Chương 36: Là ngươi? là ngươi!
Lý Nhàn lấy cây cung cứng được tinh công chế tạo từ năm Khai Hoàng thứ chín từ sau lưng xuống, sau đó lại rút ra một cây vũ tiễn phá giáp chùy dài và to hơn so vơi tiễn vũ phổ thông từ trong bầu tiễn cài lên cung, nhưng động tác này ngay sau đó khựng lại, Lý Nhàn lại cất phá giáp chùy đi.Đạt Khê Trường Nho và Lý Nhàn đồng thời ghìm chặt chiến mã, nhìn theo phương hướng mũi tên bắn tới.
Từ mặt sau một gốc cây thấp xoay lại một bóng người cầm cung, ánh mắt hung ác chăm chú nhìn hai người bọn họ.
Sau khi nhìn rõ hình dáng của người bắn tên, Lý Nhàn và Đạt Khê Trường Nho đồng thời kinh ngạc. Hai người liếc nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt lẫn nhau nhìn ra vài phần khen ngợi. Cũng không biết vì gì sao, rõ ràng là bị người ta đánh lén suýt nữa đã tiêu đời, trong tầm mắt Lý Nhàn ngược lại không có chút tức giận nào.
Kỳ thật nếu muốn tìm nguyên nhân Lý Nhàn không tức giận, đó là bởi vì hắn nghe được một tiếng giận dữ mắng mỏ.
Khoảng cách giữa người bắn tên và bọn họ cũng không xa, cũng liền chừng ba mươi mét. Mà nếu không phải là bởi vì trước khi dây cung vang lên người nọ giận dữ mắng mỏ, có lẽ phản ứng của Lý Nhàn còn chậm hơn một phần. Mặc dù là hạ sát thủ, nhưng người này trước mắng chửi người sau bắn cung hiển nhiên là để lại một con đường sống. Tuy rằng mặc dù chậm hơn một phần Lý Nhàn cũng sẽ không bị bắn rớt xuống ngựa, nhưng chung quy vẫn là phải chật vật một chút. Hắn không giận, là vì tới địa bàn của người ta rồi lại còn không kiêng nể gì châm chọc chủ nhân nơi đây, cũng khó trách người ta sẽ dùng mũi tên lông vũ đến chiêu đãi khách nhân.
Hắn chỉ có điều không nghĩ tới, còn cách thảo lư mấy trăm mét vậy mà cũng có người đứng ở chỗ này làm môn đồng (môn đồng= đứa bé giữ cửa).
Cũng không phải là môn đồng, bởi vì người nọ là một người con gái.
Chẳng những là một người con gái, còn là một tiểu nữ tử trang phục nhỏ nhắn xinh xắn mỹ lệ động lòng người.
Vóc dáng nàng không cao, dựa theo chiều cao hơn 1m7 một chút của Lý Nhàn mà nói, nàng tối đa cũng chỉ cao đến tai Lý Nhàn. Cũng không béo, trang phục màu xanh đậm buộc quanh vóc người xinh đẹp. Tuổi nàng cũng không lớn, xem ra cũng chỉ lớn hơn Lý Nhàn hai ba tuổi mà thôi.
Thiế nữ mười lăm mười sáu tuổi, một mũi tên kinh người.
- Vị tỷ tỷ này, vì sao đánh lén tôi?
Lý Nhàn ở trên lưng ngựa ôm quyền, nghiêm trang hỏi.
Hắn không tin thiếu nữ kia ngược gió có thể nghe được hắn và Đạt Khê Trường Nho nói chuyện với nhau ngoài ba mươi mấy mét, tối đa cũng chỉ là nghe được tiếng cười hào phóng không kiềm chế được của hắn mà thôi.
- Tự tiện xông vào thảo lư, lớn tiếng ồn ào, đáng bắn!
Thiếu nữ kia dựng thẳng lông mi cong trách mắng, vẻ mặt vốn nên như thế.
Lý Nhàn vốn không tức giận, nhưng nghe được giải thích của thiếu nữ kia ngược lại trong lòng lại nhen nhóm chút tức giận.
- Vậy sao cô không ở phía xa lập một tấm biển người lạ và chó không được đi vào? Trời đất bao la, người trong thiên hạ đều đi được, vượt được, xem được dừng lại được, cô nói tự tiện xông vào thì là tự tiện xông vào, nhưng cô có khế đất ở đây không đấy?
Lý Nhàn không đợi thiếu nữ kia mạnh miệng, đã rất không lịch sự giơ tay lên xa xa chỉ vào mũi thiếu nữ kia, hỏi: - Lại còn bắn? Cô thử bắn tiếp xem nào?
Thiếu nữ kia lười nói chuyện với Lý Nhàn, đưa tay lấy một mũi tên bắn qua. Quả nhiên là một người thẳng thắn dứt khoát, quyết đoán mạnh mẽ hung ác.
Lý Nhàn đã có phòng bị nên không bị bức đến mức vặn vẹo uốn mình như thế nữa, hắn rất tự tin hơi hơi lắc mình sau đó khoanh tay tiếp lấy mũi tên. Bởi vì đeo vào găng tay da hươu, cho nên ngược lại không cần phải lo lắng tay bị trầy xước.
- Nữ nhân chính là nữ nhân, tên đều mềm mại vô lực như vậy!
Lý Nhàn nhíu mày cười lạnh, gỡ ngạnh cung xuống, cũng không thấy hắn ngắm chuẩn thế nào, một mũi tên theo tay bắn về hướng nữ nhân kia.
- Không thể!
Đạt Khê Trường Nho quát một tiếng, nhưng đã chậm.
Mũi tên kia như sao băng, nhanh đến căn bản không cho người khác kịp có phản ứng nào. Khoảng cách ba mươi mấy mét, lấy ngạnh cung hai thạch trong tay Lý Nhàn kéo căng như trăng tròn bắn ra, chớ nói thiếu nữ kia, cho dù đổi thành Đạt Khê Trường Nho cũng không dễ dàng tránh được!
- Ngươi dám!
Gần như đồng thời với Đạt Khê Trường Nho, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ở cách đó không xa vang lên. Nghe thanh âm cũng là nữ nhân, có lẽ là bởi vì kích động tức giận và kinh ngạc bối rối, nên thanh âm mang theo một chút khàn khàn.
Hai người gần như đồng thời la lên, đồng dạng đều là ngắn gọn hai chữ. Chỉ có điều so với động tác kéo cung bắn tên lưu loát như mây bay nước chảy của Lý Nhàn, tiếng la của hai người đều hơi chậm một chút. Chữ thứ hai mới nói ra, tên của Lý Nhàn đã đến trước mặt thiếu nữ mặc trang phục màu xanh đậm kia.
Thiếu nữ cầm cung thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt, mũi tên kia đã đến rồi.
Một sợi tóc đen bay xuống, lưu loát.
Mũi tên lông vũ kia phập một tiếng cắm vào trong bãi cỏ ở đằng sau thiếu nữ, đuôi mũi tên vẫn còn đang run rẩy.
Tóc đen rơi, người kia kinh hãi đến trắng cả mặt.
Một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt nhanh chóng đến bên cạnh thiếu nữ cầm cung, thấy nàng không việc gì lập tức ngẩng đầu hung hăng lườm Lý Nhàn.
Lý Nhàn chậm rãi buông cung xuống, nhìn nữ tử y phục màu vàng nhạt kia từng câu từng chữ nói: - Ta dám đấy, cô có thể làm gì?
- Là ngươi?
- Là cô!
Người đó cũng là một thiếu nữ, nhìn tuổi tác hơi lớn hơn thiếu nữ cầm cung một hai tuổi. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt lẫn nhau, Lý Nhàn cùng nàng gần như đồng thời nói ra hai chữ giống nhau.
- Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, thật là nhớ nha.
Lý Nhàn thu hồi cung cúng, rất ngại ngùng cười cười nói. Một giây đồng hồ trước hơi hơi tức giận còn treo ở trên mặt hắn giờ đã không còn sót lại chút gì, đổi lại là một bộ dạng cả người lẫn vật đều tươi tắn vô hại.
Thiếu nữ kia chính là tiểu nha hoàn tặng ô cho Lý Nhàn ở quận Ngư Dương, Lý Nhàn nhớ mang máng tên của nàng.
- Gia Nhi tỷ tỷ, đã lâu không gặp?
- Tại sao lại là tên thiếu niến vộ lại nhà ngươi, ngươi tới nơi này làm gì! Khẩn trương rời đi, bằng không đừng trách ta động thủ đả thương ngươi.
Gia Nhi ngược lại không bị nụ cười của Lý Nhàn mê hoặc, sau khi trừng mắt liếc nhìn Lý Nhàn một cái nàng vỗ vỗ bả vai thiếu nữ kia hỏi:
- Vô Loan, ngươi không sao chứ?
- Takhông sao
Thiếu nữ được gọi là Vô Loan cúi thấp đầu xem tóc trên bị mũi tên lông vũ cắt rơi mặt đất suy nghĩ xuất thần, cũng không biết là bị sợ choáng váng hay là đang nghĩ việc khác.
- Ngươi đi về trước, nơi này có ta.
Gia Nhi khẽ nói với Vô Loan nói.
- Ah
Vô Loan không yên lòng lên tiếng, trên khuông mặt xinh xắn đẹp đẽ không biết vì sao hiện ra một loại thần sắc nghi hoặc nồng đậm. Nàng chậm rãi xoay người, dường như là rối rắm việc gì đó.
- Về đi, ngươi không nên tới nơi này!
Gia Nhi ngẩng đầu, nhìn Lý Nhàn nói.
Đạt Khê Trường Nho thúc ngựa ngăn trước mặt Lý Nhàn, sau đó từ trên lưng ngựa nhảy xuống. Y rất khách khí chắp tay với Gia Nhi, nói: - Làm phiền cô nương giúp đỡ truyền bẩm một tiếng, nói Hoằng Hóa Đạt Khê Trường Nho cầu kiến Diệp đại gia.
- Ngài chính là Hoằng Hóa Đạt Khê Trường Nho tướng quân một trận chiến bức lui bốn mươi vạn Lang Kỵ?
Gia Nhi hơi sửng sốt, sau khi lập tức vội vàng trả một lễ, kinh ngạc hỏi.
- Ta cùng với Diệp đại gia từng có gặp mặt một lần, nhưng thật ra chưa từng gặp qua tiểu nương tử cô. Lúc trước đồ đệ của ta có chỗ vô lễ, kính xin tiểu nương tử rộng lượng tha thứ.
Lý Nhàn bĩu môi, nhưng thật ra không hề lên tiếng phản bác.
Gia Nhi cẩn thận quan sát Đạt Khê Trường Nho thêm vài lần, hơn nữa tầm mắt còn dừng lại chốc lát trên vết sẹo nhìn thấy mà ghê kia trên mặt y. Mãi đến khi Đạt Khê Trường Nho theo bản năng hắng giọng một cái, khuôn mặt Gia Nhi mới đỏ lên thu ánh mắt lại.
- Là ta vô lễ, tướng quân chớ trách!
Nàng lại thi lễ: - Sớm biết rằng tướng quân từ xa tới, sẽ không để Vô Loan làm loạn. Tướng quân, xin ngài đợi ở đây một lát, ta lập tức đi báo cho tiểu thư nhà ta biết.
Đạt Khê Trường Nho nói: - Mời cô nương đi, ta chờ đây.
Gia Nhi vội vàng nói: - Nơi đây gió lớn, tướng quân vẫn nên đến thảo đường nghỉ ngơi một chút. Ta sẽ quay lại ngay.
Đạt Khê Trường Nho nói:
- Không thể làm hỏng quy củ, ta vẫn nên chờ ở đây thì hơn.
Gia Nhi cũng không khuyên nữa, xoay người bước nhanh về hướng khu nhà gỗ kia. Bước đi của nàng nhẹ nhàng, hiển nhiên cũng có võ nghệ. Lý Nhàn một năm rưỡi trước đây vẫn là nhìn không ra môn đạo này, nhưng bây giờ trong lúc vô tình nhìn người ta giơ tay nhấc chân liền có thể biết luyện võ hay không. Bất chợt hắn nghĩ tới một câu thơ cũng khá phù hợp với tình huống của hắn lúc này: "Bất thức Lư Sơn chân diện mục; Chích huyên thân tại thử sơn trung". Chính hắn không thấy tiến bộ và biến hóa của bản thân mình, nhưng loại tiến bộ này lại thật sự là rõ ràng.
Lý Nhàn sở dĩ nhớ tới hai câu thơ này, là bởi vì thời điểm hắn nhìn bóng dáng xoay người của hai thiếu nữ Gia Nhi và Vô Loan mà phát ra cảm thán thôi. Chứ thật ra, khi nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều xoay người hắn nhớ tới là hai câu trước...
"Hoành khánh thành lĩnh trắc thành Phong Viễn cận cao đê các bất đồng." (Bài thơ của Tô Đông Pha)
Cũng không biết được thiếu nữ tên là Vô Loan đang suy nghĩ tâm sự gì, đi cực kỳ thong thả. Gia Nhi đã vượt qua nàng, nàng đi ra còn chưa đến mười bước.
Ánh mắt Lý Nhàn nhìn chằm chằm vào bờ mông dưới eo nhỏ nhắn của Vô Loan, chậc chậc chậc chậc miệng nói khẽ với Đạt Khê Trường Nho: - Eo lưng nhỏ thế kia sao cô ta có thể kéo được cung, chẳng lẽ không sợ bị vặn gãy sao?
Đạt Khê Trường Nho nói: - Thật là một nữ tử không thể xem thường, chẳng lẽ ngươi đã quên thủ đoạn của Hồng Phất cô cô của con rồi sao? Mượn nữ tử trên thảo nguyên để nói, tính cách như nóng như lửa, giương cung cài tên cũng không phải việc khó gì!
Một câu tiếp theo của Đạt Khê Trường Nho khiến Lý Nhàn si ngốc chừng một phút đồng hồ.
- Tuy nhiên thiếu nữ tên là Vô Loan kia, xoay cái eo này cũng rất là đẹp.
- Sư phụ... Ngài thật đúng là chân nhân bất lộ tướng nha.
Lý Nhàn từ đáy lòng tán thưởng một câu.
Cũng không biết có phải là nghe được lời nói của Đạt Khê Trường Nho hay không, khiến thiếu nữ Vô Loan bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn bên này một cái. Chỉ có điều cách hơi xa một chút chút, thấy không rõ nàng rốt cuộc là đang nhìn Đạt Khê Trường Nho hay là nhìn đang chằm chằm nhìn Lý Nhàn. Tuy nhiên có thể mơ hồ phân biệt chính là, thần sắc nghi hoặc trên mặt nàng càng ngày càng trở lên nồng đậm. Quay đầu nhìn thoáng qua, nàng đi về phía trước vài bước, sau đó lại dừng lại, xoay người lần nữa đưa tầm mắt nhìn qua.
Lần này Lý Nhàn đã thấy rõ, nàng đúng là nhìn chằm chằm mặt mình, dường như nhìn rất nhập thần.
- Là do ta rất anh tuấn phong lưu tiêu sái hào hoa phóng khoáng sao?
Lý Nhàn từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đứng gần Đạt Khê Trường Nho khe khẽ nói: - Sư phụ, cô ấy đã nhìn con đến lưu luyến quên cả về rồi, con phỏng chừng lại nhìn một lát, cô ấy sẽ đến nông nỗi trà không nhớ cơm không nghĩ trằn trọc ngày đêm không ngủ!
Hắn cười cười, cười rất ghê tởm.
Đạt Khê Trường Nho thấp giọng nói: - Câm miệng! Đến nơi này còn không biết an phận chút, chọc giận người trong thảo lư, cẩn thận Diệp đại gia không rèn binh khí cho con đấy!
Lý Nhàn sứt mẻ nói: - Cô ấy không rèn thì đành thôi, chúng ta trở về. Sư phụ, ngài và con cùng nhau liên thủ rèn ra là được. Rèn không thành trường đao, lẽ nào rèn không được đoản đao? Rèn không được đoản đao, lẽ nào rèn không được chủy thủ? Rèn không được chủy thủ, lẽ nào rèn không được tú hoa châm sao?
Đang nói chuyện, từ đằng xa phía thảo lư Gia Nhi đã bước nhanh trở lại. Gió thổi bay y phục của nàng, tuy vẫn mặc vải bông mỏng, nhưng vẫn vẽ nên tư thái xinh đẹp mê người của nàng. Quần áo màu vàng nhạt rất xứng với với màu xanh mới lộ ra trên mặt đất, giống như một con hồ điệp bay múa trên ngọn cỏ làm người ta thích thú ngắm nhìn.
- Đã để tướng quân chờ lâu, tiểu thư nhà ta nói mời tướng quân đến thảo đường gặp nhau.
Còn cách rất xa, tiếng cười thanh thót của Gia Nhi đã truyền tới.
Lý Nhàn bĩu môi thấp giọng nói: - Sư phụ a, xem ra mỹ nữ quả nhiên vẫn là sùng bái anh hùng, ngài xem ánh mắt thiếu nữ nhỏ kia đều lấp lánh nhìn ngài kìa, giống như là mèo nhìn thấy chuột vậy.
Đạt Khê Trường Nho đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy thiếu nữ Vô Loan cách đó không xa kinh hô một tiếng.
- A!
Nàng kinh ngạc nhìn Lý Nhàn, vẻ mặt nghi hoặc trong nháy mắt lập tức biến thành phẫn nộ.
- Là ngươi!
Vẫn là hai chữ này, nhưng Lý Nhàn lần này thật sự không hiểu.
Vô Loan mạnh mẽ giơ cung trong tay lên, sau đó không chút do dự rút ra ba mũi tên lông vũ từ bầu tiễn sau lưng, kéo dây cung, hẳn là ba tên bắn cùng một lúc, tựa như là không gϊếŧ được Lý Nhàn nàng quyết không bỏ qua.