Đúng vậy, tuy là người hướng dẫn nhưng cô ta không phải là quản lý, đây là phòng ký túc xá, cô ta không có quyền đi kiểm tra!
Tôi lấy hết can đảm, hét ra ngoài cửa: "Cô không phải là quản lý! Không được phép đi kiểm tra phòng! Nếu kiểm tra phòng là không tuân thủ nội quy!”
Ba người trong phòng đều bị lời nói của tôi làm cho sửng sốt, thật ra tôi cũng không biết những lời này có tác dụng gì hay không, nhưng hiện tại tôi chỉ có thể đánh cược mà thôi.
Khi tôi vừa nói xong, tiếng gõ cửa liền dừng lại.
Lúc này, bên ngoài phòng đột nhiên trở nên im lặng.
Tôi lại chậm rãi giơ chiếc gậy tự sướиɠ trên tay lên, nhưng hiện giờ người hướng dẫn ngoài cửa lại cởi chiếc kính râm và khẩu trang đang đeo ra, Cuối cùng tôi đã nhìn thấy khuôn mặt thật của cô ta.
Toàn bộ khuôn mặt đã bị thối rữa, giống như bị lửa đốt, không còn một bộ phận nào nguyên vẹn, trên mặt thỉnh thoảng chảy ra một ít chất lỏng sền sệt màu trắng sữa, càng đáng sợ hơn chính là cô ta không có con ngươi, toàn bộ hốc mắt trống rỗng, còn có giòi bò ra khỏi hốc mắt, vô cùng kinh tởm!
Cô ta ngẩng đầu nhìn vào gương, mấp máy miệng mấy lần, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng từ hình dáng khuôn miệng, tôi có thể biết được cô ta đã nói ra sáu chữ “Tao sẽ không tha cho mày”.
Tôi sợ tới mức co người lại, hai tay run lẩy bẩy.
May mắn thay, tiếng bước chân bắt đầu xa dần, nhưng chúng tôi vẫn không dám phát ra tiếng động, cho đến khi âm thanh biến mất hoàn toàn mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nói với ba người trong phòng những gì tôi nhìn thấy.
"Cô ta là người hướng dẫn chứ không phải quản lý ký túc xá. Tại sao cô ta lại đến kiểm tra phòng của chúng ta?" Triệu Nhã Thi hỏi.
Tôi nói: "Còn cần phải hỏi sao, cô ta chỉ muốn nhân cơ hội này khiến cho chúng ta vi phạm nội quy. Cô ta không phải là quản lý ký túc xá nhưng chúng ta mở cửa cho cô ta. Cho nên chúng ta đã phạm quy, chúng ta sẽ bị trừng phạt.”
Diệp Đồng: "Thật là gian xảo! Nếu có cơ hội, tôi thật muốn đánh cho cô ta một trận!"
"Cậu... cậu không thể đánh được cô ta." Mao Chỉ Hàm vẫn còn kinh hoảng.
“Tại sao?” Diệp Đồng hỏi.
Mao Chỉ Hàm: "Có giòi, ngọc đổi từ đỏ sang tím. Theo ghi chép trong tài liệu của nhà họ Mao của chúng tôi, người hướng dẫn chính là..."
“Là gì?” Ba người chúng tôi đồng thanh hỏi.
Mao Chỉ Hàm: "Thây ma."
Lời vừa nói ra, chúng tôi không khỏi nuốt nước bọt.
Mao Chỉ Hàm: "Mặc dù thây ma không thể bay lên trời và trốn khỏi mặt đất, nhưng chúng không cảm thấy đau, vì vậy ..."
Diệp Đồng: "Người quản lý ký túc xá là một con ma cà rồng phương Tây, người hướng dẫn là thây ma, vậy chẳng phải chúng ta chết chắc rồi sao!"
"Chỉ Hàm, cậu là hậu duệ của gia tộc họ Mao, cậu chắc sẽ biết một ít Đạo thuật để đối phó với những con quỷ này phải không?” Tôi hỏi.
Mao Chỉ Hàm cúi đầu nói: “Bởi vì ... bởi vì từ nhỏ tôi đã rất sợ ma, cho nên không theo cha học hành nghiêm túc, tôi chỉ học được hai chiêu, một là viết phù chú, hai là...."
Mao Chỉ Hàm chưa kịp nói xong, Triệu Nhã Thi đã cắt ngang: "Thật là vô dụng! Nếu tôi có thể liên lạc được với bên ngoài, tôi nhất định sẽ nói chú tôi san bằng ngôi trường ma quỷ này thành bình địa!”
Tôi: "Tiếc là không có nếu như."
"Cậu!" Triệu Nhã Thi trợn mắt nhìn tôi, tôi cũng trợn mắt nhìn lại cô ta.
Diệp Đồng: "Đừng tranh cãi nữa, chúng ta đi đến phòng ở ký túc xá đối diện xem, có lẽ có người còn sống."
Triệu Nhã Thi lườm cô ấy: "Tới tòa nhà đối diện à? Diệp Đồng, cô bị ngu hả? Nhiều quy tắc như vậy, chúng ta bước ra khỏi phòng này 30 giây là có thể mất mạng rồi. Cô muốn chết, nhưng tôi thì không!"
Sau khi nói xong, Triệu Nhã Thi trở lại giường.
Mặc dù lời nói của Triệu Nhã Thi nghe có vẻ lạnh lùng và ích kỷ, nhưng đó là sự thật.
Trong phòng không ai phát ra tiếng động, mọi người yên lặng nằm xuống.
Tuy nhiên, không lâu sau, bên ngoài hành lang truyền đến một loạt tiếng động lạ.
"Âm thanh gì vậy?" Triệu Nhã Thi lên tiếng trước.
Tôi cẩn thận lắng nghe, đầu tiên là tiếng "đing, đing, đing", sau đó xen lẫn là âm thanh của tiếng bước chân, hình như là từ hành lang đầu kia truyền đến.
"Nghe như tiếng chuông đồng." Mao Chỉ Hàm nói.
Tôi ra khỏi giường, dùng chiếc gậy tự sướиɠ vừa rồi gắn chiếc gương vào và lặng lẽ đưa nó ra ngoài cửa.