Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Chương 44: Chuyện gì thế?

Long Cửu Thần nhón chân vọt lên tầng hai.

Khoảnh khắc anh bay lên tầng hai.

Bùm!

Một tiếng nố lớn xé trời, trời đất rung chuyển, trong nháy mắt toàn bộ nhà máy luyện kim bị san bằng, ngọn lửa kinh hoàng bắn lên cao tới cả cây số trên bầu trời.

“Chuyện gì thế?”

“Vụ nổ lớn ở chỗ nào vậy?”

“Trời ơi, là vùng ngoại ô phía bắc. Ánh lửa kinh hoàng quá, nhà máy nào nổ rồi thế?”

Toàn bộ thành phố Giang châu rơi vào tình trạng náo động.

ở nơi nào đó tại một ngã tư đường cao tốc.

“Long Miêu tướng quân nhìn kìa, có một vụ nố khủng khϊếp đang xảy ra ở phía bên này.” Một thành viên của vệ đội chỉ vào ngọn lửa đang bốc lên tận trời và hét lên.

“Không ổn!”

Tim Long Miêu đập thình thịch, lập tức hét

lên: “Thế tử ở phía đó nhất định đã xảy ra chuyện, đế lại mười người, những người còn lại sẽ cùng tôi đi xem.”

“Vâng, Long Miêu tướng quân!”

Gần một trăm vệ đội nhanh chóng lên xe và phóng về phía bắc thành phố.

Cùng lúc đó, một chiếc Audi A6 đang phóng nhanh trên con đường rộng rãi bổng nhiên dừng lại.

Tần Chính Thanh, Tần Tử Khanh, Lưu Phúc nhanh chóng xuống xe rồi liếc nhìn xung quanh.

“Ông nội, ông nhìn xem, ở hướng bắc của thành phố có nố lớn.” Tần Tử Khanh hoảng hốt kêu lên, đột nhiên trong lòng dâng lên một loại dự cảm không lành.

Nhìn ánh lửa ngập trời, Tân Chính Thanh cảm thấy linh hồn mình như trống rỗng, toàn bộ tinh thần chợt trở nên chán nản.

“Xong rồi, nhà họ Tần chúng ta kết thúc rồi. Hãy để cho thằng súc sinh lão tam này bị tiêu diệt hoàn toàn đi.”

Nói xong, đột nhiên Tân Chính Thanh ôm tim, vẻ mặt trở nên vô cùng thống khổ rồi thẳng tắp ngã ngửa ra sau.

“Ông nội!”

Tần Tử Khanh vội vàng đỡ ông ta rồi gấp gáp

hét lên: “Bác Phúc, mau đến bệnh viện, nhanh lên.”

“Đi về phía bắc thành phố.”

Tần Chính Thanh gắng gượng nhả ra từng chữ qua kẽ răng.

Tân Tử Khanh sốt ruột muốn khóc: “ông nội, tình huống của ông bây giờ rất nguy kịch, nếu không đến bệnh viện thì sẽ bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất.”

Tần Chính Thanh thở hổn hển nói: “ông phải tự mình đi xem cửu Thần còn sổng hay không, nếu không ông chết cũng không thể nhắm mắt.”

“Đi về phía bắc thành phố. Mau đi về phía bắc thành phố.”

Ông ta gầm lên và ho dữ dội, mỗi lần ho đều có máu phun ra.

“Ông nội, ông đừng kích động, hồi nhỏ Long Cửu Thần đã sống sót qua rất nhiều vụ ám sát, vận may của anh ta rất tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Vương phi ở trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ bảo vệ anh ta.”

Tân Tử Khanh nức nở nói, sau đó thúc giục: “Bác Phúc, mau đi về phía bắc thành phố đi.”

Lại nói về Tần Diệu Hoa.