Phương Thi Vận: Tôi thường đi Nhật Bản bàn chuyện làm ăn nên hiếu rất rõ phong cách trang trí kiểu Nhật, tôi có thể chắc chắn phong cách trang trí trong phòng kia chính là phong cách kiểu Nhật, nhưng cũng không loại trừ phong cách kiến trúc kiểu Nhật ở các quốc gia khác, nhưng tôi cảm thấy khả năng ở Nhật Bản là lớn nhất!
Sở Tử Huyên: Vậy bốn người chúng ta cùng đi Nhật Bản tìm xem?
Diệp Khinh Mi: Kẻ địch bắt hai đứa nhỏ này chính là muốn gϊếŧ tên cặn bã, nhất định có cao thủ canh gác, các người đi quá mạo hiếm, tôi đi một mình là được.
Sở Tử Huyên: Nhưng Khinh Mi, tình hình của Nhạc Nhạc thật sự rất nguy hiếm, cô cứu đứa bé thì không ra tay được, lỡ như hù chết đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?
Diệp Khinh Mi: Vậy hai ta cùng đi, bây giờ sẽ xuất phát, chúng ta gặp nhau ở sân bay Đông Đô. Tử Khanh và Thi Vận, hai người huy động các mối quan hệ ở Nhật Bản giúp tôi và Tử Huyên tìm đứa nhỏ.
Phương Thi Vận: Được, tôi sẽ liên lạc với khách hàng ở Nhật Bản.
Tân Tử Khanh: Khinh Mi, Tử Huyên, chú ý an toàn, nhất định phải bình an đấy.
Diệp Khinh Mi: Yên tâm đi.
Sở Tử Huyên: Đúng thế, chờ tin tức tốt của tôi và Khinh Mi.
Hơn ba giờ sáng.
Trời đột nhiên đố mưa to.
Kim Lăng.
Ám Ảnh Các.
Đèn đuốc sáng trưng.
“Các chủ, cảnh sát Giang châu đã đưa ra thông báo trong đêm, nói rằng sau vụ nổ, cảnh sát lập tức chạy đến hiện trường nhưng không phát hiện có người còn sổng.” Có người báo cáo.
Các chủ Ám Ảnh Các ngồi trên ghế thái sư hút thuốc, hai mắt sáng ngời nói: “Nói như vậy, Long Cửu Thần đã bị nố chết?”
Người đưa tin gật đầu: “Theo thông báo của cảnh sát, chắc là bị nố chết rồi.”
Các chủ đứng dậy: “Cậu đích thân đến Giang Châu một chuyến xác nhận xem rốt cuộc Long Cửu Thần đã chết hay chưa, tôi muốn biết đáp án chính xác, chuyện này liên quan đến chuyện tôi và Thang Lập Võ có thế đi nhận thưởng hay không!”
“Vâng, các chủ!”
Người đưa tin đang chuẩn bị rời đi.
Bum!
Đột nhiên có một tiếng nổ lớn.
“Chuyện gì thế?”
Các chủ buột miệng nói.
Chẳng bao lâu sau có người chạy vào.
“Không xong rồi các chủ, có người đánh vào!”
“Cái gì!”
Các chủ vô cùng kinh ngạc.
“Có bao nhiêu người?”
“Ba người nhưng rất lợi hại.”
“Đệt, có ba người mà cũng dám gϊếŧ vào Ám Ảnh Các tao, coi người của Ám Ảnh Các tao là bùn đen sao?” Các chủ rất tức giận, hét lên: “Đi, tập hợp mọi người lại, cùng tao đi gặp ba tên không biết sống chết kia!”
Một lát sau.
Các chủ dẩn theo khoảng năm trăm thành viên Ám Ảnh Các, đến trước mặt ba vị khách không mời mà đến.
“Tên nào dám đánh vào Ám Ảnh Các tao, nói tên ra!” Các chủ quát.
Người thanh niên ở giữa ba người kia, lạnh lùng nói ra ba chữ: