Lời Cầu Nguyện Của Kẻ Phàm Tục

Chương 1

Bụng cô rộn lên vì mùi hương lạ xộc vào mũi. Trong làn khói mù mịt, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng đến mức không nhớ nổi mình đang ở đâu. Đôi mắt cá chân mảnh khảnh của cô đang cố gắng vùng vẫy đã bị nắm lấy bởi bàn tay to lớn và hai chân của cô bị buộc tách ra.

Làm thế nào mà nó đến với điều này?

Saye cắn môi khiến nó chảy máu. Và cô hy vọng rằng sẽ sớm hồi phục lại các giác quan của mình.

×------------×

Cha mẹ của Saye là những người du mục. Họ là những người đi du lịch liên tục và sống ở những nơi mà họ sẽ tạo nên một ngôi làng nhỏ. Nếu không có đoàn quân của Sultan đi ngang qua làng của họ, Saye đã không ở trong hoàn cảnh này.

Cha cô đã gửi con gái của mình, lúc đó mới 7 tuổi, vào hậu cung của Sultan.

Mẹ của cô cảm thấy có lỗi với cô, nhưng nói với cô rằng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều này để được sống.

Và Sultan, người đã ném cô gái nhỏ vào hậu cung của mình, hoàn toàn quên mất cô ấy.

Sở dĩ một người thê thϊếp mới bảy tuổi có thể sống sót trong hậu cung trăm cung nữ là vì nàng ta giữ im lặng, để không ai chú ý đến mình. Cô thường lẻn vào những nơi không ai lui tới, và ra ngoài vào những giờ khuya khi mọi người đã ngủ say và đi tiêu thụ đồ uống và thức ăn còn sót lại.

Khi còn trẻ, cô đã có quá nhiều hy vọng.

Cô tin chắc rằng một ngày nào đó, mẹ, cha và anh trai của cô sẽ đến đón cô về.

Mười một năm đã trôi qua kể từ đó. Đã quá nhiều thời gian trôi qua khiến cô cảm thấy mình mất trí. Cô ấy đã ngắm bình minh bao nhiêu lần? Khi cô dành thời gian trốn ở những nơi tối tăm nhất, nơi ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới, làn da của cô đã trắng bệch đến mức trông nhợt nhạt đến chết người, và vì cô không thể ăn uống đầy đủ nên cơ thể cô ngày một gầy đi.

Saye không biết mình sẽ tồn tại được bao lâu nữa.

Mặc dù biết sự thật rằng sẽ không có ai đến cứu hay tìm thấy cô, Saye đã trốn sâu hơn trong bóng tối.

Chính khi cô nghĩ rằng mình không thể chịu đựng được nữa, cô đã lọt vào mắt xanh của Sultan.

Vào một đêm tối, cô rời khỏi chỗ của mình để tắm rửa như thường lệ khi những người khác đã đi ngủ. Đó là thời điểm mà mọi người đã đi ngủ ngoại trừ những nô ɭệ bị thiến canh giữ các bức tường của hậu cung. Nhưng, bất hạnh thay cho cô, Saye đã lọt vào mắt xanh của Sultan, người đang đi đến chỗ ngủ của Dezar, người vợ lẽ mà anh ta sủng ái gần đây.

"Cô là ai?"

Saye thậm chí không thể rời mắt khỏi cử chỉ rõ ràng khi họ chỉ vào mình. Từ cảnh Sultan đưa ra những chỉ dẫn gì đó cho một người hầu cận bên cạnh khi anh ta vuốt bộ râu dài của mình, cô biết rằng không thể quay đầu lại. Tuy nhiên, Sultan bước vào phòng ngủ của Dezar và chỉ sau đó Saye mới có thể nuốt được cục nghẹn trong cổ họng.

Và sau ba ngày trôi qua kể từ đêm đó, Sultan triệu tập cô đến phòng ngủ của mình.

“Đúng vậy, tôi nhớ. Em là một cô gái rất trẻ. "

Người thϊếp thậm chí còn chưa có kinh nguyệt lần đầu tiên cũng không phù hợp với sở thích của anh ta, vì vậy cô ta đã bị lãng quên sau khi được đưa vào hậu cung của anh ta. Khi nhận ra sự thật rằng có rất nhiều thê thϊếp mà mình chưa chạm tới trong hậu cung của mình, Sultan đã xem xét kỹ lưỡng người thϊếp trước mặt mình.

Anh nâng mặt Saye lên bằng những ngón tay nhăn nheo của mình.

Khi những ngón tay anh vuốt ve cô và lướt qua đôi má nhợt nhạt của cô, cô thoáng nao núng và cử chỉ giật mình khiến anh nở một nụ cười mãn nguyện.

"Bạn không phải là một người đẹp tuyệt vời."

Saye và Sultan không ở một mình trong phòng ngủ của Sultan. Hàng chục người hầu cận và lính canh, những người luôn bảo vệ Sultan, cũng ở đó với họ.

Trong căn phòng mà bóng tối vây quanh họ, chỉ có mặt trăng đang bình lặng chiếu sáng.

Mái tóc như ánh trăng dài đến mông. Lúc đầu, anh nghĩ rằng tóc cô đã bạc theo tuổi tác, nhưng không phải vậy. Nó giống như một mảnh lụa được dệt từ bạc. Lông mày của cô ấy cũng vậy, và lông mi rũ xuống cũng có màu bạc. Ngay cả đôi mắt trong veo đang ngước nhìn anh cũng có màu xám đen.

"Suốt thời gian qua, tại sao tôi không thấy bạn?"

Người thϊếp chưa từng lọt vào mắt xanh của chàng dù chỉ một lần.

Thật đáng tiếc khi nghĩ đến bây giờ anh chỉ ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp này. Anh ước rằng anh đã gặp cô sớm hơn.

Ngay khi anh chạm vào vạt áo được làm để dễ dàng cởi ra của cô, bộ quần áo lụa che đi cơ thể của Saye yếu ớt rơi xuống sàn.

Một thân hình chín mọng lộ ra rõ ràng dưới ánh trăng. Sultan liếc xuống Saye với vẻ hài lòng.

Saye, người bị đẩy xuống giường chỉ bằng một cử chỉ của tay, cố gắng đứng dậy ngay lập tức, nhưng cô đã bị chặn lại bởi Sultan, người đang trèo lên người cô.

"Đây là lần đầu tiên của bạn?"

“Sultan của tôi ……”

Một giọng nói rất mỏng phát ra từ cô.

Nơi duy nhất có chút màu sắc là đôi môi cô đang vẫy gọi anh. Sau đó, Sultan nhấp một ngụm vào đôi môi đó.

Với hơi thở khủng khϊếp của anh ta dâng lên, chiếc lưỡi trơn trượt và dâʍ ɖu͙© của anh ta đẩy nó qua miệng Saye. Khi Saye cố gắng đẩy Sultan ra mà chính mình không biết, anh ta rời môi và nói,

“Anh không nhận ra anh trơ tráo đến mức này. Nếu em lại từ chối anh, anh sẽ chặt tay em ”.

Cô biết đó không phải là lời nói suông. Đôi tay run rẩy của Saye đập mạnh xuống giường.

Cô chỉ cầu mong thời gian nhanh chóng trôi qua. Và sau đó, cô mong muốn được nhanh chóng trở về nơi ở của mình, về góc tối đó.

Sau đó, Sultan đã cắn vào gáy Saye. Tay anh không ngừng xoa bóp ngực Saye như thể anh rất vui. Anh nắm chặt lấy bộ ngực trắng sữa của cô, anh nắm lấy và gom chúng lại, xoa lên khuôn mặt già nua của mình. Bộ râu thô ráp của anh sượt qua da cô làm xuất hiện những vết xước đỏ.

Anh dùng ngón tay cái xoa bóp ngực cô và cắn núʍ ѵú cương cứng của cô khi anh cho vào miệng một cách cưỡng bức.

"Ah!"

Đó không phải là niềm vui, đó là sự tra tấn nói đến cái chết.

Cô nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lấy đám lông bên dưới.

Đúng lúc đó, ngón tay anh cắt ngang và đi vào khu rừng bạc của cô. Sultan, người đang cố gắng trèo lên người cô, chộp lấy cổ chân của cô và kéo cô xuống dưới anh ta khi Saye vặn vẹo theo bản năng.

"Có vẻ như cơ thể bạn không quen với kɧoáı ©ảʍ."