"Ta nói là ngươi." Thấy bộ dáng Đại Nhi ghét bỏ, Cung Bắc Thiếu bắt đầu thao thao bất tuyệt hướng dẫn.
"Tiểu sư muội, ngươi nghĩ xem, hôm nay ngươi giúp sư huynh vượt qua cửa ải khó khăn này, trong thời gian này ngươi có thể đội danh hiệu thiếu phu nhân của Thần Binh Thành mà gây sóng gió, ở Thần Binh Thành hoành hành ngang ngược không một người dám nói cái gì. Không chỉ có ở Thần Binh Thành, trên giang hồ cũng không có ai dám dễ dàng đắc tội, danh hiệu Thần Binh Thành cũng không phải cho không, cho nên ngươi hiểu nha.
Hơn nữa, ngươi muốn ‘Thúc Hồn Lưu Ly Tiên’ này cực kỳ dễ dàng, ngươi muốn di hồn cũng chỉ là một bữa ăn sáng, tóm lại rất nhiều chỗ tốt, tiểu sư muội thông minh như vậy, nhất định sẽ không cự tuyệt đúng không." Cung Bắc Thiếu che giấu lương tâm, nói nhiều chỗ tốt như vậy, nếu Đại Nhi cự tuyệt vậy thì tuyệt đối không phải tính tình của nàng. Sự thật điều này cũng tuyệt đối sẽ xảy ra , bởi vì theo tính tình của tiểu sư muội hắn, tất cả lời vừa nói đều rất hợp khẩu vị Đại Nhi.
"Mặc dù hơi thua thiệt nhưng nể tình sư huynh ngươi, ta miễn cưỡng đồng ý, chỉ là. . . . . ." Đại Nhi nhíu mày, ý bảo còn có điều kiện.
"Cái gì?"
"Di hồn mà ngươi nói là sư muội ngươi là phu nhân của Thiếu thành chủ Thần Binh Thành có mặt mũi thật lớn." Đích xác là điều kiện mê người, trên bước đường giang hồ của Đại Nhi bắt đầu vẽ nên trang sử huy hoàng từ Thần Binh Thành.
Dĩ nhiên, huy hoàng này là nói đến gieo họa thiên phú.
"Tốt." Cung Bắc Thiếu thật cắn răng nghiến lợi, nhưng sư muội mình đã đồng ý, vậy hôn sự của hắn có thể khẳng định tuyệt đối thất bại, nghĩ như vậy trong lòng Cung Bắc Thiếu thoải mái rất nhiều.
Mẹ nó, muốn làm tiểu nương tử hay không, cứ nhắc nhỡ đến chuyện đau buồn như vậy?
"Đã như vậy, tiểu sư muội hãy theo ta đi gặp cha ta đi, đoán chừng hiện tại hắn rất muốn gϊếŧ chết ta. . . . . ." Cung Bắc Thiếu cũng không gạt người.
Ngày hôm qua mới vừa trở lại, muốn đi gặp cha mình, không ngờ Cố lão Trang chủ Linh Lung Sơn Trang cũng ở đây, còn nhắc đến hôn ước nhiều năm trước hắn còn chưa ra đời. Đáng thương Cung tiểu gia ta vừa mới vào cửa nhà liền bị bức hôn, thật sự quá bi thống rồi. Hơn nữa còn nghe bọn hắn nói đã tìm được nữ nhi trở về cũng tới Thần Binh Thành kêu rên một trận, dưới tình thế cấp bách nghĩ ra hạ sách này.
Thật ra trong lòng hắn cũng có tính toán. Có thể quấy nhiễu hôn sự này, người bình thường vẫn không làm được, mà tiểu sư muội của hắn tuyệt đối là ứng viên tốt nhất, muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn dung mạo có dung mạo, muốn thực lực có thực lực, quan trọng nhất vẫn là tính khí của nàng. Tuyệt đối là pháp bảo khắc chế mấy lão nhân gia họ. . . . . .
Ngày hôm qua muốn gặp Đại Nhi, Cung Bắc Thiếu rất sáng suốt từ chối đi qua, nói sau khi nghỉ ngơi và hồi phục tốt, hôm nay sẽ đi. Mẹ nó, từ ngày hôm qua trở lại hắn chờ tới bây giờ, dĩ nhiên cha hắn đã nhận định, hắn có nương tử quên phụ mẫu, mà mẫu thân của hắn đã chạy tới nơi này không dưới mười lần.
Hắn còn nghe nói Cố lão Trang chủ vẫn kề cận cha mình muốn nhìn nữ tử làm cho hắn thần hồn điên đảo rốt cuộc là một nữ tử như thế nào, có chỗ nào mạnh hơn so với nữ nhi của mình.
Thật ra, cho tới bây giờ Cung Bắc Thiếu vẫn chưa gặp qua vị hôn thê có hôn ước từ nhỏ, cho dù gặp được cũng sẽ không coi trọng, ánh mắt Cung tiểu gia ta cao, cũng không cần nhìn mặt.
"Nhị Sư Huynh, trái tim của phụ mẫu ngươi không có vấn đề chứ." Đại Nhi cảm thấy nên hỏi trước rõ ràng. Đến lúc đó tức giận sinh bệnh có thể không xong.
"Không có, trong tâm bọn họ kiên cường rất, nhất là cha ta." Có kẻ dở hơi như mẫu thân ta, không kiên cường cũng không được.
"Như thế, liền đi gặp phụ mẫu ngươi và vị hôn thê thân ái cùng nhạc phụ đại nhân thôi." Đại Nhi đứng dậy, vươn vươn lưng mỏi, ý bảo Cung Bắc Thiếu dẫn đường.
"Tiểu. . . Đại Nhi, ta có thể có chừng mực không?" Cung Bắc Thiếu nhìn tư thái Đại Nhi giống như muốn đi tìm phiền toái.
"Sư huynh, ngươi phải biết, tiểu sư muội ngươi không thích nhất chính tìm phiền toái." Đại Nhi nói tuyệt đối là lời nói thật. Nhưng nàng luôn có bản lãnh khiến cho phiền toái tự động tìm đến mình, sau đó chơi đùa giải quyết phiền toái một lần. Không thể không nói, cách làm rất cao minh.
Bởi vì cách đại hội thần binh chỉ có 3 ngày, khi hai người đồng loạt đi tới chánh đường Phủ Thành Chủ, trong hành lang người nhận được thiệp mời Thần Binh Thành trên căn bản tất cả đều đến đông đủ, giống như nhàm chán tán gẫu, không khí thật ấm áp.
"Phụ thân mẫu thân." Cung Bắc Thiếu rất có phong độ chiếu cố Đại Nhi, cùng nàng sóng vai đi về phía trước, vào trong sảnh đường cung kính gọi một tiếng.
"Ngươi chính là cô nương ở tại Bắc Cực Các, cô nương không có liêm sỉ chết sống nhất định bám vào nhi tử nhà ta ? !" sắc mặt của Thành chủ Cung Tuyệt Thành vốn ôn hòa, cau mày rất khó chịu nói.
Tại chỗ đều là đại nhân vật có mặt mũi trên giang hồ, Cung Tuyệt Thành làm như vậy không thể nghi ngờ là muốn cho Đại Nhi mất hết mặt mũi. Dĩ nhiên một số không có đầu óc đều nghĩ như vậy.
Hắn không phải là người ỷ vào Thần Binh Thành mà tự cho mình quá cao, hắn chỉ muốn nhìn một chút dạng nữ tử thế nào có thể làm cho đứa con nhà mình si mê như thế.
"Cung Thành chủ nói rất đúng, bản tiểu thư chính là nữ tử mặt dày mày dạn nhất định theo đuổi nhi tử nhà ngươi, đuổi cũng không đi, chính là cô nương muốn nhi tử của ngươi làm bò làm ngựa thề không chê, ngay cả Khế Ước Bán Thân cũng ký." Đại Nhi cười, nếu ngươi muốn nhìn, vậy thì biểu diễn cho ngươi nhìn, chỉ là một lúc nữa cũng đừng nói bản tiểu thư không nể mặt ngươi.
Khá lắm nha đầu miệng lưỡi lanh lợi! Cung Tuyệt Thành nổi giận, vốn cho là nữ tử này mặt dày còn chưa tính, thế nhưng quá không hiểu chuyện trực tiếp bác bỏ mặt mũi của Cung Thành chủ hắn. Nhìn thấy nụ cười trên mặt Đại Nhi, cắn răng nghiến lợi một phen, nha đầu này tuyệt đối cố ý, nếu thực sự khiến Bắc nhi cưới nàng, sau này vẫn không phải bị khi phụ chết sao.
Ngoại trừ Cung Tuyệt Thành, lúc đầu mọi người cười thầm đến bây giờ khϊếp sợ, vẻ mặt rất đặc biệt. Muốn bật cười vẫn không dám biểu hiện rõ ràng, bất mãn một nữ tử nói chuyện như vậy còn không dám mở miệng khiển trách, việc của Cung gia người ta, mình chen miệng thật sự là không ổn.
Tuy nhiên, có ba người không phải bình tĩnh như thế.
Mộc Vân Thiên toàn thân áo trắng như tuyết, ngày hôm qua hắn lén lút đi bái phỏng Cung Tuyệt Thành. Nghĩ tới hôm nay đi tìm Đại Nhi. Cho là canh giờ tốt muốn xế chiều đi, nhưng không ngờ bị Cung Tuyệt Thành mời, còn tưởng rằng có chuyện gì, xem ra những người này là đặc biệt vì Đại Nhi mà đến.
Chẳng lẽ chỉ là một cuộc nháo kịch? Không đúng, trận chiến như thế, Cung Thành chủ nghiễm nhiên tiếp nhận sự thật Đại Nhi là tử tức, hôm nay cũng chỉ là khảo nghiệm mà thôi. Tuồng vui này sợ rằng diễn không tốt khó thoát thân. Nghĩ tới không khỏi lo lắng nhìn Đại Nhi một cái.
Một nam tử khác là một người toàn thân khoác màu xanh đơn giản, lông mày có vài phần tương tự Đại Nhi, cũng đôi mắt đào hoa vô cùng mị hoặc, đường nét gương mặt cương nghị làm cho hắn có vài phần khí phách, cả người cũng rất nho nhã. Người này họ Lâm. Nhíu mày không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử hắn quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.
Cuối cùng là một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên. Nhìn thấy Đại Nhi tới, trong nháy mắt nụ cười trên mặt vốn dịu dàng lập tức cứng ngắc, sau đó nắm tay siết thật chặt trong tay áo, vì vậy hận ý khắc cốt lộ ra ngoài vô cùng mãnh liệt. Đôi mắt đẹp âm hiểm độc ác như muốn nhìn thấu Đại Nhi.