Thiếu nữ muốn dùng vẻ bất mãn để lấy lòng Giang Kỳ, anh ấn một tay vào eo Ninh Tiếu rồi đẩy về phía trước.
Khi Giang Kỳ đẩy người về phía trước Ninh Tiểu bất ngờ ngồi thật mạnh xuống.
Đột nhiên, qυყ đầυ đẩy vào miệng tử ©υиɠ.
Giang Kỳ không vội rút ra, ngược lại đẩy nhẹ nó vào trong tử ©υиɠ rồi đâm mạnh vài cái.
Ninh Tiểu bị đâm toàn thân mềm nhũn ra, cô cắn chặt môi dưới, cố gắng để mình không phát ra tiếng.
Dù sao cô cũng là một đối tác tìиɧ ɖu͙© đủ tư cách.
Nhưng cô không muốn vì một lần làʍ t̠ìиɦ mà hại Giang Kỳ chia tay.
Cô và Giang Kỳ ở cùng hội học sinh, Giang Kỳ là chủ tịch hội học sinh, còn cô là trưởng ban tổ chức.
Kiều Như Tuyết thỉnh thoảng hay mua đồ mời mọi người ăn khi bọn họ có cuộc họp hoặc các hoạt động.
Có lẽ là bắt người thì tay ngắn, cắn người thì miệng mềm*.
*Thành ngữ: Nghĩa là ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Sau khi trải qua nỗi nhục nhã ban đầu khi bị cướp đi người mình thích, dẫn đến việc cô cực kỳ ghét Kiều Như Tuyết, nhưng dần dần cô lại thay đổi suy nghĩ về Kiều Như Tuyết.
Người chọn Kiều Như Tuyết chính là Giang Kỳ, Kiều Như Tuyết không hề biết chuyện Giang Kỳ ngủ với cô.
Huống hồ Kiều Như Tuyết có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, Giang Kỳ thích cô ấy là điều đương nhiên.
Đây cũng là lý do tại sao trước đây cô đã nhiều lần muốn chấm dứt mối quan hệ hoang đường này với Giang Kỳ.
"Ưʍ... Nhanh quá... chậm lại chút."
Không biết Giang Kỳ cúp máy từ lúc nào, anh dùng hai tay bóp lấy vòng eo thon đến mức một tay là có thể bóp hết của thiếu nữ nâng lên, sau đó ấn thật mạnh xuống.
Những âm thanh bạch bạch liên tiếp không dứt và tiếng phụt nước vang vọng trong lớp học.
Còn kèm theo tiếng thở dốc nặng nhọc của thiếu niên và tiếng rêи ɾỉ khẽ khàng của thiếu nữ.
Cơ thể Ninh Tiếu vô thức ngả về phía sau, cặp đồi trắng như tuyết không ngừng run rẩy loạn xạ trong không trung dưới sự va chạm với dươиɠ ѵậŧ to lớn của thiếu niên.
"Tiếu Tiếu, ôm tôi đi." Thiếu niên khàn giọng nói, sau đó lại dùng sức đẩy lên một phen.
Ninh Tiếu ngoan ngoãn duỗi cánh tay ngọc ôm lấy cổ Giang Kỳ.
Hai cơ thể dính sát vào nhau, bộ ngực trắng như tuyết của thiếu nữ bị chèn ép đến biến dạng, đến mức tràn ra từ giữa chỗ tương giao của hai người.
"Lại được chơi tận tử ©υиɠ, thoải mái quá."
Gậy thịt lớn hết lần này đến lần khác đẩy vào tử ©υиɠ khiến hai mắt Ninh Tiểu trắng dã, chỉ có thể ôm chặt Giang Kỳ.
“Đừng kẹp chặt như vậy, thả lỏng chút đi.” Môi thiếu niên cọ qua cọ lại trên vành tai cô, thỉnh thoảng anh lại thè lưỡi ra liếʍ.
Mỗi lần anh liếʍ, huyệt da^ʍ của thiếu nữ sẽ kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh.
Giang Kỳ bị tiểu huyệt kẹp nên càng chơi càng mạnh hơn.
Rõ ràng đã bị anh chơi gần một năm nhưng miệng phía dưới của cô vẫn khít đến không chịu nổi.
Anh ước gì được ngâm côn ŧᏂịŧ to lớn của mình vào tiểu huyệt cô mỗi ngày để chơi cô đến mức rộng ra.
Mỗi lần qυყ đầυ đâm vào cổ tử ©υиɠ, Ninh Tiếu lại cảm thấy sướиɠ đến mức toàn thân run lên.
Không biết bị Giang Kỳ ấn xuống làm tinh bao lâu thì cảm giác quen thuộc lại quét qua người cô.
"Giang Kỳ, nhanh lên... Em sắp ra rồi, ưm… Sắp hỏng mất rồi.”
Chỗ tương giao của hai người, lôиɠ ʍυ màu đen đã ướt nhẹp, chúng dính lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của thiếu niên và thiếu nữ một cách hỗn độn.
Khi cây gậy màu tím đen được rút ra, phần thịt mềm màu đỏ của thiếu nữ cũng được kéo ngoài, sau đó lại bị đẩy mạnh vào.
Giang Kỳ ấn lên eo mềm mại của Ninh Tiểu: “Chờ tôi cùng ra.”
Vừa dứt lời, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ.
Bên dưới giống như một cái máy đóng cọc, dịch âʍ đa͙σ bắn tung tóe khắp nơi, phát ra tiếng tanh tách.
Khi côn ŧᏂịŧ di chuyển ra vào thì gần như biến thành tàn ảnh.
Sau khi thiếu nữ được thiếu niên chơi nhanh mấy chục cái thì đón lấy cao trào trong một nụ hôn sâu.