Điện Kim Loan lộng lẫy nguy nga, vô cùng hoa lệ, chỗ nào cũng toát ra vẻ lạnh lẽo giàu sang, bình phong thêu sợi vàng nở rộ thành hàng đóa kim liên, bàn dài điêu khắc từ gỗ tử đằng, từng chi tiết bày trí đều cổ kính quý báu.
Lan Trạch ngồi sau bình phong, trên thảm trải sàn, nhìn qua bình phong có thể thấy Cơ Thường và một nam tử đeo mặt nạ, hai người đang thấp giọng trao đổi, từ chỗ em không nghe được rõ.
Em không biết gì về quốc sư, em quan sát xung quanh, đang nghĩ xem Cơ Thường giữ em lại làm chi thì khóe mắt bất chợt liếc thấy chiếc roi treo trên tường, mí mắt em nháy nháy.
Lan Trạch ngồi cực kì ngay ngắn, quỳ khép hai chân, duy trì đúng một tư thế không động đậy tí nào, em nhìn vào chiếc roi trên vách tường, nó lóe lên tia sáng lạnh băng trong ánh trăng.
Tại sao lại treo roi trong thư phòng... Lan Trạch không nhìn tiếp, vết bóp còn chưa tan trên cổ lúc này bắt đầu âm ỉ nhức nhối một lần nữa.
Ngọn nến trên bàn bỗng hơi chập chờn, có tiếng lách cách bên ngoài bình phong, khóa cửa tinh xảo được mở từ phía ngoài, hình dáng Cơ Thường xuất hiện trước mặt em như quỷ quái dưới bóng trăng.
Thái giám bước lên một bước, hỏi dò: "Hoàng thượng, hôm nay có phải gọi người sang không ạ?"
"Không cần," Tầm mắt Cơ Thường ngừng ở Lan Trạch, "chả có đây rồi còn gì."
Lan Trạch không hiểu hai người đang nói gì, bản năng mách bảo em có dự cảm chẳng lành. Chạm phải đúng cái nhìn của Cơ Thường, ánh mắt gã trầm đặc, đăm đăm khóa chặt lấy em như bao trùm hết em bằng một tấm lưới nặng nề sâu thẳm.
Em chính là con mồi rơi mình trong ấy.
"Hoàng thượng..." Lan Trạch bắt đầu hối hận, em sợ ánh mắt Cơ Thường đến mức gần như sắp thét lên thành tiếng.
Em dịch người về sau theo phản xạ, thân hình hơi lảo đảo, tóm lấy thảm trải xong suýt tự vấp ngã luôn, động tác tương đối buồn cười.
"Chạy gì chứ." Cơ Thường cầm vò rượu bên cạnh lên, ngón tay trắng xanh vặn mở nắp, mùi rượu mát lạnh tỏa ra, áo choàng dài màu vàng sáng trên người phanh ra một ít.
Cơ Thường chỉ sàn sàn tuổi em, cùng lắm thì hơn em một hai tuổi nhưng thân hình cao lớn hơn hẳn em, vậy nên khi đứng trước mặt em gã có lực uy hϊếp rất mạnh, huống hồ bản thân bầu không khí gã toát ra đã đủ u ám rồi.
Cả người Lan Trạch bị bao phủ trong đó, Cơ Thường dễ dàng đè vai em lại, đôi tay trắng xanh đầy sức lực, phần vai em ngay lập tức đau lâm râm, khiến em suýt kiệt quệ ngã gục.
"Trẫm cũng có ăn ngươi đâu." Đôi mắt tăm tối của Cơ Thường phản chiếu bóng dáng em, tay giữ nguyên tư thế đè xuống, trong con ngươi là hình dáng gần như run bần bật hết lên của em.
Chẳng khác gì dê con mềm mại đưa đến tận miệng, đôi mắt thực sự sạch sẽ quá độ giờ cứ đang nhìn đối phương như thế, cực kì dễ dàng khơi gợi những cảm xúc dạng thương hại mềm lòng của người ta.
Thế là Cơ Thường duỗi tay ra che mắt Lan Trạch lại, nói bên tai em: "Cục cưng, trẫm chơi trò chơi với ngươi nhé."
"Nhìn thấy cái roi kia chưa, cả nến trên tường kìa, chốc nữa trẫm bịt mắt đi tìm ngươi, nếu bị trẫm tìm thấy là phải chịu hình phạt của trẫm đấy."
Đôi tay sờ từ vai Lan Trạch lên đến cổ, Lan Trạch cứng đờ không dám tự tiện nhúc nhích, em sắp lẩy bẩy đến nơi, ánh mắt bị che đi, chỉ cảm giác được mỗi hơi thở đang phả vào tai, đầu mũi là mùi vị lẫn lộn của hương Long Diên cùng hương rượu.
Vừa nãy em trông thấy nến đặt trên bàn, mặt bàn không có sách vở gì, hóa ra là nơi Cơ Thường dùng để...
Lan Trạch không dám nghĩ xem những người hầu trước kia chết kiểu gì nữa, khi Cơ Thường bịt mắt mình lại em gần như bật dậy chạy trốn ngay theo bản năng.
Điện chính của điện Kim Loan rất rộng lớn, Cơ Thường bịt mắt bằng dây buộc tóc, đôi mắt u ám đã bị che đi, chỉ còn lộ ra sống mũi cùng đường môi mỏng.
So sánh với em đang hoảng loạn trốn chạy thì dáng vẻ Cơ Thường cực kì thản nhiên, đứng chờ tại chỗ, gã đã cởϊ áσ khoác màu vàng sáng ra, chỉ mặc mỗi áσ ɭóŧ trong, thân cao như ngọc đứng đằng sau tấm bình phong.
"Nai con, trốn kĩ chưa... trẫm đi tìm ngươi đây này."
Giọng Cơ Thường cứ như bùa đòi mạng, Lan Trạch sắp sửa bay hết hồn vía. Trong chính điện không có chỗ nào ẩn nấp được cả, em mò đến giá sách trong góc, trốn vào sau giá sách.
Vị trí đặt giá sách cực kì chật, đằng sau tối mù cộng thêm bàn cao che chắn, Lan Trạch điều chỉnh lại hơi thở, em nhìn ra cánh cửa gần đó, cửa đang đóng chặt, không có lệnh của Cơ Thường thì chắc em không thể trốn thoát ra ngoài được.
Lan Trạch vịn vào giá sách, em cuộn mình lại dựa vào tường không dám phát ra tiếng động, chốc chốc lại ngó ra ngoài một lần, quan sát vị trí của Cơ Thường.
Trong chính điện không thắp đèn, có đúng một ngọn nến phía sau bình phong, phạm vi chiếu sáng không được xa, góc bên này tối om, chỉ còn ánh trăng chiếu rọi xuyên qua cửa sổ xuống đất.
"Nai con... nai con."
Cơ Thường gọi hai chữ này lên, đây là trò chơi đuổi bắt nai con chỉ trẻ nít mới thích chơi, giờ Cơ Thường thêm hình phạt vào, ý nghĩa của nó đã thay đổi.
"Trẫm biết ngươi ở đâu."
Nghe xong Lan Trạch kinh hãi khϊếp sợ, trái tim trong l*иg ngực gần như nhảy vọt lên, em khẽ khàng nhìn qua giá sách một cái, phát hiện Cơ Thường đang bước về hướng ngược lại.
Cách giá sách chỗ em rất xa.
Em hơi hơi thở phào một cái, nghe thấy tiếng bước chân xa dần biến mất, xung quanh im ắng lại, chỉ còn mỗi tiếng thở của chính em.
Lan Trạch tương đối căng thẳng, em dồn hết sự tập trung vào thị giác, tìm kiếm bóng dáng của Cơ Thường trong điện chính.
Đợi đến lúc em phát hiện ra cái bóng trên đất thì đã muộn, cái bóng màu đen xuất hiện đằng sau em, em ngửi thấy mùi rượu mát rượi.
"Bắt được nai con rồi."
Một lực rất mạnh đập vào thắt lưng, Lan Trạch bị bấu vòng lấy, em không đề phòng kịp ngã cả người vào lòng Cơ Thường, Cơ Thường ôm chắc em từ đằng sau, gác cằm lên vai em bằng một tư thế kiểm soát tột độ.
Sắc mặt Lan Trạch lập tức tái mét, Cơ Thường cởi dây buộc tóc bịt mắt, để lộ ra đôi mắt đang thâm trầm như phủ một màn sương hơi cúi xuống nhìn em, khẽ nói với em rõ từng từ một.
"Đến giờ trừng phạt này."
Thị vệ canh gác ngoài điện như đã hóa thành tượng đá, Lan Trạch tựa vào bàn sách, khoảnh khắc roi dài quất xuống sự sợ hãi của em lên đến đỉnh điểm, em không nhịn nổi nữa kêu ra thành tiếng.
"Đau... hoàng thượng... đau quá."
Nước mắt Lan Trạch lăn dài, em siết chặt lấy khóa bạc trong lòng, cắn môi mình, khoang mũi bị ngạt nhẹ, đầu ngón tay trắng mảnh túm chặt góc áo của bản thân không dám nhúc nhích.
"Mẹ ơi, đau quá."
Thiếu niên nhoài ra bàn, chỉ mới đánh có một roi đôi mắt đã rưng rưng ầng ậc nước, ngập tràn đẫm lệ, cái ngước nhìn lên Cơ Thường chất chứa sợ hãi lẫn van xin.
Nếu phải nói thì hồi trước cũng có đứa nhu nhược tương đương, cơ mà không một đứa nào có thể đẩy cái vẻ nhu nhược đến độ tột điểm cùng cực như thế.
Huống hồ... cái mặt này còn hơi giống Tạ Cảnh Đình.
Cơ Thường nhìn vào đôi mắt kia, chiếc roi trong tay thoáng khựng lại, thiếu niên đã bắt đầu run rẩy, gã khẽ cau mày, một thoáng thất thần phá hết hứng thú luôn rồi.
"Thực sự đau lắm... hoàng thượng, tôi sai rồi ạ." Lan Trạch cúi đầu nhận sai, xoắn vặn ngón tay mình rất chặt, sống lưng thiếu niên mười bảy tuổi gầy nhom, nước mắt rơi xuống mặt bàn để lại nhiệt độ ấm nóng.
Em không dám ngẩng lên nhìn Cơ Thường, đầu cúi thấp, muốn nín nhịn không khóc nhưng vẫn cứ có âm thanh sót bật ra.
Cho dù em xuất thân tiện tịch, em là người hầu, nhưng ngày xưa khi em còn có mẹ, mẹ sẽ không đời nào nỡ để em bị đánh.
Mãi Cơ Thường không hề động đậy lên tiếng, một lúc lâu sau có tiếng "lạch cạch" vang dưới đất, khóe mắt Lan Trạch thoáng thấy chiếc roi rơi xuống sàn.
"Cút ra." Giọng Cơ Thường hơi âm u.
Lúc này Lan Trạch đã sợ Cơ Thường gần chết rồi, mặc cho sau này Cơ Thường có phạt thêm em thế nào thì giờ đây em chỉ muốn cuốn gói thật mau.
Nghe vậy Lan Trạch giùng giằng bò dậy khỏi bàn, lao qua bên cạnh Cơ Thường nhanh như bay, đến được cửa bắt đầu đập cửa, lưng vẫn còn đang đau rát lên, thị vệ bên ngoài mở cửa cho em.
Lúc đi ra em suýt đâm thẳng vào thị vệ, rõ ràng thị vệ cũng hơi bất ngờ, nhìn lướt vào trong điện.
Trước đây chưa từng có ai nửa đêm ra được ngoài.
Thị vệ không hỏi nhiều, dẫn Lan Trạch sang điện phụ bên cạnh, để Lan Trạch ngủ lại điện phụ.
Ngày đầu tiên đến hoàng cung, đêm khuya Lan Trạch đau đớn trằn trọc trở mình, roi này của Cơ Thường không hề nương tay, lưng em cứ nhức suốt, nếu phải chịu thêm mấy roi nữa chắc em không thể nào sống sót quay về.
Buổi đêm em nhìn chằm chằm lên xà nhà ngơ ngẩn, chắc chắn em không thể ở lại hoàng cung được nữa, Cơ Thường là kẻ điên, em sẽ chết trong tay Cơ Thường.
Lan Trạch ngủ thϊếp đi khi vẫn đang duy trì tư thế cuộn mình lại.
Ngày hôm sau Lan Trạch bị gọi sang điện Kim Loan, vết thương sau lưng em còn đau hơn, trông thấy Cơ Thường cứ như gặp ma đòi mạng, em hành lễ với Cơ Thường, sắc mặt tái xanh.
"Lại đây." Tầm mắt Cơ Thường dừng lại ở em giây lát, ánh mắt u tối tan đi chút ít.
Lan Trạch cực kì miễn cưỡng lết sang, em đứng trước mặt Cơ Thường, để ý thấy trên bàn toàn là sổ gấp có dấu khâm ấn, chữ trong đó thì em không biết hết.
"Tối qua trẫm uống rượu, nhất thời không kiềm chế, vết thương của ngươi sao rồi?"
Mặt Lan Trạch vẫn trắng nhợt, lưng em chưa bôi thuốc, một phần máu me dính nhớp vào áo, em cứ cử động là lại đau.
"Nô tài không sao ạ, không cần hoàng thượng bận tâm đâu ạ." Vốn dĩ Lan Trạch chỉ định nói vế trước, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Mở miệng ra xong em mới ý thức được mình vừa nói một câu cực kì ngỗ ngược, vội vàng quỳ xuống cúi đầu nhận lỗi.
"Nô tài biết tội, xin hoàng thượng thứ tội ạ."
"Cái tính này của ngươi chả giống con nhà người hầu gì cả." Cằm em lại bị Cơ Thường nắm lấy, Cơ Thường nói, "Nếu đúng là tiện tịch nuôi lớn thật, thì không có số chủ tử mà còn mắc bệnh tiểu thư."
"Ai cho ngươi cái gan đối đầu với trẫm?"
Ánh mắt Cơ Thường toát ra vẻ lạnh giá, Lan Trạch sợ hãi, môi mím chặt thành một đường thẳng, em tiếp tục cúi đầu nhận sai.
"Nô tài biết lỗi rồi ạ."
Đυ.ng chạm xong thì nhận lỗi, kết hợp thêm với cái mặt này, đúng là thủ đoạn kiêu căng cao tay.
Cơ Thường ra lệnh: "Nhận sai thì chịu phạt, người đâu, thưởng nó hai mươi bản."
Lan Trạch vừa mới ra được Quỷ môn quan, lại sắp sửa bị lôi về Quỷ môn quan lần nữa.
Thị vệ đã chuẩn bị kéo Lan Trạch xuống, đúng lúc này, thị vệ ngoài điện đi vào báo cáo.
"Hoàng thượng, đốc chủ cầu kiến ạ."
Lan Trạch nghe thấy tên Tạ Cảnh Đình cứ như vớ được cái phao cứu mạng. Cơ Thường cho thị vệ tạm dừng tay, nói với thị vệ ngoài điện: "Cho y vào."
Khóe mắt Lan Trạch loáng thoáng thấy một góc màu trắng, Tạ Cảnh Đình hợp màu trắng nhất, cành tuyết trên áo như điểm xuyết hải đường, làm nền tôn lên gương mặt còn tươi đẹp hơn, khiến người ta khó mà dời mắt.
Từ giây phút Tạ Cảnh Đình bước vào, Cơ Thường không còn để ý đến Lan Trạch nữa.
"Như Tuyết, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi đến đây thế."
"Phụng mệnh hoàng thượng ạ, hoàng thượng quên mất việc khảo sát đợt trước còn chưa quyết định nữa." Tạ Cảnh Đình trả lời, lúc này tầm mắt mới nhìn sang Lan Trạch bên cạnh, hỏi, "Vừa nãy ở ngoài điện nghe thấy động tĩnh, Lan Trạch phạm lỗi rồi sao?"