Tinh Tế: Thì Ra Tôi Là Một Con Cá

Chương 4

Đổi sang biểu tình hòa nhã trên mặt, Phi Du mới ấn xác nhận cuộc gọi.

“Chúc một ngày tốt lành, Eric.” Có thể trực tiếp gọi thẳng tên của Hoàng Thái Tử, trừ bỏ thân nhân trực hệ Eric Davis, toàn bộ đế quốc Davis cũng chỉ có một mình Phi Du có vinh dự này.

Nhưng phía quang não đối diện Eric Davis không đáp lại, mà hắn dùng đôi mắt xanh tựa biển sâu kia nhìn chăm chú vào Phi Du.

Bị Eric nhìn như vậy, trong lòng Phi Du lộp bộp một cái, sẽ không bị hắn phát hiện ra điều gì đi? Nhưng không có khả năng a, trừ phi Eric biết chuyện thức tỉnh kia mà bản thân hắn cũng thức tỉnh, nếu không sẽ chẳng thể có ấn tượng tuyệt đối sự tình không thể miêu tả tối hôm qua sẽ chẳng bao giờ xảy ra!

Nếu Phi Du không phải tiếp nhận truyền thừa huyết mạch, cậu cũng không biết vị tai to mặt lớn cư nhiên lại tàn nhẫn với nhân ngư như vậy. Quả nhiên thái độ với địch nhân thật khốc liệt, đối với chính mình còn hơn cả quy chuẩn sao?

Dược liệu này chỉ nhân ngư mới có thể phối chế, tuyệt đối sẽ không lưu lại ký ức trong quá trình, đồng thời trường hợp này còn có thể tăng cường khả năng thụ thai của nhân ngư……

Từ từ!!! Tăng cường khả năng thụ thai của nhân ngư, THỤ THAI??!!

Sau khi thu thập hiện trường ngày hôm qua, Phi Du mang tâm lý kinh hoảng thất thố chạy về nhà, lúc sau chỉ nghĩ bản thân biến thành một con cá, chưa kịp nhớ đến công dụng sắc bén của loại hình này!

Eric sẽ không trở phúng cậu một hồi đi? Không cần ahhhhhhh QAQ…. ….

Phi Du cảm giác chính mình thật đáng thương,còn phải đối mặt với ánh mắt không ngừng công kích của Eric, còn có khả năng trong bụng mình còn có tiểu bánh bao a, ey không đúng, nhân ngư tinh tế là đẻ trứng.

Cậu đây là muốn chưa lập gia đình đã sinh trứng sao!

“Phi Du.”

“Dạ!” Đừng nhìn Phi Du như vậy trong đầu có thể cả một đoàn xe lửa đang chạy, Hoàng Thái Tử một mở miệng cậu lập tức đáp lại, hoặc phải nói nhiều năm như vậy đã sớm hình thành phản ứng theo bản năng.

“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Nhiều năm ở chung như vậy, Phi Du thấu hiểu đối phương, như cái cách Eric Davis thấu lòng vị phó quan nhà mình, vừa thấy ánh mắt mơ hồ liền biết tâm tư tiểu tử này lạc vào cõi thần tiên nơi nào rồi.

Anh minh quả cảm, nam thần toàn dân đế quốc, Hoàng Thái Tử Eric Davis hiện tại thực tâm đắc, nếu hiện tại Phi Du ở phía trước hắn, hắn nhất định sẽ nhọc lòng làm cho tiểu gia hỏa biết dám thất thần trước mặt hắn là tội trạng rất nghiêm trọng!

“Báo cáo! Thuộc hạ không có suy nghĩ vẩn vơ!” Phi Du cúi đầu hạ thân quân trang xuống, da gà da vịt đều dựng đứng cả lên, phía sau lưng mồ hôi lạnh thấm đẫm áo, nhưng biểu tình trên mặt không chút sơ suất để lộ vẻ khác thường.

Phi Du phi thường rõ ràng năng lực tư duy của Hoàng Thái Tử, cho nên cậu tuyệt đối không thể bại lộ một điểm không ổn định dù là nhỏ nhất tránh Eric phát hiện.

Dược liệu kia xác thật sau khi dùng đối phương sẽ không có ký ức, nhưng chỉ cần thấy dấu vết lưu lại trên người liền biết, tình hình hai người vần nhau mãnh liệt cỡ nào, tuy rằng lúc cậu rời đi đã thu thập chiến trường, nhưng chứng cứ nào đó không thể rửa sạch a!

Cho nên cậu tuyệt đối không thể để đối phương phát hiện cậu và hắn xảy ra quan hệ.

Nghe Phi Du trả lời, làm đôi mắt trong màn hình quang não đối diện nheo lại, cặp mắt nguyên bản đã sâu thăm thẳm nay lại càng thêm thâm thúy.

Tầm mắt đối phương hạ xuống, nội tâm tiểu nhân của Phi Du đã phát điên cào tường, nhưng mà ngoài mặt như cũ vẫn là bộ dạng phó quan tinh anh. Vì rời đi chẳng đoái hoài gì đến Eric, Phi Du cảm giác chính mình rất tra, kỹ năng trốn tránh tu luyện càng ngày càng thuần thục.

Không biết liệu Eric có nhận thấy được điều gì đó rồi không, tầm mắt nhìn chăm chú cuối cùng cũng thu hồi. Áp lực trên người giảm đi, đáy lòng Phi Du thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt càng tỏ vẻ cung kính, lộ ra bộ nghiêm túc chờ chỉ thị cấp trên.

“Nửa giờ sau đến chỗ ta.” Eric Davis lại lần nữa quét qua Phi Du liếc mắt một cái, mới kết thúc cuộc gọi.

“Đinh.”

Xác định cuộc gọi kết thúc, thu hồi quang não, cả người Phi Du mềm oặt nằm liệt trên giường.

“Anh anh anh, Eric hôm nay thật đáng sợ mà.”

Không đáng sợ mới là lạ, mặc cho ai bị người ta OOXX, ăn sạch sẽ rồi phủi đít bỏ đi, còn chẳng lưu lại bất cứ dấu vết nào, nếu không phải cơ thể hắn có dấu vết lưu lại, Eric Davis liền hoài nghi nhân sinh bản thân có khuynh hướng tự ngược.

Vẻ mặt Eric Davis âm trầm, hắn ngồi nghỉ tại phòng khách của tẩm cung khí tức người chết chớ lại gần của hắn diêm vương chẳng có cửa so đo. Đôi mắt màu xanh biển quét qua phòng khách, phòng ngủ hay phòng tắm vô luận khu vực nào cũng chỉnh chỉnh tề tề, căn bản nhìn không ra nơi này tối hôm qua có dấu vết người ngoài tiến vào trừ hắn ra.

“Ha ha.” Chẳng lẽ người nọ không biết chỉnh tề ngăn nắp quá mức là sơ hở lớn nhất sao! Người hiềm nghi số một chính là người phi thường biết rõ thói quen của hắn!