Chương 26-1: Không phải là con đường của ánh sáng (1)
- Ngươi là Lý Nhàn?- Còn ngươi là Đáp Lãng Trường Hồng?
Lý Nhàn không trả lời câu hỏi của Đáp Lãng Trường Hồng mà đáp lại bằng một câu hỏi, sau đó thì cả hai đều nhíu mày nhìn nhau.
- Ngươi thật là không lễ phép, chàng trai người Hán.
Tiếng Hán của Đáp Lãng Trường Hồng tuy là không được lưu loát cho lắm nhưng ít nhất là vẫn nghe hiểu những gì y nói. Lý Nhàn cũng không không thể nào tưởng tượng được rằng tiếng Hán là phổ biến đến như vậy. Hôm nay mấy người trên thảo nguyên mà hắn gặp được đều nói được vài câu. Hắn lại quên mất một chuyện, những người trên thảo nguyên sở dĩ đều nói được vài câu tiếng Hán là vì Đại Tùy không hề cấm vận chuyện buôn bán với người của thảo nguyên, nhiều thương nhân người Hán thường hay tới các bộ lạc trên thảo nguyên và những vùng đất đai Trung Nguyên, bởi vì người thảo nguyên cần đến trà lá, vải vóc, đồ sứ của người Hán, còn người Hán lại cần đến đồ bằng da thú và gia súc của họ.
Thương nhân người Hán cũng có thể nói được vài câu nói của người thảo nguyên, nên chẳng có gì ngạc nhiên khi người thảo nguyên cũng có thể nói được vài câu tiếng Hán.
Hơn nữa, người Thất Vi của vùng sâu nhất trên thảo nguyên cũng có quan hệ qua lại với người Hán, chứ đừng nói đến người Hề, người Khiết Đan ở vùng Liêu Hà, lưu vực sông Tây La Mộc Luân.
- Ta không lễ phép?
Lý Nhàn nhìn Đáp Lãng Trường Hồng, rồi dùng tay vẽ lại thân hình cao lớn của y và nói:
- Ngươi gần như là cao gấp đôi ta, lúc nói chuyện tay của ngươi cũng cầm lấy chuôi đao, lẽ nào đó gọi là lễ phép sao?
Nói xong hắn nhếch mép cười mà rằng:
- Chẳng trách người ta lại nói rằng đầu óc và lá gan là hai thứ đối lập nhau.
Đáp Lãng Trường Hồng không biết được cái gọi là đối lập, nhưng y biết Lý Nhàn chắc chắn không phải là đang khen y.
Nhưng những lời nói trước đó của Lý Nhàn, y đều hiểu cho nên tay của y dần dần buông khỏi chuôi đao. Chỉ là y không cho rằng đây là một chuyện làm mất mặt, mặc dù y biết rằng người thanh niên trước mặt y chắc chắn là không đỡ nổi một cú đấm của mình.
- Đây chính là thói quen của ta, lúc phát hiện hoặc là có nguy hiểm gần kề, thì ta của ta luôn nắm chặt lấy chuôi đao, bất luận lúc đó trước mặt ta là một con sói hay là một con chó.
Đáp Lãng Trường Hồng đáp lại.
Lý Nhàn nhảy từ trên chạc cây xuống, đặt hai tay của mình lên người Đáp Lãng Trường Hồng, rồi nhìn thẳng vào mắt y và nói:
- Ngươi nói cũng rất có lý, nhưng cách nhìn của chúng ta lại không giống nhau.
Ánh mắt hắn đang suy tư gì đó, rồi khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong, rồi hắn lại nhìn thẳng vào mắt của Đạt Lang Trường Hồng nhưng tâm hồn lại đang bay lơ lửng tên chín tầng mây:
- Từ trước đến giờ chưa bao giờ ta để ý đến bọn súc vật trừ những lúc ta lột da ăn thịt chúng, cho nên đối phó với chúng ta rất lười sử dụng binh khí.
Bả vai của Đáp Lãng Trường Hồng khẽ giật lên, tuyết ở dưới chân y cũng tự nhiên sâu thêm vài phân.
Nhưng y vẫn không động thủ.
Còn Lý Nhàn thì lại chọn cách là không nhìn thấy, hắn vẫn cứ nghênh ngang đi qua đi lại trước mặt của Đáp Lãng Trường Hồng, lấy đôi giày trong tay của Âu Tư Thanh Thanh :
- Còn muốn nữa không?
Âu Tư Thanh Thanh là một cô gái đơn thuần đến mức ngốc nghếch, cho nên mặc dù đã ngửi thấy mùi thuốc súng giữa Lý Nhàn và Đạt Lang Trường Hồng nhưng cô vẫn coi như không thấy gì. Cô là một cô gái một giây trước có thể đau lòng vì lỡ chân dẫm chết một con châu chấu nhưng một giây sau có thể vui vẻ lên bởi đã gϊếŧ được kẻ thù tự nhiên của bươm bướm, cho nên trong lòng cô mặc dù có cảm nhận được một cảm giác bất an nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng đến xiêu lòng người của Lý Nhàn thì cô lại lập tức quên hết những phiền muộn.
Cô thích cười, và cũng rất thích người khác cười với cô.
- Muốn!
Cô nhận lấy đôi giày từ tay Lý Nhàn, rồi cúi người xuống rồi tháo đôi giày của Lý Nhàn ra.
Lý Nhà mở to mắt ra nhìn, rồi bật cười thành tiếng:
- Cái tên cao to kia chính là Đáp Lãng đại ca của cô? Mấy câu mà hắn ta nói trước kia phần lớn đều là vớ vẩn, nhưng có một câu lại nói rất đúng. Cô là một cô gái ngốc.
Lý Nhàn chỉ chỉ xuống chân của Âu Tư Thanh Thanh và nói:
- Cô cởi đôi giày của cô ra đưa cho ta, vậy cô đi cái gì?
- Ta?
Âu Tư Thanh Thanh hơi sửng sốt:
- Ta đi giày của ta là được rồi.
Mặt của cô đỏ lên một chút, nhưng lại rất đáng yêu.
- Giữ lại làm kỷ niệm đi!
Lý Nhàn cười cười , rồi quay người đi về phía trước:
- Thực ra chỉ là lúc nãy ta gặp được Tiểu Hôi cho nên tiện đường đem đến tặng cho cô vậy, nếu như đại ca Đáp Lang của cô đang ở đây thì ta không cần phải lo lắng cho cô nữa.
Hắn nhanh chóng tháo đôi dày trên thi thể của người Hề ra, rồi lại cắt hai miếng vải trên người này buộc xuống chân. Cảm nhận được hơi ấm của bàn chân, Lý Nhàn quay đầu lại hét lớn lên với Âu Tư Thanh Thanh:
- Cuộc đời còn dài, chúng ta nhất định sẽ còn cơ hội gặp lại nhau.
Tự cảm thấy những lời này có phần tự nhiên và phóng khoáng quá nên Lý Nhàn cong lưng chạy thẳng về phía trước.
Hắn nhất định phải chạy, bởi chỉ có như vậy thì mới có thể khiến máu ở đôi chân lạnh cóng của hắn tuần hoàn được, nếu không thì nói không chừng hắn sẽ trở thành Phó Hồng Tuyết thì hắn cũng không cảm thấy đây là một chuyện vui.
Kỵ binh của người Hề bị những đám khói dày đặc trong rừng làm cho hồ đồ, nhưng cũng chỉ cần một chút thời gian là họ lại có thể tìm được đến đây. Nếu như bây giờ mà không chạy thì hắn đúng là một tên ngốc và Lý Nhàn cũng không cảm thấy việc chém gϊếŧ giữa cảnh trời tuyết này là một chuyện thú vị. Hắn hít một hơi, chạy một mạch ba bốn dặm thì gặp được Triều Cầu Ca cùng với 30 Huyết Kỵ. Hắn thuật lại mọi chuyện một cách sơ lược rồi sau đó cùng với Triều Cầu Ca quay về doanh địa.
Sau khi biết có kỵ binh người Hề đang truy đuổi Ai Cân Ma Hội của bộ tộc Hà Đại Hà Khiết Đan, Đạt Khê Trường Nho và Đông Phương Liệt Hỏa liền dẫn theo hơn chục Huyết Kỵ đi kiểm tra một vòng. Một giờ sau thì hai người bắt được hai tên kỵ binh người Hề, và khi về đến doanh địa thì họ lập tức hạ lệnh yêu cầu mọi người phải tăng cường đề phòng cảnh giác.
Sau khi tách hai tên kỵ binh người Hề ra thẩm vấn, thì họ đã có được tin tức để chứng minh cho những phán đoán của Lý Nhàn.
Người Hề sở dĩ phải dời khỏi thảo nguyên rộng lớn của mình để di chuyển đến phương bắc, thực sự là không có liên quan gì đến Đại Tùy. Ba tháng trước, tộc đệ A Sử Na Khứ Hộc của Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn đã thống lĩnh một vạn Lang Kỵ Đột Quyết xuôi nam, và tuyên bố rằng triều đình Đột Quyết muốn độc chiếm thảo nguyên của người Hề, đồng thời họ cũng vẽ ra một cánh đồng thảo nguyên khác chia cho người Hề. Nhưng cánh đồng thảo nguyên đó lại thuộc về bộ tộc Hà Đại Hà Đột Quyết, dụng ý của việc làm này của Vương đình Đột Quyết thì không cần nói ai cũng biết, phân tích đơn giản thì có thể nhìn thấy dã tâm một mũi tên trúng hai đích của họ.
Lý Nhàn phân tích.
Thứ nhất:
Đại Tùy sắp chinh phạt Liêu Đông, và chuyện này cũng không còn là bí mật nữa. Từ tết đến bây giờ thì lương thảo ở các nhà kho như kho Lê Dương, kho Hưng Lạc đã bắt đầu được vận chuyển đến trấn Hoài Viễn, và Đường Công Lý Uyên hiện tại đang giữ chức đốc lương ở trấn Hoài Viễn. Đại tướng quân Tả Đồn Vệ Tân Thế Hùng cũng đã dẫn theo binh mã đến đóng quân trước ở bờ tây Liêu Đông rồi. Nếu tính toán ra thì Lý Nhàn đến thảo nguyên cũng được một năm rồi, và bây giờ đang là Đại Tùy Đại Nghiệp năm thứ 7, và đến tháng 3 năm Đại Nghiệp thứ 8, Đại Tùy sẽ bắt đầu vượt sông, như vậy là tính đến thời điểm bây giờ là còn một năm một tháng nữa. Sự chuẩn bị khoa trương đến như vậy, nếu như người Cao Câu Lệ còn không có bất kỳ phản ứng gì thì đúng là họ có chút vấn đề về đầu óc rồi. Binh lực của Đại Tùy tập trung toàn bọ ở vùng Liêu Tây, dã tâm đuổi người Hề ra khỏi thảo nguyên của người Đột Quyết đã quá rõ ràng rồi. Nếu như muốn thừa cơ hội thì phải nhân cơ hội xuôi nam lần này của chúng.