"Phong Hoa, chuyện dịch bệnh ở Liêu Hà có biện pháp nào tốt không?" Mới vừa lâm triều xong, chưa kịp dùng bữa liền truyền đòi Hữu tướng Triển Phong Hoa đến nghị sự, về chuyện dân chúng, Bách Phi Thần chưa bao giờ qua loa.
"Hoàng thượng, quan trọng vẫn là ‘Chữa bệnh’". Triển Phong Hoa mặc triều phục màu tím, một thân lười biếng, hơi thở cực kỳ giống hồ ly. Trên khuôn mặt hào hoa phong nhã, một đôi mắt hẹp dài cũng có mấy phần tư vị hồ ly. Nhìn thấy người này cũng sẽ có loại cảm giác đầu tiên là vô cùng xinh đẹp, lúc tiếp xúc cặp mắt kia liền không tự chủ nghĩ đến hồ ly. Vô cùng trọng yếu là người này quả thực là trước sau như một, hoặc là nói, hắn từ trong ra ngoài đều là một con hồ ly.
"Hôm nay, Liêu Hà cấp báo, bệnh dịch lần này ngự y cũng bó tay hết cách, có thể thấy được mức độ hung mãnh. Dựa theo sách đã đề cập, tương tự như chứng bệnh phát ban, nhưng so với chứng phát ban càng nghiêm trọng hơn, mặc dù Thần không hiểu y thuật, nhưng vẫn nhìn ra được đây là bệnh ban biến chứng. Theo sách sử ghi chép, những năm cuối triều Võ, ở Liêu Hà đã xuất hiện chứng bệnh ban một lần, lúc ấy trong vòng nửa tháng làm chết toàn bộ một ngàn người, cuối cùng có một người thần y tên là Cổ Nhiên đã nghiên cứu ra phương thuốc chữa được dịch bệnh này. Trận dịch bệnh kia không tính lớn, người chết cũng không phải là nhiều, cũng nhanh chóng nhất.
Thời gian qua đi trăm năm, phương thuốc ấy đã biến mất, ngay cả có cũng không dùng tới. Bệnh ban biến chứng còn đáng sợ hơn so với ban thường. Theo lộ trình, kể từ khi phát hiện dịch bệnh ở Liêu Hà tính cho đến bây giờ đã mười ngày, nhiều nhất còn có năm ngày, hơn ba trăm người bị mắc bệnh ban biến chứng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dịch bệnh này còn chưa lan rộng. Mặc dù đã cách ly, nhưng vẫn không thể không cẩn thận ứng phó.
Ngay cả nguyên nhân phát bệnh chúng ta cũng không biết, cho dù muốn ngăn chặn cũng không thể nào ngăn chặn. Cho dù thiêu những bệnh này thành tro nhưng không ai có thể bảo đảm sau này sẽ không có dịch bệnh mới, cũng không thể tới một lần đem gϊếŧ một lần." Hồ ly chính là hồ ly, đem vấn đề phân tích rất thấu đáo. Suy nghĩ kín đáo, phòng ngừa chu đáo, không hổ là một vị tướng hồ ly.
Ngoài Bách U Minh, Triển Phong Hoa hiện là hữu tướng xinh đẹp, tay vận trù sách lược.
"Thôi đi, trẫm hỏi ngươi biện pháp, không phải để cho ngươi nói những lời nhảm nhí này." Bách Phi Thần khó chịu nói, nhìn vẻ mặt hồ ly của Triển Phong Hoa đang cười, hắn rất khó chịu, bộ dạng từ nhỏ đã hay đùa cợt, không thay đổi nghiêm chỉnh chút nào.
Thật ra, đúng là Triển Phong Hoa nói nhảm.
"Ha ha, Hoàng thượng chớ vội." Ẩn ý là: ngươi không thể sửa đổi tính khí thối một chút sao. "Lúc nảy Hoàng thượng có chú ý nghe thần nói hay không." Triển Phong Hoa liếc mắt nhìn Bách Phi Thần ngồi ở bên bàn. Ý tứ rất rõ ràng, không cần ngươi nói ta cũng biết rõ ngươi không có nghe.
Tiếp tục nói: "Lúc nảy Thần nói những năm cuối triều Võ, ở Liêu Hà đã xuất hiện chứng bệnh ban một lần, mà người cuối cùng tìm được phương thuốc là một vị thần y có tên gọi là Cổ Nhiên" Đã nói rõ ràng như vậy, nghe vẫn không hiểu sao.
"Ý của ngươi là từ cuối những năm triều Võ, Cổ Nhiên sống cho tới bây giờ, cũng chính là mùng 10 tháng 3 năm thìn. Mà ngươi tính mời vị thần y Cổ Nhiên sống gần ngàn năm tới trị bệnh ban biến chứng? Hay là nói ngươi có biện pháp làm cho người đã chết ngàn năm sống lại sao" Gương mặt Bách Phi Thần lạnh lùng không lộ vẻ gì nhìn Triển Phong Hoa.
Trên mặt Triển Phong Hoa có chút không nhịn được cười. Ông trời ơi, bà đất à, đầu óc Bách Phi Thần rốt cuộc làm sao vậy? Khóe miệng không nhịn được hung hăng co rút.
"Phong Hoa, nhìn thấy bộ dáng của ngươi thì tâm tình của ta đột nhiên tốt rồi. Ha ha ha." Bách Phi Thần hài hước nhìn sắc mặt thay đổi của Triển Phong Hoa, cười vui vẻ.
"Nếu Hoàng thượng biết suy nghĩ của thần, có lẽ Hoàng thượng cũng có biện pháp mời ông ta đến, vậy thần cáo lui." Triển Phong Hoa khôi phục lại bình tĩnh, hời hợt nói khiến Bách Phi Thần có một loại cảm giác muốn quất chết hắn.
Mẹ nó! mang thù như vậy.
Bách Phi Thần cảm thấy so với mấy người bạn cùng hắn chơi đùa từ nhỏ đến lớn, từng người một đều khi dễ hắn.
Cẩn, là một gã lưu manh, mặc dù làm việc rất chắc chắn; Triển Phong Hoa, là một con hồ ly, ai cũng đừng nghĩ từ trên người hắn chiếm được tiện nghi; Văn Nhân, là một gã ngoan cố, nói sắc bén không lưu mặt mũi, trời sinh bộ dáng nguội lạnh, nhìn sẽ tức giận; cũng chỉ có Ngự Không là tốt một chút, nhưng chuyện hắn ham muốn nhất không phải tìm Bách Phi Thần gây phiền toái, mà là soi mói tật xấu của Lãm Nguyệt. Thua thiệt Bách Phi Thần làm Hoàng đế, mấy người này cũng lấy việc khi dễ vị hoàng đế làm thú vui, hơn nữa còn dùng lời nói chính nghĩa. Mặc dù ở trong mắt mọi người không phải như vậy, nhưng hoàng đế bệ hạ của chúng ta vốn cảm thấy khó chịu.
"Ta nói. . . . . ."
Đột nhiên một giọng nói lười biếng vang lên, làm hai người đang huyên náo giật mình một chút. Hai người cùng nghiêng đầu nhìn về phía nơi phát ra giọng nói.
Triển Phong Hoa có cảm giác hứng thú chính là tại sao có nữ nhân ở trong Ngự Thư Phòng của Bách Phi Thần, mà Bách Phi Thần kinh ngạc tại sao đến giờ này mà Lâm Đại Nhi vẫn chưa đi.
Chỉ thấy Đại Nhi mặc bộ quần áo màu hồng xốc xếch giắt trên người, mái tóc rối bời cũng không chảy chuốt, trong tay ôm chiếc gối đầu thêu con rồng vàng bằng kim tuyến của Bách Phi Thần, chân trần đứng trên mặt đất, ngáy ngủ ngáp.
Dáng vẻ rõ ràng mới vừa tỉnh ngủ. Chính xác mà nói là bị đánh thức.
Triển Phong Hoa có chút hăng hái nhìn nữ tử không có chút hình tượng ở trước mặt, đôi mắt đào hoa quyến rũ nheo lại. Không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rõ ràng Bách Phi Thần như bị điện giật, bây giờ hắn nhìn Đại Nhi, mặc kệ là bộ dạng thế nào đều cảm thấy cực kỳ thuận mắt, điều kiện tiên quyết là Đại Nhi không mở miệng nói chuyện. Bất quá trong lòng vẫn nghi ngờ: rốt cuộc nàng có thể ngủ bao lâu.
"Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác rất không có đạo đức, cái đạo đức của hai người các ngươi, có thể làm hư người khác hay không?" Giơ tay lên, không còn hơi sức dụi mắt, lúc này mới mở mắt ra nhìn bọn họ.
Mặc dù kinh ngạc với gương mặt yêu nghiệt của Triển Phong Hoa, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt hồ ly của hắn, lập tức đưa hắn vào danh sách đen, mỹ nam thì mỹ nam, nhưng cũng không thể muốn chết a. Hàng này vừa nhìn thì biết không dễ đối phó. Về phần Bách Phi Thần, chỉ tùy tiện nhìn sang mà thôi.
Bách Phi Thần chợt tức giận lan tràn. Có ý gì vậy, ta như vậy không được nàng chào đón? Mặt đen thui muốn cùng Đại Nhi đấu. Nhưng nghiêng mắt nhìn thấy Đại Nhi cởi bỏ giày, đi chân trần, chân bị đỏ bừng, lời muốn nói lập tức nghẹn lại. Hiện tại cũng đã là tháng ba, tuy nói không lạnh nhưng không ấm áp."Chân của ngươi bằng sắt sao? Liêu Hà bị dịch bệnh nghiêm trọng, ngã bệnh đừng hy vọng có ngự y tới xem bệnh cho ngươi."
Lúc này, Đại Nhi mới nhìn về phía Bách Phi Thần một lần nữa, hiếm thấy không mở miệng phản bác. Chớp mắt to nhìn chòng chọc một hồi lâu, quay người liền chạy vào trong. Đang lúc hai người kỳ quái, chỉ thấy Đại Nhi lại chậm rãi đi ra, lúc đi ra trên chân đã mang giầy, y phục cũng đã chỉnh tề rồi, tóc đơn giản kéo ra phía sau, so với lúc nảy, quả thật tốt hơn nhiều.
"Ta đói rồi." Đại Nhi vừa nói ra lời này, Bách Phi Thần nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Ánh mắt của Triển Phong Hoa thỉnh thoảng chạy ở trên thân hai người, thu hồi ánh mắt, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Bách Phi Thần, xem ra sau này chịu tội rồi.
Thật lâu không thấy Bách Phi Thần phản ứng, Triển Phong Hoa không thể làm gì khác hơn là lấy nghĩa khí bạn xấu tới trợ giúp Bách Phi Thần."Hoàng thượng, vừa đúng lúc thần cũng chưa ăn cơm, chẳng biết có được không. . . . . ."
"Cho phép! Ngụy Trung Hiền, truyền lệnh." Lúc này, Bách Phi Thần cảm thấy Triển Phong Hoa thật vô cùng dễ thương. Chưa từng có cảm kích hắn như vậy, cho dù hắn đã từng vì mình chịu bao nhát đao. . . . . .