Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì

Chương 20: Là anh ta!

Dương Tử Hi lộ vẻ mặt sửng sốt.

Long Cửu Thần phun ra mấy chữ: “Trước tiên chặt đứt hai chân của bọn họ.”

Hoàng Thiên Bá lập tức ra lệnh: “Chặt đứt hai chân của mỗi người bọn họ!”

“Ông dám!” Hàn Gia Văn giận không kìm được: “Hoàng Thiên Bá, đừng quên ông nội tôi từng làm ra chuyện diệt môn! Nếu ông dám đánh gãy chân tôi, tôi cam đoan ông nội tôi sẽ gϊếŧ cả nhà ông!”

Bốp bốp bốp!!!

Hoàng Thiên Bá tát Hàn Gia Văn ba cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một tiếng Hoàng Thiên Bá hai tiếng Hoàng Thiên Bá, con mẹ nó mày đúng là to gan thật! ông đây không chỉ muốn đánh gãy chân của mày mà còn muốn đánh gãy tay của mày, xem mày còn dám kiêu ngạo nữa hay không!”

Hàn Gia Văn sợ xanh ruột, hét lên: “Tôi muốn gọi điện thoại cho ông nội tôi! Các người buông ra! Tôi muốn gọi cho ông nội!”

Long Cửu Thần bình tĩnh nói: “Đế cậu ta gọi.”

Hoàng Thiên Bá vội vàng nói: “Tống đà chủ, Hàn Vĩnh Thành là một kẻ tàn nhẫn. Hồi đó ông ta đánh thương chiến với một người, bị người ta gϊếŧ

chết một đứa con trai, trong cơn tức giận, ông ta đã mời một nhóm cường giả đến gϊếŧ toàn bộ gia đình hơn hai mươi người của đối phương, bởi vậy nên bị bắt giam tám năm.

Ông ta mới ra tù nửa tháng trước, còn tìm đến tôi đế bàn bạc hợp tác gϊếŧ Hình Hắc Hố của Đồ Long Xã và Thang Lập Võ của thương hội Chiến Long. Nhưng bởi vì Thang Lập Võ có quá nhiều súng, cho dù hợp tác với ông ta thì cơ hội thắng cũng rất mong manh, cho nên tôi không đồng ý.

Kết quả hôm nay Hình Hắc Hổ bị gϊếŧ, tôi hoài nghi là ông ta cho người làm, tốt nhất không nên dần dụ ông ta tới đây cho thoả đáng, kẻo…”

Hoàng Thiên Bá còn chưa nói xong, Long Cửu Thần đã cắt đứt lời ông ta, nói: “Không sao, để cậu ta gọi ông nội cậu ta tới đây đi.”

“Vâng, Tống đà chủ.”

Hoàng Thiên Bá chỉ có thế nghe Long cửu Thần, cho người buông Hàn Gia Văn ra.

Hàn Gia Văn lập tức gọi điện cho ông nội.

“Gia Văn, bên ngoài gần đây rất hỗn loạn, tranh thủ về nhà đi, đừng chơi quá muộn.” Trong điện thoại vang lên một giọng nói của một ông già.

“Con không về được, ông nội. Con đã đắc tội

một người ở Dạ Vị Ương. Hoàng Thiên Bá tát con ba cái, thậm chí còn muốn chặt đứt tay chân của con. Ông nội mau tới đây cứu con với!” Hàn Gia Văn khóc nức nở nói.

“Mẹ kiếp, Hoàng Thiên Bá đúng là ăn gan hùm mật báo, lại dám động đến cháu trai của tao! Con nói với ông ta cứ chờ đó, ông sẽ mang người tới tính sổ với ông ta!”

“Dạ được ông nội, vậy ông phải nhanh lên nha!”

“Biết rồi.”

Tút tút…

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Gia Văn ra vẻ nói với Hoàng Thiên Bá: “ông nội tôi rất tức giận, sẽ mang người tới tính sổ với ông!”

Sau đó, anh ta tiếp tục khoe khoang với Long Cửu Thần: “Chẳng thèm quan tâm mày là Tống đà chủ gì đó, chờ ông nội tao tới, tao sẽ để ông nội chơi chết mày!”

Long Cửu Thần cười như không cười: “ông nội cậu nhìn thấy tôi còn phải gọi cha đấy. Đứa chắt trai bất hiếu như cậu dám lổ mãng trước mặt ông cố của cậu, đợi ông nội cậu tới xem tôi bảo ông ta chỉnh đốn cậu như thế nào!”

Hàn Gia Văn tức muốn nổ phối!

“Mày không giả vờ thì sẽ chết à? õng nội tao

đã bảy mươi mấy tuổi rồi, mày mới bao nhiêu tuổi? Ông nội tao sẽ nhận mày làm cha chắc? Mẹ nó đừng có chọc tao! Đợi ông nội tao tới đây, tao sẽ nói ông nội tao cho mày chết càng thê thảm hơn!”

Hai mươi phút sau.

Một giọng nói giận dữ vang vọng toàn bộ Dạ Vị Ương.

“Hoàng Thiên Bá! Nghĩ Hàn Vĩnh Thành tao đã từng bị cầm tù nên không dám làm ra chuyện diệt môn nữa đúng không? Ngay cả tay chân của cháu trai tao cũng dám chặt, mẹ nó nếu hôm nay màu không cho tôi được một lời giải thích thoả đáng thì dù có lưỡng bại câu thương, tao cũng phải đấu với mày đến cùng!”

Mọi người nhìn theo tiếng nói thì thấy một ông già tóc bạc dẫn theo hai ông già mặc trang phục luyện công, cộng thêm gần trăm tên mặc vest, giận dữ lao vào Dạ Vị Ương.

“Người giàu nhất trước đây tới rồi!”

Mọi người có mặt đều lớn tiếng, lùi sang hai bên, dành ra một con đường rộng lớn.

“Ha ha ha!”

Hàn Gia Văn hưng phấn cực kỳ, lập tức chạy tới.

“Ông nội xem này, con bị đánh thê thảm lắm,

sau lưng đã bị chai rượu đâm thủng như con nhím rồi!”

Anh ta quay lưng lại cho ông nội xem.

Nhìn thấy lưng cháu trai mình đầy máu, Hàn Vĩnh Thành, người giàu nhất trước đây ở Giang Châu, kiếm được hàng trăm tỷ, hoành hành ngang dọc trên thương trường, tức khắc nổi trận lôi đình.

“Gia Văn, ai làm chuyện này? Mau nói cho ông nội biết, ông nội nhất định phải báo thù cho con!”

“Là anh ta!”

Hàn Gia Văn oán hận chỉ vào Long cửu Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta không những đánh con mà còn nhục mạ ông nội, nói nhìn thấy anh ta phải gọi anh ta là cha. Thật là ghê tởm, ông nội, ông nhất định phải…”

“Mẹ kiếp! Là cha Long!”

Hai mắt Hàn VTnh Thành sáng lên, không còn nghe cháu trai tổ khố nữa, lập tức lấy ba bước làm hai bước, cười ha ha chạy về phía Long cửu Thần, cúi người chín mươi độ, dùng giọng điệu cung kính nhất đời nói một câu: “Hàn Thiên ức bái kiến cha Long!”