Vờ Ấu Trĩ

Chương 39

Giọng điệu bình tĩnh hiếm khi lộ ra vài phần uy hϊếp, Hạ Minh Sầm cười chống đối.

"Đưa điện thoại cho Ấu Tri."

Hạ Minh Sầm không hành động: "Cô ấy ở bên cạnh tôi, anh muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ chuyển lời giúp anh."

"Hai người đang ở đâu."

Hạ Minh Sầm nhìn Dụ Ấu Tri đang tức giận lườm anh, đáy mắt tối sầm lại, nhếch môi nói: "Cô ấy ở nhà tôi, anh đến đón cô ấy đi."

Dụ Ấu Tri: "Này!"

Hạ Minh Sầm nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp cúp điện thoại, bỏ điện thoại của cô vào trong hộc, nhanh chóng khởi động lại xe.

Chiếc xe SUV màu đen xuyên trong màn đêm, giọng nói nhắc nhở người ngồi ghế phụ chưa cài dây an toàn, Dụ Ấu Tri sợ chết chỉ có thể mau chóng thắt dây an toàn, vẻ mặt chất vấn hỏi anh.

"Cái gì ở nhà anh, anh nói linh tinh cái gì vậy?"

Hạ Minh Sầm không cho cô chút khoảng trống suy nghĩ nào: "Bây giờ đi!"

"Tôi không đi!"

"Vậy em nhảy khỏi xe đi!" Hạ Minh Sầm mím môi.

Dụ Ấu Tri cảm thấy không thể nói lại anh, nhất thời máu xông lên não, thật sự định đi mở cửa xe ra, chỉ là cửa xe đã bị Hạ Minh Sầm khóa lại từ lâu.

Dụ Ấu Tri chỉ có thể từ bỏ, giận dỗi quay đầu về hướng cửa xe, dựa vào lưng ghế không để ý đến anh nữa.

Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ như vụt qua trước mắt, trong lòng cô không ngừng mắng Hạ Minh Sầm, mắng anh đáng ghét độc đoán, mắng anh không có dáng vẻ của một cảnh sát.

"Dụ Ấu Tri, anh không quên được em."

Nhưng những lời anh vừa nói lại khiến cô không biết phải làm sao, hai người ngay từ đầu đã chia tay vô cùng oanh liệt, bao nhiêu năm rồi vẫn còn ân oán khó dứt.

Anh luôn có ý định quên cô, nhưng không biết làm sao, tốn nhiều năm như vậy lại không thể quên.

Thực ra cô cũng làm sao có thể.

Dụ Ấu Tri nhắm mắt, không muốn nghĩ nữa.

-

Một lần nữa đến khu nhà ở của Hạ Minh Sầm, lần trước Dụ Ấu Tri không vào nhà, lần này cô cũng không muốn vào.

Sở dĩ cô không bỏ chạy, chủ yếu là bởi vì quả thực thời gian quá trễ rồi, cô con gái một thân một mình, ăn mặc xinh đẹp, toàn thân đồ hiệu như vậy, có thể tưởng tượng được một mình về nhà nguy hiểm thế nào.

Không phải không tin tưởng cái xã hội này, càng không phải nói con gái buổi tối không được ra ngoài, nhưng quá nhiều vụ án đã tiêm cho cô mũi tiêm phòng rồi, cô sợ chết, suy cho cùng một vài người đàn ông nào đó ở xã hội bây giờ bàn về phẩm hạnh còn không bằng cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ tính tình có xấu xa đi chăng nữa, ít nhất phẩm đức đã được kiểm định, bằng không đã không làm nổi cảnh sát.

Một người bạn trai cũ làm theo ý mình, lại thêm một người bạn gái cũ thức thời, còn có một người bạn trai hiện tại đang vội tới đây, vì vậy tình huống biến thành cảnh tượng như hiện tại.

Đi theo Hạ Minh Sầm từng bước lên cầu thang, cho đến khi đến cửa nhà anh, Dụ Ấu Tri luôn giữ khoảng cách nửa mét với anh, khi Hạ Minh Sầm nhấn mã khóa cửa, cô chợt nhớ tới mật khẩu khóa cửa anh đã đặt.

010320.

Những cảm xúc đáng ghét lại xông lên khó hiểu.

Vì sao anh không đổi mật mã? Tổ hợp sáu số nhiều như vậy, vì sao cứ phải dùng cái này.

Dụ Ấu Tri cố gắng tránh nghĩ ngợi, khiến bản thân đừng nghĩ nhiều nữa, thế là cô nói: "Tôi đứng ngoài cửa đợi."

"Không biết Hạ Minh Lan lúc nào mới tới." Tiếng chuông mở cửa vang lên, Hạ Minh Sầm mở cửa: "Em muốn ngồi xổm trước cửa đợi thì ngồi đi."

Dụ Ấu Tri không phục nghĩ, ngồi thì ngồi!

Kết quả vừa mở cửa ra, cô nghe thấy trong nhà truyền tới tiếng mèo kêu.

Bé mèo mướp trong nhà nghe thấy tiếng mở cửa, nhanh chóng từ góc nào đó chui ra chào đón người hốt shit cho nó về nhà, Dụ Ấu Tri sửng sốt nhìn, bé mèo này rất quấn người, Hạ Minh Sầm còn chưa đổi giày, nó đã không ngừng cọ vào ống quần của anh làm nũng.

Mèo dường như được sinh ra với gen "phát triển theo thẩm mỹ của con người", với đôi mắt to như hạt thủy tinh, hai tai nhỏ nhọn và thân hình đầy lông, Dụ Ấu Tri nhìn chằm chằm vào bé mèo nũng nịu, lòng bàn tay cũng ngứa ngáy.

Thế mà Hạ Minh Sầm lại có thể nhịn được không sờ nó, chỉ cúi đầu hỏi: "Không phải tao đã để rất nhiều đồ ăn rồi sao, lại ăn hết rồi?"

"Meo!"

Anh không đóng cửa, thay giày đi vào nhà, đi tới bát ăn cho mèo kiểm tra thử, kết quả đã ăn hết thật rồi, thế là lại thêm thức ăn mới cho nó.

Bởi vì cửa không đóng, Dụ Ấu Tri cứ vậy nhìn cảnh tượng anh cho mèo ăn, rất khó tưởng tượng Hạ Minh Sầm thế mà lại nuôi mèo.

Cô không thể quên giọng điệu vênh váo đắc ý của Tịch Gia nói với cô, cậu đã bao giờ nhìn thấy loại mèo hoang ở bên đường đó chưa? Hầu hết mọi người đều cảm thấy những con mèo hoang này thật đáng thương, chỉ cần mua một ít thức ăn cho mèo và cho một ít nước là được, chú Hạ nhặt cậu về nhà, cậu đã xem mình là một thành viên trong ngôi nhà này rồi sao?

Có lẽ là do Tịch Gia từng so sánh cô với một con mèo hoang nên cô cũng cảm thấy mình là một thành viên của đám mèo hoang, thế nên tiền làm việc sẽ quyên góp định kỳ cho các tổ chức từ thiện nhận nuôi động vật hoang, nhưng vì công việc của cô bận rộn, đôi khi ngay cả ba bữa cơm của bản thân cũng lo không xong, hiển nhiên không có tự tin có thể chăm sóc thú cưng, vì vậy trước giờ không nuôi thú cưng.

Vị thiếu gia thiếu sự đồng cảm với cô, mà lại nuôi một bé mèo.

Hạ Minh Sầm đổ thức ăn cho mèo xong đột nhiên mở miệng hỏi cô: "Thật sự muốn ngồi xổm ở cửa đợi Hạ Minh Lan tới?"

Dụ Ấu Tri: "..."

"Em không vào làm sao sờ được mèo?" Hạ Minh Sầm lại hỏi.

Dụ Ấu Tri lập tức chột dạ khụ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho mèo của anh đứng ở cửa đợi với tôi được không?"

"Không, anh sợ nó bị trộm đi."

Dụ Ấu Tri mím môi: "Có tôi ở đây sao bị trộm đi được."

Hạ Minh Sầm nhìn cô, sau đó cụp mắt xuống chạm vào bé mèo, giọng điệu rất nhẹ, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Không phải em cũng vẫn bị người ta trộm đi sao."

Dụ Ấu Tri: "Cái gì?"

Giọng điệu ngơ ngác khiến Hạ Minh Sầm đột nhiên cau mày, tặc lưỡi, sải bước đi tới cửa, dùng sức kéo cô vào, sau đó khóa cửa lại.

Không khí mát mẻ ngoài cửa bị chặn lại, Dụ Ấu Tri đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt bối rối, cắn môi không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Từ góc độ của Hạ Minh Sầm, có thể thấy lông mi không ngừng chớp của cô, vết thương trên môi bị cắn rách vẫn còn rất rõ ràng.

Anh động yết hầu, lùi vài bước, xoay người thay cô cầm đôi dép từ tủ giày ra.

"Đổi giày, đi vào."

Dụ Ấu Tri nhìn đôi dép kia, rõ ràng đây là size nữ, cùng kiểu với đôi ở chân anh, chỉ là khác màu.

Cô rất tự nhiên mà nghĩ tới đôi dép này có phải cho Tịch Gia đi không.

Nhưng cô không hỏi, cứ thế đổi dép đi vào nhà, định chơi đùa với bé mèo kia của Hạ Minh Sầm một lúc.

Nhìn thấy người lạ trong nhà, đầu tiên bé mèo mướp cảnh giác trốn trong ổ mèo, vì vậy cô kiên nhẫn ngồi xổm bên cạnh ổ mèo đợi nó đi ra, sau đó, Hạ Minh Sầm đưa cho cô một thanh đồ ăn để cô đút cho nó ăn, vì sự cám dỗ của thức ăn, bé mèo mướp đã ra khỏi ổ.

Ăn xong thanh đồ ăn, Dụ Ấu Tri mạnh dạn vươn tay qua, bé mèo đưa mũi ngửi ngửi, phát hiện không có mùi hương của đồng loại, nó nhắm mắt lại dùng chóp mũi bắt đầu cọ ngón tay cô.

Tim Dụ Ấu Tri mềm nhũn cả ra, không nhịn được nói chuyện với nó.

Con người rất kỳ lạ, rõ ràng biết động vật nghe không hiểu, nhưng vẫn nói chuyện với tụi nó.

"Em tên là gì thế?"

"Meo"

"Mấy tuổi rồi?"

"Meo."

"Em nghe hiểu chị nói sao?"

"Meo."

Mèo mướp phối hợp kêu vài tiếng mà thôi, lại khiến Dụ Ấu Tri cười toe toét.

Hạ Minh Sầm ngồi trên sô pha phòng khách, tay chống cằm im lặng nhìn một người một mèo nói chuyện.

Dụ Ấu Tri xoay đầu hỏi anh: "Có cây chơi cho mèo không?"

Hạ Minh Sầm nâng cằm nói: "Nó đã không chơi cái đó nữa rồi."

"Vậy nó tên gì? Tôi không biết gọi nó thế nào."

Anh dừng lại, nói: "Không có tên, tùy em gọi đi, gọi Mimi cũng được."

Làm gì có ai nuôi mèo lại không đặt tên cho nó, càng huống chi cái tên Mimi này đã quá phổ biến với mèo rồi.

Quả nhiên dù là nuôi mèo, cậu chủ nhỏ vẫn là cậu chủ nhỏ không để mắt tới những động vật lang thang đó.

Dụ Ấu Tri không hỏi nhiều, đứng dậy, kết quả vì ngồi xổm quá lâu, khi đứng dậy hai chân tê rần, người cô lảo đảo, té trên đất.

Bé mèo phản ứng rất nhanh, nhanh chóng chạy mất, Hạ Minh Sầm nhíu mày, vội đi tới đỡ Dụ Ấu Tri, hỏi cô có sao không.

Lúc đứng dậy Dụ Ấu Tri không nhịn được kêu đau, Hạ Minh Sầm đỡ cô ngồi lên sô pha, kêu cô xoay người lại, ngón tay chỉ nhẹ vào xương cụt của cô.

"Chỗ này đau hả?"

Thực ra đau nhất là mông, nhưng cô không nói, chỉ gật đầu qua loa.

Đã không còn là cái thời mười mấy tuổi trẻ trung sung sức nhất, lúc đó có ngã cũng không sao, giờ còn thêm vào lý do công việc, thường ngồi lâu trong văn phòng, thiếu vận động, ngã một cái hậu quả khá nghiêm trọng.

Cô nghe thấy tiếng Hạ Minh Sầm thở dài, ngón tay cái xoa xoa sau eo cô.

Sức lực của đàn ông dù sao vẫn hơi manh, Dụ Ấu Tri dè dặt nói: "Phiền anh nhẹ một chút."

Hạ Minh Sầm không nói chuyện, tay phải đang xoa lặng lẽ đổi thành tay trái, quả nhiên lực cũng nhẹ hơn nhiều.

Hôm nay Dụ Ấu Tri mặc một chiếc váy mỏng, đường cong hoàn toàn được chiếc váy phác họa ra, vòng eo của cô không đến một vòng tay, Hạ Minh Sầm giúp cô xoa eo, ánh mắt khó tránh khỏi dừng lại trên eo cô.

Anh đột nhiên hỏi một câu: "Có phải em gầy hơn lúc trước không?"

"Ừ." Dụ Ấu Tri sửng sốt một chút: "Khi nhậm chức kiểm tra sức khỏe đúng là nhẹ hơn lúc trước một chút."

"Sao em có thể nhẹ như vậy chứ, giờ ngay cả chính mình cũng không nuôi nổi sao?" Hạ Minh Thần thấp giọng nói: "Trước đây mỗi ngày ở nước ngoài cùng anh ăn bánh mì nướng với khoai tây chiên cũng chưa từng thấy em gầy như bây giờ."

Vẻ mặt Dụ Ấu Tri ngẩn ra.

Hôm nay cậu chủ nhỏ thật sự khá khó hiểu, có lúc thì kiêu căng ngang ngược, ví dụ như cưỡng ép đưa cô về nhà anh, có lúc lại toát ra chút tình người, ví dụ như bây giờ xoa eo cho cô, còn nhìn ra cô có gầy không.

Trái tim của Dụ Ấu Tri bị hành vi thất thường của anh kích động, lúc này anh lại nói với cô: "Hay là anh tặng em một ít thức ăn đóng hộp cho mèo?"

Dụ Ấu Tri từ chối theo bản năng: "Tôi đâu phải mèo."

Hạ Minh Sầm cười nhạt một tiếng: "Vậy sao, anh thấy em chơi với nó khá vui, còn tưởng em cũng là mèo biến thành."

Nghe thấy tiếng cười kia, cô mới chợt nhận ra bị anh trêu đùa, hồi lâu không nói chuyện, cứng nhắc chuyển chủ đề: "Đúng rồi, sao anh cũng điều tra Chu Phỉ?"

"Hử?" Hạ Minh Sầm tùy tiện đáp: "Nhìn anh ta không giống người tốt lắm."

Dụ Ấu Tri cạn lời, sao cảnh sát có thể thiếu cẩn thận đến vậy, trông mặt mà bắt hình dong.

Không biết nếu như anh tra được người này có liên quan đến mình, anh sẽ có phản ứng gì.

Mạng lưới quan hệ của Chu Vân Lương rất rộng, hiện tại ông ta ngồi tù, con trai ông ta Chu Phỉ không những tiếp quản công ty của ông ta, còn tiếp cái mạng lưới khổng lồ đó, tuy tạm thời vẫn không biết người hôm nay Chu Phỉ tiếp đón là ai, nhưng Mã Tịnh Tịnh biết người kia trông như thế nào, người có tiền ở thành phố Lư không ít, nhưng có thể được Chu Phỉ coi trọng lại không nhiều, người này có lẽ không khó tìm.

Lại cộng thêm những lời Mã Tịnh Tịnh nghe được kia, tối nay vẫn xem như có chút thu hoạch.

Cô bắt buộc phải thừa nhận, nếu không có sự giúp đỡ của Hạ Minh Sầm, ngay cả chút thu hoạch này cũng sẽ không có.

Nhưng lại cứ phải là kiểu giúp đỡ đó, cô có muốn cảm ơn thực sự cũng không nói ra được, chỉ hi vọng chuyện hôm nay có thể giấu trong bụng hai người, đừng ai nói ra ngoài, càng đừng để người thứ ba biết.

Đột nhiên tiếng chuông vang lên phá vỡ sự yên tĩnh, Dụ Ấu Tri vừa nhìn đã biết Hạ Minh Lan tới rồi, thở phào nhẹ nhõm, biết cuối cùng mình có thể về nhà rồi.

Lần này cô không cho Hạ Minh Sầm cơ hội cướp điện thoại, đỡ eo đứng dậy hai bước mới nghe máy.

Cô chỉ nói đơn giản hai câu rồi cúp máy, chuẩn bị đi ra, thế nhưng Hạ Minh Sầm vẫn dự đoán được hành động của cô trước một bước, đứng dậy nói: "Đi thôi, anh đưa em xuống lầu."

Giọng điệu rất tự nhiên và bình thường, dường như đang lịch sự tiễn một vị khách.

Dụ Ấu Tri: "... À, được."

Xe của Hạ Minh Lan dừng trước cổng nhà, anh không đợi trên xe, mà đứng đợi ở cạnh xe, thấy hai người xuống thì cất bước đi về phía bọn họ.

Hai người không ăn mặc như lúc bình thường mà đều mặc đẹp đẽ gọn gàng, không biết vì sao phải mặc như vậy nữa, tóm lại không phụ hợp với tính chất công việc của họ cho lắm.

Thế nhưng hai người bọn họ vốn dĩ còn trẻ, dáng vẻ cũng đẹp, mặc như vậy không những phù hợp, ngược lại còn vô cùng xứng đôi.

Hạ Minh Lan híp mắt, dường như nhớ tới đồng phục đi học trước đây của Hạ Minh Sầm và Dụ Ấu Tri.

Anh không nói, cũng không hỏi, càng không chất vấn sao hai người này ở cùng nhau, vì sao lại tới nhà của đối phương.

Hạ Minh Lan vốn dĩ đang cười nhưng sau khi anh ấy nhìn rõ Dụ Ấu Tri dưới ánh đèn, nụ cười hơi thu lại, nhẹ giọng hỏi: "Ấu Tri, miệng em sao thế?"

Dụ Ấu Tri vô thức làm như bà cụ, thu miệng lại, sau đó mới giải thích: "À, lúc nãy khi uống nước, cái ly kia bị mẻ, thế nên thành như vậy."

Hạ Minh Lan nhìn về phía Hạ Minh Sầm, ngược lại Hạ Minh Sầm rất phối hợp cong môi, giọng điệu lười biếng.

"Là tôi không kiểm tra cái ly, bất cẩn cầm cái bị mẻ đưa cho cô ấy."

Ánh mắt Hạ Minh Lan bình tĩnh dừng trên khuôn mặt tuấn tú của em trai hồi lâu, sau đó cười nhẹ: "Vậy em nên đổi ly mới đi."

Hạ Minh Sầm gật đầu đồng ý: "Ngày mai đi mua cái mới."

"Lên xe đi, anh đưa em về." Hạ Minh Sầm trước tiên nói với Dụ Ấu Tri, sau đó lại nói cảm ơn với Hạ Minh Sầm: "Hôm nay anh có tiệc xã giao, cảm ơn em giúp anh chăm sóc Ấu Tri."

Biểu cảm trơn tru, lời nói lịch sự không chê vào đâu được, dường như như hoàn toàn tin lý do thoái thác mà họ nói về những chiếc ly, cũng không hề nghi ngờ bọn họ một nam một nữ, buổi tối ở trong nhà có xảy ra chuyện gì không.

Hạ Minh Sầm giống như người anh trai hoàn toàn tin tưởng em mình, cùng với một người chồng chưa cưới hoàn toàn tin tưởng vợ chưa cưới của mình.

Vẻ mặt Hạ Minh Sầm không rõ, mà Dụ Ấu Tri thì thở phào một hơi, mau chóng đi về phía chiếc xe, không đợi Hạ Minh Lan ga lăng mở cửa xe giúp cô đã ngồi lên xe trước.

Hạ Minh Lan chậm hơn cô mấy bước, khi đi được nửa đường lại ngừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Hạ Minh Sầm.

Vẻ mặt Hạ Minh Sầm vô cùng thờ ơ: "Còn có chuyện gì sao?"

Anh dừng lại cách em trai hai bước chân, giọng điệu ấm áp hỏi: "Minh Sầm, anh luôn cảm thấy người kiêu ngạo như em sẽ khinh thường làm những chuyện bỉ ổi chứ?"

Hạ Minh Sầm nhướng mày: "Anh ám chỉ cái gì?"

Hạ Minh Lan chỉ nói: "Mau về nhà đổi ly đi."

Dường như nháy mắt Hạ Minh Sầm đã hiểu được ý tứ của anh ấy.

Hạ Minh Lan cường điệu cái ly một lần nữa, không có lý do nào khác, anh ấy rất thông minh, Dụ Ấu Tri hoàn toàn không thể lừa anh ấy, vết thương trên miệng cô, Hạ Minh Lan đã đoán ra được từ lâu.

Hạ Minh Lan hiển nhiên là để ý chuyện này, nhưng thái độ lại bình tĩnh quá mức, Hạ Minh Sầm đánh giá anh ấy hồi lâu, khẩu khí lười nhác nói: "Thì ra anh không dễ lừa như vậy nhỉ?"

Hỏi xong lại hất cằm, chẳng những không hoảng hốt mà còn không chột dạ, ngược lại giọng điệu càng kiêu căng.

Thế là anh cũng học Hạ Minh Lan bắt đầu nói xa nói gần: "Nếu tôi nói không đổi thì sao?"

Hạ Minh Lan tiếp lời, không trực tiếp chỉ trích việc Hạ Minh Sầm làm, anh ấy đã đã quá quen với việc mạnh vì gạo bạo vì tiền, để lại đường lui cho nhau.

"Minh Sầm, em cảm thấy dựa vào quan hệ hiện tại của các em, tối như vậy em đưa cô ấy về nhà em, thích hợp sao?"

Khóe môi Hạ Minh Sầm hơi nhếch lên, đột nhiên nói: "Hôm nay cô ấy uống nhiều rượu, nói mơ với tôi vài lời."

"Cái gì?"

Hạ Minh Sầm không nhanh không chậm, ánh mắt nhìn về phía anh ấy vừa sắc bén lại vừa tìm tòi nghiên cứu, sau đó thong thả ung dung đáp: "Hạ Minh Lan, nếu hai người thật sự bởi vì lưỡng tình tương duyệt mà đính hôn, vậy người chồng chưa cưới như anh này cũng quá thất bại rồi, bởi vì nhiều năm như vậy, anh vẫn không thể phủ lấp ký ức tôi để lại cho cô ấy."

Bọn họ ở bên nhau từ năm mười tám tuổi, một năm ngắn ngủi cùng nhau ở nước Anh đó, không ai biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết bọn họ ở chung thế nào.

Vì thế, mối quan hệ này có sâu đậm hay không, chỉ bản thân họ mới biết.

- ---------

Lời tác giả:

Hai người bọn họ không nói tiếng người, tui phiên dịch cho mọi người một chút

Anh trai: Cậu cái thứ tiểu tam

Cậu chủ nhỏ: Anh cái đồ loser

Đại khái ý tứ này đóa~