Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ

Chương 19: Nhốt


Edit by Thanh Hoa Team

Nhìn đến hắn phải dựa vào ghế mới có thể di chuyển, Công Ngọc Hàn Tuyết không thể nói rõ cảm giác hiện tại trong lòng mình , nàng không phải người mềm lòng , lại nhịn không được mà thương tiếc hắn, quả nhiên ông trời rất công bằng , cho hắn diện mạo còn có tài hoa, lại cho hắn thân thể không được khỏe mạnh .

Nhìn sợi xích, Công Ngọc Hàn Tuyết cảm thấy thật chói mắt, cảm thấy hắn không nên ở trong này, ở trong này đối với Vu Nhã Thiên Trúc chính là một loại vũ nhục.

Công Ngọc Hàn Tuyết đi đến bên người Vu Nhã Thiên Trúc , bắt lấy tay hắn cầm lên.

Vu Nhã Thiên Trúc đem ánh mắt thản nhiên dừng ở trên người Công Ngọc Hàn Tuyết , lúc này nàng khí chất thoát tục, nàng đã không còn giống với Công Ngọc Hàn Tuyết mà hắn quen biết .

Vu Nhã Thiên Trúc cũng chẳng biết tại sao, cũng không giãy giụa, cũng không có muốn tránh đi Công Ngọc Hàn Tuyết, hắn nếu muốn tránh đi, nàng không tới gần được hắn.

"Đây là?" Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn cánh tay Vu Nhã Thiên Trúc có một ấn ký, run giọng hỏi, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống .

Vu Nhã Thiên Trúc nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn ấn ký với vẻ mặt kích động, đôi mắt hơi hơi tối sầm lại.

"Nói cho ta , ấn ký từ đâu mà có ?" Công Ngọc Hàn Tuyết đôi mắt rưng rưng, gắt gao quan sát khuôn mặt Vu Nhã Thiên Trúc , trong lòng đau xót cùng không dám tin.

Vu Nhã Thiên Trúc lặng im thật lâu ,vẫn chưa trả lời Công Ngọc Hàn Tuyết .

Công Ngọc Hàn Tuyết vô lực cười, sắc mặt tái nhợt, nước mắt rơi vào trước ngực Vu Nhã Thiên Trúc .

Công Ngọc Hàn Tuyết biết hắn không muốn trả lời nàng , nhưng nàng vẫn có một tia hy vọng hắn sẽ trả lời , suy yếu nói "Cầu ngươi, nói cho ta biết được không ?". Nàng là người ít khi cầu xin người khác, lại không nghĩ khi đến thế giới này, lại cầu người khác tận hai lần, lần đầu tiên là vì Lang Nhị , nàng cầu Mặc Cốc Mộc Huyền, hiện giờ nàng lại cầu Vu Nhã Thiên Trúc nói chân tướng cho nàng .

Vu Nhã Thiên Trúc nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết sắp khóc hỏng rồi, khẽ nói "Đây là ta sinh ra đã có ấn ký ". Ấn ký này giống như đang nhắc nhở hắn cái gì, nhưng người sinh ra chỉ có thể nhớ rõ kiếp này , chuyện kiếp trước đều đã quên.

Vu Nhã Thiên Trúc vừa nói xong , Công Ngọc Hàn Tuyết vẻ mặt ngẩn ra , sau đó không chút do dự ôm lấy cổ Vu Nhã Thiên Trúc, vừa khóc vừa nói "Ta rốt cục tìm được ngươi "

Vu Nhã Thiên Trúc thình lình bị Công Ngọc Hàn Tuyết ôm một cái, toàn thân cứng ngắc, khẽ run, hắn đây là lần đầu tiên đυ.ng vào thân thể nữ tử , cho dù là đại hoàng nữ hắn cũng tránh đi.

Công Ngọc Hàn Tuyết ngửi trên người hắn hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng , cho dù khuôn mặt thay đổi, nhưng linh hồn là hắn là tốt rồi, nàng sẽ không lại để cho hắn biến mất.

Vu Nhã Thiên Trúc khẽ nhíu mày , hắn vừa mới bị động tác của Công Ngọc Hàn Tuyết làm cho kinh ngạc ,lúc này phục hồi lại tinh thần , tự nhiên muốn đẩy nàng ra ,nhưng hắn không biết nên xưng hô như thế nào với nàng, hắn cho tới bây giờ chưa một lần kêu tên nàng ,chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng, nói "Ngươi..." Đã mở miệng, lại cũng không biết nói cái gì tiếp theo.

Công Ngọc Hàn Tuyết cơ trí thâm trầm lại lạnh lùng lý trí, nhưng ở một số việc vẫn là thực chấp nhất, ví dụ như nàng cảm giác được Vu Nhã Thiên Trúc bài xích nàng, nhưng nàng thật vất vả mới xác định là hắn, tự nhiên là phải chặt chẽ giữ lấy hắn.

Vu Nhã Thiên Trúc bị Công Ngọc Hàn Tuyết dùng khí lực lớn ôm chặt lấy ,hành động bất tiện, chỉ có thể nhẹ giọng nói "Công Ngọc Hàn Tuyết, ngươi không nên như thế". Trừ bỏ lời này, hắn không thể nghĩ được còn có thể nói cái gì, trước kia hắn có thể dùng đạm mạc xa cách mà đối đãi nàng, hiện giờ lại không muốn nói cái gì khó nghe với nàng.

Công Ngọc Hàn Tuyết trong lòng có chút đau đớn, từ từ buông ra, nhìn Vu Nhã Thiên Trúc mặt không chút thay đổi , btrong lòng trống rỗng.

Giống như nghĩ đến cái gì, Công Ngọc Hàn Tuyết nói "Vu Nhã Thiên Trúc, vai phải của ngươi có phải hay không có một chữ Dao ?"

Nhớ khi đó nàng đọc được một câu chuyện , thực hâm mộ nữ chính, bởi vì nam chính xăm tên của nữ chính lên thân thể .Khi đó nàng nói với hắn , hắn mỉm cười sủng nịch nhìn nàng, sau đó liền xăm một chữ Dao vai phải ,hắn nói như vậy thì lúc nào hắn cũng đều nhớ kỹ nàng.

Vu Nhã Thiên Trúc run lên, nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, nhẹ giọng nói "Ngươi như thế nào biết?" Chuyện này chỉ có hắn cùng cha mẹ biết, nàng là như thế nào có thể biết được.

Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn Vu Nhã Thiên Trúc không dám tin biểu tình, chỉ biết là nàng đã đoán đúng, nàng vui sướиɠ nhìn Vu Nhã Thiên Trúc nói "Nói như vậy là thật, ta nói đúng" nhất định là hắn, sẽ không sai, ấn ký kia cũng là vào lúc hắn chết ở kiếp trước nàng cắn vào tay hắn, làm cho hắn nhớ kỹ nàng, nhất định không được quên.

Vu Nhã Thiên Trúc chẳng biết tại sao, khi nhìn nàng đau xót ,ngực hắn có chút hít thở không thông, mà hắn lại không thể nói rõ loại cảm giác này là vì sao.

Công Ngọc Hàn Tuyết trong lòng vui mừng không ngôn ngữ nào có thể miêu tả, tìm được hắn là tốt rồi, hắn quên nàng cũng không sao, lần này nàng sẽ cố gắng.

"Vu Nhã Thiên Trúc, ta giúp ngươi cởi bỏ xích" Công Ngọc Hàn Tuyết nhíu mi nhìn sợi xích, tại sao " nàng " có thể dùng vật như vậy đối với hắn .

Vu Nhã Thiên Trúc nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết không giống giả vờ, lắc đầu, nhợt nhạt nói "Đây là kim hỏa chi xích, trừ bỏ trấn thành chi bảo Ẩn Huyết Kiếm của Ngọc Ẩn Thành thì thứ khác không thể cởi bỏ ."

Công Ngọc Hàn Tuyết có chút tức giận, nghĩ đến Ngọc Ẩn thành, mím môi , nói "Có lẽ lúc trước ta đã hạ quyết tâm phải nhốt ngươi."

Vu Nhã Thiên Trúc cảm thấy Công Ngọc Hàn Tuyết có chút buồn bực, giống như là nàng đối với nàng trước kia rất bất mãn, chẳng lẽ...

"Vu Nhã Thiên Trúc, chân của ngươi làm sao vậy?"

Vu Nhã Thiên Trúc lại lần nữa kinh ngạc, chẳng lẽ nàng đều quên?

Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn hắn kinh ngạc , ngượng ngùng nói "Ta rất nhiều chuyện đều quên "

Vu Nhã Thiên Trúc trầm ngâm ,sau đó thản nhiên trả lời :"Độc ngưng tụ ở trên đùi, liền thành như vậy."

__________

Truyện được edit bởi Thanh Hoa Team, vui lòng không mang đi nơi khác nếu không được cho phép .