Chương
Bạch Hứa Ngôn đẩy cửa phòng ký túc xá ra, hơi lạnh ập vào mặt. Từ Giai Minh tiến lại gần: "Cậu bảo vệ luận văn xong rồi à?"
"Ừ."
"Thế nào rồi?"
"Cũng được."
Cậu lướt qua người Từ Giai Minh, đưa tay lấy điều khiển điều hòa trên bàn và bật lên. Uý Thành không có hệ thống sưởi, nên nhiệt độ trong nhà vào mùa đông còn lạnh hơn cả ngoài trời. Điều hòa trong phòng ký túc xá có chế độ sưởi ấm, nhưng khi không có ai trong phòng, Từ Giai Minh tuyệt đối không nỡ bật lên.
Điều hòa bắt đầu thổi gió vù vù, Từ Giai Minh nhìn mà đau lòng, tiếp tục hỏi: "Cậu... anh ta không làm khó cậu chứ."
Bạch Hứa Ngôn xoa xoa tay dưới luồng gió ấm: "Không, anh ấy chỉ vội đi tham dự bảo vệ luận văn thôi."
"Bảo vệ luận văn, anh ta cũng đi bảo vệ luận văn học bổng quốc gia à?" Hôm nay Từ Giai Minh cứ giật mình liên tục.
"Ừ, mình nhìn thấy anh ấy rồi, học trưởng năm tư."
Sắc mặt Từ Giai Minh lại tái đi đôi chút: "Học trưởng? Cậu nhìn thấy anh ta rồi ư? Vậy anh ta có nhìn thấy cậu không? Anh ta có nhớ tên cậu là gì không!"
Vừa lúc đó, một người bạn cùng phòng đẩy cửa ra bước vào: "Lão Từ, cậu căng thẳng cái gì, chẳng phải chỉ là đá bóng làm hỏng mắt kính của người ta thôi sao, cũng đâu có phải là không đền. Lại nói bảo vệ luận văn học bổng quốc gia có nhiều người như vậy, ai mà nhớ được ai chứ. Không tin thì cậu cứ hỏi Tiểu Bạch đi, xem cậu ấy có nhớ tên của người đó là gì không?"
Nói xong, cậu ta lén dùng mũi chân thúc nhẹ vào gót chân Bạch Hứa Ngôn.
Bạch Hứa Ngôn quay đầu lại nhìn, rồi gật đầu: "Ngụy Văn Thanh."
Người bạn cùng phòng kia trợn trắng mắt, thầm nghĩ người anh em này đúng là đồ ngốc, không thấy người ta sắp sợ chết đến nơi rồi sao, là tôi bị ma quỷ nhập rồi nên mới có ý định đánh phối hợp với cậu. Ngay sau đó, cậu ta chợt nhớ ra có gì đó không đúng: "Tên Ngụy Văn Thanh này sao mà nghe quen tai thế nhỉ?"
Sắc mặt Từ Giai Minh trắng bệch, trông như sắp ngất đi: "Chủ tịch Hội sinh viên trường khóa trước, hình như là tên này..."
Bạch Hứa Ngôn liếc cậu ta một cái, nhắc lại: "Tiền mắt kính mình đã đền cho anh ấy rồi."
"Nhưng anh ta là học trưởng năm tư, là chủ tịch Hội sinh viên á!" Từ Giai Minh ngã vật ra giường, sống không còn gì luyến tiếc.
"Chủ tịch khóa trước," Bạch Hứa Ngôn sửa lại lời của cậu ta: "Cậu vừa mới nói mà."
"Vấn đề không phải ở chỗ là khóa này hay khóa trước, vấn đề là anh ta là... nhưng biết đâu trong lòng anh ta không thoải mái thì sao? Chắc chắn anh ta quen biết rất nhiều người trong trường, các thầy cô ở các khoa, cả cố vấn học tập của chúng ta nữa... Anh ta sẽ không đến trả thù chúng ta chứ? Năm nay chúng ta còn được nhận học bổng không?"
Bạch Hứa Ngôn nói: "Ngoài học bổng quốc gia, học bổng năm nay đều đã phát hết rồi."
“Ý mình là——” Từ Giai Minh nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ mờ mịt của Bạch Hứa Ngôn, cuối cùng cũng từ bỏ việc giao tiếp với cậu, một mình trèo lên giường, lặng lẽ tự kỷ y hệt như thím Tường Lâm*, từ việc ngày hôm nay không nên dậy sớm đến việc không nên rủ Bạch Hứa Ngôn đi đá bóng.
*Thím Tường Lâm: là nhân vật chính trong truyện “Lễ cầu phúc” của nhà văn Trung Quốc Lỗ Tấn viết năm 1924. Tên của nhân vật này có nhiều tầng nghĩa, thể hiện số phận bi thảm của người phụ nữ trong xã hội phong kiến Trung Quốc. Ngoài ra, nó còn được sử dụng như một thành ngữ để chỉ những người phụ nữ đáng thương, bị cuộc đời vùi dập.
Một người khác trong phòng cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa: "Được rồi, cái kính mắt đó là cậu đá hỏng, tiền là Tiểu Bạch đền, Tiểu Bạch còn chưa nói gì mà."
Từ Giai Minh như vừa nhớ ra điều gì đó, gương mặt đầy vẻ xấu hổ dịch đến bên giường: "Cái đó... Tiểu Bạch, cậu đền kính hết bao nhiêu tiền vậy?"
"Không nhiều lắm."
"Không nhiều lắm thì tốt, không nhiều lắm thì tốt."
Từ Giai Minh lặp đi lặp lại câu này trong miệng rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi "không nhiều lắm" rốt cuộc là bao nhiêu tiền, càng không nói đến chuyện trả tiền lại cho Bạch Hứa Ngôn.
Cậu ta từ trên giường nhìn xuống, thấy Bạch Hứa Ngôn ngồi đối diện vẫn bình tĩnh, sắc mặt hờ hững, không biết đang nghĩ gì.
*
Bạch Hứa Ngôn cầm thẻ cơm đi ra ngoài. Khi đi đến chỗ rẽ của tòa nhà ký túc xá, liền thấy có một người bước ra từ bóng tối của tòa nhà.
Người này trường thân ngọc lâp*, cao khoảng một mét tám mấy, mặc áo khoác len màu đen kết hợp với khăn quàng cổ màu xanh thẫm, càng làm tôn lên dáng người thon dài, hai tay đút túi, trông như đang cố tình đứng đợi cậu ở đây.
*Trường thân ngọc lập: ngày xưa được dùng để miêu tả dáng người con gái thanh mảnh. Hiện tại thường được dùng để miêu tả dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ của người con trai.
"Bạch, Hứa, Ngôn." Người đó nở nụ cười, từng chữ từng chữ gọi tên cậu: "Không gọi nhầm chứ?"
"Không nhầm." Bạch Hứa Ngôn phải ngẩng đầu lên một chút mới có thể nhìn thấy mặt hắn, nhìn thấy chiếc mắt kính mới toanh đang đeo trên mặt đối phương, hắn cúi đầu, tròng kính hơi phản chiếu ánh sáng, đôi mắt hắn ẩn sau tròng kính nên không nhìn rõ được.
Chỉ thấy sống mũi hắn rất thẳng, lúc cúi đầu, chiếc mắt kính vẫn nằm trên sống mũi một cách vững vàng. Không giống Từ Giai Minh, phải thêm một cái gọng đỡ vào càng kính mới đeo được.
"Chiếc mắt kính này không hợp à?" Bạch Hứa Ngôn hỏi hắn.
"Không phải." Người này cũng học theo giọng điệu của cậu mà trả lời, dùng ngón tay đẩy đẩy chiếc mắt kính vốn đã nằm trên sống mũi một cách ngay ngắn rồi nói: "Rất hợp."
Hắn lại nói: "Tôi tên là Ngụy Văn Thanh."
Bạch Hứa Ngôn nói: "Lúc tôi bảo vệ luận văn có thấy anh, bọn họ nói trước đây anh là chủ tịch Hội sinh viên."
Ngụy Văn Thanh cố ý nhớ tên cậu, lại đi khắp nơi tìm người hỏi thăm, là vì để trả lại tiền mắt kính cho cậu. Không ngờ mình cũng được cậu nhớ đến, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, khoanh tay trước ngực chờ Bạch Hứa Ngôn nói gì đó, nhưng Bạch Hứa Ngôn lại không nói tiếp.
Hắn đành phải hắng giọng: "Quả bóng đó không phải là cậu đá."
Bạch Hứa Ngôn không hiểu hắn có ý gì, thầm nghĩ đã đến tận cửa để hỏi tội rồi mà còn phải tìm đúng người, đúng là khá cầu kỳ: "Lúc đó tôi có né."
Ý cậu là cậu có trách nhiệm trong chuyện này.