Chẳng Đắm Chìm

Chương 28

Trang trí trong phòng vẫn giống như bốn năm trước, chưa từng thay đổi. Rèm cửa sổ kéo kín kẽ, không để lọt lấy một tia sáng.

Phòng chỉ bật đèn tường, sáng tối đan xen nhau.

Thẩm Yểu ngồi trên người Quan Thù, đầu gối quỳ bên cạnh hắn. Do quanh năm luyện múa, phần eo lay động của cậu nhỏ gầy nhưng rất có lực.

Cậu đè lên vai Quan Thù, trên trán rịn lớp mồ hôi mỏng. Thẩm Yểu không cố gắng đè nén biểu cảm trên mặt, nhưng cũng không giống như đang đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©.

Lông mi khẽ run, làn môi đường nét rõ ràng khẽ mím, đáy mắt lại trong trẻo, cậu biết rõ bản thân đang làm cái gì.

“Quan Thù......”

Ngón tay trắng gầy của Thẩm Yểu chậm rãi men lên trên, như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại tựa tán tỉnh, chậm rãi vuốt qua yết hầu siết căng của Quan Thù.

Dưới bàn tay cậu, yết hầu của Quan Thù thậm chí cũng không còn cuộn lên xuống nữa.

Hắn không biết sự việc sao lại phát triển thành bộ dáng này. Quan Thù mang Thẩm Yểu đến nơi này, chỉ là muốn cảnh cáo Thẩm Yểu đừng quên chuyện quá khứ, đừng hòng lừa gạt hắn thêm lần nữa.

Thẩm Yểu sau cơn kinh hoàng ngắn ngủi, lại lôi kéo hắn lăn lên giường. Quan Thù có rất nhiều cơ hội khiến cậu dừng lại, cũng có thừa sức lực để ngăn cản cậu, song hắn lại không làm.

Bọn họ đã làm nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Yểu chủ động, thậm chí chủ động cực kỳ nhiệt tình.

Thời điểm tóm lấy cổ tay Thẩm Yểu muốn hất ra, Quan Thù lại nhớ ra —— hiện tại là Thẩm Yểu dâng đến tận cửa cho hắn xơi, là Thẩm Yểu muốn có quan hệ nhân tình với hắn, bọn họ đích xác là nên làm.

Khuỷu tay Quan Thù chống ở phía sau, ngũ quan lạnh lẽo. Hắn không nhúc nhích, như đang ngắm Thẩm Yểu biểu diễn.

Cảm giác tồn tại của ngón tay trên yết hầu quá mạnh mẽ. Quan Thù không thể nhịn được tóm lấy ngón tay Thẩm Yểu, hắn nhếch khóe môi, cười lạnh nói: “Cậu đúng là đủ lẳиɠ ɭơ đấy Thẩm Yểu.”

“Cậu không thích sao?”

Thẩm Yểu nghiêng đầu, một tay vẫn đặt trên vai Quan Thù, cậu chầm chậm ghé sát vào, như muốn hôn Quan Thù.

Quan Thù không lùi lại, cũng không buông tay, hắn chỉ nâng mắt nhìn khóa vào Thẩm Yểu một khắc cũng không rời.

Hơi khở ám muội không rõ quấn quýt với nhau, Thẩm Yểu vậy mà lại không hôn hắn. Khuôn mặt lộng lẫy diễm lệ của cậu, khi nhướn mi lên mang tính công kích cực mạnh.

Trong chớp mắt cậu lại kéo giãn khoảng cách với Quan Thù, không nóng không lạnh nói: “Không thích mà cậu lại phản ứng thế này à?”

Quan Thù bỗng dưng buông bàn tay đang giữ lấy Thẩm Yểu, vẻ mặt hắn trong phút chốc sản sinh biến hóa dữ dội. Đến khi Quan Thù phản ứng lại, bàn tay to lớn của hắn đã bóp chặt trên phần eo nhỏ gầy.

Ngón tay mềm mại của Thẩm Yểu đặt trên yết hầu hắn đột nhiên xòe ra rồi siết chặt lại, thình lình bóp lấy cổ Quan Thù.

Sức lực của cậu không lớn như Quan Thù, nhưng khi cậu bóp cổ hắn cũng đã dùng toàn bộ khí lực trên cơ thể, móng tay chưa có thời gian cắt sửa cắm vào làn da Quan Thù, như muốn chọc rách đến tận mạch máu.

Đầu gối cậu cọ vào hông Quan Thù, làm chuyện chỉ có người yêu mới làm, trên tay lại dùng sức đè hắn xuống bóp cổ.

Cánh tay thoạt nhìn mỏng manh không xương dùng sức đến mức gồ lên gân xanh, dùng sức đến mức đệm giường cũng lún xuống.

Thẩm Yểu như muốn đẩy Quan Thù xuống địa ngục.

Hô hấp càng lúc càng khó nhọc, trước mắt Quan Thù bắt đầu xuất hiện những điểm sáng mịt mù, khiến hình ảnh trước mắt hắn trở nên trùng lặp không rõ.

Con ngươi đen của hắn sâu thẳm, khuôn mặt đã không còn kiểm soát nổi bắt đầu méo mó, ánh mắt ngược lại vẫn một mực khóa trên mặt Thẩm Yểu.

Giả như có xuống địa ngục, điều cuối cùng Quan Thù ghi nhớ cũng là khuôn mặt Thẩm Yểu. Có điều nếu Thẩm Yểu gϊếŧ hắn, thì sẽ phải cùng theo hắn xuống địa ngục.

Khuôn mặt Thẩm Yểu diễm lệ đến cực điểm, dưới ánh sáng mờ mịt không rõ cũng chẳng thể che giấu nổi, vẻ đẹp thoạt nhìn như thể cần được Alpha che chở.

Sợi tóc khẽ buông rủ bên hai gò má, hàng mi dày dài cong vυ't khẽ rũ xuống. Đôi mắt cậu đa tình, cảm xúc nơi đáy mắt lại là sự lãnh đạm mãi không tan.

Nếu Quan Thù muốn vùng thoát, thì đó là một chuyện đơn giản vô cùng, song từ đầu tới cuối hắn lại chẳng hề giãy dụa.

Thẩm Yểu ghi thù lâu như vậy, từng món nợ nhỏ cậu đều ghi tạc trong lòng. Hôm nay cậu không đòi lại được, thì sau này cũng sẽ dùng phương thức khác để trả thù.

Quan Thù chỉ bóp eo Thẩm Yểu, càng bóp càng chặt.

Điểm sáng bắt đầu dần dần tiêu tan, ngay cả mặt Thẩm Yểu cũng còn thấy rõ nữa, biến thành một mảng đen ảm đạm.

Thẩm Yểu lại thình lình buông lỏng tay, tấm màn đen được vén lên, trăng rằm lộ ra một góc từ trong mây mù.

Quan Thù che miệng, phát ra vài tiếng ho khan khàn khàn nặng nề, cơ bụng căng chặt rõ ràng cũng run rẩy. Hắn ngược lại không mất nhiều thời gian hòa hoãn giống như Thẩm Yểu, rất nhanh chỉ còn lại l*иg ngực phập phồng dữ dội.

Khi ho khan còn chảy ra chút tơ máu, bị Quan Thù lạnh tanh lau đi.

“Quan Thù.” Thẩm Yểu xoa cổ tay mình, lại vuốt ve vết bầm trên cổ Quan Thù, cười tủm tỉm hỏi, “Sướиɠ không?”

Vết bầm in trên làn da màu lúa mạch của hắn, không mang cùng cảm giác giống như trên cổ Thẩm Yểu. Lộn xộn mất trật tự, tựa như thú dữ bị quất roi.

Vết bầm giống như vòng cổ đeo trên cổ Quan Thù. Cổ họng vẫn còn khô khốc như bốc hỏa, Quan Thù lại hoàn toàn không để tâm.

Hô hấp của hắn còn chưa ổn định, thân thể vẫn còn hấp thụ không khí. Quan Thù chợt xoay người, đè Thẩm Yểu dưới thân, chiếm lấy quyền chủ động.

Tay Quan Thù chưa từng rời khỏi eo Thẩm Yểu, yết hầu khô khốc, tựa như một bình cát sỏi. Hắn phớt lờ sự đau đớn trên thân thể, cảm xúc trong tim cuộn trào như mưa giông gió giật.

Hắn rũ mắt nhìn khóa vào Thẩm Yểu, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Thẩm Yểu, bốn năm tôi rời đi, cậu có từng ngủ với người khác không?”

Thẩm Yểu khẽ bật cười, dưới mắt hiện lên một bọng mắt nho nhỏ, cậu lấp lửng đáp: “Cậu đoán xem?”

Đáp án khó bề phân biệt này làm cho ánh mắt Quan Thù đông cứng lại, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Yểu, hô hấp bất chợt trở nên vô cùng khó khăn.

Hắn không kiềm nổi suy đoán rằng, động tác của Thẩm Yểu rõ ràng thuần thục như vậy, thuần thục đến mức biết lấy lòng người trên giường, không phải là cậu vẫn luôn lên giường với Alpha khác chứ?

Alpha kia đã dạy cậu thế nào? Hay là vì Thẩm Yểu quá thích gã? Cho nên mới thỏa mãn mọi thứ trên giường với gã?

Thời điểm còn bên nhau, Thẩm Yểu đã có thể lên giường với người khác, chứ đừng nói đến lúc bọn họ chia tay. Dưới tình huống bản thân Quan Thù cũng không phát giác được, ánh mắt hắn từng chút phát lạnh, nhuốm màu ghen tuông điên cuồng.

Hắn đã sớm quyết định không có bất cứ dao động tình cảm gì vì Thẩm Yểu nữa, hiện tại lại như núi lửa sắp sửa phun trào.

“Không đâu.” Thẩm Yểu lại đột nhiên ôm lấy cổ hắn, có chút lao lực nâng hông lên, dùng gò má kề lên mặt Quan Thù, giọng nói mềm mại, “Anh trai à, tớ chỉ làm với cậu thôi. Chúng ta đã làm nhiều lần như thế, tớ có hiểu biết một chút, cũng là chuyện rất bình thường thôi mà?”

Giọng nói của cậu ngọt như phủ mật, Quan Thù lại chẳng tin lấy một từ. Hắn thẳng người lên, không cho Thẩm Yểu tiếp tục ôm mình.

“Cậu thì sao?” Thẩm Yểu nắm cánh tay hắn, lại hỏi, “Cậu có ngủ với người khác không?”

Quan Thù đối mắt với cậu, lạnh giọng nói: “Liên quan gì đến cậu?”

“Đúng vậy, đâu có liên quan đến tớ.” Thẩm Yểu buông tay, khó hiểu nói, “Vậy trong bốn năm qua tớ có ngủ với người khác không, có liên quan gì đến cậu chứ? Quan Thù, vấn đề tự cậu đặt ra, tớ trả lời cậu lại không tin. Vậy cậu muốn nghe đáp án gì đây?”

Khóe miệng cậu mang theo ý cười: “Cậu là muốn nghe tớ cùng những người khác......”

“Đủ rồi!”

Quan Thù ngắt lời cậu, cương quyết ấn eo Thẩm Yểu xuống, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sắc bén thình lình kéo tới làm cho Thẩm Yểu rốt cuộc không cất nổi một lời.

“Tôi không hiếu kỳ.” Quan Thù hờ hững nói, “Cũng không muốn nghe.”

Thẩm Yểu không cần hắn, hắn cũng không để tâm đến Thẩm Yểu. Hiện tại hắn với Thẩm Yểu chính là quan hệ nhân tình, hắn không quan tâm chuyện quá khứ của Thẩm Yểu, cậu ngủ cùng ai, ngủ thế nào chẳng hề liên quan gì với hắn.

Hắn chỉ cần biết rằng ngủ với Thẩm Yểu rất thoải mái là được rồi.

Quan Thù siết cằm Thẩm Yểu ánh mắt khóa chặt lấy cậu nói: “Nhưng, tốt nhất là Thẩm Yểu cậu đừng để tôi tóm được khi lên giường với Alpha nào khác.”

Thẩm Yểu không nhịn được muốn cười, cậu hoài nghi Quan Thù còn chưa hiểu rõ địa vị của mình. Hiện tại trên danh nghĩa cậu là bạn trai của Yến Tri Hành, Quan Thù cắm sừng người ta, còn dám nói mấy lời uy hϊếp này với cậu.

Huống chi, cậu còn có Từ Ý Bạch, Từ Ý Bạch ngây thơ chẳng biết gì mới là người có tư cách nói những lời này nhất.

Cậu còn muốn nghiêm túc hỏi Quan Thù một câu “Tình nhân mà cũng quản chặt đến vậy sao”, cuối cùng vẫn thực thức thời nuốt xuống.

Thẩm Yểu khôn khéo đáp: “Được.”

Quan Thù cơ hồ là muốn làm Thẩm Yểu đến chết.

Căn phòng quen thuộc, thân thể quen thuộc, tạo cho Quan Thù ảo giác trở về bốn năm trước. Hô hấp của hai bọn họ cùng hỗn loạn, lý trí của Quan Thù từng chút bị mài mòn.

Tay hắn quấn chặt eo Thẩm Yểu, sắc mặt âm u chất vấn: “Thẩm Yểu, gian phu kia của cậu đâu, mất xác ở chốn nào rồi? Sao tôi chưa từng thấy y?”

“Gian phu......?”

Ý thức của Thẩm Yểu có chút mơ hồ, theo bản năng lẩm bẩm lặp lại câu hỏi của Quan Thù, bất giác mới phản ứng lại được.

Cậu không khống chế nổi run bả vai bật cười, phản ứng này khiến toàn thân Quan Thù bức bối. Hắn duỗi người, hung ác cắn một cái trên môi Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu phát ra tiếng kêu đau, nâng cánh tay che đi giọt lệ chảy ra vì cười. Bởi Quan Thù càng lúc càng va chạm hung hãn, Thẩm Yểu kiềm nén tiếng thở dốc của mình, đứt quãng nói: “Tình một đêm...... Mà thôi...... Tớ cũng không biết người ta...... Tên gì.”

“Ư......”

Thẩm Yểu hé môi cắn lên vai Quan Thù, lần này đau đến toàn thân phát run, bởi vậy răng nanh cậu cũng càng dùng sức cắn, cho đến khi nếm được mùi máu tươi lan tràn nơi đầu lưỡi.

Vị trí bí ẩn kia của cậu lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trái tim Thẩm Yểu treo cao, may sao cũng chỉ trong thoáng chốc.

Thẩm Yểu vẫn còn run rẩy, lại bị Quan Thù ôm lấy từ sau lưng, không thể quỳ nổi, toàn bộ dựa vào Quan Thù để chống đỡ.

“Đừng để tôi tìm được Alpha kia...... Thẩm Yểu...... Đừng tôi tìm được y.” Quan Thù ghé vào lỗ tai cậu lặp lại như điên dại, “Tôi vẫn còn ghi nhớ hương pheromone của y, tôi vĩnh viễn ghi nhớ pheromone của gã gian phu, giả như tìm được, tôi thật sự sẽ bắn chết y.”

Hắn càng lúc càng ôm chặt Thẩm Yểu, độc thoại nói: “Thẩm Yểu, cậu xóa bỏ ký hiệu vĩnh viễn của tôi, cậu thế mà thật sự dám xóa, cậu sợ đau như vậy mà lại dám đi xóa sao?”

Thẩm Yểu cảm giác trên tuyến thể có hơi thở quẩn quanh, theo bản năng phát hiện nguy cơ. Cậu liều mạng xoay người, đối diện với Quan Thù thần trí mơ hồ, cậu vô cùng dứt khoát nâng tay lên.

“Chát ——”

Lại là một tiếng bạt tai cực kỳ vang dội, mặt Quan Thù bị tát hơi nghiêng sang một bên.

“Quan Thù, cậu tỉnh táo chút đi, chúng ta giờ là đang vụиɠ ŧяộʍ.”

“Làʍ t̠ìиɦ thì được, ký hiệu thì không.”

Đánh người xong, Thẩm Yểu lại vươn tay vuốt má Quan Thù, dịu dàng nói: “Nếu như bị Yến Tri Hành phát hiện, sẽ rất phiền phức, đừng tạo thêm phiền phức cho tớ nhé?”

Mặt Quan Thù lạnh tanh đẩy tay cậu ra, hắn đứng dậy nhặt quần áo trên mặt đất lên nói: “Đừng có giả vờ giả vịt, tôi cũng chẳng muốn để người khác biết chuyện quá khứ giữa tôi với cậu.”

Thẩm Yểu tắm rửa xong ngồi trên sofa nhà Quan Thù, trên người mặc áo sơmi của hắn dưới vạt áo lộ đôi chân trần trụi trắng gầy.

Quan Thù bình thường không mua áo sơmi, đây là đồng phục công tố viên của hắn. Chất liệu quần áo cứng cáp, vị trí bả vai còn có phù hiệu. Mấy chiếc khuy ở chỗ cao nhất buông lơi, lộ ra xương quai xanh mảnh mai đẹp đẽ.

Cậu dùng khăn mặt lau tóc, một lúc sau, Quan Thù cũng bước ra khỏi phòng tắm.

Quan Thù vừa đưa mắt liền thấy Thẩm Yểu trên sofa, chân giẫm trên bàn trà, khiến đôi chân càng thêm thon dài.

Hắn chú ý tới quần áo trên thân Thẩm Yểu. Quan Thù lấy bao thuốc từ trong ngăn kéo ra, sau đó chậm chạp không động đậy.

Bốn năm không gặp, ngay cả hút thuốc Quan Thù cũng đã học xong.

Thẩm Yểu chú ý tới động tác của hắn, lịch sự khước từ nói: “Cảm ơn, tớ không hút thuốc lá.” Cậu không hút thuốc lá cũng không thích uống rượu, ngăn chặn hết thảy những thứ có thể khiến người nghiện.

“Ai mời cậu chứ?” Quan Thù rút thuốc trong bao ra, cắn bên miệng châm, tựa như rất ghét bỏ hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi ai cho phép cậu mặc đồng phục của tôi vậy?”

Áo sơmi bị giọt nước nhỏ xuống từ sợi tóc làm ướt, có điều bởi vì vấn đề chất liệu, nước rơi bên trên cũng không thấm hết vào trong, thoạt nhìn như ẩn như hiện.

“Không thể mặc ư?”

Khói thuốc bay loạn trên mặt Quan Thù, Thẩm Yểu không thấy rõ vẻ mặt của hắn: “Tắm rửa xong không muốn mặc lại quần áo, mượn cậu một bộ cũng không được sao?”

Quan Thù búng tàn thuốc, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Vậy cậu cũng thật khéo chọn.”

Vừa chọn liền trúng thứ hắn thường mặc nhất.

Thẩm Yểu không tiếp lời, tiếp tục chậm rãi lau tóc mình. Sau một hồi yên lặng, Quan Thù lại phun ra vòng khói, không quá để ý hỏi: “Vậy cậu cùng Yến Tri Hành là quan hệ gì?”

Ngủ cũng đã ngủ xong rồi, giờ mới hỏi vấn đề này. Thẩm Yểu ngẫm nghĩ, cho hắn đáp án hợp lý: “Giao dịch, tớ cho phép y ký hiệu, y cho lại thứ tớ muốn.”

Ngón tay Quan Thù kẹp thuốc, ngay cả tàn thuốc rơi trên ngón tay cũng không biết. Môi hắn mím thẳng, không mặn không nhạt nói: “Cậu muốn cái gì, tôi sẽ cho, cắt đứt quan hệ với y đi.”

Dẫu cho thời điểm bọn họ yêu đương Thẩm Yểu chưa từng nói với hắn điều gì, song hắn biết kỳ thật Thẩm Yểu ở Thẩm gia cũng chẳng thoải mái gì. Bởi vì lúc đó sau khi Quan Nham cứu Thẩm Yểu cứu ra, không chỉ khiến hắn không gặp lại Thẩm Yểu, mà còn không để hắn can dự vào những chuyện kế tiếp.

Thẩm Yểu biến mất một tháng, Quan Nham đứng ra liên hệ người giám hộ của cậu. Quan Thù không biết cụ thể đã phát sinh những gì, nhưng có thể từ đôi câu ba lời của ông mà hiểu rõ chú của Thẩm Yểu căn bản không đối tốt với cậu giống như bề ngoài.

Hắn giải thích: “Đừng tự đa tình, tuy chỉ là nhân tình, nhưng thời điểm làʍ t̠ìиɦ ngửi thấy mùi kẻ khác trên người cậu cũng có chút ghê tởm.”

“Vậy khi ký hiệu cậu có thể không liên lạc với tớ.” Thẩm Yểu cười với hắn, lại chống cằm nói, “Hơn nữa ngộ nhỡ Yến Tri Hành có thể giúp tớ mà cậu thì không thì sao?”

Quan Thù cười lạnh một tiếng: “Liệu có chuyện như thế sao?”

“Tớ chỉ đùa một chút thôi, sao cậu đã lại giận thế?” Thẩm Yểu liếc mắt ngắm quân hàm trên vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Tớ chỉ là thích giao dịch lợi ích không dính dáng tình cảm thôi.”

Cậu đứng dậy, áo sơmi của Quan Thù dài đến mức có thể làm váy, khi bước đi vạt áo lay động.

Thẩm Yểu đi đến trước mặt Quan Thù, ôm hắn ngẩng mặt nói: “Mà giữa chúng ta dù sao còn có tình xưa nghĩa cũ, đúng không?”

Yết hầu Quan Thù siết chặt, hắn còn chưa kịp nói gì, màn hình di động vốn luôn để chế độ im lặng của Thẩm Yểu lại sáng lên.

“Muộn như vậy mà còn ai gọi điện thoại thế?” Quan Thù còn để ý nhanh hơn cậu.

“Dì tớ.” Thẩm Yểu tiếp điện thoại, thuận tiện liếc Quan Thù một cái, “Cái này mà cậu cũng quản à?”

Quan Thù khoanh tay không nói gì, mãi cho đến khi quả thật nghe được giọng nữ bên trong mới buông lỏng.

“Yểu Yểu, rốt cuộc con cũng nhận điện thoại.” Trác Nhiễm nhẹ nhàng thở ra nói, “Đàn anh nói là con đi cùng bạn trai rồi, dì nhớ ra con còn chưa mang đồ đi, nên điện thoại cho con, kết quả mãi con vẫn không nghe.”

Thẩm Yểu áy náy nói: “Di động không bật tiếng, cháu mới vừa thấy ạ.”

“Vậy đồ của mẹ là Yểu Yểu đến lấy đêm nay, hay để ngày mai?”

Thẩm Yểu đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, hiện tại đã sắp mười một giờ. Cậu thoáng do dự, nhưng vẫn hỏi nói: “Giờ cháu qua có tiện không ạ?”

“Không vấn đề gì.” Trác Nhiễm thoải mái đáp, “Dì gửi địa chỉ cho, con đến thẳng đây đi. Có gác cổng, đến nơi điện thoại cho dì, đi đường cẩn thận.”

“Vâng.” Thẩm Yểu nói, “Làm phiền dì Trác ạ.”

Quan Thù nghe xong toàn bộ, dụi tàn thuốc đứng yên tại chỗ. Hắn nhìn Thẩm Yểu vào phòng thay quần áo xong lại đi ra, đi đến tận cửa rồi vẫn không chịu gọi hắn.

Thời điểm cửa mở ra, Quan Thù rốt cuộc mới xụ mặt mở miệng: “Thẩm Yểu.”

Hắn lấy chìa khóa xe ra, bước ra ngoài còn nhanh hơn cả Thẩm Yểu, không kiên nhẫn nói: “Cậu muốn đi đâu, tôi đưa qua, tối muộn thế này đừng lang thang bên ngoài.”

Nơi này là chốn trị an tốt nhất, giao thông tiện lợi nhất Bắc Thành, lời Quan Thù nói là thừa thãi. Hắn chắn trước Thẩm Yểu, bộ dáng Thẩm Yểu không gật đầu thì sẽ không để cậu đi.

Thẩm Yểu nhìn xuống dưới tầng, không muốn trì hoãn thời gian, theo sau Quan Thù vào thang máy.

*

Trên đường vành đai trên cao gần sân bay, một chiếc ô tô phóng nhanh như bay. Bóng đêm bên ngoài dày đặc, ánh đèn cao tốc sáng rực, xe cộ nườm nượp.

“Ý Bạch.” Chị Lê đưa cốc giữ nhiệt trong tay ra, hỏi, “Có mệt không, làm gì mà không chờ thêm một ngày chứ, chờ máy bay tư nhân đến là được.”

Từ Ý Bạch nhận cốc, nhấp ngụm nước ấm nhuận họng. Anh rất nhớ Thẩm Yểu, hôm nay mới vừa kết thúc tất cả công việc trong tay, liền trực tiếp lên máy bay về đây.

Dòng khí chòng chánh, anh cũng chẳng thể chợp mắt trên máy bay, hiện tại tơ máu trong mắt có chút rõ ràng.

Anh ngại ngùng nói: “Chị Lê theo em vất vả rồi.”

“Chị vẫn ổn, không phải cực kỳ mệt, nhìn cậu mới mệt mỏi thật sự này.” Chị Lê thở dài nói, “Ngày mai chị cậu bảo về nhà dùng bữa, cậu chớ quên đấy.”

Từ Ý Bạch dịu dàng đáp: “Vâng.”

Khoảng cách đến nhà Thẩm Yểu còn rất xa, anh tựa vào chỗ ngồi nhắm mắt lại, cuối cùng lại vì chẳng buồn ngủ mà mở ra.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thành thị phồn hoa này vĩnh viễn không có màn đêm. Đèn đuốc rực sáng, Từ Ý Bạch vội vàng quay về như vậy cũng chỉ để tìm ánh sáng của mình.

Anh vất vả mệt mỏi gấp gáp trở về, thậm chí không thông báo cho Thẩm Yểu, bởi vì muốn mang đến một sự ngạc nhiên thú vị cho cậu.

Thẩm Yểu nhìn thấy anh, khẳng định sẽ nhào đến ôm.

Khóe miệng Từ Ý Bạch không kìm được kéo lên thành nụ cười. Anh với Thẩm Yểu đã hai tháng không gặp, thời điểm duy nhất có thể nhìn thấy Thẩm Yểu đều là qua chat cam, còn cả ở trong mộng.

Gần như mỗi ngày anh đều có thể mơ thấy Thẩm Yểu.

Có điều một lúc sau, Từ Ý Bạch lại cau mày. Muộn thế này rồi, anh lại có chút lo lắng Thẩm Yểu đã đi ngủ, suốt tối hôm nay Thẩm Yểu không để ý đến anh.

Bộ dạng này của Từ Ý Bạch khiến chị Lê không đành lòng nhìn thẳng, chị khẽ lắc đầu phát ra tiếng tặc lưỡi nhỏ.

Xe dừng ở trước khu nhà của Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch xách món quà anh vẫn luôn ôm trong lòng lên, khi vừa định kéo cửa xuống xe thì bước chân chợt khựng lại.

Cách bọn họ không xa có một chiếc xe việt dã, biển số xe bị cây cối che khuất, song vừa nhìn có thể biết chính là xe quân dụng.

Nếu chỉ đơn giản như vậy, không đủ để khiến Từ Ý Bạch dừng động tác lại.

Anh chứng kiến bóng dáng quen thuộc xuống khỏi ghế lái phụ, khuôn mặt Thẩm Yểu sáng như ánh trăng rằm. Sau khi xuống xe cậu cũng chưa rời đi, ngược lại đứng lại nói lời tạm biệt với người trong xe.

Muộn thế này rồi, Thẩm Yểu đi đâu, là ai đưa em ấy trở về.

Từ Ý Bạch mở cửa xe, bước xuống, theo bản năng gọi:

“Yểu Yểu.”