Chương 47: Tỷ tỷ động phòng hoa chúc
Editor: aq_scents(Warning: Chương này không nên đọc chỗ đông người)
Mười bảy tháng năm, Thư gia đem đồ cưới của Thư Uyển qua, trong đó có chiếc giường tinh xảo mà Tần Như Hải cố ý đặt làm từ trấn trên, đại cữu mẫu Chu thị đưa tới một bộ trang sức vàng ròng, nhị cứu mẫu Liễu thị đưa tới ngọc như ý Dương Chi, còn có lão phu nhân tự mình chọn bốn nha hoàn cùng hai ma ma, những khế ước bán thân của họ đều trao cho Thư Uyển, nhưng tối nay bọn họ sẽ phải ở Trình phủ, giúp một tay sắp xếp tân phòng.
Tâm tình Tần thị hết sức phức tạp, vừa vui mừng khi gả được nữ nhi cho nhà người tốt, lại khổ sở nữ nhi hiểu biết nhu thuận sắp phải xuất giá làm phụ nhân, không bao giờ có thể giống như trước đây dựa vào nàng làm nũng trêu ghẹo. Biểu hiện của Thư Mậu Đình so với nàng tự nhiên hơn một chút, có thể nhìn trong trong ngoài ngoài bóng người bận rộn, trong mắt cũng toát ra nét không đành lòng.
Luyến tiếc Thư Uyển xuất giá nhất, dĩ nhiên là Thư Lan rồi.
Kể từ lúc hiểu rõ tỷ tỷ phải lập gia đình không thể ở cùng một phòng với nàng nữa, Thư Lan liền ngày ngày dính bên cạnh Thư Uyển. Đứa bé bốn năm tuổi nhà người ta dính nhất ca ca tỷ tỷ, khi còn bé nàng chỉ biết ngủ, nhưng bây giờ tựa như đem thời gian đã qua bù lại, Thư Uyển rời giường nàng liền đi theo, Thư Uyển đi đâu nàng đi chỗ đó, Thư Uyển thêu hoa nàng liền thêu hoa theo, cho dù người khác dùng cách nào rủ nàng đi chơi, nàng cũng không đoái hoài. Trước kia Thư Uyển mỏi miệng cũng không thể khiến nàng động tay làm việc, hiện tại chỉ nói một lần, Thư Lan liền ngoan ngoãn nghe theo, bộ dáng đáng yêu nhu thuận nghe lời , khiến Thư Uyển đau lòng chỉ hận không thể đem muội muội xách mang đi.
Loại không khí này ở Thư gia vừa vui mừng vừa man mác buồn này, Tiêu Lang cũng không phải không cảm nhận được.
Không nói Tần thị cùng Thư Mậu Đình thường xuyên ở nhà, không nói Thư Lan cả ngày dính bên cạnh tỷ tỷ, chỉ một Thư Triển cả ngày nhìn chằm chằm hắn như đề phòng cướp, cũng làm cho hắn không có nửa điểm đi dụ dỗ nha đầu lười, sờ sờ bàn tay nhỏ bé nhân cơ hội hôn môi nhỏ của nàng một chút. Cả ngày chỉ có thể nhìn không thể đυ.ng, thật làm cho hắn vô cùng khó chịu, đặc biệt là năm sau nha đầu lười sẽ cao hơn không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn cái miệng nhỏ này càng phát ra đáng yêu. Mỗi lần nhìn thấy nàng lặng yên ngồi ở đầu giường thêu hoa bên cạnh lò sưởi, cúi mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn may vá trên tay, Tiêu Lang chỉ muốn nhào tới hôn thoải mái.
Kìm nén ở nhà đến khó chịu, hắn liền len lén chạy vào núi, đánh con mồi rồi khiêng lên trấn Bạch Thủy bán, sau đó cất tiền vào ống kín, chôn ở nơi không ai phát hiện được. Hắn muốn bắt đầu chuẩn bị để cưới nha đầu lười, cứ cho là không nhiều tiền như Trình Khanh Nhiễm, cũng muốn để nàng trôi qua những ngày thư thản thoải mái, nuôi thật trắng trẻo mập mạp.
Cả ngày Tiêu Lang không có nhà, Thư Mậu Đình cùng Tần thị không biết hắn đang bận việc gì, nghĩ chăm sóc, nuôi nấng một đứa bé, không thể nào gò bó hắn không ra khỏi cửa, coi như ngươi không cho, hắn cũng sẽ thừa dịp lúc ngươi bận rộn chạy ra ngoài. Khiến cho lúc nào Thư Triển dán mắt nhìn, Tiêu Lang lại chạy như bay, không lâu sau đã bỏ rơi Thư Triển rất xa, đuổi đuổi chạy chạy mấy tháng, cũng làm cho Thư Triển khỏe ra không ít.
Chớp mắt ngày mai Thư Uyển sắp phải xuất giá rồi, Tần thị bỏ lại trượng phu, ôm chăn đi sang phòng hai tỷ muội. Vừa vào cửa, chỉ thấy một lớn một nhỏ sóng vai nằm chung một chỗ, đầu sát đầu, giọng nhỏ nhẹ nói. Một khắc này, nước mắt Tần thị bỗng chốc dâng lên.
“Nương, người tới rồi!” Thư Uyển đứng dậy, giúp Tần thị đem chăn trải bên trái Thư Lan, để muội muội ngủ giữa, tránh cho lát nữa nói tới nói lui quên mất muội muội.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Tần thị cẩn thị chu đáo nhìn hàng mi nét mày xinh đẹp của nữ nhi chợt có cảm giác tựa như nằm mơ. Nàng còn nhớ rõ bộ dáng nữ nhi lúc vừa ra đời, lúc nàng chập chững tập đi, chớp mắt tiểu oa nhi năm đó đã lớn thành đại cô nương đợi gả đi. . . . . .
Thu hồi suy nghĩ, Tần thị cởi giày lên giường, đắp chiếc chăn mỏng lên, chống nửa người lên nhìn Thư Uyển: “Hai tỷ muội nói nhỏ cái gì thế, cũng nói cho nương nghe chút đi.”
Thư Lan nằm ngang, mắt to hết nhìn tỷ tỷ lại nhìn mẫu thân, chỉ cảm thấy nếu cả đời đều như vậy thật tốt biết bao, “Nương, tỷ tỷ bảo con về sau giúp người làm việc, để người đỡ vất vả, còn nói để cho con đi học chữ với ca ca, tương lai nếu nhớ tỷ thì có thể viết thư cho tỷ.”
Tần thị nhịn không được nở nụ cười, tổng cộng cách có bảy tám dặm, nếu thật là nhớ, đi qua thăm một chút là được, đâu cần phí công viết thư? Biết đại nữ nhi là muốn cho muội muội ngoan ngoãn đi học, nên cũng mặc không nói gì, tùy ý nói tới nói lui cùng hai tỷ muội, đề tài vẫn vây quanh chuyện lý thú khi hai tỷ muội còn bé.
Đêm yên tĩnh, tiếng ếch kêu liên tiếp bên ngoài cửa sổ làm bạn cùng các nàng.
Không biết đã trải qua bao lâu, chỉ còn lại Tần thị nói chuyện với Thư Uyển, Thư Lan buồn ngủ díp mắt, mơ mơ màng màng nghe, mí mắt càng thêm nặng nề.
“A Uyển, cô nương xuất giá cũng không tránh được bị đau một chút, con nghe nương nói. . . . . .”
“Nương, người. . . . . .”
Âm thanh hai người nói chuyện cũng càng ngày càng nhỏ.
Hôm sau trời vừa sáng, công việc ở Thư gia bắt đầu lu bù lên.
Thư Lan ngoan ngoãn ngồi trên giường gạch, nhìn một ma ma vui vẻ giúp tỷ tỷ trang điểm mặc đồ, bôi bôi trát trát trên mặt tỷ tỷ, chờ tới khi ma ma làm xong, nàng khϊếp sợ phát hiện, tỷ tỷ bị bà ta biến thành không ra bộ dáng gì, trên mặt bôi một lớp phấn trắng mịn, môi tô đỏ mọng một chút, căn bản còn không đẹp bằng trước.
Nhưng nàng nhớ buổi sáng lúc rời giường nương đã dặn dò, chỉ mở to hai mắt lặng lẽ nhìn, không có nghĩ cái gì nói cái đó.
Bên ngoài truyền đến tiếng thổi sáo, tiếng trống đánh, ma ma đột nhiên chùm khăn voan đỏ lên đầu cho tỷ tỷ, chờ tiếng hò hét bên ngoài an tĩnh lại, bà liền đỡ tỷ tỷ đi ra ngoài.
Thư Lan đi theo chạy ra bên ngoài, nàng nhìn thấy Trình Khanh Nhiễm một thân đồ cưới đỏ thẫm, tỷ phu nàng, nàng nghe tiếng tỷ tỷ khóc rất nhỏ, nhìn thấy hạt nước mắt to như hạt đậu từ khăn voan đỏ nhỏ xuống, rơi xuống mặt đất khô ráo. Phụ thân mất tự nói cái gì, mẫu thân khóc lóc không thành tiếng. Rõ ràng tất cả mọi người nói tỷ tỷ lập gia đình là chuyện tốt, tại sao mẫu thân cùng tỷ tỷ đều khóc?
Cúi chào xong, ca ca cúi người xuống, tự mình bế tỷ tỷ đến bên kiệu hoa đỏ thẫm.
Thư Lan muốn cùng đi ra ngoài, lại bị mẫu thân kéo tay, chỉ có thể ngơ ngác nhìn kiệu hoa đi xa, tiếng nhạc càng ngày càng xa.
Trong sân là một tầng xác pháo, náo nhiệt đi qua để lại vắng lạnh.
Thì ra đây chính là lập gia đình, nàng cũng không thể cùng ngủ một chăn với tỷ tỷ nữa rồi, Thư Lan nhào vào trong ngực mẫu thân, oa oa khóc lên.
*
Lúc đầu, bởi vì trong nhà Trình Khanh Nhiễm chỉ có một mình hắn, sau khi lạy bài vị tổ tiên, Thư Uyển được đỡ đến tân phòng chờ, không có một đống lớn thân thích vây quanh ồn ào, trong phòng yên lặng, chỉ có hai nha hoàn cận thân bên ngoài phòng đi lại nhẹ nhàng.
Nàng nghe tiếng huyên náo ở tiền viện truyền đến, trong lòng mong đợi Trình Khanh Nhiễm trở lại chậm một chút, nàng vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào đối mặt với hắn.
Phương Trúc từ trong nhà ra ngoài, nhìn thấy hai tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa tân phòng, khe khẽ cắn cắn môi.
Vốn tưởng rằng chỉ là một cô nương ở nông thôn, không ngờ lại cũng dẫn theo nha hoàn tới đây, hai người tướng mạo bình thường này tựa như đã qua chịu phạt dạy dỗ, làm việc trầm ổn hào phóng, không cần nàng giúp một tay, cũng không nghe nàng sai bảo, nàng tính sắp xếp đại nha hoàn cũng không được. Còn có cái ma ma họ Lý kia, càng thêm phiền phức, một đôi mắt nhìn như cười híp cả lại kỳ thực là ánh mắt sắc bén quét tới, sẽ để cho nàng cảm thấy chút tâm tư của nàng căn bản không có chỗ che giấu.
Phương Trúc oán hận siết chặt khăn, sớm biết hắn sẽ có ngày đón dâu này, sớm biết hắn đối với nữ nhân có hứng thú, nàng nhất định đã sớm một chút xuống tay. . . . . .
Có người mong ngày dài, có người mong ngày ngắn.
Trình Khanh Nhiễm tiễn đi toán khách cuối cùng, phân phó người làm cài chốt cửa chính, sải bước đi tới hậu viện, còn chưa thấy người, lòng hắn đã rục rịch chộn rộn.
“Lão gia trở lại!” Nha hoàn tận chức tận trách thông báo.
Về điểm này Thư Uyển nhất thời như thủy triều rút, đoan đoan chính chính ngồi xong, tay trắng mịn giấu vào váy dài bên trong, mơ hồ có chút run rẩy.
Ngoài phòng truyền đến tiếng Trình Khanh Nhiễm trầm thấp bình tĩnh phân phó: “Các ngươi lui xuống hết đi, nơi này không cần hầu hạ.” Sau đó liền nhẹ nhàng đóng cửa.
Tim Thư Uyển đập như hươu chạy, yên lặng đếm tiếng bước chân Trình Khanh Nhiễm, cho đến khi một đôi giày đen dừng ở trước người, nàng cuống quít nhắm nghiền hai mắt.
Đỉnh đầu chợt nhẹ, khăn voan bị nhấc xuống.
Thư Uyển biết nhất định là Trình Khanh Nhiễm đang nhìn nàng, nàng lại không biết có nên hay không ngẩng đầu nhìn hắn, hoặc chủ động nói gì đó.
Trình Khanh Nhiễm cố gắng từ trên khuôn mặt trước mắt tìm ra hình bóng quen thuộc, nhưng nhìn hồi lâu, trừ hàng mi bên ngoài nồng đậm run rẩy không yên, hắn không có nhìn ra nửa điểm diện mạo như cũ của Thư Uyển.
Nhìn dáng vẻ lo lắng khẩn trương của nàng, trong lòng hắn mềm nhũn, nhẹ giọng cười nói: “Ngồi cả ngày, có phải rất mệt không? Trước đi tắm một chút đi, bên kia nước cũng chuẩn bị tốt rồi.”
Thư Uyển như thể được đại xá, cũng không thèm nhìn tới Trình Khanh Nhiễm, cúi đầu chạy ra ngoài.
Trình Khanh Nhiễm nhìn bóng lưng của nàng cười, quay đầu lại sờ sờ đệm giường đỏ thẫm dưới người, nghĩ đến lát nữa dáng vẻ Thư Uyển nằm phía trên, hô hấp hắn liền dồn dập. Cũng may tiếng nước chảy nhắc nhở hắn, đứng dậy đi tới tủ treo quần áo, lấy ra một cái hộp gỗ mảnh dài tinh xảo, mở ra, một cỗ hương hoa thanh tịnh đẹp đẽ nhanh chóng quanh quẩn chóp mũi.
Chờ hắn chuẩn bị sẵn sàng hạ xuống tấm mành đỏ thêu phú quý mẫu đơn, bên kia tiếng nước chảy cũng ngừng.
Trình Khanh Nhiễm sải bước đi qua.
Thư Uyển đang muốn đem khăn lông khoác lên trên bình phong, hai bàn tay to lớn chợt vòng lên hông nàng, ngay sau đó hơi thở ấm áp phả xuống vành tai nàng, chỉ nghe âm thanh khàn khàn người nọ nói nhỏ bên tai: “A Uyển, ta mong đợi ngày này rất lâu rồi. . . . . .”
Nàng không nhịn được né tránh, muốn thoát ra, lại bị hắn ôm chặt, bất đắc dĩ, không thể làm gì đành nói: “Mùi rượu trên người chàng quá nặng, rửa mặt trước đi.”
Trình Khanh Nhiễm hôn xuống mặt nàng, đứng thẳng người, lôi kéo tay của nàng tới trước ghế nằm, nằm thẳng xuống, ngước mắt nói: “Vi phu mệt mỏi, có thể làm phiền nương tử giúp một tay không?”
Ánh đèn dìu dịu chiếu trên người hắn, cặp mắt hoa đào sáng quắc đủ để mê hoặc thần trí tất cả các cô gái.
Thư Uyển nóng mặt lợi hại, không dám nhìn hắn nữa, nhẹ nhàng gật đầu.
Trình Khanh Nhiễm liền buông tay nàng ra, nhìn nàng cố gắng tự trấn định đi lấy khăn, nhìn đường cong yểu điệu ẩn hiện dưới hỉ bào đỏ thẫm lúc nàng nàng giơ tay lên cúi người xuống, sau đó đợi giây phút nàng xoay người, liền nhanh chóng nhắm mắt lại. A Uyển dễ dàng xấu hổ như vậy, nếu hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nhất định sẽ càng khẩn trương.
Liếc thấy Trình Khanh Nhiễm nhắm mắt, Thư Uyển lặng lẽ thở nhẹ một hơi, khẽ đi tới, dừng một chút, khăn chần chừ rơi trên khuôn mặt hắn, thay hắn lau, từ mặt ngọc đến cái trán rộng, rồi đến sống mũi anh tuấn. . . . . . Đây là lần đầu tiên khoảng cách gần như vậy quan sát hắn tỉ mỉ, hắn sinh ra, thật rất đẹp trai.
“Tốt rồi, đứng lên đi.” Nàng không dám lưu luyến quá lâu trên mặt hắn, sau khi lau qua một lần, liền thu tay lại, xoay người muốn đi, không nghĩ tới bị người nào đó kéo cổ tay, một nguồn sức mạnh truyền đến, nháy mắt liền ngã nhào vào l*иg ngực nở nang.
Trình Khanh Nhiễm đoạt lấy khăn trong tay nàng, ném qua một bên, âm thanh khàn khàn nói: “A Uyển, hãy giúp vi phu cởϊ áσ ra.”
Thư Uyển mắc cỡ không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Đi lên giường chứ?”
“Ở chỗ này.” Giọng nói không cho cự tuyệt.
Thư Uyển chợt cảm thấy có chút uất ức, uất ức vừa tản đi lại cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu giúp Trình Khanh Nhiễm cởϊ áσ nới dây lưng. Cũng gả vào nhà người ta rồi, nàng còn có thể làm gì đây? Hắn là vi phu của nàng, vốn có quyền sai khiến nàng.
Cởϊ áσ khoác xong, chính là quần áo trong, tay Thư Uyển có chút run rẩy, mặc dù cúi đầu, nàng như cũ vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đốt người trên đỉnh đầu, giống như muốn ăn nàng. Đợi khi áo hắn rơi xuống, không cẩn thận chạm phải l*иg ngực nóng bỏng thì thiếu nữ lại dâng lên ngại ngùng, Thư Uyển vội vàng rũ mắt xuống, ánh mắt lại vừa đúng rơi đến chỗ đó của hắn đang chống lên, nhất thời làm nàng nhớ lại hôm đó trong xe cảm nhận được cứng rắn. Thư Uyển cũng không kiên trì được nữa, liền muốn quay đầu chạy.
Trình Khanh Nhiễm vẫn nhìn nàng, biết không thể lại trêu đùa, vội đem người kéo vào trong ngực, đưa tay cởi đồ bên hông nàng: “A Uyển, đến lượt vi phu giúp ngươi!”
Thư Uyển nhắm thật chặt mắt, vô lực giữ tay hắn lại: “Đi, trên giường được không? Đừng, đừng ở chỗ này. . . . . .”
Tựa như khe khẽ khóc nũng nịu xin tha, Trình Khanh Nhiễm nghe được huyết dịch toàn thân cùng nhau hướng một chỗ vọt tới, hận không được lập tức đem người giải quyết tại chỗ!
Hắn không có ngừng động tác trong tay, khàn khàn an ủi: “A Uyển đừng sợ, một lát vi phu sẽ ôm nàng đi lên giường.”
Thư Uyển chỉ thấy hắn quyết tâm phải ở chỗ này sinh hoạt vợ chồng, hơi nhếch môi khuất phục.
Rút đi áo khoác, cởi xuống áo trong, người trong ngực liền chỉ còn lại cái yếm đỏ tươi cùng màu quần trong.
Nhìn da thịt trắng như tuyết này, cái yếm đỏ thẫm cũng không thể che kín hai luồng đẫy đà cùng khe rãnh mê người, còn có vòng eo mềm mại mảnh khảnh bên dưới, Trình Khanh Nhiễm cũng không nhịn được nữa ý niệm trong lòng cuồng động, chợt ôm ngang Thư Uyển lên, vội vàng chạy vào trong phòng.
Thư Uyển thẹn tới mức chỉ muốn chui xuống đất, chui đầu vào trong ngực nóng bỏng của hắn, không chịu mở mắt ra nhìn.
Trong lúc đi, nàng nghe tiếng thở hổn hển của Trình Khanh Nhiễm, nghe tiếng hắn vén màn trướng, sau đó liền bị hắn đặt ở trên giường.
Nhưng mà, sao giường lại lạnh như vậy?
Cảm nhận được phần da thịt dưới lưng nhẵn nhụi hơi lồi lõm mát mẻ khác thường, Thư Uyển kinh ngạc mở mắt ra, ánh mắt vội xẹt qua Trình Khanh Nhiễm đứng ở đầu giường, rơi vào bên tai, đập vào mi mắt là từng mảnh hoa Đinh Hương trắng noãn. . . . . .
Thư Uyển khϊếp sợ ngồi dậy, lúc này mới phát hiện, cả cái giường được trải lên một tầng thật dày hoa Đinh Hương, một màu trắng thật đẹp, mùi thơm ngát ập đến.
“Chàng. . . . . .”
Lời chất vấn còn chưa nói ra, liền bị người nào đó dùng môi nóng rực chặn lại, thân thể cường tráng đè xuống không cho cự tuyệt, Thư Uyển vô lực ngã xuống, mặc cho hắn lật người lên, vòng qua bả vai nàng, nửa trên người còn cái yếm liền bị hắn ném ra ngoài.
Thư Uyển đang nghĩ Trình Khanh Nhiễm sẽ tiếp tục thì hắn chợt nâng người lên.
Nàng không biết hắn muốn làm cái gì, bản năng muốn che kín ngực, chỉ là ý niệm chưa kịp hành động, đôi tay liền bị hắn nắm lấy, mười ngón tay của hắn nắm chặt nàng, dùng âm thanh có chút mơ hồ nói: “Đừng động, để ta xem một chút.”
Ngắn ngủi mấy chữ, nhưng lại như ánh lửa lan ra đồng cỏ, Thư Uyển hận không thể chết đi, cắn cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng.
Trình Khanh Nhiễm không để ý đến ngượng ngùng của nàng, toàn bộ tâm trí hắn đều rơi vào cảnh đẹp dưới người.
Hoa Đinh Hương trắng, thân thể của nàng trắng hơn, mà trên đỉnh hai luồng trắng noãn phập phồng phía dưới, hai điểm đỏ anh tiếu đứng thẳng, theo hô hấp của nàng, nhẹ nhàng run rẩy.
“A Uyển, nàng thật đẹp. . . . . .” Âm thanh khàn khàn, biến mất trong liếʍ láp êm ái.
“A. . . . . .” Ngực mềm mại bị người ngậm vào trong miệng, Thư Uyển không khống chế được phát ra tiếng than nhẹ, khe khẽ, vừa mềm yếu vừa quyến rũ, khiến cả người Trình Khanh Nhiễm run lên, thật vất vả mới khắc chế được, phát tiết tựa như lần trước ở trước ngực nàng lưu luyến.
Khẽ liếʍ sâu ngậm chậm, đầu lưỡi linh hoạt không ngại phiền toái qua lại vài vòng, động tác bắt đầu của hắn thực ngây ngô, nhưng Thư Uyển vẫn không khống chế được phản ứng của thân thể mà thở gấp mặc cho hắn chỉ điểm, để hắn liếʍ đến nơi nào nàng đều không chịu nổi kêu nên thành tiếng, nàng không tự chủ được cổ ngọc ngửa ra sau, bộ ngực sữa nhẹ nâng lên. Loại mẫn cảm này nàng hiểu rõ sẽ đem đến cho nàng tư vị thích thư, khiến Trình Khanh Nhiễm kiên nhẫn ngấm ngầm chịu đựng, một lần lại một lần liếʍ lấy, đợi một bên anh đào trở nên hồng nộn xinh đẹp, hắn liền chuyển đến nơi khác.
Không biết qua bao lâu, hắn thử thăm dò buông lỏng tay Thư Uyển, thấy nàng không có giãy giụa, chỉ nắm thật chặt hoa dưới người, liền lớn mật ma sát dọc theo đường cong lả lướt của nàng.
Thư Uyển thở hồng hộc, Trình Khanh Nhiễm mang tới kɧoáı ©ảʍ xa lạ làm cho cả người nàng xụi lơ, không có nổi nửa phần hơi sức ngăn trở, mỗi khi nàng có ý niệm ngăn cản, tay của hắn, lưỡi của hắn, động tác vụng về của hắn đến thành thục cũng sẽ dễ dàng đánh vỡ ý niệm của nàng, để cho nàng chỉ có thể theo hắn chỉ dẫn thở khẽ than nhẹ, mỗi một chỗ hắn đến, nơi đó sẽ truyền đến một trận tê dại mạnh liệt, để cho nàng thực sự hi vọng hắn dừng lại, vừa âm thầm khát vọng nhiều hơn.
Phản ứng của Thư Uyển khiến Trình Khanh Nhiễm mừng rỡ, trái tim bốc lên kɧoáı ©ảʍ trinh phục, nhưng hắn bắt đầu không thỏa mãn với ngực nàng, khẽ chống người, môi lưỡi dọc theo cơ thể nàng xuống phía dưới, liếʍ liếʍ đi dạo, cho đến khi bị cản trở bởi qυầи ɭóŧ. Muốn tiếp tục, lại sợ nàng cảnh tỉnh, Trình Khanh Nhiễm tựa như thợ săn giảo hoạt, đột nhiên ôm lấy Thư Uyển, để nàng ngồi trên đùi mình, ở trước ánh mắt kinh ngạc của nàng hôn lên đôi môi bị hắn lạnh nhạt hồi lâu, một tay vuốt ve phần lưng tinh tế, phất nhẹ mấy cánh hoa Đinh Hương đính vào, một tay nhẹ nhàng xoa nơi đẫy đà của nàng.
Hắn kiên nhẫn hôn, đợi đến khi Thư Uyển kìm lòng không được vòng tay ôm cổ hắn thì tay đặt trước ngực nàng di động xuống phía dưới, trước eo nhoe mảnh khảnh dò xét một hồi, sau đó, trước khi Thư Uyển phát hiện, thật nhanh dùng chân nâng lên mông mượt mà của nàng, nhân cơ hội cởϊ qυầи nàng.
Cảm nhận được người trong ngực bỗng cứng ngắc, Trình Khanh Nhiễm dừng lại động tác trong tay, dịu dàng đem Thư Uyển thả lại trên giường, khẽ hôn lên đôi mắt nhắm chặt, nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt, sống mũi cao thẳng, còn có môi hồng nộn, “A Uyển, để ta xem một chút, có được không?”
Lông mi Thư Uyển khẽ run, nghiêng đầu tránh hắn.
Trình Khanh Nhiễm liền dọc theo cổ đẹp đẽ của nàng từ từ hôn xuống: “Nàng không nói, vậy tức là đồng ý. . . . . .”
Thư Uyển nắm thật chặt chăn đệm, lo lắng kẹp chặt hai chân.
Tới nơi cỏ xanh ấy thì con ngươi Trình Khanh Nhiễm càng phát ra sâu thẳm, hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tóc đen của Thư Uyển, mặt cười trắng hồng, môi đỏ mọng khẽ nhếch, phát ra tiếng thở gấp dồn dập, bộ ngực đẫy đà cũng nhẹ nhàng run lên, phập phồng lên xuống. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve eo nàng, hài lòng nhìn cả người nàng run lên, hai chân lo lắng khép chặt.
Hắn biết nàng động tình, bàn tay to lặng lẽ chuyển qua chỗ cặp chân kia khép chặt, nhẹ nhàng tìm tòi, liền đυ.ng phải nhu thủy.
“A Uyển, đừng sợ, ta chỉ xem một chút. . . . . .”
Âm thanh hắn khàn khàn nói những lời mình cũng không thể tin được, tiếp cận phía dưới eo nàng, từ từ mở ra hai chân của nàng, khiến chỗ bí ẩn bại lộ ngay trước mắt.
Mềm mại kiều chiến môi, nhẹ nhàng khạc hoa lộ.
Trình Khanh Nhiễm biết nàng ngượng ngùng, cũng không cướp đi chăn của nàng, chỉ đem chân nàng mở thêm, ánh mắt sâu thẳm, vùi đầu dò xét, đầu lưỡi ở đó mơn trớn.
Trình Khanh Nhiễm tâm trí nhộn nhạo, quên đi tất cả ngậm hai mảnh môi nhỏ, đầu lưỡi khẽ mở ra, tìm kiếm nhiều hơn ngọt ngào.
Thư Uyển khó chịu uốn éo, hai chân kẹp chặt đầu Trình Khanh Nhiễm, thở gấp xin tha: “Đừng, đừng như vậy. . . . . .Ta chịu. . . . . . Không chịu nổi. . . . . .A!”
Cũng là Trình Khanh Nhiễm chợt ra lại vào, dần đưa nàng tới đỉnh, Thư Uyển không khống chế được thân thể mềm nhũn, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Dưới lưỡi một mảnh trơn trượt, Trình Khanh Nhiễm liền từ từ cong chân Thư Uyển lên, người cũng đi theo nằm trên người nàng.
Thư Uyển mờ mịt, mắt hạnh phủ sương nhìn hắn, thẹn thùng e lệ, lại có một loại mị hoặc mê người.
“A Uyển, thoải mái không?” Trình Khanh Nhiễm ngậm màu đỏ anh đào trước ngực nàng, mơ hồ nói không rõ, khẽ cắn xuống, liền ngẩng đầu lên, chống đỡ trán của Thư Uyển, hô hấp nặng nhọc dồn dập.
Thư Uyển mắc cỡ muốn nghiêng đầu, không muốn một vật cứng rắn chọt chống đỡ nơi mềm mại của nàng.
Nàng hoảng sợ trợn to hai mắt, Trình Khanh Nhiễm lại vượt lên trước hôn lên môi nàng, động thân, ngăn chặn tiếng kêu đau đớn.
“Đau lắm sao?” Nhìn nàng lại nhíu mày, Trình Khanh Nhiễm đau lòng nói, ngưng tiếp tục xâm nhập.
Thư Uyển ôm thật chặt hông của hắn, nhắm mắt không nói lên lời, rất đau, nhưng chỉ trong chớp mắt, khi hắn mở miệng hỏi thăm thì cũng chỉ còn lại cảm giác bị nhét vào chướng bụng.
Trình Khanh Nhiễm thấy nàng vô cùng đau đớn, lại không dám động, cúi đầu hôn nàng, cùng nàng răng môi dây dưa.
Giờ khắc này, Thư Uyển cảm nhận được hắn đau lòng, nàng lặng kẽ mở mắt, nhìn trên đầu hắn bởi vì ẩn nhẫn mà nổi gân xanh, mồ hôi chảy xuống, trong lòng mềm nhũn, đầu lưỡi liền chủ động đón nhận hắn, khi hắn kinh ngạc dừng lại thì thật nhanh nhắm mắt, nhẹ nhàng rung động eo nhỏ.
Trình Khanh Nhiễm mừng rỡ như điên, chôn dưới cổ nàng thì thầm: “A Uyển, nàng thật tốt, nàng thật tốt. . . . . .” Mỗi lần nói, lại thử thăm dò, từ từ, toàn bộ tiến vào, ở trong đó khăng khít trơn trượt, mê hoặc trái tim hắn, đôi tay Trình Khanh Nhiễm ôm chặt eo Thư Uyển, lực lớn rung động, vào sâu ra cạn, không biết mệt mỏi.
“Chậm một chút, chậm một chút. . . . . . A!”
Mặc dù không đau, nhưng vẫn là không có thói quen hắn đột nhiên cuồng lay động, Thư Uyển chống l*иg ngực hắn, mềm giọng cầu xin tha thứ.
Trình Khanh Nhiễm đã sắp điên cuồng hơn, hắn không nghe thấy nàng nũng nịu xin tha, hắn chỉ biết không ngừng thối lui lại tiến vào, thật sau trong nàng, cùng nàng chặt chẽ một chỗ, bị nàng ngậm bị nàng đưa đẩy bị nàng bao lấy, lại sảng khoái cực hạn theo nơi đó truyền khắp toàn thân, Thư Uyển cầu xin tha thứ chẳng những không ngăn cản được hắn, ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn dùng nhiều sức hơn, vào càng sâu càng chặt càng nóng ấm.
Dần dần, Thư Uyển liền không chịu nổi, cảm giác tê dại quen thuộc lần nữa nhue thủy triều đánh tới, nàng không giúp theo động tác của hắn trước sau đung đưa, mới vừa thoát khỏi cứng rắn của hắn, lại bị kéo trở lại, lần nữa bị thật sâu tiến vào. . . . . .
“Đừng, đừng làm nữa, ta…ta không được. . . . . .” Nàng vòng chắc trên cổ hắn, đung đưa theo động tác mãnh liệt của hắn, hai luồng đẫy đà lay động mê người.
Trình Khanh Nhiễm bị cảnh đẹp dưới người dụ cả người căng thẳng, giống như có cái gì đó muốn phun trào ra.
“A Uyển, gọi ta, gọi ta!” Hai tay nắm hai bên, nhìn chằm chằm Thư Uyển mắt hạnh mờ mịt, vào càng nhanh càng sâu.
Thư Uyển bị hắn đυ.ng chạm tứ chi tê dại, khóc khẽ liên tiếp, lúc này thấy hắn nóng bỏng nhìn mình, không tự chủ được kêu lên: “Khanh, Khanh Nhiễm. . . . . .” Yêu kiều run rẩy, mang theo du͙© vọиɠ không cách nào đè nén.
Giống như nghe được âm thanh êm tai nhất thế gian, Trình Khanh Nhiễm nở nụ cười mê người, chợt cúi đầu ngậm môi Thư Uyển, liên tiếp vài cái thật sâu, cuối cùng đem tràn ngập tình yêu của hai người xuất ra dưới thân.
Trong đầu như có pháo hoa nổ tung, Thư Uyển vô lực thõng chân xuống.
Căn phòng trống trải, chỉ còn lại mưa to gió lớn sau tiếng thở dốc.
Dư vị đi qua, Trình Khanh Nhiễm ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Thư Uyển, si ngốc nói lời tâm tình: “A Uyển, nàng thật đẹp. . . . . .”
Thư Uyển mệt mỏi nửa phần hơi sức cũng không còn, đâu có thể chịu được thể trọng của hắn, nghiêng đầu tránh né hắn hôn: “Đi xuống, sắp bị chàng đè chết rồi!” Ba phần tức, bảy phần như là làm nũng.
Trình Khanh Nhiễm sửng sốt, chợt xấu hổ cười, nhẹ nhàng nâng eo, lui ra.
Nơi đó ma sát quá mức đột ngột, thân thể Thư Uyển khẽ run, không ngăn được hừ một tiếng.
Thân hình Trình Khanh Nhiễm dừng lại, cố nén mới không bị âm thanh kiều mị này đầu độc lần nữa đi lên, nằm nghiêng bên cạnh Thư Uyển, chống cánh tay nhìn nàng bộ dáng tình triều chưa tản đi, thấy mồ hôi nhỏ trên người nàng dính chút hoa Đinh Hương, liền dùng cánh tay rảnh rỗi thay nàng lấy xuống, một cánh lại một cánh, động tác liền biến đổi.
Đang muốn lựa chọn hành động, ánh mắt đột nhiên dừng lại, rơi trên mấy đóa hoa màu hồng.
Khắp giường một màu trắng hoa Đinh Hương, tại sao lại có hoa hồng?
Suy nghĩ một chút, Trình Khanh Nhiễm liền phản ứng kịp, nhớ tới bộ dáng cau mày đáng thương của Thư Uyển, dục niệm biến mất, lật lại người, cúi người bế Thư Uyển lên.
“Chàng làm gì thế?” Thư Uyển kêu lên sợ hãi, lúc này mới nhớ đến trên người không một mảnh vải che thân.
Trình Khanh Nhiễm cúi đầu cười, l*иg ngực chấn động truyền tới người nàng, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng như nước: “Vi phu mới vừa rồi càn rỡ, giờ muốn hầu hạ nương tử tắm rửa, có thể không?”
Thư Uyển xáu hổ, nghiêng đầu cắn l*иg ngực hắn một cái.
Cánh tay Trình Khanh Nhiễm nhất thời gia tăng sức, khàn khàn nói: “Nương tử, nàng nếu lại như vậy, vi phu có thể. . . . . .”
“Câm miệng!” Thư Uyển tức giận hung hăng đánh hắn, sao lại có người vô lại như thế?
Hương hoa Đinh Hương tràn ngập căn phòng, tiếng cười của Trình Khanh Nhiễm càng ngày càng rõ.
Tác giả có lời muốn nói: che mặt che mặt. . . . . .
Thật ra thì, phần lớn hôn nhân ở cổ đại là môn đăng hộ đối, Thư Uyển chỉ là nữ nhi cổ đại, nàng đối với hôn nhân chỉ mong ngươi đối tốt với ta thì ta cũng sẽ tốt với ngươi, hai người người bình bình đạm đạm sống qua ngày, sinh con dưỡng cái. Chỉ cần trượng phu đối tốt với nàng, nàng sẽ nhật cửu sinh tình, nếu trượng phu lại là Trình Khanh Nhiễm yêu thương nàng, thời gian nảy sinh tình cảm tự nhiên rẽ rút ngắn!
Tình cảm nhạt như nước, không cần sóng to gió lớn yêu đến chết đi sống lại, thật sự khi một người gặp chuyện, có một người luôn bên cạnh là tốt rồi. . . . . .