Kỷ Vân Sơ lười biếng dựa lưng vào ghế: "Không cần gọi cô ấy đến, tôi đã gặp cô ấy rồi." "
Sắc mặt Chu Hòa bắt đầu trở nên cực kỳ xấu xí: "Lúc nào?"
Tại sao Giang Chi Lạc không bao giờ nói với cô ta về chuyện đó?
Chu Hòa cuối cùng cũng cảm thấy hoảng hốt, Kỷ Vân Sơ thật sự đã gặp Giang Chi Lạc? Bọn họ nói gì với nhau chứ?
Cảm giác mất kiểm soát này khiến Chu Hòa dâng lên cảm giác khó chịu.
Kỷ Vân Sơ thì không nói, nhưng tại sao Giang Chi Lạc lại giấu cô ta chuyện này?
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến vấn đề này, Chu Hòa nhanh chóng thay đổi chiến lược:
"Thật sự là giữa tôi và em ấy không có chuyện gì hết, cho dù bây giờ có đến gặp dì chú nói chuyện, tôi cũng không thẹn với lòng."
Cô ta bắt đầu lôi ba mẹ Kỷ ra để đe dọa Kỷ Vân Sơ.
Kỷ Vân Sơ nghe cô ta nói thế thì nhếch môi cười nhạo, cô biết Chu Hòa không phải dạng người tốt lành gì, nhưng cô không ngờ người kia lại thâm độc tới trình độ này.
Cô ta không muốn hủy hôn với mình, cũng càng không muốn từ bỏ Giang Chi Lạc, haizz, đúng là tham lam hết phần thiên hạ mà.
Trên đời này không có cái miếng nào ngon ăn vậy đâu.
"Chu Hòa." Kỷ Vân Sơ cười lạnh một tiếng: "Cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?"
Cô lấy điện thoại ra, tìm đoạn ghi âm mà Giang Chi Lạc đã gửi.
Chu Hòa quan sát động tác của cô, không biết vì lý do gì, trong lòng đột nhiên có linh cảm xấu.
Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, sắc mặt Chu Hòa mới hoàn toàn lạnh xuống, vẻ mặt trông cực kỳ đặc sắc, cô ta nhìn Kỷ Vân Sơ với vẻ căm tức xấu hổ.
Sao Giang Chi Lạc dám phản bội cô ta chứ?!
Chu Hòa không cần suy nghĩ cũng biết thứ này hẳn là do Giang Chi Lạc gửi cho Kỷ Vân Sơ.
Bởi vì quá tức giận, giọng nói của cô ta cũng lớn hơn chút: "Sao đây, bây giờ cô đang muốn dùng thứ này uy hϊếp tôi sao?"
Kỷ Vân Sơ nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của Chu Hòa, trong đầu đột nhiên nhớ tới một câu: Người đàn ông sẽ rất tức giận nếu người khác không tin vào lời nói dối của mình.
Điều này cũng tương tự áp dụng cho Alpha.
"Uy hϊếp cô? Bây giờ tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi, nếu cô vẫn cứ khăng khăng như vậy, cũng được, cô cứ xem nó là uy hϊếp đi." Kỷ Vân Sơ không đợi Chu Hòa lên tiếng, nói tiếp: "Vừa hay, chúng ta cầm thứ này đến gặp ba mẹ cô đi, để họ xem ai là người muốn hủy hôn."
Chu Hòa biết chuyện này đều là lỗi của mình, nếu thật sự phiền đến ba mẹ, về tình về lý cô ta chẳng thắng được gì cả.
Chu Hòa không phải là người con duy nhất của nhà họ Chu, cô còn có một anh trai và một em gái. Hồi trẻ, ba Chu quá đào hoa, cũng không biết đã có bao nhiêu đứa con ngoài giá thú nữa.
Nhưng tóm lại, Chu Hòa không phải là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu.
Cuộc hôn nhân với nhà họ Kỷ thật sự mang lại rất nhiều lợi ích cho Chu Hòa.
"Vân Sơ." Vẻ mặt Chu Hòa bắt đầu lộ ra vẻ tội lỗi và hối hận sâu sắc, cô ta nhìn Kỷ Vân Sơ với đôi mắt hồng hồng: "Thời gian qua cứ coi tôi là bị quỷ ám đi, nhưng tôi thật sự không làm gì có lỗi với cô cả."
"Cô cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?"
Kỷ Vân Sơ thờ ơ nhìn cô ta, Chu Hòa biết ép buộc sẽ không có tác dụng, thế nên cô ta dứt khoát thể hiện sự yếu đuối này để có được sự thương hại của cô.
Nhưng đáng tiếc, Kỷ Vân Sơ này không nhẹ dạ vậy đâu.
"Cô muốn chủ động nói với ba mẹ cô trước, hay là để gọi điện thoại cho chú dì?"
Chu Hòa không muốn chọn bất kỳ phương án nào, cô ta cũng có thể đoán được phản ứng của ba Chu khi biết tin.
"Kỷ Vân Sơ, cô có cần phải tàn nhẫn như vậy không?"
"Cô có thể tìm được một Alpha tốt hơn tôi không?"
Chu Hòa không hiểu, rõ ràng là Kỷ Vân Sơ không thích cô ta, vậy tại sao cô lại canh cánh chuyện cô ta thích người khác chứ.
"Cô không cần phải nhọc lòng về chuyện đó." Sau khi Kỷ Vân Sơ nói xong, cô cầm túi xách đứng dậy: "Tôi đã nói xong rồi, được rồi, chờ thông báo đi."
Cô không muốn ở lại thêm một giây phút nào với Chu Hòa nữa.
Chu Hòa vươn tay muốn giữ cô lại, ngay lúc ấy, một mùi pheromone thuộc về Alpha phát ra từ cơ thể cô.
Cô ta và Kỷ Vân Sơ có độ phù hợp rất cao, miễn cho Kỷ Vân Sơ ngửi thấy mùi pheromone của cô ta, cô chắc chắn sẽ mất khả năng kháng cự.
Ai ngờ Omega trước mặt không chỉ tránh được tay cô ta, mà còn đưa ánh mắt sắc bén liếc cô ta một cái nữa. Ánh mắt này như trói Chu Hòa tại chỗ, chân cô ta như cắm rễ, lâu sau cũng không thể động đậy được.
"Chu Hòa, cô có biết dùng pheromone để khống chế Omega bị phạt tù bao nhiêu năm không?"
Kỷ Vân Sơ lạnh lùng cảnh cáo Chu Hòa, sau đó cầm túi xách sải bước đi ra.
Mãi cho đến khi bóng dáng Kỷ Vân Sơ biến mất, Chu Hòa mới khom người xuống được, tấm lưng cô ta còn thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.
Không phải Kỷ Vân Sơ chỉ là một Omega thôi sao?
Vậy tại sao cô có một ánh mắt đáng sợ như vậy.
Chu Hòa không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, trong đầu cô ta giờ tràn ngập chuyện hủy hôn kia với Kỷ Vân Sơ.
Kỷ Vân Sơ không đùa đâu, rất nghiêm túc, cô không cho Chu Hòa có cơ hội quay đầu được nữa.
Cô ta nên giải thích gì với ba Chu đây?
——
Sau khi lên xe, Kỷ Vân Sơ thả lỏng người và dựa vào lưng ghế, cuối cùng khuôn mặt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Cô không sao chứ?"
Hôm nay Tạ Dương Thanh bận việc nên không đi cùng cô được, người hỏi câu này người vệ sĩ của Kỷ Vân Sơ.
"Ừm, tôi không sao, chúng ta đi thôi."
Sau khi khởi động xe, Kỷ Vân Sơ nhẹ nhàng xoa xoa tuyến thể của mình.
Để chống cự lại pheromone Chu Hòa vừa rồi, cô cũng buộc phải huy động một chút pheromone của mình.
Hai ngày trước, bác sĩ đã nhắc nhở cô rằng mấy nay là thời điểm quan trọng của quá trình phân hóa, tốt nhất là cô không nên sử dụng quá nhiều pheromone, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.
Bây giờ Kỷ Vân Sơ cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng cơ thể cô lại rất mệt mỏi.
Cô nhìn lòng bàn tay, nhớ lại cảm giác khi dùng pheromone chống cự lại Chu Hòa vừa rồi.
Chu Hòa là một Alpha cấp S, nhưng cô ta lại dễ dàng bị cô áp chế.
Nếu vậy thì chắc chắn cấp bậc sau phân hóa của cô không thấp hơn Chu Hòa rồi.
Kỷ Vân Sơ suy nghĩ một lúc, sau đó cũng vứt vấn đề này lại đi, nhớ ra một chuyện khác.
Chu Hòa nói trước kia cô ta và Giang Chi Lạc rất trong sạch, chính cô ta là người đơn phương với Giang Chi Lạc.
Kỷ Vân Sơ lại nhớ tới lần đâu tiên nhìn thấy Giang Chi Lạc, theo bản năng cảm thấy có gì đó sai sai.
Giang Chi Lạc thật sự không thích Chu Hòa sao?